Cầu hôn ngoài dự đoán
← Ch.070 | Ch.072 → |
Edit: Hiểu Đồng
"Quấy rầy người khác, không nói tiếng xin lỗi đã muốn bỏ đi sao?"
Đám người vốn đang chuẩn bị rút lui vô cùng kinh ngạc dừng bước, bởi vì giọng đàn ông bên trong phòng nghỉ so với khẩu khí giọng điệu khác thường kia trong ấn tượng của bọn họ gần giống như nhau. , mà đúng lúc người kia mới vừa rồi bị bọn họ bài trừ ở bên ngoài.
Người đàn ông lười biếng ngồi ở trên ghế sofa mới vừa ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú lịch sự tao nhã kia liền lộ ra rõ ràng dưới ánh đèn sáng rỡ, nút áo sơ mi rộng mở lộ ra lồng ngực, mái tóc xốc xếch, một đôi mắt nhiễm lên nhiệt độ nào đó.
Sau khi nhìn rõ ràng diện mạo người đàn ông trên ghế sofa, ai còn dám một mực chắc chắn đây không phải là Lục Cảnh Hoằng, chỉ sợ người nọ chính là trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.
"Lục Cảnh Hoằng, sao anh lại ở bên trong?"
Khi tất cả mọi người còn chìm trong giật mình kinh ngạc thì Lý Tư Đặc là người đầu tiên phát ra âm thanh không thể tin được, chân của anh không tự chủ được tiến lên một bước, giống như muốn xác nhận rõ ràng thân phận người đàn ông quần áo không chỉnh tề ngồi trên ghế sofa hơn.
Lục Cảnh Hoằng trên mặt lạnh lùng là bị mùi thơm nồng giữa đường quấy rầy, anh cầm lấy âu phục bên cạnh, nhanh chóng khoát trên vai Tô Noãn, lại đem đầu Tô Noãn áp tại trong ngực của mình, ngăn cản những ánh mắt đánh giá kia.
Lục Cảnh Hoằng khẽ vuốt ve tấm lưng giai nhân trong ngực, giống như là đang an ủi con mèo nhỏ bị hoảng sợ, ngược lại nhìn về phía những ánh mắt ở ngoài cửa thì ôn nhu trong nháy mắt biến thành hoả khí u ám.
Anh như cũ thản nhiên ngồi bất động trên ghế sofa, nhẹ nhàng bễ nghễ liếc nhìn ánh mắt phức tạp có tật giật mình của Lý Tư Đặc, môi mỏng diêm dúa lẳng lơ bởi vì tình cảm mãnh liệt và tươi đẹp mới vừa rồi mà khẽ gợn lên, giọng điệu đùa cợt: "Tại sao tôi lại không thể ở trong này, hay là nói, cậu không hy vọng tôi xuất hiện ở chỗ này?"
Lý Tư Đặc có chút chật vật bị nhìn xuyên thấu, nhưng ánh mắt chợt loé chỉ trong vài giây, liền sau đó khôi phục trước sau như một kiêu căng càn rỡ, khẽ hếch cằm lên, ý tứ hàm xúc rất rõ mà nhìn về ánh mắt lạnh lùng sắc bén của Lục Cảnh Hoằng: "Trong căn phòng này có người đàn ông khác hay không, anh so với bất kỳ ai trong chúng tôi ở đây đều rõ ràng hơn."
Cù Dịch Minh nghe thấy thanh âm của Lục Cảnh Hoằng thì đôi mắt xẹt qua kinh ngạc, nhưng mà khoé mắt liếc đến rèm cửa theo gió lay động phía sau ban công thì giật mình buông lỏng chân mày nhíu chặt.
Nhưng mà lời nói của Lý Tư Đặc lại khiến cho Cù Dịch Minh hoài nghi, ánh mắt ông nhìn Lục Cảnh Hoằng cùng Tô Noãn gắt gao ôm nhau trên sofa, quay đầu nhìn về phía Lý Tư Đặc bên cạnh vẻ mặt chắc chắn cười lạnh, trong lòng đoán ra được phần nào đó.
"Rõ ràng? Tôi đương nhiên so với ai khác đều rõ ràng, chúng tôi đang tốt đẹp ở chỗ này, lại bị người ta khoá trái ở bên trong, còn dẫn nhiều người như vậy đến xem trò vui, ngược lại thật sự là làm khó người khổ tâm bày kế rồi."
So với âm thanh lạnh lùng chất vấn của Lục Cảnh Hoằng, ở cửa phòng nghỉ một mảnh im lặng, cũng không ai có gan lúc này ở đây dám vuốt mông con cọp, những danh lưu công tử tiểu thư này hận không thể ngay lập tức nhấc chân chạy đi.
Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng ôm vào trong ngực, cô ghé vào trước ngực của anh, cúi đầu thở gấp, cô thoáng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy đường cong khuôn mặt lạnh lẽo của anh, tay của cô không khỏi nắm chặt áo sơ mi của anh.
Người đàn ông anh tuấn lạnh lùng này, giống như vĩnh viễn cũng không biết trong lời nói của mình có bao nhiêu lực xuyên thấu, vậy mà tất cả những điều này với Tô Noãn mà nói, chỉ cần anh đang bên cạnh cô, tất cả tất cả, cũng sẽ không còn quan trọng nữa.
Nhớ tới Lục Cảnh Hoằng sau khi từ ban công nhảy vào, chuyện đầu tiên làm là nhanh chóng giúp cô băng bó miệng vết thương, Tô Noãn trong lòng không khỏi lướt qua dòng nước ấm, cô chỉ nhìn thấy trong mắt anh ân cần lo lắng, mà không phải lạnh giọng chất vấn.
"Trong phòng có người khác hay không, chẳng phải xem một chút sẽ biết sao?"
Lý Tư Đặc nói xong, liền muốn đi vào phòng nghỉ, ánh mắt sắc bén đảo qua mỗi góc trong gian phòng, vừa định đi lướt qua sofa hướng ra ban công, Tô Noãn vốn luôn im lặng không nói lại đột nhiên ngẩng đầu: "Lý Tư Đặc tiên sinh, anh cứ như vậy xác định ở đây có người đàn ông thứ hai? Mặc dù tôi không có gia tộc cường đại làm chỗ dựa, nhưng vẫn là phụ nữ, anh trước mặt nhiều người lần nữa khiến cho tôi khó xử như vậy, rốt cuộc là muốn gì chứ?"
Tô Noãn lạnh lùng chất vấn, Lý Tư Đặc bởi vì lời nói của Tô Noãn mà bước chân chậm lại, tầm mắt khẽ dừng trên khuôn mặt mâu thuẫn tái nhợt đỏ ửng không bình thường của Tô Noãn, vừa định đi ra ban công, cánh tay lại bị người ở phía sau một phát bắt được.
Lý Tư Đặc dùng sức lắc lắc cánh tay, nhưng cũng không có như dự liệu của anh tránh thoát khỏi bàn tay to lớn kiềm chế kia, anh quay đầu lại muốn lệnh cho đối phương biết điều buông tay ra, lại nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cù Dịch Minh trước mặt thì nói không ra lời bất lỳ uy hiếp nào.
"Lý Tư Đặc, hôm nay là cậu tới chúc mừng sinh nhật Ninh Nhi, chứ không phải đến để gây chuyện thị phi, Cù gia không chào đón khách trong lòng có quỷ.
Cù Dịch Minh một phen cảnh cáo, đã mơ hồ để lộ tâm tình không vui của ông, Lý Tư Đặc muốn nói gì đó, Cù Dịch Minh lại quay mặt đi chỗ khác không nhìn tới anh ta nữa, rõ ràng là không muốn nghe Lý Tư Đặc giải thích.
"Hôm nay là ngày vui, tôi không muốn vì một chút chuyện mà làm phá hỏng tâm tình của tôi, Tô Noãn là con gái lưu lạc bên ngoài của Cù gia tôi, nếu có người dựa vào điểm nha đầu không có chỗ nương tựa mà tuỳ ý làm bậy, tôi cũng không thể ngồi yên mà không để ý tới."
Cù Dịch Minh ánh mắt tinh nhuệ quét qua một lượt về phía Tô Noãn và mọi người kinh ngạc, không nhanh không chậm nói, Lý Tư Đặc không cam lòng mím chặt bờ môi, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Tô Noãn.
Tô Noãn khi đối diện với ánh mắt Cù Dịch Minh thì liền cúi đầu, cô là có dùng tới một chút tâm tư nhỏ, đã sớm dự đoán được Cù Dịch Minh sẽ không bỏ mặc người khác khi dễ cô, mới một phen cố ý nói ra lời nói giễu cợt như thế.
"Con gái Cù gia? Dịch Minh, anh cảm thấy đứa trẻ Cù gia sẽ biết làm ra loại chuyện không chịu được như thế đập vào tầm mắt sao?"
Giọng nữ tao nhã xuyên qua đám người ở cửa truyền đến, đánh vỡ không khí vốn im lặng, Tô Noãn ngẩng đầu, đi theo ánh mắt của những người khác nhìn lại, đập vào mắt là dư quang khoé mắt thản nhiên quét tới của Niếp Hiểu Dĩnh.
"Có thiên kim danh môn nhà ai lại ở trước mắt bao nhiêu người, mặt không đổi sắc ngồi trên đùi một người đàn ông, một cô gái tốt sẽ biết làm ra loại hành động không biết xấu hổ này sao?"
