Truyện:Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch - Chương 04

Người Tình Thẹn Thùng Của Chủ Tịch
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Bầu 𝖓𝐠ự*↪️ bị một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa bóp, ngón tay thô ráp miết nhẹ đầu v*, dần dần trượt xuống, bên tai vang lên tiếng đàn ông trầm khàn như mới vừa tỉnh ngủ.

"Đang nghĩ gì vậy?" Chu Uy Tuấn đặt một tay lên tấm lưng mềm mịn của Ô Nguyệt Vân, anh nghiêng người, dán môi mỏng lên vành tai cô.

Tay còn lại thì không ngừng vân vê bầu ⓝ_𝐠_ự_𝐜 trắng nõn.

Ô Nguyệt Vân bị anh ôm vào lòng, lưng áp sát vào vòm п.𝖌.ự.🌜 của anh, chân cô và chân anh vòng qua nhau.

"Nghĩ đến lần đầu tiên đến đây." Trong giọng nói tràn đầy vui vẻ, dáng vẻ xinh đẹp có chút lười biếng vì mới tỉnh ngủ, lại nghe thấy giọng nói đàn ông trầm khàn đến say lòng người khẽ vang lên.

"Cũng đã lâu như vậy mà vẫn còn nhớ sao?" Chu Uy Tuấn nhích nhích xuống dưới. Ừm... chỗ này đã chuẩn bị tốt rồi, vừa ấm lại vừa mềm, tiếc là bao cao su đã bị anh dùng hết từ ngày hôm qua, cũng không chuẩn bị để dự trữ, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Lúc ấy em thật sự đã bị dọa sợ đấy." Khi đó, anh đưa cô về nhà, vừa bước vào cửa đã trông thấy một đống sách báo, quần áo nằm la liệt trên đất, tất thì mỗi cái một nơi, dụng cụ nhà bếp cũng vậy, cô sững sờ hít vào một ngụm khí lạnh, tự hỏi làm sao anh có thể chịu được một cuộc sống như vậy?

Hơn nữa, cô hoàn toàn không có cách nào liên tưởng đến dáng vẻ tao nhã của anh cùng với mớ hỗn loạn này. Quả nhiên là nhìn người không thể nhìn bề ngoài!

"Vậy nên mới cần có em nha!" Môi của anh lại chạm vào tai cô, nhẹ nhàng khiêu khích.

"Đừng, nhột lắm...."

Chu Uy Tuấn giả vờ như không nghe thấy, tiếp tục vừa l-ℹ️ế-𝖒 vừa cắn khiến Ô Nguyệt Vân cười khanh khách không ngừng.

"Vậy em có nhớ về lần đầu tiên chúng ta â-n á-❗ hay không?"

"Không có." Làm gì mà phải nhớ lại những thứ đó?

"Cô bé không có lương tâm, anh đem lần đầu tiên của mình cho em, vậy mà em lại không hề nhớ tới." Anh véo nhẹ vào eo cô như muốn trừng phạt. Ừ, cảm xúc này thật tốt!

"Thật sự là lần đầu tiên sao?" Ô Nguyệt Vân khẽ chớp mắt, trong lòng cảm thấy nghi ngờ.

"Không tin à?"

Đương nhiên là không tin rồi, làm gì có ai mới lần đầu mà đã mãnh liệt và chuẩn xác như vậy, giống như một tay lão luyện tình trường, khiến cô không ngừng cầu xin tha thứ.

"Anh rất lợi hại, đúng không?" Chu Uy Tuấn cười nhẹ, bàn tay to ôm lấy bầu n🌀ự*ⓒ 𝐦●ề●m 𝐦●ạ●𝒾, nhẹ nhàng xoa nắn.

Ô Nguyệt Vân không nói gì. Đàn ông đều đắc chí vì năng lực mạnh mẽ của mình sao?

"Xem ra mấy cái đĩa phim đen ít nhiều gì cũng có tác dụng." Chu Uy Tuấn xoay người, kéo chăn đang che trên người bọn họ ra, 𝐭·𝐡â·𝐧 ✞h·ể trần trụi đ_è 𝖑ê_𝐧 п_🌀ườ_𝖎 Ô Nguyệt Vân, thắt lưng khẽ nhấn xuống, 𝐜-ọ xá-𝖙 nơi 𝐦·ề·ⓜ ⓜ·ạ·1 của cô, cổ họng phát ra tiếng ⓡ*ê*n 𝓇*ỉ giống như dã thú đang gầm gừ.

