Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ - Chương 38

Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
Trọn bộ 55 chương
Chương 38
Khách từ hải ngoại đến
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Siêu sale Shopee


Sợ là nếu tin tức này truyền về Xích Nguyệt quốc thì sẽ trở thành truyện cười lớn nhất mất, mặc dù bọn họ vẫn luôn kính trọng Lục vương gia, nhưng chuyện vương gia thích nam sắc.......

Sau khi nghe Xích Liên Triệt nói xong, mấy người đều yên lặng mà nhìn Bạch Băng, vì trong lúc này bọn họ cũng không biết nên trả lời sau cho phải.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn thoáng qua Xích Liên Triệt. Thấy vương gia không phản ứng gì cả, chẳng lẽ thật sự muốn bọn họ hành lễ với nam tử kia, sau đó nói 'tham kiến vương phi?'

Mấy ngày nay bọn họ không biết đã xảy ra những chuyện gì, trong thời gian ngắn ngủi vậy mà nam nhân này lại chiếm được lòng tin của vương gia. Nhưng nếu bảo bọn họ xưng hắn là vương phi, điểm này thì bọn họ không thể tiếp thu được.

"Tham kiến công tử" sau thời gian ngắn suy nghĩ, bốn người đồng thời hành lễ. Kêu một đại nam nhân làm vương phi? Bọn họ làm không được.

Công tử? Bạch Băng tùy ý cười lạnh một tiếng, xưng hô này nàng thấy rất được, nhưng từ miệng của những người này nói ra thì nàng lại rất chán ghét.

"Ta làm sao dám nhận" Bạch Băng khép hờ ánh mắt, hoàn toàn không đem mấy người Lôi Hỏa để vào trong mắt, mà ngay cả đám người Hắc Báo với Hắc Hổ đứng sau lưng đều để lộ ra vẻ khinh miệt.

Loại trả lời kiểu này khác gì có cũng như không, chẳng khác nào hung hăng tát vào miệng bọn họ mấy cái. Trong mắt bốn người bọn Lôi Hỏa lộ ra khí tức nguy hiểm, nhưng vì có Xích Liên Triệt ở đây nên không dám làm càn, bọn họ đành cố gắng kìm nén lại trong lòng.

Xích Liên Triệt nhìn ra đích ý của mấy người Lôi Hỏa, ánh mắt hơi chớp động.

"Ngày mai cùng theo ta khởi hành đi" Xích Liên Triệt không thèm nhìn sắc mặt đám thuộc hạ, mà nhìn về phía Bạch Băng.

"Đi chỗ đó?" Bạch Băng hơi kinh ngạc, cùng hắn hồi Hoàng Thành?

"Hoàng Thành gửi tin cấp báo, có người hải ngoại xuất hiện" Xích Liên Triệt đưa mắt nhìn thoáng qua về hướng Bắc.

Hải ngoại, Đại Lục hiện tại được phân chia thành bốn quốc gia, chỉ riêng có hải ngoại là không ai biết hình dạng nó ra sao cả. Hiện giờ thật sự có người hải ngoại tới, hơn nữa còn tiến vào Xích Nguyệt quốc, chuyện này cũng có ảnh hưởng không nhỏ, cho nên hắn tất nhiên phải trở về.

Hải ngoại? Bạch Băng nhíu chặt chân mày, toàn bộ đại lục cùng với tám quốc gia đã trải qua nhiều năm như vậy nhưng chưa bao giờ từng biết đến ở bên ngoài hải ngoại có có người sinh sống. Các sách ghi chép lưu lại cũng không thấy có ai thành công đi tới bờ biển bên kia, hiện giờ lại có người từ hải ngoại thường xuyên đi tới, thậm chí lại còn tiến đến Xích Nguyệt quốc.

Nhưng nếu nàng cùng trở về với Xích Liên Triệt, thì sẽ mất bao nhiêu thời gian?

Một tháng sau phải làm sao bây giờ? chuyện Ám Ma tộc nàng nhất định phải đi, không nói tới chuyện mẹ nàng còn sống hay không, thì nàng cũng vẫn nhất định phải đi, bởi vì có một số việc nàng còn chưa rõ ràng.

"Ta có chuyện quan trọng phải làm" Trong lòng Bạch Băng đã có suy tính, nhìn Xích Liên Triệt một cái, ý tứ của nàng đã cực kỳ rõ ràng rồi.

"Ngươi không theo ta trở về?" Sắc mặt Xích Liên Triệt tối sầm lại, hơi thở tỏa ra rét lạnh.

Mấy người Lôi Hỏa hoàn toàn không hiểu, Vương gia vậy mà còn có ý muốn đem người nam nhân này về? Xong rồi, nếu vương gia mang một người nam nhân về, sợ rằng Quý phi nương nương sẽ vô cùng tức giận.

Hoàng thượng bây giờ tuổi cũng đã lớn sợ là sẽ không chịu nổi kích thích ạ, hơn nữa mọi người đều biết Lục vương gia bây giờ không khác nào thái tử của Xích Nguyệt quốc, nếu như lại để cho mọi người biết chuyện này.... chỉ sợ sẽ đại loạn.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn gặp lại đệ đệ ngươi là Bạch Nham sao?" Xích Liên Triệt cố giấu đi vẻ mặt tức giận, nàng vậy mà lại không muốn cùng hắn trở về. Cho dù không muốn cùng hắn trở về Hoàng Thành, nhưng chẳng lẽ nàng cũng không muốn gặp lại đệ đệ đã sáu năm xa cách hay sao?

Bạch Nham, thân thể Bạch Băng cứng đờ, sáu năm, Tiểu Nham mười bốn tuổi. Hiện tại chắc còn cao hơn cả nàng rồi, nàng vừa mới rời đi một thoáng đã là sáu năm, liệu hắn có giận nàng hay không?

Bạch Băng cúi đầu trầm tư, tuy có mâu thuẫn nhưng nàng cũng không suy nghĩ nhiều "Được, ta trở về cùng với ngươi"

Một tháng, một tháng tuy có hơi gấp gáp, nhưng nàng sẽ cố gắng giải quyết cho kịp.

