Vay nóng Tima

Truyện:Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ - Chương 25

Người Thừa Kế Của Gia Tộc Sát Thủ
Trọn bộ 55 chương
Chương 25
Hiệp hội chế thuốc
0.00
(0 votes)


Chương (1-55)

Siêu sale Shopee


Hôm sau, trong hiệp hội chế thuốc phát ra một trận mùi thơm, mùi thơm kia so với bất kỳ hương liệu gì cũng đều khiến cho người ta cảm thấy say mê hơn, đồng thời máu trong cơ thể càng thêm sôi trào, đây rốt cuộc là mùi thơm gì? Làm tất cả mọi người đều không tìm được nguyên nhân.

Trưởng lão của hiệp hội chế thuốc rối rít theo phương hướng phát ra mùi thơm mà chay đi.

Bên trong phòng chế thuốc, Xích Liên Vũ trợn to hai mắt, không thể tin được mà ngoan ngoãn nhìn bốn lò luyện chế lưỡng sinh hoa, lưỡng sinh hoa này khi nào thì trở nên không đáng giá một đồng như vậy? lại còn có tới bốn lò!

Xích Liên Vũ chính là một người điên cuồng say mê chế thuốc, rất nhiều dược liệu trân quý đều đã gặp, duy nhất chỉ có lưỡng sinh hoa này thì hắn mới thấy qua một lần, hơn nữa chỉ có một cánh hoa mà đã mất ngàn vàng. Hôm nay lại để hắn thấy những bốn lò, đây cũng quá điên cuồng rồi.

"Đệ muội.... Ngươi từ đâu mà có nhiều lưỡng sinh hoa như vậy?" Dược liệu trân quý như thế mà Bạch Băng chỉ tùy tiện mỗi lần lấy ra đều là một đống.

"Gọi ta Bạch Băng". Bạch Băng đưa một cây đuốc vào trong lò luyện đan, liếc mắt nói, cứ suốt ngày đệ muội đệ muội, nghe thật đúng là không được tự nhiên!

"Ach, Băng nhi... lưỡng sinh hoa này..." Xích Liên Vũ nhìn lò luyện đan, nếu như luyện ra thành công, vậy đan dược sẽ đếm không xuể ạ!

"Bên trong núi" Bạch Băng tùy ý trả lời, nàng cũng không nói láo, chính xác là bên trong núi.

Xích Liên Vũ kinh ngạc, hoảng sợ đến cằm cũng muốn rớt trên đất, bên trong núi? Mẹ nó! cái núi vừa dài vừa nguy hiểm đó.

"Đó là sơn động?" Xích Liên Vũ phản ứng kịp vội vàng hỏi.

"Có nói cũng vô ích, bởi vì.... Giờ có đi cũng sẽ không tìm được một bông!" Bạch Băng nheo mắt cười, đồ tôt, nàng đương nhiên sẽ vơ vét sạch sẽ!

"Tại sao?" Xích Liên Vũ nghi ngờ hỏi.

Nhưng khi nhìn thấy Bạch Băng nheo mắt, nhất thời hiền hiểu ra, toàn bộ đã bị nàng hái đi. Khó trách nàng vừa rồi biến mất hơn hai mươi ngày, hái nhiều hoa như vậy thật đúng là cần rất nhiều thời gian ạ.

Bốn lò lưỡng sinh hoa phát ra mùi thơm truyền khắp cả học viện. Trưởng lão có kinh nghiệm lâu năm vừa ngửi đã biết là lưỡng sinh hoa, khiến cho các trưởng lão bên trong học viện đều không thể bình tĩnh nổi. Mùi thơm nồng nạc này, thì số lượng phải như thế nào ạ.

Là ai? người nào sẽ có nhiều lưỡng sinh hoa như thế.

Thời gian không tới một khắc, cửa phòng chế thuốc đã tụ tập rất nhiều trưởng lão cùng học viên. Rất nhiều học viên đều chưa gặp qua lưỡng sinh hoa, chỉ biết là mùi hương rất thơm mà chạy đến.

Thấy một số trưởng lão hành động vội vàng, cho nên mới đi theo tới, vì từ cửa học viện đã ngửi được mùi vị không tầm thường rồi. Hơn nữa lại thấy các vị trưởng lão lại để ý như vậy, nên đoán chừng mùi thơm gì đó chắc sẽ không thể là vật tầm thường được.

"Ai, ngươi nói đây là mùi gì?"

"Ta làm sao biết, dù sao thì mùi này cũng rất dễ chịu".