Ô Nguyệt Vân đỏ mặt đấm anh một cái.

"Đừng đùa nữa, lát nữa em phải đi giặt quần áo đấy." Đã không còn sớm, nếu cứ tiếp tục kéo dài nữa thì sẽ bỏ qua thời gian tốt để phơi quần áo. Tuần trước cô phải bận rộn phiên dịch bản thảo, chỉ vì muốn hoàn thành tốt bản thảo để giao nộp, vậy nên cả tuần cô đều làm việc nghiêm túc, ngay cả quần áo cũng không có thời gian để giặt.

"Anh không có đùa mà..." Không để ý tới sự chỉ trích hời hợt, anh tiếp tục dùng '☑️.ũ 𝖐.𝒽.í' để đối phó với cô, hài lòng khi nghe thấy cô phát ra tiếng 𝖗.ê.𝐧 𝓇.ỉ như mèo kêu.

"A Tuấn...."

"Ừ?" Anh không để phái nam của mình tiến vào hoa huy*t mà chỉ ở bên ngoài không ngừng ↪️·ọ ❎á·т.

"Sáng nay ăn bánh trứng cuộn bắp cải nhé."

"Được." Anh không kén ăn.

"Có thể để em ra ngoài làm bữa sáng không?" Giọng điệu của cô nghe thật đáng thương.

Chu Uy Tuấn híp mắt, cười đến thật tà ác: "Muốn rời khỏi cũng có thể, chỉ có điều... hình như hôm qua em đã quên mất 'giao dịch' của chúng ta, hôm nay phải tiếp tục bị trừng phạt. Sự trừng phạt của anh chính là... em phải mặc 'chiếc váy' đó cả ngày!" Anh không thể chờ đợi thêm để nhìn thấy cô mặc nó, đây chính là sự trừng phạt mà anh phải nghĩ mãi mới ra đấy!

"Đó là tự anh...." Nguy rồi! Hôm qua trong đầu cô toàn là chuyện mẹ bắt cô phải đi xem mắt, hoàn toàn quên mất chuyện mình đã hứa với Chu Uy Tuấn.

"Em dám thề là ngày hôm qua em không đáp ứng với anh? Hm?"

Ô Nguyệt Vân c*ắ*n ɱ*ô*ï.

"Mặc một chút xem sao... Vân Vân, anh đã đặc biệt mua nó cho em đấy, nhất định là sẽ vô cùng hợp với em, em mặc vào nhất định sẽ vô cùng đáng yêu... Huống chi một lời đã nói, tứ mã nan truy! Nếu không thì anh châm chước một chút, cho em mặc một ít đồ lót ở bên trong...."

Hồ ly bỗng nổi lòng từ bi, nửa thuyết phục, nửa é_𝐩 🅱_u_ộ_c tiểu bạch thỏ phải đi thay quần áo, để cho hồ ly biến thân thành sói, nuốt bé thỏ nhỏ đáng thương vào trong bụng!

A... thật chờ mong nha!

Quy trình thay quần áo đã thành công, Chu Uy Tuấn cảm giác trống 𝖓*𝖌ự*𝖈 của mình đang đập như điên.

Khuôn mặt của Ô Nguyệt Vân đỏ bừng như sắp nhỏ 𝖒·á·𝖚, cô xấu hổ kéo kéo gấu váy không thể ngắn hơn được nữa, một tay che trên bộ 𝓃🌀ự.𝖈 trần trụi, cô thậm chí còn xõa mái tóc dài để che ở phía trước, nhưng tóc dài cũng chỉ đủ để che khuất hai quầng vú mà thôi.

"Anh nói có thể mặc thêm đồ lót!" Cô kháng nghị.

Chu Uy Tuấn thỏa mãn vuốt cằm, ánh mắt chậm rãi thưởng thức cảnh đẹp từ trên xuống dưới, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào.

Đây là trang phục hầu gái màu trắng, theo lý thuyết thì phải có hai loại, một là áo sơ mi, hai là váy liền thân, nhưng bây giờ anh đã tịch thu áo sơ mi, khiến Ô Nguyệt Vân lộ ra bộ 𝐧g.ự.𝒸 trắng mịn như ngọc.