Đệ đệ? Bạch Nham? Mấy người Lôi Tiêu lại càng kinh ngạc, đệ đệ của hắn là Bạch Nham? Bạch Nham chỉ có một tỷ tỷ chính là tiểu vương phi trước kia của bọn họ. Từ lúc nào thì lại xuất hiện thêm một người ca ca? Tiểu Vương Phi? Vương phi?

Này.............

Bọn hắn hiện tại đã hoàn toàn trở nên mơ hồ rồi, đầu óc bốn người liên tục trong trạng trái giật giật.......... .

Hắc Báo và Hắc Hổ mặt vẫn như cũ không chút thay đổi, chuyện tình của chủ nhân bọn họ không có quyền can thiệp, bọn họ chỉ biết phục tùng vô điều kiện, đây chính là thuộc hạ của Bạch Băng.

"Ngươi thật đúng là tiểu Vương phi của chúng ta?" Lôi Tiêu hầu như quên cả thân phận, không thể tin được mà nhìn Bạch Băng.

"Không thể giả được" Bạch Băng thờ ơ nhìn lướt qua giữa đám người, hừ lạnh một tiếng.

"Thật là vương phi......... ngươi như thế nào............"

Biến hóa quá lớn, tiểu vương phi năm đó có khuôn mặt vàng vọt xấu xí mà sao bây giờ lại có thể trở nên khuynh thành như vậy, hơn nữa còn biến thành nam tử khí khái.... . ai có thể đoán ra được hắn chính là nàng?

Bạch Băng cũng không hề để ý, đối với người không tin tưởng nàng, nàng cũng không muốn gặp mặt. Nếu là trước kia thì nàng sẽ không chút lưu tình mà vứt bỏ, nhưng bọn hắn dù sao cũng là thị vệ của Xích Liên Triệt, liều chết bảo vệ chủ nên nàng mới bỏ qua.

"Ở bên cạnh ta, từ nay về sau không ai có thể tổn thương ngươi được" Xích Liên Triệt lạnh nhạt lên tiếng. Chuyện sáu năm trước hắn sẽ không để xảy ra một lần nữa, lời hắn nói ra không phải chỉ là cuồng vọng mà đó là sự thật.

Thân thủ và năng lực của Xích Liên Triệt bây giờ nhìn khắp thiên hạ thì không mấy người có thể địch nổi, ở bên cạnh hắn thật sự rất an toàn.

"Thỉnh vương phi trách phạt, chúng ta tuyệt không một câu oán hận" Bốn người Lôi Tiêu đột nhiên quỳ xuống mặt đất.

Tức giận trong mắt Lôi Hỏa cũng tiêu tan, năm đó là do bọn họ không tin tưởng vương phi, làm hại vương phi thiếu chút nữa bị nhốt vào thiên lao, đó là lỗi của bọn họ, là sai lầm của bọn họ.

Mấy năm nay nhìn vương gia trở nên lạnh lùng khát máu, bọn họ luôn cảm thấy tự trách, trách khi đó tại sao ánh mắt lại không hiểu biết mà gây ra sai lầm như vậy.

Bạch Băng liếc mắt nhìn Xích Liên Triệt, ở sâu trong mắt là một mảnh trong suốt không phải nhiệt huyết mà cũng không phải lạnh lẽo, sau đó lại đưa mắt nhìn đám người đang quỳ trên đất.

"Các ngươi đã không còn có tư cách để gọi ta là vương phi" Âm thanh lạnh lẽo hầu như có thể đem đám ngươi kia đông lạnh lại.

"Vương phi" Bốn người Lôi Tiêu vừa nghe vậy thì giương mắt nhìn chằm chằm Bạch Băng.

"Băng nhi" Xích Liên Triệt cũng nhẹ nhàng gọi một tiếng, mấy người Lôi Tiêu là do hắn tỉ mỉ bồi dưỡng mà thành. Chuyện năm đó cũng là do bọn họ quá mức quan tâm nên mới xảy ra sai lầm như vậy.

"Nếu như các ngươi không phải là thị vệ trung thành của Triệt, ta đã không chút do dự mà đem các ngươi loại bỏ. Hôm nay nếu như các ngươi thật sự muốn sửa sai, trong thời gian ngắn nhất công lực phải tăng lên gấp đôi, nếu như không đạt được yêu cầu của ta thì cho dù các ngươi có là ai thì cũng chỉ là một đám phế vật mà thôi" Nàng cũng biết rõ những người này đều là trung thành tận tâm với chủ.

Lời này vừa nói ra, trong mắt của đám người Lôi Hỏa đều hiểu rõ ý tứ của Bạch Băng, lập tức liếc mắt nhìn nhau gật đầu.

"Vâng" Bốn người đều đồng thời lớn tiếng nói.

---------------------

Phía bắc Xích Nguyệt quốc, nơi đó là một vùng biển rộng lớn mênh mông. Dọc theo bờ biển thuộc về đại lục, được chia làm bốn quốc gia. Nhưng phía bên kia thì sao ạ? Chưa từng có người nào thành công đi qua đó, nên không một ai biết bên kia bờ biển này là hình dạng ra sao.

Lời đồn đại rất nhiều, có người nói bên kia bờ biển chỉ là biển lớn mênh mông, không một ai sinh sống.

Cũng có người nói bên kia bờ biển là một quốc gia cũng giống như bốn quốc gia bên này.

Cũng có người nói, bên kia chính là nơi sinh sống của đám người man di, nói ngôn ngữ quái di, diện mạo lạ lùng.

Ngay vào lúc thời điểm lời đồn đại ngập thời, những ngư dân ở tại quanh bờ biển thấy mấy chục chiếc thuyền chiến khổng lồ chạy về phía bên trong đại lục.

Quốc gia hải ngoại đưa người tới, khiến các ngư dân quanh bờ nhất thời luống cuống, vội vàng đem thuyền cập bờ, nhốn nháo chạy đi, giống như nhìn thấy quỷ vậy.

"Phụ thân của hài tử, ngươi hốt hoảng cái gì vậy?" Nữ tử đang giặt quần áo trong sân, đứng lên nói.

"Nương của hài tử, ngươi đừng nói nữa, mau nhanh chóng thu thập mọi thứ rồi chúng ta chay đến nơi khác trốn" Người đánh cá nói xong thì cuống quít đi vào nhà, bắt đầu thu dọn đồ đac.