Một vị phu nhân lãnh đạm tao nhã, dùng giọng điệu tao nhã lạnh lùng nói ra những lời này, không có ám hiệu hàm xúc uyển chuyển, trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhưng lại làm cho kẻ khác không cách nào đi chất vấn lời nói cay nghiệt xấc xược của bà.
Tô Noãn nhìn đôi mắt phượng rung động lòng người kia của Niếp Hiểu Dĩnh, cong lên khoé môi, cũng không có cười, chỉ có cảm khái mà thôi, Niếp Hiểu Dĩnh chưa bao giờ che dấu qua chán ghét mà vứt bỏ cùng căm hận đối với Tô Noãn.
"Mẹ, sự tình có thể không phải như chúng ta nhìn thấy, trước hết mẹ không nên võ đoán như vậy, được không?"
Trước mắt Tô Noãn thổi qua một màn màu trắng, cô nhìn thấy mái tóc dài đen nhánh của Ninh Nhi công chúa, nhìn thấy Ninh Nhi khoát khuỷ tay Niếp Hiểu Dĩnh cầu xin cho cô, trên mặt công chúa có vẻ lo lắng, giống như một giây sau nước mắt sẽ chảy ra.
Tô Noãn rất tò mò vì sao Ninh Nhi lại để ý tới người chị đột nhiên nhảy ra này như vậy, so với một Ninh Nhi quan tâm, người làm chị là cô này thế nhưng lại máu lạnh vô tình, thấy chết mà không cứu.
"Võ đoán? Nó với ba của nó giống nhau, cho dù nó có cuộc sống giàu có cao quý, vĩnh viễn cũng không có cách nào trở nên cao quý."
Niếp Hiểu Dĩnh lời nói sắc bén mà khó nghe khiến cho những người xung quanh đều giữ im lặng, bà thậm chí không nhìn tới khẩn cầu trong mắt Ninh Nhi, ánh mắt lạnh lùng bén nhọn thẳng tắp dán trên người Tô Noãn, như muốn đem cô đâm xuyên thấu.
Cho dù là người biết nội tình hay là không biết, đều không thể hiểu được tình cảm của Niếp Hiểu Dĩnh đối với Tô Noãn, lời nói hổ dữ không ăn thịt con, ở trên người hai mẹ con này hoàn toàn không chính xác chút nào.
Tô Noãn nghe thấy thanh âm Cù Dịch Minh ngăn cản Niếp Hiểu Dĩnh nói thêm bất cứ cái gì, cô thản nhiên đáp trả những ánh mắt quái dị kia, trước cái nhìn có nhiều hứng thú của bọn quý tộc kia, giống như xem một bộ phim điện ảnh.
Bàn tay đặt ngang eo cô siết chặt, Tô Noãn liếc thấy cổ họng của Lục Cảnh Hoằng lên xuống, trước khi anh chuẩn bị mở miệng đáp lễ Niếp Hiểu Dĩnh, Tô Noãn tự mình thản nhiên cười rộ lên trước: "Có lẽ tôi nên nhắc nhở bà người lúc trước gả cho ba tôi chính là bà, mà không phải là một người phụ nữ thấp hèn nào khác."
Bốn phía nhất thời yên lặng như tờ, Niếp Hiểu Dĩnh nghe thấy Tô Noãn giễu cợt, sắc mặt âm trầm, bà không nghĩ tới Tô Noãn trước mặt nhiều người như vậy dám vạch trần quá khứ của bà, cái quá khứ bà không cách nào đối mặt được!
Trên hành lang đột nhiên vang lên một hồi tiếng huyên náo, các nhân vật nổi tiếng ở đây đều kinh ngạc nhìn về phía đám phóng viên tay cầm camera ùn ùn kéo tới, ở bên trong ánh đèn loang loáng, từng người cũng nhanh chóng tản ra, đỡ phải hạ xuống hàng ngũ.
"Thì ra tin này là thật a, mau mau, chụp nhiều vào, giữ lại làm tiêu đề trang đầu ngày mai!"
"Lục bộ trưởng, xin hỏi anh và vị tiểu thư được anh ôm là quan hệ như thế nào, tôi có thể mạo muội hỏi một chút, vừa rồi là các người đang làm gì vậy?"
"Vị tiểu thư này tối nay tới tham dự tiệc sinh nhật của thiên kim phó tổng tham mưu trưởng trung ương quân uỷ, có thể cho biết là thiên kim nhà nào không?"
Trước những ngọng đèn nhấp nháy màu bạc kia, Tô Noãn đưa tay che lại tầm mắt, thân thể của cô không nhịn được dựa vào Lục Cảnh Hoằng, cô như thế nào cũng không ngờ tới tối nay mình sẽ trở thành một người mới nổi tiếng như vậy!