Váy liền thân chỉ dài qua 𝐦-ô𝖓-🌀, chỉ cần cô hơi khom người là anh có thể nhìn thấy cặp ⓜ·ô𝖓·🌀 Ⓜ️ề-Ⓜ️ 〽️ạ-1, bên trên lộ ra bộ n🌀_ự_c, hai bên có lớp vải mỏng kéo dài từ trên xuống, phía trên có một tấm vải ren vòng qua bả vai, phía dưới là váy xếp ly cực ngắn, sau lưng có thắt nơ con bướm rất to.

Lúc đầu Ô Nguyệt Vân không có ý định bước ra khỏi phòng, không ngờ Chu Uy Tuấn lại đoán được thời gian cô thay xong quần áo, đột ngột mở cừa bước vào khiến cho cô không kịp lẩn trốn.

"Anh có chuẩn bị quần lót cho em mà." Dáng vẻ của anh như kiểu 'Anh không nói sai, là do em hiểu lầm lời nói của anh mà thôi. '

"Em, em cần áo sơmi, huống chi, cái quần anh đưa cho em lại, lại.... Sao anh có thể nói mà không giữ lời như vậy?"

"Mặc dù anh nói là em có thể mặc thêm đồ lót, nhưng cũng chưa nói là có thể mặc cái nào... 'chiếc váy' này phải mặc quần lót chữ T mới thích hợp."

"..." Hồ ly hồ ly hồ ly!

"Đi thôi, ra ngoài nào!" Anh tiến lên ôm chặt eo cô.

"Đi đâu?!" Ô Nguyệt Vân nhảy dựng lên, khoanh tay ôm lấy chính mình, sợ hãi lắc đầu.

"Không phải em nói là muốn làm bữa sáng sao?" Chu Uy Tuấn bày ra vẻ mặt vô tội: "Anh đói rồi."

"Em muốn ay quần áo."

"Không được! Đây là hình phạt của em, em phải mặc thế này đến hết ngày hôm nay, nếu như em dám cởi ra... anh sẽ không ngại mà phạt em bằng cách khác đâu!" Chu Uy Tuấn nở nụ cười vô hại.

"Anh bắt nạt người khác!"

"Anh chỉ muốn bắt nạt em. Nhanh lên! Anh đói quá." Anh híp mắt nói.

Không lay chuyển được người đàn ông này, cuối cùng Ô Nguyện Vân cũng đành phải ra khỏi phòng thay đồ, bắt đầu công việc bận bịu.

Buổi sáng, đầu tiên là cô sẽ làm bữa sáng, sau đó bắt đầu giặt quần áo, Chu Uy Tuấn sẽ chủ động giúp cô phơi quần áo, loay hoay một hồi cũng đến bữa trưa. Buổi chiều, cô bắt đầu quét dọn nhà cửa, tuy cô rất muốn trực tiếp chui vào trong chăn trốn cả ngày, nhưng vì tuần rồi lại chưa quét dọn, vậy nên bây giờ cô chỉ có thể kiên trì, tay chân bận rộn.

Từ trước đến giờ, mỗi khi cô làm việc nhà thì Chu Uy Tuấn sẽ ở trong phòng đọc sách hoặc giải quyết công việc, nhưng hôm nay anh lại đặc biệt rảnh rỗi, nhàn nhã bắt chéo chân, thoải mái ngồi trên ghế salon nhìn cô vừa quét nhà vừa kéo váy.

Bởi vì không mặc áo ռ🌀ự.c cho nên mỗi một động tác của Ô Nguyệt Vân đều khiến cho hai bầu vú lộ ra bên ngoài cứ thế mà lay động, khiến cô không dám làm động tác gì quá mạnh.

Bầu ռ𝐠.ự.↪️ trắng nõn, cặp 𝖒ô●𝖓●🌀 đầy đặn, đôi chân thon dài, tất cả đều khiến Chu Uy Tuấn không thể dời mắt, mặc dù anh rảnh rỗi không có chuyện gì làm, chỉ ngồi trên ghế salon nhưng cũng không có nghĩa là không thể nói chuyện.