"Phụ thân của hài tử, nói rõ ràng xem tới cùng là chuyện gì hả?" Nữ tử trong lòng hoảng sợ hỏi lại.

"Hải ngoại, người từ hải ngoại tới, diện mạo giống như quái vật vậy, tóc màu vàng, ánh mắt màu xanh, có mấy ngư dân đã bị bọn họ giết. Không tới nửa canh giờ nữa là vào tới bờ rồi" Người đánh cá qua loa nói rõ ràng sự việc.

Nữ tử vừa nghe thấy người hải ngoại tới thì sửng sốt, cũng không hỏi lại nữa mà nhanh chóng thu thập đồ chuẩn bị chạy trốn ra ngoài. Nhưng bọn họ còn chưa kịp đi xa thì mấy chục chiếc thuyền lớn đã tới sát bờ. Một đám thị vệ mặc âu phục đem các ngư dân bao vây lại.

Các nữ tử thì nhao nhao trốn ở sau trượng phu cùng với người thân, mở to mắt nhìn đám người đang bao vây bọn họ, tóc vàng, ngay cả mắt cũng.........

Đoàn người từ phía sau thuyền lớn đi ra, thong thả bước đến rồi nhìn về phía một đám người đang kinh hãi, một nam tử tuấn mỹ khóe miệng nhếch lên: "You are fishermen? (các người là ngư dân?)"

Lời này vừa thốt lên, mọi người lại càng mở to mắt, không hiểu lời này là có ý gì. Quái ngữ? Lời đồn đại quả là sự thật? đám người ở bên kia hải ngoại thật sự nói quái ngữ?

Thấy các vị ngư dân không trả lời, nữ tử bên cạnh hừ lạnh một tiếng: "The people here really timid. (người nơi này thật nhát gan)"

Nam tử giương mắt nhìn mảnh đất đại lục, sau đó vẻ mặt quái dị cúi đầu "Các ngươi ở nơi này còn hoàng đế ở đâu?"

Nói ra ngôn ngữ của Xích Nguyệt quốc một cách lưu loát khiến cho các ngư dân không khỏi sững sờ, liếc mắt nhìn lại nam tử tuấn mỹ. Tuy là tóc vàng, mắt vàng nhưng diện mạo này cũng không khác gì một vị thần tiên.

Thấy nam tử kia không có địch ý, mà còn nói bằng ngôn ngữ của bọn họ, ngư dân lớn mật tiến lên: "Hoàng đế ở tại Hoàng Thành, cách nơi này của chúng ta rất xa"

"Hoàng Thành? Vậy phải đi như thế nào?" Nam tử hỏi.

"Từ nơi này đi về hướng nam, nếu đi xe ngựa thì mất một tháng thời gian đi đường"

Ngư dân nói xong, nam tử vung tay lên, ý bảo thị vệ lùi về phía sau, xoay người hướng đám người trên mặt biển: "Go to the Imperial City(đi Hoàng Thành)"

Không để ý tới đám ngư dân bị kinh sợ, xoay người đi về phía thuyền lớn. Các ngư dân hai mắt nhìn nhau, chuyện này giống như không phải là đến để cướp đoạt, mục đích hình như là hoàng đế mà không phải là bọn hắn.

"Phụ thân hài tử, chúng ta có còn phải đi nữa hay không?" Nữ tử bóng dáng đám người quái dị kia, vừa cười vừa hỏi.

Người đánh cá nhíu chặt lông mày "Giống như không phải là hướng về phía chúng ta mà tới, không cần phải trốn tránh, nếu muốn giết thì vừa nãy đã ra tay rồi"

Tin tức người hải ngoại tới lan truyền rất nhanh, trong nửa tháng đã truyền khắp cả Xích Nguyệt quốc về diện mạo đáng sợ, cùng với ngôn ngữ quái dị.

Ngay cả hoàng thượng của mấy quốc gia lân cận cũng bị kinh động, sau lại có thám tử hồi báo lại tin tức chính xác là có người hải ngoại đáng tiến đến, hiện tại đang đi đến Hoàng Thành Xích Nguyệt.

Hoàng đế của ba quốc gia đều rung động, hải ngoại bên kia còn có người, nói không chừng nơi đó cũng là một mảnh trời khác. Hiện giờ người hải ngoại bên kia có thể chạy thuyền đi đến địa lục bên này, chuyện tốt như vậy, mấy quốc gia bọn họ sao có thể bỏ qua được.

Quan trọng là chuyện tóc vàng, mắt vàng, người này bọn hắn chưa từng thấy qua. Nếu không nhân cơ hội mở mang tầm mắt thì chẳng phải quá đáng tiếc rồi sao.

Hoàng đế của ba quốc gia tâm tự giống nhau, đều cùng đi tới Xích Nguyệt quốc làm khách. Hơn nữa bọn họ cũng muốn kiến thức một lần về người hải ngoại trong truyền thuyết kia, nếu có cơ hội mượn sức, không chừng mảnh đất hải ngoại bên kia cũng có thể bị bọn họ nắm trong tay.

Quân chủ ba nước vội vàng viết mật thư, hơn nữa còn phái người sử quan đưa đến Xích Nguyệt quốc. Lần này hoàng đế của ba nước đều tới, chắc rằng sẽ lại dẫn tới một trận sóng gió tại Xích Nguyệt quốc trong thời gian không xa.

Hoàng cung Xích Nguyệt.

Xích Liên Hoàng nhìn thư mật trong tay thì chau mày, tin tức này truyền ra thật là nhanh, trong nửa tháng mà đã truyền khắp bốn nước. Tuy cơ sở ngầm của bọn hắn có rất nhiều, nhưng hiện giờ Triệt nhi lại không có ở đây, nếu đồng ý cho phép đi vào trong thành rồi chẳng may lúc đó ba quốc gia đều vây công thì chuyện này thật là không ổn.

"Vài vị ái khanh cảm thấy việc này như thế nào?" Xích Liên Hoàng đưa tấu chương về phía quan viên bên dưới.

"Hoàng thượng, ba nước đều đồng thời phát ra mật thư, nhất định là do nghe được lời đồn kia nên mới tiến về Xích Nguyệt quốc ta để gặp người hải ngoại. Nếu như không cho phép bọn họ tiến vào, chỉ sợ sẽ xảy ra tranh luận" Thượng thư đại nhân cung kính lên tiếng.