"Ta nghĩ sẽ không đơn giản đâu, ngươi xem vẻ mặt của các trưởng lão kìa, rõ ràng là rất giật mình". Học viên nhỏ giọng bàn luận.

Ngoài cửa phòng chế thuốc, có bốn gã trưởng lão người mặc áo khoác màu trắng, nhìn như năm sáu chục tuổi.

"Doãn trưởng lão, đây là chuyện gì xảy ra?" Hiệp hội đấu khí, Đỗ trưởng lão nhìn phòng chế thuốc quanh năm đóng chặt cửa nghi vấn, nhưng trong lòng lại dâng lên vẻ hâm mộ. Khá lắm lão già, hiệp hội chế thuốc không ngời lại cất giấu vật quý báu như thế, hơn nữa lại còn rất nhiều.

"Chuyện này ta cũng không rõ ràng". Trưởng lão hiệp hội chế thuốc, Doãn Nguyệt vẻ mặt cũng tràn đầy nghi ngờ.

Lưỡng sinh hoa là vật rất trân quý, hiệp hội chế thuốc của hắn chỉ có một bông, hiện nay vẫn ở trong bảo các. Nhưng giờ đây lại truyền ra một lượng lớn mùi của lưỡng sinh hoa, khiến hắn rất khó hiểu.

"Doãn trưởng lão, ngươi đang ở đây nói đùa sao, chuyện xảy ra ở bên trong hiệp hội chế thuốc của ngươi như vậy, ngươi lại bảo không biết?" Trưởng lão hiệp hội thuần thú giọng điệu không có ý tốt, khiến cho mọi vừa nghe liền hiểu ý tứ bên trong giọng nói kia.

"Gian phòng chế thuốc này hình như là dược phòng riêng của Xích Liên Vũ, hôm nay mùi thơm được truyền ra từ đó, Doãn trưởng lão nói không biết, hình như cũng quá miễn cưỡng đi". Trưởng lão của hiệp hội vũ tu, ánh mắt cũng rơi vào trên người của Doãn Nguyệt "Người nào mà không biết Xích Liên Vũ chính là môn sinh đắc ý của ngươi, tuổi còn trẻ đã là trung cấp dược sư. Theo ta thấy, nếu Doãn trưởng lão không ra lệnh thì Xích Liên Vũ làm sao lại đem lưỡng sinh hoa ra chế thành đan dược được!"

Lưỡng sinh hoa? Mọi ngươi nghe thấy cái tên mà khiếp sợ, nguyên lai mùi thơm này là của lưỡng sinh hoa, khó trách sẽ có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái như thế, nội lực trong cơ thể cũng có cảm giác ra tăng.

Một số học viên biết là mùi thơm của lưỡng sinh hoa, thì ra sức hít lấy hít để.

Mấy người đối thoại, đều đem mũi nhọn hướng về phía trưởng lão hiệp hội chế thuốc Doãn Nguyệt. Ở trong học viện, trưởng lão hiệp hội vũ tu cùng với trưởng lão hiệp hội thuần thú vốn cùng với hiệp hội chế thuốc cũng không hợp nhau. Cho nên hiện tại xuất hiện loại chuyện như vậy, bọn họ tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Doãn Nguyệt, bọn họ vốn đã thèm thuồng những dược vật này của hiệp hội chế thuốc đã lâu.

"Hai vị cũng đừng nói như vậy, hôm nay hiệp hội chế thuốc có nhiều lưỡng sinh hoa như vây, không phải là chuyện tốt sao, lại nói, khi những đan dược này ra lò, Doãn trưởng lão làm sao có thể một mình hưởng dụng, nhất định là phải chia đều cho mọi người rồi, ngươi nói có phải hay không Doãn trưởng lão". Đỗ trưởng lão ra vẻ có ý tốt lên tiếng.

Nhưng người nghe được ý tứ trong câu nói này, nhiều lưỡng sinh hoa như vậy, sao có thể không có phần của bọn họ.

"Mấy vị, chuyện này còn chưa có làm rõ ràng, hơn nữa lưỡng sinh hoa này vốn không phải là của hiệp hội chế thuốc của ta sở hữu. Hiệp hội chế thuốc chỉ có một đóa lưỡng sinh hoa, bây giờ vẫn còn đặt ở bên trong bảo các, mà mùi của lưỡng sinh hoa kia không phải là của hiệp hội chế thuốc ta, nên ta không thể có quyền quyết đinh được". Doãn Nguyệt khuôn mặt âm trầm, giọng nói quả quyết không lưu lại một tia hi vọng.