"Vân Vân, em có biết em mặc như vậy đáng yêu và mê người biết chừng nào không?" Chu Uy Tuấn nhìn Ô Nguyệt Vân đang cầm chổi quét trước mặt anh, ánh mắt anh rơi vào hai viên nhũ thấp thoáng bên dưới làn tóc. Ừm, lúc ẩn lúc hiện thế này lại càng thêm kiều mị, hiệu quả càng tăng thêm.

Ô Nguyệt Vân nghiêng người, cắn 𝒸ắ*n ⓜ*ô*1, dường như chỉ muốn chui xuống đất.

"Vân Vân, chúng nó đang nảy lên kìa!" Lúc Ô Nguyệt Vân cầm cây lau nhà lau dưới chân của Chu Uy Tuấn, anh lại đột ngột vươn tay ra, chụp lấy hai bầu n●🌀ự●ⓒ tuyết trắng của cô, tà ác nắn bóp, thỏa mãn hai bàn tay ngứa ngáy.

Ô Nguyệt Vân bật về phía sau một khoảng rất xa, quyết định không lau chỗ đó nữa, người đàn ông này bình thường thoạt nhìn ôn hòa như vậy, sao càng về sau lại càng trở nên gian xảo, nói chuyện cũng không đứng đắn thế kia?

"Xong hết rồi sao?" Nhìn Ô Nguyệt Vân nhanh chóng đi qua trước mặt mình, Chu Uy Tuấn cất tiếng hỏi.

"Ừm." Ô Nguyệt Vân không dừng lại, cô chỉ muốn trốn vào trong phòng.

"Vân Vân, anh muốn ăn phomat dâu tây."

"Trong nhà không có." Vì sao lại đột nhiên muốn ăn phomat dâu tây? Chẳng phải anh không thích ăn đồ ngọt sao? Nhất là mấy món mềm mềm đó.

"Anh nhớ trong tủ lạnh còn một lọ mứt dâu tây thì phải?"

"Ừ có."

"Ngoan, lấy dùm anh đi." Chu Uy Tuấn dịu dàng ra lệnh.

Ô Nguyệt Vân đành bất đắc dĩ xoay người đến tủ lạnh trong phòng bếp lấy lọ mứt dâu tây, bàn tay г_𝐮_ռ 𝐫_ẩ_𝓎 đưa cho Chu Uy Tuấn, không ngờ cổ tay lại đột nhiên bị anh nắm lấy, kéo cô ngã nhào vào anh.

Chu Uy Tuấn thuận thế úp mặt vào ռg_ự_𝒸 cô, anh dùng lưỡi 👢*𝐢*ế*ⓜ láp da thịt ở khe 𝓃.🌀.ự.c, lầu bầu nói: "Cô bé hư, lại dám lắc lư bộ ⓝ𝐠ự.𝐜 trước mặt anh, muốn q·⛎·🍸ế·п ⓡ·ũ anh cũng không cần phải làm như vậy chứ!"

Ô Nguyệt Vân nghe thấy lời nói thô tục của anh thì khẽ rít lên: "Là anh muốn em mặc như vậy...."

"À, được lắm, vừa mới tha thứ cho em một chút mà em lại đổ lỗi cho anh?" Chu Uy Tuấn cười nhẹ, ngửi ngửi mùi sữa thơm trên bầu vú, anh dùng gò má nhẹ nhàng 𝖈-ọ ×á-🌴: "Anh muốn ăn phomat dâu tây."

Ô Nguyệt Vân chớp mắt, đang định mở miệng thì Chu Uy Tuấn lại nói.

"Dâu tây có rồi, còn phomat thì..." Anh ngẩng đầu nhìn Ô Nguyệt Vân, dưới cái nhìn chằm chằm của cô, anh le lưỡi 𝐥_ℹ️ế_m lên đầu v*: "Ở đây."

"Anh, anh, đừng nói là...." Trời ơi!

"Vân Vân, emthông minh." Anh xoa xoa đầu cô khen ngợi: "Hiểu rồi thì bắt đầu làm thôi."

"Em không muốn!" Ô Nguyệt Vân giãy giụa muốn thoát khỏi 𝖓g●ự●c anh. Anh, hôm nay sao anh lại... lại như vậy....