"Hoàng thượng, Thượng thư đại nhân nói rất đúng" Vài vị quan viên cũng thuận theo lên tiếng.

Xích Liên Hoàng gật đầu, cảm thấy có lý, ba nước nhập cảnh cũng không thể phớt lờ được "Phân phó với biên quan, chỉ cho quân chủ của ba nước cùng với thị vệ thân cận đi cùng, số lượng lớn nhân mã thì không được phép nhập cảnh"

Như vậy cho dù có tâm tư gì thì ít ra bọn họ cũng không dám làm càn.

"Vâng, vi thần lập tức đi làm ngay" Thượng thư nói xong thì lùi ra ngoài cửa.

"Lục vương gia khi nào thì hồi cung?" Xích Liên Hoàng nhíu mày, Ba nước đều muốn tới, người hải ngoại cũng đến, hiện giờ Triệt lại không ở Xích Nguyệt, sợ là khí thế không trấn áp được.

"Hồi hoàng thượng, thánh chỉ đã truyền đi, còn khi nào hồi cung thì Lục vương gia vẫn chưa trả lời"

Vẫn chưa nói? Xích Liên Hoàng càng nhíu chặt chân mày. Triệt chính là trụ cột của Xích Nguyệt quốc, lẽ ra hắn đã sớm thoái vị, chỉ là tâm tình của Triệt thì......

Nửa tháng sau, hoàng cung Xích Nguyệt.

Hai ngày trước những người hải ngoại đó đã tiến vào chiếm giữ hoàng cung. Còn một ngày trước thì các quân chủ ba nước cũng dẫn dắt thái tử công chúa tiền vào chiếm giữ.

Đêm nay, Xích Liên Hoàng sắp xếp yến hội, quân chủ ba nước mang theo nữ nhân cùng nhi tử tiến vào, chuyện này làm cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Kỳ thật ba nước đều có cùng một suy nghĩ, mượn cơ hội này có thể để cho nữ nhân nhà mình ra măt, nếu như thành công kết thành thông gia thì cuộc hôn nhân này chẳng phải là chuyện tốt sao.

Đêm tối buông xuống, mặt trăng treo trên cao ló ra, khiến các vì sao tỏa sáng cả bầu trời.

Trong ngự hoa viên rộng lớn, bốn phía được tỉ mỉ trang trí, khắp nơi đều có treo đèn lồng, làm cho cả ngự hoa viên bừng sáng mọi ngõ ngách.

Xích Liên Hoàng ngồi ngay ngắn ở trên chỗ cao nhất, vẻ mặt nhàn nhạt tươi cười, ngồi bên cạnh là Đông quý phi, giơ tay nhấc chân đều mang theo khí chất cao quý.

Văn võ bá quan đều ngồi ở phía dưới, ánh mắt như có như không liếc nhìn về phía đám người hải ngoại có mái tóc màu vàng. Bọn họ là lần đầu tiên nhìn thấy, nên vô cùng kinh hãi.

Quân chủ ba nước mang theo gia quyến cũng ngồi ở bên dưới, bọn họ dù thân phận cao quý nhưng cũng chỉ là khách mà thôi.

Mà ngồi đối diện với bọn họ chính là khách hải ngoại, không thể không nói về đám người hải ngoại này, diện mạo thật đúng là quái dị, nhưng trong vẻ quái dị lạ lẫm đó lại có chút đẹp thần kỳ khó diễn tả.

Hơn nữa quần áo của nữ tử thật phóng khoáng, một mái tóc màu vàng chói được uốn thành từng lọn giống như hải tảo. Một đôi mắt thật lo tròn mê người, khiến rất nhiều ánh mắt của nam sĩ đều rơi vào trên người của tiểu công chúa hải ngoại này.

Tư Đặc Nhĩ là người dẫn đầu ngồi ở vị trí phía trước, con ngươi thâm trầm nhìn về phía trước, dư quang quét về các quân vương ngồi ở đối diện, sau đó mới nở một nụ cười.

Đột nhiên cảm giác được một ánh mắt âm trầm, Tư Đặc Nhĩ đảo mắt chống lại thì gặp phải một đôi mắt màu đen.

Không chỉ đen mà còn lạnh lẽo nữa, nếu như hắn đoán không sai, thì vị trí đó hẳn là Bắc quốc, vậy nam tử này là thái tử Bắc quốc?

Có chút ý tứ, hắn còn tưởng đâu tất cả mọi người trên mảnh đại lục này đều là vô dụng chứ.

Dựa vào trên ghế lại nhìn về phía Xích Liên Vũ có dung nhan tuấn mỹ, vẻ mặt Tư Đặc Nhĩ biến hóa khó lường.

Bên cạnh Tư Đặc Nhĩ là Ngả Lệ Toa, rất có hứng trí mà nhìn đám người tóc đen ngồi đối diện mà ngầm đánh giá người tốt người xấu. Ánh mắt Ngã Lệ Toa cao ngạo vô cùng, trừ bỏ đối diện có hai nam tử được coi trọng thì những người còn lại đều là xấu xí vô cùng.

"You, ah (ngươi ạ)" Tư Đặc Nhĩ giọng nói sủng nịnh, ngón tay điểm nhẹ lên mũi của Ngã Lệ Toa, rồi hai người cùng khanh khách nở nụ cười.

Điều này làm cho tất cả mọi người ở giữa sân đều trở nên u mê, không ai nghe hiểu lời hán nói, vì dù cho hắn có mắng bọn họ thì bọn họ cũng không hay biết.

Tâm tư tất cả mọi người ở ngự hoa viên bắt đầu khởi động, không ai có thể đoán ra được.

"Hôm nay ngự hoa viên thiết yến, một là vì quân vương của ba nước, hai là vì nghênh đón khách hải ngoại đến. Đêm nay mọi người cùng nhau chung vui hưởng thụ ạ" Mọi người đang nghi hoặc, thì Xích Liên Hoàng đứng lên giơ cao ly rượu cười nói.

Mấu quân vương cùng với Tư Đặc Nhĩ ở bên dưới cùng ồn ào nâng chén.

