Truyện:Người Theo Đuổi Ánh Sáng - Chương 40

Người Theo Đuổi Ánh Sáng
Trọn bộ 82 chương
Chương 40
0.00
(0 votes)


Chương (1-82)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Mặc dù trên mặt Bách Đông Thanh không lộ ra biểu cảm gì, nhưng từ sắc mặt của anh Hứa Húc có thể nhìn ra được rất nhiều cảm xúc.

Áy náy, khổ sở, tự trách, sợ hãi …

Anh tuy là một người hiền lạnh, nhưng thật ra tính cách cũng không phải là nhu nhược, cũng không phải là loại người nhát gan sợ chuốc lấy phiền phức. Vì chuyện gì mà lại làm cho anh phải này ra sắc mặt như thế này chứ?

Hứa Húc nghi ngờ nhíu mày, suy nghĩ một lát, trong đầu đột nhiên xẹt qua một loạt phỏng đoán, nghĩ ngay đến chuyện gì đó.

Rõ ràng đây là lần tụ tập của phòng ký túc xá bọn họ, rõ ràng Khương Nghị cũng không biết mối quan hệ của mình và Bách Đông Thanh, không hiểu sao lại đưa ra lời mời, càng rõ ràng hơn chính mình cùng Trình Phóng đã chia tay sáu năm rồi, thái đột của Khương Nghị cùng Châu Sở Hà sao lại kỳ lạ như vậy?

Cộng thêm việc nhìn thấy được phản ứng của Bách Đông Thanh, cô mà còn không nghĩ ra được nguyên nhân, vậy thì thật sự quá ngu ngốc rồi.

Lúc này, Khương Nghị đã đứng lên, vẻ mặt kích động nói: “Tốt nghiệp sáu năm, đây là lần đầu tiên mấy anh em trong ký túc xá của chúng ta tụ họp đông đủ như thế này, trước đây lần nào cũng thiếu lão nhị, cuối cùng cũng có mặt rồi.” Nói xong, anh ta đưa mắt nhìn về phía Hứa Húc, “Học muội, hôm nay anh mời em cùng đến, anh biết em chắc chắn sẽ cảm thấy đột ngột, lão nhị cũng đã dặn anh đừng có nhiều chuyện, cho nên những năm trước đây bọn anh chưa từng quấy rầy em, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, bây giờ lão nhị cũng đã trở về, anh thật sự nhịn không được nữa, cảm thấy đã đến lúc phải làm rõ một số việc rồi.”

Trình Phóng nhìn về phía anh ta, nhẹ nhíu mày cười cười, hời hợt nói: “Khương Nghị, hôm nay khó có dịp mọi người tập trung đông đủ, cùng ăn một bữa cơm cho vui vẻ có được không? Chuyện của tớ cậu đừng quan tâm nữa!”

Hứa Húc không nói không rằng mà nhìn hai người đó một chút, đang định mở miệng, Bách Đông Thanh bên cạnh đột nhiên giật mình đứng lên.

“Lão đại, để tớ nói trước đi!”

Khương Nghị bị anh làm cho bất ngờ, phản ứng kịp thời, gật đầu nói: “Cậu nói cũng được, dù sao chuyện này cậu là người rõ ràng nhất.”

Bách Đông Thanh cúi đầu, đối diện với ánh mắt của Hứa Húc, yết hầu khô khốc, giống như là đang bị người ta bóp lấy, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Lúc trước Trình Phóng phải chia tay với em đi ra nước ngoài, là bởi vì trong nhà bị phá sản, cha mẹ vào tù, cậu ấy không thể nào thi công tố viên, cộng thêm tụi cho vay nặng lãi đến đòi nợ, cậu ấy ở trong nước rất không an toàn, chỉ có thể cùng với anh trai đi ra nước ngoài, cho nên mới không còn cách nào khác mà phải chia tay với em.”

“Cậu ấy ra nước ngoài cũng không phải là đi du học như mọi người nghĩ, lúc đầu là đi sang Đông Nam Á tìm người thân đang làm ăn bên đó, ở đó làm công hai năm, mới khổ sở đi đến nước Mỹ học tiếp đại học. Năm trước cha mẹ được mãn hạn tù, thông qua thẩm tra chính trị, bây giờ mới được trở về thi công tố viên.”