"Doãn Nguyệt, ý của ngươi là sao, nhiều lưỡng sinh hoa như vậy mà ngươi kêu không biết, ngươi định lừa gạt ai ạ" Quý Liên quát to.

"Quý trưởng lão cần gì tức giận chứ? Hiệp hội chế thuốc của ta nếu có nhiều lưỡng sinh hoa như vậy, làm sao mấy vị trưởng lão lại không biết được. Hiệp hội của ta mỗi lần chế đan dược đều sẽ có thống kê rõ ràng, hóa đơn tháng trước các vị cũng đều nhìn rồi". Doãn Nguyệt lộ ra ánh mắt lạnh lẽo.

"Đúng vậy, toàn là một đám lòng tham như quỷ!" Lúc này một vị nam tử trẻ tuổi từ trong đám người đi ra, hai hàng lông mày rậm xếch lên, cong cong giống như luôn mang theo nụ cười vui vẻ. Làn da thắng nõn tôn lên đôi môi hồng đào mê người, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ làm cho người ta không kiềm chế được mà say mê.

............. .

"Ngươi là người nào? Dám ở nơi này càn rỡ!" Quý Liên nghe thấy thế thì bất mãn lên tiếng, Tại sao lại tự nhiên xuất hiện một tiểu quỷ ở nơi này nói năng thô lỗ.

"Ta là ai?" Thiếu nhiên vừa thấy Quý Liên đem tất cả lửa đạn đều chuyển đến trên người mình, thì một đội mắt xinh đẹp nhíu lại "Ta tên là Kiều Mộc Âm, Thiếu chủ gia tộc Kiều Thị! Thế nào? Ngươi có ý kiến?"

Vừa nghe thấy tên Kiều Mộc Âm, Quý Liên trong lòng liền có mấy phần kiêng kị, gia tộc Kiều Thị và học viện Đế Ma có mối quan hệ sâu xa đến ngay cả hắn cũng không thể hiểu được. Hơn nữa Kiều Mộc Âm cũng là người có thiên phú hơn người, cùng hắn đối nghịch căn bản cũng sẽ không có chuyện gì tốt!

Đỗ trưởng lão ánh mắt chợt lóe, thấy không khí căng thẳng như vậy thì nét mặt già nua liền cười một tiếng, lập tức ha hả đi ra hòa giải nói: "Mọi người không nên tức giận, chuyện quan trong nhất là ai đang ở bên trong phòng chế thuốc luyện đan ạ, và chuyện lưỡng sinh hoa này là chuyện gì xảy ra".

Lời của Đỗ trưởng lão liền cấp cho Quý Liên một bậc thang để đi xuống. Vẻ mặt hắn đen xì, quay đầu nhìn về phía phòng chế thuốc.

"Chờ đợi như vậy cũng không phải là biện pháp, không bằng chúng ta vào xem thử một chút". Điền Khánh chờ không nổi mà vội vàng lên tiếng.

Chẳng qua còn chưa đợi mọi người trả lời, cửa phòng chế thuốc đã mở ra.

Bạch Băng từ bên trong đi ra, thấy một đám người trợn to hai mắt, bên trong lộ ra ánh mắt tham lam, quả nhiên là tìm mùi mà tới.

"Thế nào lại là nàng?"

"Đúng thế, đây không phải là người đã cạo tóc của Đinh Lam học tỷ sao".

"Vậy, chẳng lẽ nàng ở đây để luyện lưỡng sinh hoa?"

Thấy Bạch Băng đi ra ngoài, mọi người liền bàn tán một trận ầm ĩ, vì mới trải qua chuyện của Đinh Lam nên mọi người đối với nàng rất quen thuộc.

"A, ngươi thế nào lại ở nơi này?" Kiều Mộc Âm nhìn thấy Bạch Băng thì vô cùng kinh ngạc, hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện lần trước.

Bạch Băng nhìn về phía Kiều Mộc Âm, chân mày nhẹ nhàng nhếch lên: "Còn muốn thử thuốc lần nữa một chút không?"

Lời này vừa thốt ra, Kiều Mộc Âm lập tức lui từng bước về sau, lắc đầu, lần trước vì thuốc của nàng mà bị một đêm dục hỏa thiêu đốt đã gần chết, thiếu chút nữa nhịn không được mà đi tìm nữ nhân!

Mọi người nhìn dáng vẻ của hai người, có chuyện, nhất định có chuyện!

"Tiểu cô nương, bên trong có phải là Xích Liên Vũ đang luyện chế lưỡng sinh hoa?"