Một hơi uống cạn, Xích Liên Hoàng đặt chén xuống, tiếng nhạc chậm rãi vang lên, nhóm vũ cơ đứng bên dưới cũng bắt đầu biểu diễn. Tiếng nhạc du dương làm cho không khí trở nên vui vẻ hòa với tiếng đàn êm tai vang lên.

Tư Đặc Nhĩ thưởng thức ly rượu, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm về đám vũ cơ đang ca múa thấp kém.

"Các người biểu diễn như vậy, không cảm thấy là khiến cho người ta không thú vị sao?" Trái ngược với Tư Đặc Nhĩ cợt nhả vô lễ, Ngả lệ Toa tâm tình không tốt đứng dậy, kèm theo giọng nói thanh thúy vang lên.

Lời nói ra lưu loát khiến cho mọi người phải kinh ngạc, người này là công chúa hải ngoại, vậy mà lại có thể nói bằng ngôn ngữ của bọn họ trôi chảy như vậy.

Mấy quân vương ở đây cũng đều lặng lẽ đánh giá, có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, cảm thấy tới đây thật là quyết định chính xác. Xem ra người hải ngoại này cũng không phải dễ chọc, lần để xem hoàng đế Xích Nguyệt đứng đối ra sao ạ?

"Không thú vi? sao lại nói như vậy?" Xích Liên Hoàng còn chưa lên tiếng, Xích Liên Toàn đã đứng lên nói, những vũ cơ này đều là nàng chỉ dạy, như thế nào lại không thú vị? Nàng trái lại cảm thấy được rất mỹ diệu mà.

"Những người sôi nổi này có cái gì đẹp, nhìn mà khiến người ta chóng mặt hoa mắt, một điểm tươi mới cũng không có" Ngã Lệ Toa liếc trắng mắt một cái, như vậy khác nào khiến cho Xích Liên Toàn mất hết mặt mũi.

Hiện giờ Xích Liên Toàn đã mười ba tuổi, cũng được đánh giá là một mỹ nhân, vũi đạo thư pháp đều nổi trội. Vậy mà lại bị người nói thành sôi nổi, nàng làm sao có thể không tức giận?

Tư Đặc Nhĩ mỉm cười ấm áp, dần dần cười to ra tiếng: "Không bằng công chúa Xích Nguyệt đứng ra múa cho chúng ta xem một lần?"

Yên tĩnh, tất cả ngự hoa viên đều yên lặng, vậy mà có thể yêu cầu đương kim công chúa đứng ra múa, người hải ngoại này thật đúng là không biết trời cao đất rộng là gì.

Xích Liên Hoàng cùng với Đông quý phi thoáng nhìn qua nhau, nếu không đáp ứng thì chứng tỏ Xích Nguyệt quốc không có phong độ, còn nếu đáp ứng thì khác nào hạ thấp Xích Nguyệt quốc.

Xích Liên Toàn giương mắt nhìn nam tử tóc vàng một cái.

"Như thế nào? Công chúa chẳng lẽ không đồng ý đứng ra biểu diễn tài nghệ, hay là nói người hải ngoại chúng ta không được đãi ngộ này?" Tư Đặc Nhĩ cười lạnh, mang theo nồng đậm khiêu khích.

"Nếu khách nhân hải ngoại đã có nhã hứng như vậy, bản công chúa sao có thể phá hủy ngày lành hôm nay" Xích Liên Toàn nở nụ cười tươi tắn.

Tư Đặc Nhĩ dung nhan không biến đổi, chỉ có nhàn nhạt cười. Không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt vàng kim thâm sâu xẹt qua một tia hàn ý.

'bốp bốp' tiếng vỗ tay vang lên, . theo sau là tiếng nhạc từ từ được tấu lên.

Xích Liên Toàn đứng dậy đi ra giữa sân, một đám vũ cơ vây xung quanh. Âm nhạc nhiệt tình vang lên, dáng múa cuồng nhiệt làm cho người ta có cảm gaics hưng phấn không yên.

Tư Đặc Nhĩ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía đám người nhảy múa. Nhưng cũng chỉ là liếc mắt một cái rồi thôi, trong ánh mắt càng thêm ngạo mạn vô lễ.

Xích Liên Toàn xoay tròn thân thể, y phục cùng những mảnh lụa theo từng động tác xoay người của nàng mà bay lên tạo thành những đóa hoa chói mắt.

Bước chân nhẹ nhàng, từng tiếng chuông leng keng vang lên, tựa như tiếng trời, rồi lại như gió lốc bay tới khiến thân hình uyển chuyển đông đưa giống như tinh linh bay lượn giữa trời hoa.

Một màn nhảy múa tuyệt đỉnh, quần thần cùng nhóm người bên dưới đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn. Ngay cả quân vương của ba nước cũng lặng người vì kinh ngạc, vị công chúa Xích Nguyệt này thật đúng là lợi hại, dáng múa như tiên nữa, ngay cả vũ cơ lợi hại hất của bọn họ cũng không sánh được.

Xích Liên Toàn vung tay áo dài mà xoay người, một cây đàn cổ ở trên không trung bay đến được nàng đón được vững vàng trong tay.

Sau đó là tiếng nhạc tuyệt mỹ không ngừng vang lên, đôi tay duyên dáng của Xích Liên Toan lướt đi nhẹ nhàng lên xuống dọc theo dây đàn, một màn diễn tấu này thật đúng là hấp dẫn lòng người!

Tư Đặc Nhĩ từ từ ngẩng đầu lên, bên miệng nhàn nhạt nở nụ cười. Xích Liên Toàn sau khi xoay tròn thì liền cao ngạo ngẩng đầu hướng về phía hắn. Nhưng hành động nhỏ này ở trong mắt mọi người lạnh có ý tứ khác nhau.

Vẻ mặt của các quân chủ phức tạp vô cùng.

Tư Đặc Nhĩ nhìn tình hình trước mắt thì cười nhạt, thật đúng là có ý tứ. Nhưng nói cho cùng thì nữ nhân của đại lục cũng chỉ có năng lực như vậy mà thôi, ngoài thêu thùa đánh đàn thì cũng chỉ là nhưng bình hoa giữ ấm giường mà thôi, không chịu nổi sương gió.

Kết thúc vũ điệu, Xích Liên Toàn hướng Tư Đặc Nhĩ cười khinh miệt một tiếng.