Hứa Húc nhìn xem bờ môi của anh, trong đầu đột nhiên có một loại cảm giác vô cùng không chân thật, đến mức dường như không thể nghe hiểu anh đang nói cái gì.

Bách Đông Thanh nói đến đây dường như không tìm được từ ngữ thích hợp nữa, không thể không dừng lại, Khương Nghị lập tức kích động tiếp nối lời anh: “Cậu ấy lúc đó không muốn để cho em biết, bởi vì không biết tương lai của mình sẽ ra sao, không muốn làm em có gánh nặng tâm lý. Cậu ấy là một đại thiếu gia sống an nhàn sung sướng hơn hai mươi năm, bước ra bên ngoài trải qua vài năm như thế nào, cậu ấy sĩ diện như vậy nên không nói chi tiết cho bọn anh biết, nhưng theo anh biết được một ngày ngủ ba, bốn tiếng là chuyện bình thường.”

“Chuyện đã qua rồi! Đừng nói nữa!” Trình Phóng thấp giọng ngăn cản.

Khương Nghị nói: “Hôm nay tớ phải nói cho rõ ràng!” Anh ta nhìn về phía Hứa Húc, “Học muội, lúc vừa nghe lão nhị nói em đã có bạn trai, anh còn nói những chuyện này đúng là không thích hợp. Nhưng mà lão nhị là anh em tốt của anh trong bốn năm đại học, anh không thể trơ mắt nhìn cậu ấy chịu nhiều cực khổ như vậy, bây giờ khó khăn lắm mới có thể trở về, mà cái gì cũng không thể làm lại từ đầu.”

Anh ta đưa tay chỉ về phía Trình Phóng, gằn từng chữ: “Trước đây cậu ấy chia tay với em chỉ là không còn cách nào khác, cậu ấy vẫn cảm thấy rất có lỗi với em, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng quên em, cố gắng trở về cũng chỉ để khôi phục lại cuộc sống trước đây, cũng là hi vọng có thể có cơ hội cùng em bắt đầu lại từ đầu.”

Anh ta nói xong lời này, biểu cảm của mỗi người đang ngồi đây đều rất vi diệu. Trong đầu Hứa Húc đầy những suy nghĩ hỗn loạn, muốn nói nghe được lời này nhưng không cảm thấy kinh ngạc là giả, nhưng nhiều hơn là cảm thấy hoang đường.

Trình Phóng thấy bầu không khí nhất thời rơi vào yên lặng thì có hơi xấu hổ, ánh mắt nhìn về phía Hứa Húc vẻ mặt mất tự nhiên, cười hoà giải: “Tiểu Húc, lời nói của lão đại em đừng để trong lòng, chuyện của hai ta đã trôi qua nhiều năm như vậy rồi, tất cả mọi người đều có cuộc sống mới của riêng mình, bám lấy quá khứ không buông mới là vô nghĩa. Cho dù như thế nào, anh vẫn chúc em hạnh phúc.”

Hứa Húc trầm mặc không nói lời nào.

Bách Đông Thanh vẫn còn đứng đấy, trầm mặc một hồi lâu, mím môi mở miệng lần nữa: “Chuyện trước đây không còn gì nữa, vậy thì nói tiếp chuyện hiện tại đi!”

Khương Nghị ngạc nhiên hỏi: “Hiện tại có chuyện gì?”

Bách Đông Thanh nói: “Tớ vốn dĩ định đợi vào ngày nữa lúc mọi người tụ tập rồi nói, nhưng mà hiện giờ mọi người có mặt đông đủ, tớ muốn thẳng thắn luôn vậy!“

Anh đưa mắt nhìn Hứa Húc, hốc mắt có chút phiếm hồng, bờ môi run run, giọng nói khàn khàn: “Tớ và …”

Hứa Húc đột nhiên cứ như bừng tỉnh từ trong giấc mộng, dứt khoát đứng dậy: “Học trưởng Khương Nghị, cám ơn lời mời của anh hôm nay, không có việc gì, em có chút không thoải mái, xin phép đi trước.”

“Tiểu Húc …” Trình Phóng nhìn thấy sắc mặt của cô tái nhợt, thấp giọng nói.

