Ngoại truyện tám
← Ch.76 | Ch.78 → |
Hôn lễ được cử hành bên nhà của Hứa Húc, Hứa ba cũng có thể xem là nhân vật có mặt mũi trong chính giới lẫn thương giới, công thêm vợ chồng hai người hai nhà đều là người địa phương, họ hàng đông đúc, hôn lễ này đương nhiên là thanh to thế lớn.
Tuy rằng Hứa gia xưa nay chủ động không phô trương lãng phí, nhưng mà con gái xuất giá, dù sao cũng phải có mặt mũi thể diện, tiệc rượu ở khách sạn năm sao bao trọn vẹn một trăm bàn, hơn nữa còn là gói dịch vụ đắt đỏ nhất. Hứa mẹ lúc chuẩn bị hôn lễ, sợ con rể có áp lực vì chi phí cao, còn cố tình nói giảm nói tránh, nói rằng bọn họ có quen biết với chủ khách sạn, cho nên được giảm giá rất nhiều, lúc này người chỉ chi ra hai mươi vạn phí kết hôn như Bách Đông Thanh mới có thể yên tâm.
Theo thông lệ cũ hôn lễ được tổ chức vào giữa trưa, buối tối đêm hôm trước Bách Đông Thanh phải ngủ ở khách sạn theo tập tục, sau đó sáng hôm sau sẽ đến Hứa gia đón dâu, cũng không biết có phải do hồi hộp hay không, mà một đêm không ngủ nổi, trời còn chưa sáng đã bật dâu chờ thời gian từng giây từng phút trôi qua. Hai người đã nhận giấy chứng nhận kết hôn cũng phải nửa năm rồi, lẽ ra không nên hồi hộp như vậy, thế nhưng anh vẫn không nhịn được mà thấp tha thấp thỏm như ngồi trên đống than.
Hứa Húc cũng không khá hơn anh là bao, nhưng mà không phải do hồi hộp, mà là bốn giờ sáng đã bị gọi dậy ngồi vào bàn trang điểm rồi, buồn ngủ đến mức hai mắt không mở lên nổi, cho đến khi nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp trong tấm gương đối diện, tinh thần mới tỉnh táo hơn một chút.
Phùng Giai trêu chọc: "Luật sư Bách nhà cậu lát nữa nhìn thấy cậu xinh đẹp như vậy, sẽ không kích động đến mức ngất đi đấy chứ!"
Hứa Húc nhìn tấm gương đối diện nháy mắt ra hiệu, tưởng tượng ra cảnh Bách Đông Thanh nhìn thấy mình, cười hì hì nói: "Tớ thấy cũng có thể lắm!"
Nói xong cũng tự thấy bản thân mình quá tự luyến, ngây ngây ngô ngô cười vui vẻ.
Chỉ là bình thường cô chỉ trang điểm nhạt, có đôi khi lười biếng, để mặt mộc đi ra đường không thèm trang điểm, Bách Đông Thanh đã quen nhìn dáng vẻ đơn giản mộc mạc của cô, không chừng hôm nay nhìn thấy cô ăn diện lộng lẫy, không chừng sẽ bị doạ sợ hét to một tiếng.
Được thôi! Chính cô cũng cảm thấy bản thân mình hôm nay thật xinh đẹp!
Hứa Húc liếc mắt nhìn Phùng Giai, đỡ trở về cuộc sống độc thân hơn nửa tháng, bởi vì giảm cân mà khuôn mặt cô nàng có hơi gầy một chút, thế nhưng tinh thần và sắc mặt đều vô cùng tốt, dáng vẻ thay đổi hoàn toàn, giống như là trở về quảng thời gian vừa mới vào đại học lúc ấy, tự tin tràn đầy sức sống.
Cô ấy sợ chiếm mất hào quang của cô dâu, cho nên trên tóc chỉ cuốn lên đơn giản cố định bằng một bông hoa, trang điểm đơn giản, nhưng vẫn như trước xinh đẹp không gì sánh được.