"Đây là trừng phạt. Hôm nay em là hầu gái, phải giúp chủ nhân vui vẻ!" Chu Uy Tuấn lại lập tức kéo người cô xuống: "Nhanh lên! Tự mình lấy mứt dâu bôi lên đi... Nếu như em không làm thì chúng ta cứ tiếp tục duy trì tư thế này đấy."

"A..."

"Vân Vân, ngoan ngoãn một chút, anh biết em cũng rất hưng phấn, nhìn xem, em cũng ướt rồi này!" Tay anh trượt vào khe 𝖒ô_𝓃_🌀 của cô, bóp nhẹ một cái, cảm giác được ở giữa đã trở nên ẩm ướt.

"Sao, sao lại như vậy..."

"Được rồi, thả lỏng chính mình, đừng có thẹn thùng như vậy nữa, để anh giúp em mở nắp." Nói xong, anh cầm lọ thủy tinh rồi vặn nắp ra: "Tự mình bôi đi, em muốn bôi ở đâu cũng được, đừng lo lắng, anh sẽ ăn hết, không bỏ sót chỗ nào."

Chuyện đã đến mức này, cô có ngượng ngùng thì cũng không làm được gì, không bằng gạt hết lý trí sang một bên, chơi đùa với anh một hồi rồi tính.... Ô Nguyệt Vân nghĩ vậy, trong lòng hạ quyết tâm.

Có đôi khi con người bị ép tới đường cùng thì ngược lại sẽ cắn răng, nhấc chân lên, làm ra những chuyện mà bản thân không thể nào tưởng tượng được.

Cô bắt đầu lấy ngón tay quét một miếng mứt dâu, 𝐧ⓖ-ó-ռ т-𝖆-𝓎 𝐫-υ-𝓃 ⓡẩ-y, chậm rãi đem mứt dâu đỏ hồng bôi lên trên đầu v*, từng chút từng chút một, dần dần bôi loạn khắp nơi.

Hô hấp của Chu Uy Tuấn càng lúc càng trở nên nặng nề, hít thở cũng cảm thấy khó khăn.

đầu v* của cô bởi vì mứt dâu lạnh buốt mà dần dần thức tỉnh, 𝐫●ⓤ●𝓃 𝐫ẩ●ⓨ đứng thẳng lên, bầu 𝓃🌀ự.c được tô điểm thêm màu đỏ hồng óng ánh lại càng trở nên ngon miệng và đẹp mắt.

"Tốt lắm." Giọng nói của người nào đó lại càng trở nên trầm khàn զ●цγế●𝐧 г●ũ.

"Nâng lên, dâng tới cho anh, cầu xin anh ăn nó." Chà chà, thật sự là quá lớn, quá hoàn mỹ!

Ô Nguyệt Vân nghe lời, nâng ռ-🌀-ự-𝒸 trái lên, đem đầu v* tràn ngập hương vị dâu tây đến bên miệng anh.

"Chủ nhân, xin ngài hãy ăn em..." Cô cố gắng ưỡn thẳng ngưởi, đem đầu v* xinh đẹp mê người đến bên khóe môi khô khốc của người đàn ông.

Chu Uy Tuấn rên lên một tiếng, hai tay vòng ra sau lưng để đỡ cô, anh 🦵*1*ế*ɱ môi, cúi đầu xuống thấp hơn một chút, mái tóc phớt qua xương quai xanh của cô.

Đầu lưỡi ấm áp của anh ♓_𝐮_𝓃_ℊ 𝖍_ă𝐧_🌀 🦵_ℹ️_ế_ɱ 𝖒ú.🌴 đầu v*, đem mứt dâu mú●🌴 hết vào trong miệng, từng chút từng chút, nuốt hết mứt dâu đỏ hồng, sau đó mở miệng ngậm hết đầu v*, hết ngậm rồi lại 𝖒*ú*ⓣ, m*ú*ⓣ đến ρh-á-✞ ⓡ-🔼 â-m t-𝖍-𝐚𝐧-𝐡.

〽️·ú·𝖙 hết bên trên rồi lại chuyển xuống dưới, anh giống như con sói đã bị bỏ đói ba ngày ba đêm, điên cuồng mà thô lỗ m·ú·𝐭 lấy thức ăn ngon miệng trước mắt, một chút cũng không buông tha, cuối cùng còn đẩy hai tay vướng víu của cô ra, tự mình dùng tay trái để giữ lấy.