Hứa Húc lắc đầu, cầm lấy áo khoác và túi của mình rảo bước ra ngoài, sau khi đưa tay đẩy cửa, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói: “Cám ơn các anh đã nói cho tôi biết những lời này, nhưng mà loại chuyện này không nên từ miệng người ngoài nói ra, nhất là sau khi đã trôi qua nhiều năm như vậy sau đó nghe được từ miệng người khác, tôi cảm thấy có chút hoang đường.” Cô thấy Bách Đông Thanh đang định mở miệng, trực tiếp gọi tên anh, “Đông Thanh, chúng ta tiện đường, làm phiền anh tiễn em một chút.”

“Hả?” Bách Đông Thanh hẳn là vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, nhất thời không kịp phản ứng.

Hứa Húc lặp lại một lần nữa: “Làm phiền anh tiễn em một chút.”

Khương Nghị sớm biết những lời vừa nói kia, Hứa Húc chắc chắn sẽ không thể tiếp thu được trong chốc lát, cũng không để ý đến sự ăn ý kỳ lạ giữa cô và Bách Đông Thanh, vội vàng nói: “Thanh nhi, cậu và học muội có khi lại có chung tiếng nói, tiễn em ấy một chút đi!”

Bách Đông Thanh do dự một chút, rốt cuộc vẫn gật gật đầu, tiện tay cầm lấy áo khoác đang treo ở lưng ghế: “… Vậy lần sau gặp lại mọi người.”

Trình Phóng gật gật đầu ánh mắt lơ đãng rơi vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay trái của anh nơi ống tay áo lộ ra một nữa. Khựng lại trong chốc lát, anh ta không thấy rõ, nhưng có một loại cảm giác quen thuộc chợt loé lên.

Anh ta nghi ngờ nhíu mày, nhìn xem bóng lưng của Bách Đông Thanh và Hứa Húc cùng nhau đi ra ngoài.

Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh chỉ trong nhát mắt, trầm mặc một lúc lâu, Khương Nghị mở miệng thăm dò: “Lão nhị, tớ biết là tớ nhiều chuyện, nhưng tớ thấy cậu sau khi trở về lại không có hành động nào, tớ thật sự không nhịn nổi.”

Trình Phóng không mấy để ý cười nhẹ lắc đầu, trầm ngâm một lát, ngẩng đầu đột ngột hỏi “Lão tam trước đây vẫn không nói với cậu chuyện cậu ấy có bạn gái à?”

Khương Nghị sửng sốt một chút, đối với câu hỏi bất ngờ của anh ta, nhất thời có chút không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn, có chút khó xử vẫy vẫy tay: “Tớ cũng là mới nghe cậu ấy nói lần đầu tiên lúc ở hôn lễ, làm việc ở Hoa Thiên hơn một năm, tớ thấy cậu ấy là một người cuồng công việc, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ nhắc đến chuyện này ấy chứ, tớ còn tưởng rằng cậu ấy vẫn còn đầu gỗ như xưa!” Anh nghĩ tới chuyện gì, lại cười nói, “Nói đến phòng ký túc xá của chúng ta, cuối cùng cũng là cậu và Thanh nhi trưởng thành tốt nhất, một người là ở công ty là cấp trên của tớ, một người là công tố viên tiền đồ rộng mở, sau này còn phải dựa vào các cậu nâng đỡ nhiều hơn! Nhất là cậu, nếu như phải đụng độ trên toà, mong cậu thủ hạ lưu tình đấy.”

Trình Phóng như có điều gì suy nghĩ, một lúc sau mới giật mình, cười nói: “Bốn năm là anh em tốt, cả đời là anh em tốt, mặc dù cách làm của cậu hôm nay làm tớ có hơi khó xử, nhưng mà ý tốt của cậu tớ xin nhận. Còn chuyện lên toà thì không dám hứa sẽ thủ hạ lưu tình, nhưng mà vẫn nằm trong phạm vi năng lực và tuân thủ pháp luật, thì vẫn có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

Khương Nghị nhanh chóng gật đầu: “Anh em như quần áo, phụ nữ như …”

Còn chưa kịp dứt lời, đã bị vợ ngồi bên cạnh đánh cho tê người: “Như cái gì?”

Khương Nghị nhanh chóng cười cười đổi giọng trêu đùa: “Phụ nữ như tim như gan.”