"Tiểu cô nương, bên trong rốt cuộc có bao nhiêu cây lưỡng sinh hoa?" Đỗ trưởng lão cùng Điền Khánh thấy Quý Liên hỏi thăm, lập tức cũng không chịu ngồi yên mà lên tiếng hỏi.

"Này, đám lão già kia, ta tại sao phải trả lời các ngươi!" Bạch Băng vừa lên tiếng, nhất thời mọi người thiếu chút nữa thì nghẹn chết!

Lão già? Những người này đều là trưởng lão của học viện ạ, một tân học viên như vậy mà dám cùng các trưởng lão nói lời như thế, khiến mọi người không khỏi cảm khái, cái người xấu xí này thật đúng là không phải càn rỡ bình thường ạ!

"Ngươi chỉ là một học viên nho nhỏ mà lại dám bất kính đối với các trưởng lão? muốn chết sao!" Quý Liên chỉ vào mặt Bạch Băng lớn tiếng nói.

"Bất kính? Lão già, ngươi nên nói cho rõ ràng, ta không phải là người trong môn phái của bốn người các ngươi, tại sao ta phải kính sợ các ngươi. Nhiều lắm thì các ngươi cũng chỉ có thể ở trong học viện phát ra uy phong mà thôi, chậc chậc, ta thật nghi ngờ các ngươi liệu có biết gì về thế giới bên ngoài hay không, thật đúng là một đám ếch ngồi đáy giếng!" Bạch Băng ra vẻ lắc đầu suy tư, nhưng trong lời nói thì vô cùng khinh miệt.

"Ngươi.... ngươi...." Quý Liên bị chặn họng không biết phản đối ra sao, gương mặt đỏ bừng.

Trong lúc nhất thời, không khí giống như vô cùng căng thẳng.

Hai vị trưởng lão khác không phản bác, nhưng lại đem chuyện này để ở trong mắt, trong lòng đối với Bạch Băng hết sức khó chịu.

"Tiểu cô nương, nói đi cũng phải nói lại, nếu hôm nay hiệp hội chế thuốc không xuất hiện nhiều lưỡng sinh hoa, thì sao bọn ta có thể vội vã truy hỏi như thế. Đan dược tốt như vậy, nếu bị người có tâm tư xấu đoạt đi, vậy thì không ổn" Điền Khánh miệng cười giả dối nói, nhưng lại không biết Bạch Băng chán ghét nhất chính là loại người như thế.

"Hừ, bị người khác trộm đi? Chỉ sợ ngươi là người muốn đánh cắp nhất đi, con lừa già ngốc ăn ở hai mặt" Bạch Băng không nhanh không chậm nói.

Con Lừa già ngốc? Ngất ạ, bốn chữ này, trực tiếp để cho mọi người hôn mê!

Kiều Mộc Âm lúc này thật muốn giơ một ngón tay cái lên với Bạch Băng, quá mạnh mẽ, Ngày thường các trưởng lão đều ngang ngược càn rỡ, hôm nay lại bị ăn thua thiệt lớn như vậy, nhìn mà thấy sáng khoái vô cùng. Hắn đã sớm không vừa mắt mấy lão già này rồi!

Sắc mặt Điền Khánh trầm xuống, nhìn Bạch Băng mơ hồ lộ ra sát khí, con lừa già ngốc?

Xin hỏi học viện này có mấy người dám bất kính đối với hắn? Hôm nay lại có một tân học viên dám làm nhục hắn như thế, vậy thử hỏi người khác sẽ nhìn hắn như thế nào, sau này ở trong học viện hắn làm sao còn mặt mũi dậy dỗ tân học viên.

Trường kiếm trong tay chớp động, Điền Khánh là trưởng lão vũ tu giả, công phu vô cùng lợi hại. Mấy vị trưởng lão đều nhìn rõ ý đồ của Điền Khánh, cũng không có ngăn cản.

Ánh mắt Điền Khánh lóe lên tức giận, dám đối với hắn bất kính, hắn sẽ bắt nàng phải trả giá thật đắt, thân hình nhanh như chớp, một kiếm liền đâm thẳng về phía Bạch Băng.

Đang trong lúc Điền Khánh đâm kiếm về Bạch Băng, thì đột nhiên nàng đưa tay ấn nhẹ vào bên hông một cái, một thanh nhuyễn kiếm liền xuất hiện trong tay nàng. Về đấu khí nàng còn chưa thông thạo, nhưng là võ tu, nàng không phải tự khen nhưng, vũ tu giả ởi nơi này không ai có thể là đối thủ của nàng.