"Điệu múa này chỉ có ở trên trời, nhân gian đã có mấy lần được thấy ạ"

"Đúng vậy ạ! Tài ca múa cùng với cầm nghệ của Tam công chúa quả thật không giống người thường ạ!" Một vài quan viên phản ứng tán thưởng.

Xích Liên Hoàng cười đến các nếp nhăn đều nhăn hết lại, hắn biết tài múa của nữ nhi rất tốt nhưng cũng không nghĩ tới sẽ tốt như thế. Hắn càng ngày càng cảm thấy được nữ nhi này thât giống như một bảo tàng ạ.

Đông quý phi cũng tươi cười đầy mặt, tất cả đều bị vũ đạo của Toàn nhi hấp dẫn. Nàng cho tới bây giờ vẫn chưa được thưởng thức một màn vũ đạo nào đẹp như vậy, nữ nhi của nàng càng ngày càng có tiền đồ ạ, trong mắt cũng mang theo tán thưởng cùng kiêu ngạo!

"Thôi đi, còn tưởng rằng sẽ đặc sắc ra sao, không nghĩ tới còn khó coi hơn" Ngã Lệ Toa ngoáy ngoáy lỗ tai, ra vẻ cực kỳ thất vọng: "Chẳng lẽ ở đại lục này không có ai biết biểu diễn một tiết mục cho ra hồn sao?"

"Ngươi............." Xích Liên Toàn nghe xong lời nói Ngả Lệ Toa thì trừng mắt.

"Tốt, Toàn Nhi" Xích Liên Toàn phẫn nộ chưa kịp nói ra thì đã bị Xích Liên Hoàng ngăn lại.

"Phụ hoàng, nàng.......... ." Xích Liên Toàn cực kỳ bất mãn, vốn định cãi cọ vài câu, không ngờ lại bị ánh mắt cảnh cáo của Xích Liên Hoàng, đành phải dừng lại.

"Người đại lục các ngươi đều là Wimp. (kẻ bất lực)" Ngả Lệ Toa cười nhẹ, nhìn về phía Xích Liên Hoàng.

Mọi người kinh ngạc, ngay cả hoàng đế cũng không để vào trong mắt? Trong miệng nàng thì Wimp gì gì đó, tuy là không hiểu rõ nhưng từ biểu hiện khinh bỉ trên mặt thì xem ra cũng không phải là lời hay ho gì!

"Wimp? Not necessarily! (kẻ bất lực? cũng không nhất thiết!)" Ngay lúc sự tình bế tắc, một giọng ói thanh thúy vàng lên, mang theo vô vàn lạnh lùng truyền đến.

Ngả Lệ Toa quay đầu nhìn về người vừa đột nhiên xuất hiện, trong mắt xẹt qua một tia kinh diễm.

Tư Đặc Nhĩ quay đầu, trong mắt cũng đồng dạng kinh diễm, hắn không biết nên hình dung về vẻ đẹp của nữ nhân này như thế nào, vì trước mắt là tà áo trắng đang bay phấp phới, trên mặt thì là vẻ đẹp lanh lẽo.

"Lục vương gia" Mọi người thấy hai người xuất hiện, trước tiên là chấn động vì vị mỹ nhân, sau khi thấy rõ người nam tử ở bên cạnh thì bọn quan viên lập tức kêu to.

Xích Liên Hoàng ở trên long ỷ cũng đứng lên, Triệt trở lại, trong lòng hắn vô cùng mừng rỡ, trở về thật là đúng lúc.

Quân vương của ba nước cũng nhìn về phía hai người tuấn mỹ kia, các loại tính toán thi nhau nổi lên ở trong lòng.

Xích Liên Vũ nhìn thấy Xích Liên Triệt thì khuôn mặt tuấn tú cũng giãn ra.

Xích Liên Triệt và Bạch Băng xuất hiện, sự ưu tú của hai người dẫn tới sóng to gió lớn.

Ngay khi Bạch Băng xuất hiện, ánh mắt Tư Đặc Nhĩ liền vững vàng rơi vào trên người nàng, nếu như vừa rồi không nghe nhầm thì nàng nói chính là ngôn ngữ của bọn hắn. Chỉ là một nữ nhân mà lại có thể như vậy..........

Nhận được tầm mắt của Tư Đặc Nhĩ, Bạch Băng liếc mắt nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười, nhưng trong mắt lại bắn ra những ánh sáng lạnh lẽo. Nàng đã gặp qua nhiều người nước ngoài đẹp trai, nhưng không nghĩ tới ở thời cổ đại lại có thể xuất hiện một người nam nhân ngoại quốc anh tuấn như vậy.

Mắt sáng như trăng rằm, sắc bén như ưng, mái tóc thật dài, mặt mũi trắng hồng như quả đào, mi mắt dài buông xuống chập chờn như cánh bướm, cho dù tươi cười giận dữ nhưng vẫn không thể che đi được vẻ cuốn hút!

Một đôi mắt hẹp dài như mắt phượng, lông mi chớp động tao nhã, tròng mắt hơi ánh lên màu vàng kim giống như một hồ nước lạnh, trong suốt, băng lãnh nhưng lại bình tĩnh sâu thẳm không thấy đáy.

Đôi mắt kim sắc chỉ thoáng nhìn qua cũng có cảm giác như là đã trải qua thiên vạn năm tang thương.

Bạch Băng chỉ tùy ý nhìn qua rồi dời đi tầm mắt, đôi mắt lãnh chợt chuyển qua hướng Ngả Lệ Toa.

Chống lại ánh mắt lạnh như băng kia, thân thể Ngả Lệ Toa bỗng nhiên run lên, nàng............. Đại Lục này làm sao có thể có một nữ nhân có ánh mắt đáng sợ như vậy.

Nhìn bóng dáng đang hướng về phía nàng đi tới, Ngả Lệ Toa sợ hãi, khẩn thương cắn chặt răng, cố kìm nén áp chế nội tâm xuống.

Tư Đặc Nhĩ nhìn phản ứng của Ngả Lệ Toa, đại lục này vậy mà có nữ nhân làm cho Ngả Lệ Toa kinh hoảng, nhíu chặt chân mày quay đầu nhìn lại về phía Bạch Băng.