Hứa Húc cười: "Đợi lát nữa tớ sẽ gian lận ném bó hoa cho cậu."
Phùng Giai cũng cười: "Cám ơn nhé! Tớ có dự cảm, tớ hẳn là sẽ nhanh thoát ế thôi."
Hứa Húc lơ đễnh nói: "Đại mỹ nữ tài giỏi như cậu đây, muốn thoát ế không phải là chuyện trong vài phút sao."
Phùng Giai cười thở dài: "Cũng không thể nói như vậy, đàn ông theo đuổi tớ đúng là không ít, nhưng mà loại người đáng tin cậy thật không quá nhiều, tớ thì không muốn lại vì một người đàn ông mà lãng phí thêm mười năm." Mười năm của cô ấy và Quách Minh, những năm tháng tốt đẹp nhất của tuổi thanh xuân, cuối cùng lại trở thành một trò cười, ngẫm lại cũng cảm thấy chán nản, nói xong lại không mấy để ý cười nói, "Nhưng mà bây giờ tớ đã suy nghĩ thông suốt rồi, trước đây là do quá mong muốn yên phận, thật ra cái gọi là yên phận chẳng khác nào là cái bẫy mua dây buộc mình. Muốn một người đàn ông cho mình sự bình yên, chẳng bằng dựa vào chính bản thân tìm sự bình yên, công việc của tớ bây giờ chỉ mới bắt đầu, yêu đương qua lại với trai đẹp thì còn có thể, nhưng muốn vì một người đàn ông mà rửa tay gác kiếm kết hôn sinh con thì thôi đi!"
Hứa Húc cười: "Không sai, hưởng thụ cuộc sống mới là quan trọng nhất, đây mới là Phùng mỹ nhân mà tớ quen biết."
Bên phía Hứa gia tưng bừng náo nhiết, bên phía khách sạn chú rể cũng bắt đầu lên xe đi đón dâu, xuất phát về phía Hứa gia.
Bách Đông Thanh mặc một bộ lễ phục, đeo một cái nơ xinh đẹp, trên ngực cài một bông hồng tươi rói, đầu tóc đã được nhà tạo mẫu chuyên nghiệp chải chuốt qua, vừa chỉnh tề vừa có kiểu. Mặc dù tối hôm qua chỉ chợp mắt được một chút, nhưng mà cả người nhìn qua có vẻ rất rạng rỡ, vô cùng đẹp trai.
Chỉ là nội tâm của anh thì không được bình tĩnh ung dung như vẻ bề ngoài, trên đường đi hai tay anh cứ như bị dư thừa trên cơ thể, thỉnh thoảng đưa tay nắm chặt bông hoa hồng cài trên ngực áo, còn chưa đi được nửa đường, bông hoa hồng vốn nên tươi tắn ướt át kia đã bị anh nắm thành một đoá bông cải.
Phù rể Bành Nam ngồi bên cạnh, thật sự là không nhìn nổi nữa: "Anh trai à, nếu anh thật sự hồi hộp quá, thì cấu véo em nè, bông hoa trên ngực anh đâu có tội tình gì!"
Làm trợ lý cho Bách Đông Thanh chừng nửa năm, Bành Nam xem như đã có thể hiểu rõ vị thần tượng này của mình, năng lực nghiệp vụ thì không có gì phải bàn cãi, nhưng tính cách thật sự là làm cho anh ta vô cùng bất ngờ, mới đầu ngày nào anh ta cũng cẩn thận từng li từng tí tất cung tất kính, về sau nhận thấy cấp trên quá mức hoà nhã, thậm chí còn có thể quan tâm hỏi han một trợ lý như anh ta đây. Mặc dù trong công việc vẫn luôn xem Bách Đông Thanh là mục tiêu phấn đấu trên con đường sự nghiệp, nhưng bản thân anh ta đã không còn dè dặt như những ngày đầu nữa. Đối với anh ta mà nói, Bách Đông Thanh không chỉ là sếp của anh ta, mà còn là một người anh trai thân thiết gần gũi.