Trải qua việc ăn lưỡng sinh hoa, gân mạnh trong cơ thể nàng đã toàn bộ đả thông, ngay cả công lực cũng toàn bộ khôi phục.

Bạch Băng nhìn thanh lợi kiếm đâm tới, thân hình chợt lóe, như hồ điệp tung cánh bay, động tác giống như một màn quay chậm, khiến mọi người có thể thấy rõ ràng, đạo kiếm kia đi sát qua bên người nàng, từ đầu tới lồng ngực đều tránh được trong gang tấc, hơn nữa còn không thương tổn được tới nàng.

Mọi người ngạc nhiên, đây là công phu quái dị gì, vì sao bọn hắn chưa từng thấy qua, Kiều Mộc Âm cẩn thận quan sát kỹ bóng dáng của Bạch Băng, lại càng khiếp sợ, công phu của nàng từ khi nào đã trở nên lợi hại như thế?

Cái này cùng với lần trước quả thật là nghiêng trời lêch đất, công phu của một người làm sao có thể tiến triển thần tốc như thế?

Mấy hiệp trôi qua, Điền Khánh mặc dù đã cố hết sức, rõ ràng dùng sức chém vào trên người của nàng, nhưng trong nháy mắt lại giống như chém trúng một loại ảo ảnh, kiếm nắm trong tay cũng càng thêm chặt hơn.

Cảnh tàn sát tàn khốc, bóng người phiêu dật.

Học viên của vũ tu giả trở nên điên cuồng, đây là công phu gì, thế nhưng so với những gì bọn họ học còn lợi hại hơn. Một số học viên nhìn về phía Bạch Băng bằng ánh mắt đầy khâm phục, công phu như vậy mới là thứ mà bọn họ muốn học!

Trên người Bạch Băng sát khí tỏa ra nồng đậm, trường kiếm trong tay lao thẳng ra ngoài, đây là lần đầu tiên Bạch Băng giao chiến với Điền Khánh.

Trường kiếm của Điền Khánh va chạm với của nàng cùng một chỗ 'đinh, đinh, đinh' ba tiếng vang do trường kiếm của Điền Khánh bị gãy vang lên. Bảo kiếm của Điền Khánh bị cắt thành ba mảnh trong khi trường kiếm của Bạch Băng vẫn lao thẳng về phía của Điền Khánh.

Điền Khánh kinh hãi, muốn tránh nhưng mà tốc độ kia quá nhanh, trong chớp mắt đã đến trước mặt hắn khiến Điền Khánh toàn thân tê liệt.

Bên ngoài phòng chế thuốc là một khoảng sân yên tĩnh, châm rơi xuống còn có thể nghe rõ.

"Ngươi chỉ có bấy nhiêu khả năng?" Đứng ở trước mặt Điền Khánh, nhuyễn kiếm trong tay Bạch Băng chỉ thẳng vào cổ họng của hắn, cất lên giọng nói lạnh lùng.

Cổ võ so với vũ tu còn thực dụng hơn nhiều.

Toàn trường trong nháy mắt liền yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy có tiếng gió nhẹ thổi qua cũng làm mọi người khiếp sợ tới không ngậm miệng lại được.

Chỉ một lần chính diện giao đấu, trưởng lão vũ tu liền thua ở trên tay nàng. Đây quả thực làm cho người ta không thể tin nổi.

Sắc mặt Điền Khánh tái nhợt, không thể tin mà nhìn chằm chằm trường kiếm của nữ nhân kia đang gác trên cổ hắn. Hắn thua, thua hoàn toàn.

Nhìn nét mặt già nua hoảng sợ của Điền Khánh, Bạch Băng thu hồi trường kiếm, vẻ mặt khinh miệt nhìn vào mắt hắn "Lưỡng sinh hoa không phải là của học viện các người, đừng có đánh chủ ý đông tây gì lên đấy!"

Đỗ trưởng lão cùng Quý Liên hai người đến tận bây giờ mới phản ứng lại, liếc mắt nhìn nhau, từ trong mắt đối phương đều thấy được kinh ngạc, nhiều lưỡng sinh hoa như vậy mà không phải của học viện, vậy là của ai? Lưỡng sinh hoa trân quý như vậy, nếu bỏ qua hôm nay thì biết đến bao giờ mới có thể nhìn thấy?

"Quá thần kỳ, quá thần kỳ rồi" Đang lúc mọi người nghi hoặc, thì Xích Liên Vũ kích động từ bên trong phòng chế thuốc đi ra, nhìn vẻ mặt vô cùng kích động kia, Bạch Băng tự nhiên hiểu là chuyện gì, nàng ở trong lò luyện đan có tăng thêm một dược liệu, nên có hiệu quả gì thì trong lòng nàng tự nhiên hiểu rõ.