Châu Sở Hà trêu chọc nói: “Chị dâu, ý của lão đại là vì anh em có thể không tiếc mạng sống, còn vợ con thì có thể đâm cho anh em hai dao.”

Nhìn mọi người cười đùa, Trình Phóng cúi đầu nhấp một ngụm trà, bật cười lắc đầu. Nhưng mà ở trong lòng vẫn có một chút dự cảm không tốt, nhưng vẫn không có cách nào xua tan đi.

Lúc này đã gần tám giờ, màn đêm buông xuống, thành phố đã sáng đèn. Đường xá trong nội thành cứ như nước chạy, đèn xe nhấp nháy không ngừng, cứ như biến thành một dòng sông đầy xe cộ.

Hứa Húc dựa vào một bên cửa sổ xe đang mở, đôi mắt nửa nhắm hờ, để cho gió đêm thổi hơi lạnh đến trên mặt của mình.

Từ lúc ra khỏi nhà hàng đến bây giờ, cô cùng Bách Đông Thanh không ai mở miệng nói chuyện, bầu không khí trong xe trở nên an tĩnh đến mức kỳ lạ.

Cũng không biết có phải là do bất ngờ biết được sự thật, làm cho Hứa Húc không kịp phản ứng, dường như cô đã tạm thời bị mất đi năng lực ngôn ngữa.

Không phải, thật ra là vẫn có thể phản ứng kịp thời.

Nếu như cô vẫn còn chút ít tâm tư nào với Trình Phóng, nghe được những lời hôm nay, tâm lý dù sao cũng sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng mà đoạn tình cảm này, thật sự là đã trôi qua rất lâu rồi.

Cô nhận thấy khi chính bản thân mình nghe được câu chuyện này của Trình Phóng, ngoại trừ cảm thấy có chút khó tin, cũng hơi có cảm giác đồng cảm, nhưng ngoài ra không còn cảm giác nào khác, cùng lắm cũng giống như nghe được chuyện cũ của một người xa lạ mà thôi.

Chỉ là chuyện cũ của một người xa lạ này, làm cho cô ngộ ra được đáp án mà mấy ngày qua chính mình đã khổ sở tìm kiếm, chỉ trong buổi tối ngày hôm nay, đột nhiên phơi bày toàn bộ.

Lúc trước Bách Đông Thanh bỏ qua cơ hội ra nước ngoài, nhưng lại chưa bao giờ đến tím cô. Sau khi hai người cùng thuê chung một nhà, anh chưa từng vượt quá giới hạn, thậm chí sua khi ở bên nhau, cũng phải là mấy tháng sau mới chủ động bắt đầu đụng chạm thân thể với cô. Về phần vì sao mấy năm nay anh cố gắng ngăn cách cô bên ngoài vòng bạn bè của mình, cũng là vì câu chuyện cũ này, mọi chuyện đều đã có lời giải đáp.

Câu hỏi mà cô vẫn luôn nghi ngờ là anh có yêu mình hay không, đương nhiên cũng được giải đáp một cách dễ dàng.

Anh biết nguyên nhân vì sao lúc trước Trình Phóng phải rời đi, cũng biết bạn tốt không hề muốn chia tay người bạn gãi cũ là mình đây. Mặc dù biết Trình Phóng ở nước ngoài chịu nhiều cực khổ, nhưng vẫn lựa chọn đón nhận mối quan hệ này với mình.

Nếu như không phải bởi vì yêu mình, với tính cách của anh, làm sao có thể làm ra việc phản bội bạn bè mà anh chắc chắn sẽ cảm thấy là tội ác như thế này?

Nhưng mà nhận ra điều này, cũng không làm cô cảm thấy vui vẻ hơn.

Một mặt cô đau lòng khi anh bị chính bản thân cô ép phải lựa chọn giữa tình bạn và tình yêu, bị cuốn vào hoàn cảnh cắn rứt lương tâm như thế này, mà còn phải một mình vùng vẫy mấy năm trời.

Mặt khác không thể không cảm thấy thất vọng khi biết rằng, anh vậy mà đối xử với mối quan hệ ngươi tình ta nguyện này như một tội ác, xem xét đoạn tình cảm mà cô đối xử một cách nghiêm túc như một sai lầm, từ đó sinh ra cảm giác xấu hổ không muốn người khác biết.