Bách Đông Thanh liếc nhìn anh ta một chút: "... Vô dụng thôi đang hồi hộp lắm."
Bành Nam ngắt ngang một tiếng: "Đừng tưởng là em không biết tối hôm qua vốn dĩ anh không hề ngủ! Em thật sự không thể hiểu được, anh và chị Hứa Húc đã là vợ chồng, tổ chức hôn lễ thôi sao phải hồi hộp đến vậy chứ?"
Bách Đông Thanh có chút đắc ý nói: "Mấy người cẩu độc thân như cậu không hiểu được đâu."
"Em ..."
Bách Đông Thanh lại nói: "Cậu vẫn nên nhanh chóng tìm bạn gái đi! Làm nghề của chúng ta, ngày nào cũng tiếp xúc với đủ loại vụ án, tâm lý chịu ảnh hưởng biết bao nhiêu, cuộc sống có thêm một người đồng hành, đều có lợi cho cả thể xác lẫn tinh thần. Với lại cũng không cần làm bóng đèn giữa tôi và Hứa Húc nữa."
Bành Nam cứng họng không còn lời nào để nói nữa, nửa năm này trôi qua, anh ta quả thực thường xuyên bám đuôi hai người ăn nhờ ở đầu, tận chức tận trách làm một cái bóng đèn sáng chói.
Anh ta đưa tay ra khỏi tấm kính chắn gió bẻ một bông hoa, đổi lấy bông hoa bị vò đến thảm thương trên ngực áo chú rể, nhe răng trợn mắt nói: "Hiện giờ đang là giai đoạn văn phòng luật bắt đầu bận rộn, nếu em mà yêu đương, sau này tan tầm là không thể gọi là có mặt ngay được, cho nên vì sự phát triển của văn phòng, em còn phải tiếp tục làm bóng đèn phát nhiệt."
Bách Đông Thanh ngoài cười nhưng trong không cười ha ha hai tiếng: "Cám ơn nhé!"
Bách Đông Thanh thực sự không quá lo lắng như vẻ bề ngoài, thế nhưng trái tim sắp không nhịn được mà sắp nhảy ra ngoài, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng nhìn thấy cô dâu của anh.
Tuy rằng chỉ chừng hơn nửa tiếng đồng hồ đi xe, Bách Đông Thanh lại cảm thấy như là đã trải qua một thế kỷ dài dằng dặc vậy. Ngoài cổng biệt thự Hứa gia giăng đèn kết hoa, nhìn qua là biết ngay đang có chuyện vui, đoàn xe dài thật dài dừng hẳn, lập tức trở nên náo nhiệt.
Mấy người họ hàng ở lại giúp đỡ Hứa gia nhìn thấy chú rể từ trong xe đi xuống, từng người từng người khen không dứt miệng.
Bách Đông Thanh ưỡn thẳng lưng, lễ phép chào hỏi từng người, không làm cho mình và Hứa Húc cùng ba vợ mẹ vợ mất mặt.
Mấy người chị em họ đang ở trong khuê phòng của Hứa Húc trên lầu hai, từ trong cửa sổ nhìn xuống thấy xe hoa chú rể đã tới, kích động nói: "Đến rồi đến rồi! Anh rể đến rồi!"
"Mau mau đóng chặt cửa, không được thả bọn họ qua dễ dàng vậy được."
Bên ngoài nương theo tiếng cười nói còn xen lẫn tiếng bước chân vang lên, mấy người Bách Đông Thanh bọn họ đang đi lên lầu.
Hứa Húc đang ngồi trên giường lớn, trái tim đột nhiên cũng nhanh chóng nhảy dựng lên.
Không lâu sau đó, tiếng nói Bành Nam cùng mấy người trẻ tuổi của dàn phù rể truyền đến: "Mở cửa! Mở cửa nhanh lên! Chú rể đến đón cô dâu đây rồi!"