Chóp mũi của anh lướt qua bầu 𝐧g_ự_𝖈, chạm nhẹ lên đầu v*.

Ô Nguyệt Vân nhìn cách anh làm với cô, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trở nên thô lỗ và đói khát như vậy. Cô nhìn n.𝐠.ự.🌜 trái của mình bị anh cầm trong tay, bầu n●🌀●ự●c thơm ngào ngạt ở giữa những kẽ tay anh nhô lên thành vài ngọn núi nhỏ, mứt dâu đã bị anh ⓛ.ℹ️ế.m sạch, khắp nơi đều dính nước bọt của anh.

Ô Nguyệt Vân phát ra tiếng nức nở nghẹn ngào, cảnh tượng này thật sự quá ư*ớ*✝️ á*ⓣ, quá 🎋_í↪️_h †ⓗí_🌜_ⓗ!

Cô 𝖗ⓤ·ⓝ ⓡẩ·y nhắm mắt lại, thế nhưng giác quan lại càng trở nên nhạy bén.

Cô cảm nhận được lưỡi anh lướt qua đầu v*, sau đó ngậm lấy rồi 𝖒●ú●ⓣ mạnh, cảm giác tê tê ngứa ngứa từng chút từng chút mà tăng lên.

"Để anh giúp em làm sạch nó...." Chu Uy Tuấn thở không ra hơi, cất giọng tuyên bố, nhìn bầu 𝐧ɢ-ự-c trắng nõn bị mình gặm cắn đỏ bừng đến đáng thương, anh kìm lòng không được mà ⓗô_ⓝ lên nhũ hoa cứng ngắc: "Đổi sang bên phải đi, nhanh lên!"

Ô Nguyệt Vân nghe lời, nâng п_gự_🌜 phải lên, ánh mắt mờ mịt nhìn anh biến thành sói, gặm cắn 𝓃-🌀-ự-𝐜 cô.

Lần này, Chu Uy Tuấn vừa ⓜ●ú●t, vừa cố tình dùng tay trêu chọc 𝓃ℊ_ự_c trái vừa bị miệng lưỡi mình hành hạ.

Ô Nguyệt Vân càng thêm 𝓇𝖚-n rẩ-ÿ, đôi môi đỏ mọng ⓗ·é 𝖒·ở, phát ra tiếng ✞.ⓗ.ở ◗.ố.🌜 khe khẽ, toàn thân cũng trở nên ửng hồng.

"Vân Vân, phomat dâu tây em làm ăn ngon thật! Đáng tiếc là em không được ăn..." Chu Uy Tuấn lầu bầu nói.

"Đừng nói nữa, thật đáng ghét!" Ô Nguyệt Vân đặt hai tay lên vai anh, nhìn đầu anh đang điên cuồng ✌️ù●❗ νà●ο ⓝ𝐠*ự*𝐜 mình. Mặc dù đã quyết định sẽ vui vẻ cùng anh, nhưng khi nghe những lời như vậy, Ô Nguyệt Vân vẫn không khỏi thẹn thùng, tim đập rộn lên.

"Sao lại không nói? Em vừa thơm vừa mềm, lại còn có mùi sữa thoang thoảng, rất hợp với khẩu vị của anh.... Tuy anh không thích ăn đồ ngọt nhưng món phomat này của em khiến anh bị nghiện!"

"Đáng ghét! Anh nói đủ chưa?" Những lời xấu hổ như vậy.... tại sao anh có thể nói mà mặt không đỏ, thở không gấp chứ?

"Đương nhiên là chưa!" Anh lấy tay gảy gảy viên thịt trước ⓝ●𝖌ự●𝐜 cô, đầu lưỡi ẩm ướt 👢ℹ️_ế_〽️ một đường qua ⓝℊự●↪️ trái: "Aiz, ăn ngon như vậy, nếu sau này không được ăn nữa thì phải làm sao bây giờ? Vân Vân, lần sau lại cho anh ăn tiếp có được không?"

"Không được..."

Chu Uy Tuấn cũng không lên tiếng, chỉ say mê l*❗ế*Ⓜ️ 〽️●ú●t, không quan tâm đến kháng nghị của cô, dù sao thì lúc anh muốn ăn, anh sẽ tự có cách.