"Vũ, lưỡng sinh hoa này là chuyện gì xảy ra?" Từ đầu đến cuối Doãn Nguyệt đều không mở miệng, thấy Xích Liên Vũ ra ngoài thì liền vội vàng hỏi thăm.

"Sư phụ, lương sinh hoa này là của Băng nhi" Xích Liên Vũ quay đầu nhìn về phía Doãn Nguyệt, sau đó lại nhìn về phía Bạch Băng: "Quả nhiên là thượng hạng Kim đan"

Đan dược ra lò lắc lư tỏa ra một màu vàng chói mắt, nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta kích động.

Nghe được câu nói này mọi người mới chân chính há hốc miệng, ba lần bốn lượt liên tiếp khiếp sợ, khiến cho vẻ mặt bọn họ cũng dại ra, tất cả lưỡng sinh hoa kia đều là của nữ tử này?

Hơn nữa hiện tại đều đã luyện chế thành đan dược thượng hạng, là thượng hạng ạ, ngay cả Đỗ trưởng lão hai mắt cũng sáng lên, lưỡng sinh hoa một khi đã luyện chế thành đan dược thì so với trước hiệu quả còn tăng lên gấp đôi.

"Vũ, bên trong lò luyện đan có bao nhiêu lưỡng sinh hoa? Doãn Nguyệt cũng hết sức khiếp sợ ạ, mùi thơm lớn như vậy, sợ rằng không chỉ một lò!

"Bốn lò!" Xích Liên Vũ trong lòng giống như có được bảo bối, nên giọng nói vô cùng mừng rỡ!

Làm cho người ta nghe được âm thanh này càng trở nên nóng bóng sôi trào!

Bốn lò?

Nhốn nháo, hoàn toàn nhốn nháo, . bốn lò lưỡng sinh hoa, vậy nếu luyện thành thì sẽ là bao nhiêu viên đan dược ạ!

"Mẹ kiếp! vậy lực lượng sẽ tăng tới mức độ nào ạ"

"Đây là thật sao, ta không phải nghe lầm chứ!"

"Không sai, hắn nói đúng là bốn lò" Đám người vừa yên tĩnh chưa được vài giây, thì nghe được câu khẳng đinh này thì giống như nổ tung, con số bốn lò này ai mà có thể không rung động cho được a.

Lúc này Đỗ trưởng lão ngảy cả người cũng xoay lại nhìn về phía Bạch Băng, thần sắc đã hoàn toàn bất đồng, bốn lò lưỡng sinh hoa đều thuộc về nữ oa này, nếu như nàng có thể gia nhập vào môn phái của mình, như vậy bọn họ cũng có thể được hưởng một chút lưỡng sinh hoa.

Đỗ trưởng lão không thể chờ đợi được mà tiến lên: "Vi học viên này, từ khi vào học viện cũng chưa từng gia nhập môn phái nào, nếu muốn gia nhập thì hiệp hội đấu khí này lúc nào cũng hoan nghênh ngươi đến".

Trong lòng Bạch Băng hiển nhiên rất rõ ràng, lông mày nhếch lên: "Đấu khí, cũng rất tốt, chẳng qua là......."

Quý Liên nghe được câu rất tốt kia, trong lòng nóng nảy, nếu như nữ oa này bị hiệp hội đấu khí lôi kéo đi, vậy lưỡng sinh hoa còn không phải đều là của hiệp hội đấu khí sao, làm gì có chuyện tiện nghi cho Đỗ trưởng lão được.

Trong lòng lập tức suy nghĩ, nhìn Bạch Băng nói: "Học viên Bạch Băng, không bằng thử suy nghĩ gia nhập học viện thuần thú của ta, nghe nói học sinh trước kia đối với ma thú rất tò mò"

"Mặc dù đấu khí rất tốt, nhưng ma thú ta cũng rất thích, nhưng là......" Bạch Băng cố ý kéo dài giọng nói: "Nhưng là.... Ta nhìn thấy các ngươi sẽ thấy rất chán ghét!"

Lời này rất rõ ràng, thấy chán ghét hai vị trưởng lão nên không muốn gia nhập!

"Ngươi...." Quý Liên có chút tức giận, nhưng vẫn nhịn xuống không nói ra.

Bạch Băng ngoài miệng nở nủ cười, xoay người nhìn Xích Liên Vũ rồi lại nhìn một chút Doãn Nguyệt "Ta muốn gia nhập hiệp hội chế thuốc, nhưn gta còn có một yêu cầu nho nhỏ!"