Hơi thở của nữ nhân này rất khác biệt, cùng với những nữ nhân khác ở trên đại lục này không giống nhau, hắn không biết hình dung như thế nào, hắn chỉ biết bản lĩnh của nữ nhân này rất lớn.

Tất cả mọi người ở đây đều yên tĩnh lại, nhìn người đột nhiên xuất hiện, bọn hắn không hề nghe nhầm, nữ tử này vừa rồi nói chính là ngôn ngữ của người hải ngoại.

Người Bắc quốc cũng nghe ra, Thần Công Liên thân thể cũng ngẩn ra, là hắn.

Nữ nhân? Hắn đã nói cảm giác của lúc đó không sai mà, cộng với tình hình chém giết của ngày đấy hắn càng thêm xác định người này là Bạch Băng, chỉ là về sau rời đi khiến cho hắn nghi ngờ không có chứng cứ nên mới không có kết luận.

Mà hiện giờ, nàng và Xích Liên Triệt đồng thời xuất hiện, như thế là đủ chứng mình nàng chính là Bạch Băng, chết tiệt! Ngày đấy hắn lại bị nàng đùa giỡn mà bỏ qua.

Trong mắt Xích Liên Vũ cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, nữ nhân khuynh thành như vậy khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc phải nhíu mày suy nghĩ, tuy chưa thấy qua nhưng hắn lại rõ ràng cảm thấy thấy rất quen thuộc là sao chứ?

Đúng vậy, cảm giác này vô cùng quên thuộc, loại hơi thở quen thuộc này làm cho hắn như trở lại quá khứ trước kia. Vì hơi thở này quá mãnh liệt, khiến hắn không thể quên được.

Xin hỏi trong thiên hạ này có ai có thể có hơi thở sắc bén như vậy, cùng với sát khí tỏa ra nồng đậm như vậy?

Bạch Băng! Ánh mắt của Xích Liên Vũ bỗng nhiên sáng lên, gần như muốn đem Bạch Băng xuyên thủng thành cái lỗ.

Sẽ không sai, hơi thở này cùng với cảnh tượng săn bắn năm đó giống nhau như đúc. Nghĩ đến đây, trong tim lại càng trở nên cuồng nhiệt................ .

"Know what be garbage?(biết cái gì là đồ bỏ đi sao?)" Khóe miệng Bạch Băng nhếch lên ngạo mạn, cùng với khí thế nói chuyện của Ngả Lệ Toa lúc nãy thì càng cường đại hơn gấp nhiều lần.

Giọng nói Bạch Băng vừa cất lên, mọi người lúc này mới kịp phục hồi tinh thần. Ngôn ngữ này, nữ tử này nói chính xác là ngôn ngữ hải ngoại, thế nhưng lại rất lưu loát. Nàng rõ ràng là người đại lục, vậy tại sao lại có thể biết ngôn ngữ kia. ?

"You............ You......" Ngả Lệ Toa kinh ngạc, khẩu khí này, giọng nói lưu loát này, không khác nào người hải ngoại của bọn họ, nhưng nàng ta là người đại lục mà.

Phản, hoàn toàn phản rồi.

Khí thế cường đại của Bạch Băng đã hoàn toàn áp chế Ngả Lệ Toa, khiến lời vừa thốt lên lại trở nên run rẩy không hoàn chỉnh.

Tuy vậy, nhưng chuyện này rốt cuộc là sao thì không ai biết. Ngay cả Xích Liên Triệt cũng phải kinh ngạc một phen, không nghĩ tới Bạch Băng lại có thể hiểu và nói được ngộn ngữ hải ngoại.

Quân chủ ba nước tuy không để ý tới một người nữ tử nhỏ bé, nhưng diện mạo không chỉ tuấn mỹ lại còn có thể nói được ngôn ngữ hải ngoại, rồi lại còn cùng Xích Liên Triệt trở về.... từ chuyện này bọn hắn có thể hiểu được rõ ràng chuyện nữ nhân này nhất định là do Xích Liên Triệt sắp xếp.

Bọn họ cùng với người hải ngoại phân cao thấp, chuyện này cùng với bọn hắn cũng chẳng có liên quan gì không phải sao? Chuyện bọn họ đấu đá lẫn nhau, quân vương ba nước đều ôm tâm tư xem kịch vui, chỉ sợ là sắp có một màn diễn biến cực kỳ đặc sắc.

"Ha ha, idiot (tiếng pháp, ngu ngốc)" Thấy người đối diện luống cuống, Bạch Băng lại nở nụ cười, mở miệng lại là một ngôn ngữ khác.

Lần này thì Ngả Lệ Toa triệt để sửng sốt, đây là ngôn ngữ gì?

Trong ngự hoa viên, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đây lại là ngôn ngữ gì, so với mọi ngôn ngữ thì dễ nghe hơn nhiều.

Ánh mắt vàng kim của Tư Đặc Nhĩ trở nên sắc bén như loài báo, đưa mắt nhìn về phía Bạch Băng. Ngôn ngữ này hắn chưa từng nghe qua, nhưng hắn biết đấy chính là một ngôn ngữ nào đó chứ không phải là lời nói lung tung ghép lại.

Hắn đã từng xem qua ở trong sách cổ, ở trên dị thế có tất cả bốn loại ngôn ngữ lưu truyền, mà từ trong miệng của nữ tử này thì rõ ràng chính là một trong hai loại ngôn ngữ còn lại kia.

Nàng tới cùng là người phương nào, tuổi còn nhỏ vậy mà lại học được nhiều ngôn ngữ của các nước như vậy?

Khóe miệng Bạch Băng lại càng nhếch lên cao hơn, thờ ơ liếc qua Tư Đặc Nhĩ " Thu hồi ngôn ngữ vớ vẩn của các ngươi lại đi, thời điểm ta học tám loại ngoại ngữ chỉ sợ các người còn đang ở trong bụng mẹ kìa"

Tám loại ngoại ngữ, nàng không gì không biết. Thân là người thừa kế của gia tộc, nếu như ngay cả ngôn ngữ cũng không biết thì chẳng phải là quá kém sao.

Tám ngoại ngữ? Những lời này rơi vào tại mọi người không khác nào động đất, tám quốc ngữ? đại lục này đều dùng một loại ngôn ngữ, cùng lắm thì thêm ngôn ngữ của người hải ngoại kia. Nữ tử này thế nhưng lại nói là tám quốc ngữ, chẳng lẽ nàng biết rõ về quốc gia hải ngoại kia?