Anh ngừng lại động tác trong miệng, ngẩng đầu, quệt miệng, nhìn bầu п🌀ự●𝖈 〽️*ề*ɱ ⓜ*ạ*❗ đã trở nên đỏ rực, anh yêu thương khẽ cười rộ lên: "Bé cưng, thật đáng thương!" Ngón tay anh men theo dấu 𝖍●ô●n trên 𝓃●🌀●ự●𝐜 cô.

"Xong rồi sao?"

"Anh muốn uống nước trái cây." Hai mắt Chu Uy Tuấn sáng lấp lánh.

"Hả?"

Dưới ánh nhìn ngơ ngác của Ô Nguyệt Vân, Chu Uy Tuấn đưa tay 💰·ờ 𝖘·🅾️·ạп·ⓖ phía dưới của cô.

"Nhìn xem, quần lót chữ T cũng đã ẩm ướt rồi!" Đầu ngón tay của anh tiến vào chính giữa, tìm kiếm lớp vải bị giấu bên trong, nhẹ nhàng kéo ra.

"Đừng kéo..." Ô Nguyệt Vân vươn tay giữ chặt lấy khuỷu tay của anh, thắt lưng bởi vì tình dục mà chậm rãi đong đưa, vừa rồi bị anh làm vậy, cộng thêm việc mặc một bộ đồ mát mẻ trên người khiến cho cô dễ dàng bị tình dục khống chế.

"Em rất thích đúng không? Eo và 〽️ô𝖓●𝖌 của em vặn vẹo giống như đang muốn thứ gì đó!"

"Ừm..."

"Anh sắp bắt đầu uống nước trái cây đấy!" Chu Uy Tuấn vừa nói, vừa đẩy cô gái trong 𝐧🌀ự·c nằm lên trên bàn, để т𝖍â_𝓃 ✞_𝒽_ể mình ở giữa hai chân cô, lấy tay vén cao váy, một tay kéo xuống quần lót chữ T, một tay nắm lấy bàn tay yếu ớt vô lực vẫn còn dính một ít mứt dâu tây của cô, từ từ dẫn dắt để cô mở rộng hai chân.

"Cảm thấy thế nào? Nước trái cây của em thật ngọt!"

"Tuấn, đừng như vậy...." Ô Nguyệt Vân cầu xin tha thứ, hôm nay cô thật sự đã nhận quá nhiều ⓚí·ⓒ·𝖍 †𝐡·í𝒸·♓ rồi.

Sao Chu Uy Tuấn có thể dễ dàng buông tha cho cô? Khi l𝒾ế●ɱ hết chỗ mứt dâu tây cuối cùng, anh lập tức không thể chờ đợi được nữa mà cúi thấp đầu 〽️ú*𝖙 một cách mãnh liệt.

Âm thanh ⓛ𝖎.ế.Ⓜ️ ɱ_ú_ⓣ không ngừng vang vọng trong phòng khách, lọt vào trong tai Ô Nguyệt Vân, cảm thụ 🎋ⓗ0.á.❗ ⓒ.ả.ⓜ mà anh mang lại, bụng dưới bắt đầu co rút, chưa đến vài phút đã đạt đến cao trào!

Bụng dưới của cô 💰i·ế·𝐭 🌜ⓗ·ặ·т, cửa huyệt khép khép mở mở, ái dịch mãnh liệt tuôn ra, Chu Uy Tuấn thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trên mặt anh đã dính đầy dịch lỏng, dáng vẻ có chút chật vật.

Thế nhưng anh cũng không thèm để ý, mở to miệng hứng lấy chất lỏng đang không ngừng chảy ra.

"A... thật nhiều!" Anh kề sát miệng vào cửa huyệt, đầu lưỡi không ngừng cuốn lấy, không muốn bỏ sót một giọt mật dịch nào làm anh điên cuồng.

"Tuấn...." Ô Nguyệt Vân vịn lấy bả vai anh, mười ngón tay ấn sâu vào trong da thịt, cô há miệng 𝐭-♓-ở ԁ-ố-ⓒ, từng ngụm từng ngụm.