Phùng Giai dẫn đầu mấy cô gái nhỏ treo xích khoá an toàn, hé mở cánh cửa, líu ríu nói: "Muốn vào cửa cũng được thôi, nhưng mà trước tiên phải trả lời vài câu hỏi đã."
"Hỏi nhanh nhanh một chút!"
Mấy cô gái nhỏ tranh nhau chen lấn hỏi mấy câu hỏi liên quan đến Hứa Húc, một câu cũng không làm khó được Bách Đông Thanh.
"Được rồi được rồi! Nhanh lên đi!"
Mấy người đàn ông đợi phía ngoài đã rất sốt ruột rồi, nhưng mà mấy cô gái bên trong gian phòng lại làm khó làm dễ, thế nào cũng không chịu thả người, cuối cùng cũng là Bách Đông Thanh nhanh trí, cầm mấy bao lì xì mang theo bên người, còn gom thêm mấy bao trên người mấy phù rể xếp thành một chồng thật dày luồn qua khe cửa.
Mấy cô gái nhỏ bắt người tay ngắn, quả nhiên nhanh chóng mở cửa.
Hứa Húc ngồi trên giường bị mấy đứa nhóc không có nguyên tắc này chọc cho tức chết.
Sau khi Bách Đông Thanh đầu đầy mồ hôi xông lên phía trước, vốn là phải lập tức ôm lấy cô dâu, lúc ánh mắt rơi lên trên người Hứa Húc thì đột nhiên khựng lại, ngây ngốc nhìn hồi lâu.
Vì để đảm bảo cảm giác thần bí, lúc Hứa Húc thử áo cưới không cho anh xem qua, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ Hứa Húc mặc một bộ váy lụa trắng. Rõ ràng đây là người đầu gối tay ấp quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, giờ khắc này lại loáng thoáng một cảm giác vừa gặp đã yêu, anh chỉ cảm thấy lỗ tai nóng hổi, nhịp tim đột nhiên đập nhanh, cả người giống như muốn bay lên, có một loại cảm giác như rơi vào sương mù không chân thật.
Cho đến khi sau lưng bị người ta đẩy một cái, có người nhắc nhở: "Nhanh lên tìm giày của cô dâu đi!"
Anh mới đột nhiên hoàn hồn, mặt đỏ tới mang tai bước lên, nhìn chằm chằm Hứa Húc đang ngồi trên giường mỉm cười lộ lúm đồng tiền dịu dàng nhìn anh, có chút ngây ngốc ngồi xổm xuống/
Cũng không biết có phải do quá kích động hay không, tay chân cũng không thèm nghe theo chỉ dẫn của đầu óc, tìm một hồi lâu mới tìm được một chiếc giày, gấp gáp đến mức tay cũng run lên.
Hứa Húc thật là không nhìn nổi nữa, thấp giọng nhắc anh: "Trong khe hở của tủ đầu giường."
Bách Đông Thanh lúc này mới luống cuống tay chân chuyển đến tủ đầu giường, lấy chiếc giày từ bên trong ra, mang vào cho Hứa Húc, sau đó trân trọng đặt một nụ hôn rơi xuống mu bàn chân của cô, nhẹ nhàng thở ra như trút được một gánh nặng, mỉm cười khúc khích ôm ngang người lên.
Nhóm phù dâu phù rể vây quanh hai người lũ lượt đi ra ngoài, lúc xuống lầu, Phùng Giai cảm giác có người bị tụt lại phía sau, vô thức quay đầu thì nhìn thấy một phù rể trẻ tuổi, cười nhẹ nhàng nói: "Nhanh lên! Đừng để phủ rể đến lúc đó cũng không có xe ngồi nhé!"
"À! Ừ!" Bành Nam gãi gãi ót, trên mặt nổi lên một thoáng màu đỏ khả nghi, rồi lại nhanh chân chạy theo.
← Ch. 76 | Ch. 78 → |