Cho nên trước đây anh vẫn không dám nói cho Trình Phóng biết, sợ hành động của mình làm cho anh ta đã rét vì tuyết còn lạnh vì sương. Cùng lúc đó cũng quyết định giấu giếm cô, bởi vì lo lắng cô sẽ khinh thường hành vi của anh – trên thực tế, anh không chỉ một lần quanh co lòng vòng nói những lời này với cô, chỉ là lúc đó cô vẫn không biết sự sau những lời này của anh.

Hứa Húc nhận thấy cảm giác này thật sự là quá tệ, cô để cho người mình yêu gánh tất cả tội lỗi mà phân nửa là do mình gây ra, trong khi chính bản thân mình lại hoàn toàn không biết gì cả.

Xe chạy về đến cư xa, sau khi Bách Đông Thanh đậu xe xong, Hứa Húc mở cửa xuống xe, cũng không chờ anh, nhanh chân bước vào trong toà nhà.

Bách Đông Thanh khoá xe, yên lặng đi sau lưng cô, muốn đuổi theo giữ chặt tay cô, nhưng rốt cuộc vẫn giữ khoảng cách vài bước chân với cô.

Lúc Hứa Húc đi đến trước cửa toà nhà, dần dần chậm lại, rồi ngồi xuống bồn hoa bên cạnh.

Bách Đông Thanh do dự một lát, bước đến ngồi xổm trước mặt cô, nắm chặt tay cô: “Anh biết là lỗi của anh, không nên giấu em lâu như vậy.”

Hứa Húc nương theo ánh đèn bên cạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt tràn ngập thống khổ của anh, rõ ràng từng câu từng chữ hỏi ra: “Lúc trước khi Trình Phóng ra đi, thật sự không cho phép các anh nói với em chuyện gì đang xảy ra với anh ta sao?”

Bách Đông Thanh gật đầu.

Hứa Húc: “Bởi vì anh biết chuyện của Trình Phóng, cũng biết anh ta chưa dứt tình với em, cho nên cảm thấy ở bên cạnh em, là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, là phản bội bạn bè, cảm thấy mối quan hệ của chúng ta là một sai lầm có đúng không?”

Bách Đông Thanh gật gật đầu, rồi lại nhanh chóng lắc đầu: “Em không có lỗi, lỗi là ở anh.”

Hứa Húc: “Cho nên anh cảm thấy thích em là một sai lầm?”

Bách Đông Thanh trầm mặc không nói.

Hứa Húc cười khẽ một tiếng: “Như vậy Trình Phóng đã trở về rồi, anh ta muốn theo đuổi em một lần nữa, anh có phải là đã chuẩn bị thành toàn cho anh ta rồi có phải không? Đã làm người tốt thì làm cho đến cùng?”

Bách Đông Thanh mở to hai mắt nhìn về phía cô, ra sức lắc đầu.

“Vậy nếu như em lựa chọn anh ta thì sao? Dù sao anh ta nhiều năm như vậy vẫn đối với em nhớ mãi không quên, vẫn là rất dễ làm cho người ta cảm động đấy.”

Sắc mặt Bách Đông Thanh trở nên trắng nhợt trong chốc lát, nắm lấy tay cô, ra sức siết chặt: “Không được!”

“Vì sao? Chúng ta ở bên nhau đối với anh đã là một gánh nặng, cần gì phải miễn cưỡng chính mình?”

Bách Đông Thanh nói giọng khàn khàn: “Không có miễn cưỡng, chưa từng có, với anh mà nói, em quan trọng hơn tất cả mọi thứ.”

Hứa Húc thở dài: “Là em hại anh, lúc trước nếu như em không chủ động, thì anh cũng không phải chịu cảnh dày vò như thế này.”

Bách Đông Thanh đỏ mắt nhìn cô, nghẹn ngào nói: “Nếu như không phải vì em, có thể cả một đời anh cũng không biết mình muốn cái gì.”

Bởi vì là vô, cho nên cho dù có phải phản bội bạn bè, cho dù có áy náy, cũng chưa từng hối hận.