"Vân Vân, em thật sự quá tuyệt vời, ↪️●𝐡ả●🍸 𝐧ướ●𝖈 vừa nồng vừa ngọt, cánh hoa xinh đẹp hòa cùng mứt dâu tây, mọi thứ tốt đẹp trên đời so ra đều kém xa.... Đợi anh hưởng thụ xong thì để em trai anh thưởng thức nhé!" Anh cởi quần xuống, bên trong cũng không mặc thêm cái gì, nam tính đỏ sậm nghênh ngang hiện ra trước mắt bọn họ.

Chu Uy Tuấn ôm lấy Ô Nguyệt Vân vẫn còn đang mơ màng, anh xoay người cô lại, để cô đưa lưng về phía mình, sau đó vịn lấy eo của cô, đem phái nam đã được đeo áo mưa tiến vào từ phía sau!

Cảm giác căng đầy khiến Ô Nguyệt Vân hít sâu một hơi, nhưng còn chưa kịp thở ra thì người đàn ông phía sau đã không thể chờ nổi mà bắt đầu chuyển động.

"Vân Vân, em trai anh cũng muốn ăn em, em vừa trơn vừa ngọt, cực kỳ ngon miệng!" Chu Uy Tuấn nói ra những lời thô tục, nhưng đối với tình dục mà nói, nghe những lời này lại vô cùng dễ chịu, làm cho bầu không khí giữa hai người càng trở nên пó𝓃*ℊ 𝐛ỏп*ⓖ.

Chu Uy Tuấn từ dưới vọt lên, không ngừng thẳng tiến, mà hai bầu ռg·ự·🌜 của Ô Nguyệt Vân cũng theo đó mà lay động, Chu Uy Tuấn vươn tay ra 𝖛.uố.т ѵ.e nắn bóp, cảm thụ sức nặng của nó.

"Tuấn... Em, em sắp không chịu nổi, lớn quá, thật khó chịu...." Ô Nguyệt Vân nức nở nghẹn ngào, cô bị người đàn ông của mình đùa giỡn đến mức phải cất tiếng cầu xin tha thứ.

"Mới như vậy mà đã chịu không nổi rồi sao?" Mỗi lần nói ra một từ, anh lại dùng sức đâ_𝐦 mạnh vào trong.

"Mạnh quá..."

"Như vậy được chưa? Em ⓢⓘế.т c.hặ.𝐭 anh quá!" Chu Uy Tuấn giảm biên độ lại, nhẹ nhàng ma sát vách tường thịt nóng hổi.

"Ừ, tuyệt quá.... A!" Anh lại đẩy mạnh một cái."Ha... anh chơi xấu!"

"Cũng chỉ chơi xấu với em mà thôi!" Chu Uy Tuấn cúi đầu gặm cắn lung tung lên cổ cô: "Em càng tỏ vẻ đáng thương như vậy, anh lại càng muốn chơi xấu với em đấy!"

"A... chậm một chút!" Cô đã không còn biết bây giờ là ban ngày hay ban đêm nữa rồi, chỉ có thể không ngừng cầu xin người đàn ông phía sau, đến cả ngón chân cũng co quắp lại: "Không không không, không cần đụng đến chỗ đó...."

"Chỗ này sao?" Chu Uy Tuấn dùng sức đẩy một chút.

"Anh xấu lắm, đừng đụng vào chỗ đó, em không chịu nổi...." Ô Nguyệt Vân cảm giác như mình đang đứng ở vách núi, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

"Vân Vân, em sắp ra rồi sao? Anh cũng sắp, sắp ra rồi! Chúng ta cùng tới được không? A!" Toàn thân anh đã ướt đẫm mồ hôi, 🅓ụ·𝖈 v·ọ·n·🌀 đã căng trướng tới cực hạn, muốn phun ra 🎋·ⓗ·⭕·á·ï 𝖈·ả·〽️, động tác của anh càng thêm mãnh liệt, Ⓜ️●ô𝓃●🌀 hẹp lại càng dùng sức, tiến vào càng thêm mạnh mẽ.

Rốt cuộc, ở lần cuối cùng, lúc Chu Uy Tuấn cắm sâu 𝐝ụ.↪️ ✌️.ọn.🌀 đã căng cứng vào bên trong hoa huy*t, hai người đồng thời đạt đến cao trào, trong tiếng gầm nhẹ hòa cùng tiếng nức nở, anh phóng thích ra sự nhiệt tình của mình.

Chương (1-10)