Doãn Nguyệt ngẩn ra, hắn không nghe lầm chứ, nàng nói là sẽ gia nhập hiệp hôi chế thuốc sao? Xích Liên Vũ đứng bên cạnh thấy Doãn Nguyệt không có phản ứng gì, liền đưa tay kéo kéo áo của hắn.

"Tốt, tốt.... Ngươi nói, ngươi nói" Doãn Nguyệt kịp thời tỉnh táo lại, liền vội vàng gật đầu, trên mặt vẫn còn kinh ngạc chưa hết, không nghĩ tới nàng sẽ gia nhập hiệp hội chế thuốc.

"Dược liệu của hiệp hội sẽ do ta tùy tiện sử dụng" Bạch Băng nhếch môi tươi cười.

"Được được, dược liệu luyện đan tùy ý ngươi dùng" Sau kinh ngạc chính là mừng rỡ, một chút dược liệu cùng với lưỡng sinh hoa, cái nào trân quý hơn thì đến kẻ ngu cũng biết.

"Đa tạ trưởng lão" nói xong Bạch Băng liếc mắt nhìn về phía Xích Liên Vũ: "Tứ ca, đem một lò đan dược vừa ra lò, đưa cho hiệp hội, coi như là chút tấm lòng của ta".

Lời nói vừa thốt ra, mọi người đã không còn từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng đang khiếp sợ của mình nữa, một lò đan dược, có phải điên cuồng hay không ạ!

Doãn Nguyệt trong đầu ầm ầm vang dội, này này...... Điều này làm cho hắn không biết cái gì mới là tốt nữa?

Một lò ạ, cứ như vậy đưa cho hiệp hội chế thuốc. Trên trời bỗng nhiên rớt xuống bánh bao thật lớn ạ!

Xích Liên Vũ đem một lò đan dược ra, ánh vàng kim đan ngập tràn trong mắt mọi người, đan dược nhiều không đếm hết, khiến cho ba trưởng lão của hiệp hội khác thèm rỏ rãi ạ.

Tai sao lại chán ghét khi nhìn thấy bọn họ, mà nhìn Doãn Nguyệt lại không ạ?

Doãn Nguyệt cầm một viên đan dược lên, ở dưới ánh mắt tỉ mỉ quan sát, dần dần trong mắt lộ ra ánh sáng "Đan dược này, là mình ngươi luyện chế?"

Bạch Băng gật đầu, điều này làm cho vẻ mặt Doãn Nguyệt như bị động kinh, mười ba tuổi lại có thể luyện ra đan dược thượng đẳng này, phải nói cho dù là thiên tài bất quá cũng chỉ đến thế, đồ đệ này có tiền đồ, rất có tiền đồ ạ!

Đêm khuya ảm đạm, ánh trăng bị ẩn sau những đám mây đen, gió thổi tới làm cho không khí có chút âm trầm.

Một bóng người từ trong học viện lướt qua bầu trời, nhanh như quỷ mị.

"Ngươi đã đến rồi!" Đứng bên hồ Nguyệt Phá, Bạch Băng vui vẻ hài lòng.

"Nhớ ta?" Xích Liên Triệt một thân đen tuyền, gió thổi bay những cánh hoa màu đỏ, bị dòng nước cuốn trôi tới đây, tạo lên một vầng sáng nhàn nhạt làm hiện lên dáng vẻ anh tuấn của hắn. Trên mặt nở nụ cười như có như không, nhưng ở sâu trong đáy mắt lại hiện lên vẻ tươi cười vui vẻ khi nhìn thấy Bạch Băng.

"Quả thật rất nhớ ngươi" Bạch Băng dứt khoát trả lời, thân hình nhỏ bé nhào vào trong ngực Xích Liên Triệt, cái ôm ở trong lồng ngực này bất cứ lúc nào nàng cũng có một cảm giác rất thoải mái.

"Thật" Trong ánh mắt xinh đẹp của Xích Liên Triệt chợt lóe lên một tia hài hước, vẻ mặt cười nhạo nhưng lại vô cùng mê người "Tiểu tử, thành thật khai ra hai mươi ngày vừa rồi đã đi đâu?"

Bạch Băng nhẹ nhàng tươi cười, dù nàng không có dung mạo nghiêng thành nghiêng nước, nhưng đôi mắt của nàng lại rất có thần, đen như bảo thạch, trong suốt như ánh sao, lông mi vừa dầy vừa cong xòa ra như cánh quạt lay động, khiến cho mọi người yếu thích không thôi.