Mặc dù cha mẹ không hề dạy bảo con cái phải yêu như thế nào, nhưng những vấn đề liên quan đến tình cảm như thế này sẽ được hình thành trong quá trình trưởng thành chung đụng với cha mẹ, những đứa trẻ lớn lên trong một gia dình hạnh phúc đa phần sẽ có cái nhìn tích cực và tươi sáng hơn đối với tình yêu, lớn lên trong một gia đình bất hạnh thì sẽ có cái nhìn tương đối tiêu cực đối với phương diện này.

Mà anh cả hai loại này đều không phải, bởi vì tuổi dậy thì là khoảng thời gian quan trọng nhất trong việc hình thành tính cách, tác động từ phía gia đình đối với những thay đổi trong tình cảm của anh là hoàn toàn trống rỗng.

Cho nên lần đầu tiên khi anh gặp được người khiến mình động tâm, hơn nữa còn là một người mình không nên thích, anh vốn là không biết nên làm thế nào cho phải. Khi anh biết mình đã làm sai, ngoài việc tự trách bản thân, thì càng thêm sợ hãi sẽ phải mất đi, cho nên chỉ có thể vụng về lừa mình dối người lựa chọn cách thức giấu giếm, cứ nghĩ như thế này, thì cô sẽ vĩnh viễn thuộc về mình.

Anh có thể chịu đựng hình phạt đối với những chuyện mình đã làm sau, nhưng là không có cách nào chịu đựng được nếu phải mất đi.

Hứa Húc nhìn xem bộ dáng vô cùng khổ sở của anh, cuối cùng là vẫn không đành lòng, rút bàn tay ra khỏi tay anh, đứng thẳng người lên, không nhanh không chậm nói: “Ở bữa ăn lúc nãy, nếu như em không kéo anh đi, có phải anh chuẩn bị tuyên bố mối quan hệ của chúng ta, sau đó chấp nhận để bạn cùng phòng của anh đánh anh một trận hay không?”

Bách Đông Thanh thấp giọng nói: “Bọn họ hẳn là sẽ đánh anh.”

Hứa Húc cười khẽ một tiếng, đi vào trong toà nhà, vừa đi vừa hờ hững nói: “Còn lâu, anh là người của em, ngoại trừ em ra, ai cũng không được phép khi dễ anh.”

Bách Đông Thanh ngây ngốc một hồi, phục hồi tinh thần, đuổi sát phía sau cô.

Hứa Húc nghiêng người sang phía anh một chút: “Em cũng là người của anh, chúng ta đường đường chính chính yêu nhau, nếu như anh lại giấu giếm em chuyện gì nữa, tự mình giãy giụa cực khổ, hoặc là giống như đêm nay, đẩy em cho người đàn ông khác, thì em cũng không cần anh nữa!”

“Hả? Uhm.”

Tác giả có lời muốn nói:

Thanh nhi ở thời điểm hiện tại do dự không quyết không phải rất bình thường sao? Không phải người thành thật nên thế sao, anh ấy sợ gây thêm phiền phức cho người khác, sợ hành vi của mình làm cho người khác khó chịu, sợ người khác chán ghét mình, đây đều là những đặc điểm của việc nhìn sắc mặt người khác mà sống. Phơi bày nhược điểm của anh ra như vậy, để cho mọi người thấy anh không phải hoàn hảo, cũng là để sau này anh có thể thay đổi, chân chính trở thành một người đầu đội trời chân đạp đất.

P/s: Còn có nhiều người không hiểu hành động chó má của Khương Nghị, mấy năm trước đây thì không thèm đếm xỉa đến nữ chính, bây giờ nam phụ vừa về đến liền làm ra loại chuyện này, cũng không phải là ngây thơ, mà là thực dụng. Trình Phóng hiện giờ đang làm công tố viên mà lại là một công tố viên có tiền đồ rộng mở, luật sư giữ gìn mối quan hệ với anh ta thì chỉ lợi chứ không hại. Đương nhiên đây không phải là người xấu xa gì, mà chỉ là suy nghĩ ích kỷ mà thôi, giống như lúc còn đi học, bọn họ giúp đỡ Thanh nhi, nhưng mà đồng thời cũng yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ đủ kiểu từ anh ấy. Nhưng mà không sao, dù sao hiện tại sự nghiệp của Thanh nhi cũng đã trên cơ người khác vạn lần rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-82)