Tư Đặc Nhĩ mặt mũi tối sầm lại, lời này rõ ràng là nói bọn hắn nghe, nhưng tám quốc ngữ thì hắn lại không rõ. Hắn chỉ biết có bốn quốc ngữ, hai cái ngôn ngữ còn lại hắn còn chưa từng nghe qua, vậy tại sao lại có những tám quốc ngữ? Nữ tử này đang nói dối?

Không giống lắm, hắn nhìn người từ trước tới giờ đều rất chuẩn, nàng không phải là đang nói dối. Nhưng từ trong miệng nàng lại có tám quốc ngữ tồn tại, điều này thật khiễn hắn trấn động rồi.

Bạch Băng cười lạnh một tiếng, xoay người đi tới bên cạnh Xích Liên Triệt. Loại ngôn ngữ vớ vẩn này mà dám ở trước mặt nàng lấy ra đùa giỡn, tự tìm đường chết đi!

Sự xuất hiện của Bạch Băng có thể nói là mang lại mặt mũi rất lớn cho Xích Liên Hoàng. Nhìn về phía tươi cười sáng lạn của Bạch Băng, Triệt nhi mang nử tử này về thật đúng là lợi hại, ba lần hai lượt đều khiến cho người hải ngoại mất hết kiêu ngạo rồi.

"Hoàng tử hải ngoại đừng quá để ý, hôm nay tổ chức yến hội là để tẩy trần cho các vị. Hy vọng các vị tại Xích Nguyệt quốc chúng ta có một chuyến du ngoạn thật tốt đẹp" Xích Liên Hoàng cười to để phá vỡ cục diện bế tắc này, lấy lại mặt mũi trở về. Bọn hắn ngược lại cũng không có bức bách thêm nữa, dù sao ở trước mặt người hải ngoại này vẫn không nên đắc tội thì tốt hơn.

"Ha ha, không thể tưởng tượng được ở đại lục còn có người tài giỏi như vậy. Vậy mà lại có thể đem ngôn ngữ hải ngoại của ta nói năng lưu loát như vậy, xin hỏi cô nương có từng đi qua hải ngoại hay chưa?" Tư Đặc Nhĩ điều chỉnh lại lo lắng cùng kinh hoảng lúc trước, tươi cười sang sáng lên tiếng.

"Chưa đi qua" Bạch Băng cũng không thèm liếc mắt nhìn Tư Đặc Nhĩ một cái, theo Xích Liên Triệt đến ngồi ở trên bàn tiệc.

Chưa đi qua? không có khả năng! Không đi qua thì sao biết được ngôn ngữ của bọn hắn? Không đi qua mà lại biết được ngôn ngữ của quốc gia khác? Xem hắn là một người ngu ngốc hay sao mà đem ra lừa gạt?

Không khí đột nhiên không rõ nguyên nhân mà trở nên vô cùng quỷ dị, tuy nhiên trên mặt bọn họ vẫn mang theo tươi cười, khiến cho những người khác không tự chủ được mà căng thẳng theo.

Thần Công Liên cười nhạt đem mọi thần sắc của mọi người thu vào trong mắt. Hay cho một Bạch Băng, vậy mà có thể nói năng lưu loát ngôn ngữ kia.

Từ từ đem tầm mắt rơi vào trên thân thể của nàng, mất tích sáu năm, hắn đối với hơi thở của nàng vốn đã rất quen thuộc, giờ gặp lại khiến hắn lại càng thêm cuồng nhiệt, nhưng mà lúc này.............

Ý muốn chiếm hữu kia, tuyệt đối muốn chiếm lấy kia.... . nữ nhân như vậy chỉ có thể là của hắn, nhưng mà thủ đoạn ti tiện để giành lấy thì hắn lại không cần!

Xích Liên Vũ trong lòng kích động không thở nổi, khi hắn nhìn thấy người đã mất tích sáu năm lại xuất hiện ở trước mặt, hơn nữa lại còn có bộ dáng khuynh thành thì hắn lại càng rung động, mừng rỡ như điên, trong nháy mắt cắn nuốt tất cả mọi lý trí của hắn.

Sáu năm, hắn biết nàng nhất định sẽ trở về, vì có Bạch Nham ở đây nên hắn tin chắc nàng sẽ quay lại. Hắn đã nghĩ tới vô số cảnh tượng gặp lại, nhưng hắn lại không ngờ được sẽ gặp lại nhau trong trường hợp như vậy, hiện giờ hắn chỉ có thể cứ đứng tại chỗ mà nhìn nàng!

Nàng vẫn là đệ muội, vẫn là người đồng sinh cộng tử với hắn, dù cho ở nơi nguy hiểm nàng vẫn không bỏ lại hắn.

Bạch Băng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, quay đầu nhìn về phía Xích Liên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt có quá nhiều cảm xúc nhưng cũng chỉ có thể chuyển thành những tia sáng lưu động.

Xích Liên Vũ nhẹ nhàng gật đầu, giờ phút này không cần nhiều lời, vì bọn họ hiểu được tất cả.

"Chưa đi qua? Ai mà tin, không đi qua thì ngươi làm sao có thể nói năng lưu loát được ngôn ngữ kia như vậy" Sau khi tỉnh táo lại, Ngả Lệ Toa sắc mặt trở nên tức giận, dù vậy nhưng cũng chỉ dám bộc lộ ra lời nói chứ vẫn không dám chống lại ánh mắt của Bạch Băng.

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" Bạch Băng lạnh nhạt lên tiếng, thành công khiến cho sắc mặt Ngả Lệ Toa đỏ bừng.

Cơn tức giận khiến cho nàng có lá gan lớn hơn, xoay người lại trừng mắt nhìn Bạch Băng, chợt ánh mắt lướt qua dừng lại bên người Xích Liên Triệt.

Ngả Lệ Toa nhìn không rời mắt, vừa rồi nàng quá chú ý tới Bạch Băng mà xem nhẹ người nam tử đẹp trai, cực kỳ tuấn mỹ ở bên cạnh. Người này so với ca ca của nàng còn tuấn mỹ hơn....


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-55)