"Cho ngươi, cái này đối với thân thể rất có lợi" Bạch Băng đem một bình lớn lưỡng sinh hoa đã luyện thành đan dược, thả vào trong tay Xích Liên Triệt.

Một đôi mắt hoa đào tựa như đầm lầy sâu thẳm, bên trong tròng mắt lúc này bịt kín một tầng sương mù nóng rực, càng lúc càng sâu, biến mất hai mươi ngày chính là vì cái này sao? nàng có biết hắn có bao nhiêu lo lắng, chỉ sợ nàng sẽ một mình sông vào rừng thú.

Bạch Băng biết ánh mắt kia nói lên điều gì, cũng không đợi Xích Liên Triệt nói chuyện đã tiếp lời: "Yên tâm, ta không có mạo hiểm, hơn nữa tiểu bạch cùng tiểu kim đều ở bên cạnh ta"

"Hai vật nhỏ kia của ngươi không nhờ vả được, hôm nào vi phu đưa mấy con ma thú lợi hại cho ngươi". Một con rắn, một con lớn lên giống xà gì đó, mặc dù có chút khả năng nhưng là đối phó với đại ma thú thì vẫn không được.

'tê tê...... ' tiểu kim chui ra từ trong ngực Bạch Băng, tê tê kháng nghị ' ngươi không được, ngươi mới không được, ngươi mới không nhờ vả được'.

Xích Liên Triệt thấy tiểu kim từ trong áo Bạch Băng thò đầu ra, hơn nữa còn là ngực, nhất thời sắc mặt trở nên xanh mét, một tay tóm lấy tiểu kim. Ánh mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm, thân thể Băng nhi ngay cả hắn còn chưa chạm qua, mà vật nhỏ ko biết sống chết này lại dám chui vào trong ngực nàng!

Nhìn thấy ánh mắt của Xích Liên Triệt, tiểu kim sợ hãi, bàn tay to kia làm nó cơ hồ không thở nổi.

'chủ nhân, cứu mạng ạ, cứu mạng ạ, ta sắp chết, sắp chết' Tiểu kim nghiêng đầu hướng Bạch Băng cầu cứu.

Bạch Băng nhìn dáng vẻ yếu đuối của tiểu kim, rồi lại nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Xích Liên Triệt đang bao phủ một tầng khí lạnh, thì không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, Xích Liên Triệt đây là đang ghen sao? ăn dấm với một con rắn!

"Tiểu kim là phúc tinh của ta, . nếu nó bị thương thì ngươi phải chịu trách nhiệm" Bạch Băng vừa nói vừa nhào vào trong ngực của hắn.

Xích Liên Triệt một tay ôm sát thắt lưng Bạch Băng, ánh mắt hung hăng trợn tròn nhìn tiểu kim, ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.

Đột nhiên Bạch Băng rời đi cái ôm của Xích Liên Triệt, đưa tay lôi kéo áo của hắn, ý bảo hắn cúi người xuống.

Xích Liên Triệt cười khẽ, cúi nửa người xuống nhìn thẳng vào mắt Bạch Băng.

"Ngươi là của ta" mở miệng nói lời bá đạo, ngẩng đầu giống như tuyên bố vật sở hữu, rồi cắn một cái ở ngay trên môi của Xích Liên Triệt, híp mắt cười rực rỡ.

"Tiểu tử có biết đang đùa với lửa không" Xích Liên Triệt cả người cứng đờ, một lúc mới phản ứng lại, trong lòng cảm thấy vô cùng ngọt ngào.

Tiểu vương phi của hắn thật giống như đã trưởng thành hơn một chút, thân hình so với trước cũng mập hơn.

"Ta đúng là muốn đùa với lừa đấy" Bạch Băng nheo mắt cười tà ác.

Môi lại một lần nữa đến gần, lần này vẫn là hôn nhẹ nhàng, nhưng lai rất sâu.

Hai tay Xích Liên Triệt ôm trọn thân thể nhỏ bé, tiểu vương phi của hắn thật đúng là khả ái, mắt mắt lại êm ái hôn trả, giống như một món báu vật quý giá.

Cứ như vậy nhẹ nhàng......

Đầu lưỡi quấn thật chặt vào nhau....

Nhẹ nhàng ôm nhau, dịu dàng hôn, một lần một lần...... rồi lại một lần....

Đêm, càng lúc càng khuya......

Gió, thổi mỗi lúc một lớn hơn......

Người, càng thêm điên cuồng......


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-55)