Cô cho là cái người quá phận động tay động chân kia cùng lắm chỉ là gọi các vị khách khứa tới xem cuộc vui, thế nào lại đoán ra được anh ta còn gọi tới một đám ký giả, đối phương là bằng mọi cách muốn đem danh dự của cô làm cho mất hết đây mà.
Cù Dịch Minh nhìn thấy đám ký giả kia thì khuôn mặt hoàn toàn trầm xuống, ông hung hăng trừng mắt nhìn Lý Tư Đặc bên cạnh, liền gọi điện thoại cho cảnh vệ, rất nhanh liền có nhân viên cảnh vệ chạy tới ngăn cản đám ký giả bát quái chụp ảnh cùng truy hỏi.
"Lục bộ trưởng, cử chỉ của các người thân mật như vậy, là quan hệ người yêu sao?"
Có ký giả giống như tiểu cường (con gián) đánh không chết, sau khi bị nhân viên cảnh vệ ngăn lại kéo đi, thừa dịp nhân viên cảnh vệ không chú ý lần nữa quay lại, rồi sau đó bị nhân viên cảnh vệ túm lấy quần áo, nhưng vẫn là giơ micro lên điên cuồng hỏi: "Lục bộ trưởng, hiện tại đến gần cuối năm, khảo sát công việc cuối năm của quan viên đều đang lần lượt tiến hành, anh hiện tại xảy ra tai tiếng tình dục như vậy có phải sẽ đối với việc thăng chức thuyên chuyển công tác sẽ bị ảnh hưởng hay không?"
Nhìn đám ký giả nhất quyết không buông tha kia, Tô Noãn không biết nên nói cái gì, cô nhìn thấy sắc mặt Cù Dịch Minh càng trở nên khó coi, mà Lục Cảnh Hoằng vẻ mặt vẫn không thay đổi ngồi xuống, không nghĩ tới muốn dẫn cô trốn đi một chút.
Một quan chức là không nên đưa tin tức quan hệ bất chính của mình ra ngoài ánh sáng, Tô Noãn biết có vài tin tức sẽ phá huỷ một tiền đồ sáng ngời của chính khách, nhưng mà cô không hiểu Lục Cảnh Hoằng vì sao lại bình có thể bình tĩnh như vậy, thậm chí là để mặc cho những ký giả kia chụp được hình của anh làm chứng cớ.
"Lục bộ trưởng..."
Tô Noãn nghe những người kia từng bước từng bước ép sát vấn đề, nhíu chặt chân mày, cô nhìn thấy rất nhiều nhân vật nổi tiếng không ngừng hiếu kỳ, còn có đám phóng viên nhiều chuyện tinh thần hưng phấn chờ mong này, cô muốn ngăn cản tra hỏi của bọn họ.
Vậy mà khi hé miệng, nhìn thấy những người kia giơ micro lên thì lại không biết nên nói như thế nào, cô biết rõ chỉ cần bất kỳ một câu nói của cô cũng có thể đem một vụ tai tiếng tình dục đình đám biến thành xì căng đan lớn.
Cô cúi đầu nhìn tư thế giờ phút này của cô cùng Lục Cảnh Hoằng, mập mờ khắng khít, quần áo cũng không phải rất chỉnh tề, hơn nữa hiện tại cộng thêm ngọn đèn sáng tỏ trong phòng nghỉ, liếc mắt một cái liền nhận ra được bọn họ vừa rồi đang làm cái gì.
Cho dù Tô Noãn biết rõ một màn thân thiết vừa rồi của cô và Lục Cảnh Hoằng bất quả chỉ là một màn kịch, chỉ là, bọn người không biết chuyện đó cũng chỉ tin vào cái bọn họ nhìn thấy, trí tưởng tượng của con người có đôi khi là vô bờ bến.
Điều duy nhất Tô Noãn không thể hiểu được và cũng không cách nào phân biệt được chính là, đến tột cùng đám ký giả này làm sao biết được tin này, lại làm sao chỉ trong một thời gian ngắn đã tụ tập ở đây.
Cô nhân cơ hội nhìn về phía Lý Tư Đặc, lại nhìn thấy anh ta căng thẳng che chở Ninh Nhi, tận lực không để cho Ninh Nhi tiếp xúc những ánh đèn flash kia, trên mặt của anh ta là ảo não buồn bực, mà không phải là biểu cảm vui sướng khi người gặp hoạ.
Nếu như là anh ta thông đồng với ký giả, vậy thì nên suy tính đến trước đó dẫn Ninh Nhi rời đi, anh ta nên hiểu rõ Ninh Nhi không thể chịu được một kích động hoặc là kinh sợ nào, mà trường hợp không khống chế được giống như bây giờ không thể nghi ngờ sẽ làm thương tổn đến Ninh Nhi.
Chỉ là, nếu không phải Lý Tư Đặc thì là ai đây? Nếu không có chỗ dựa vững chắc phía sau, những ký giả này có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám đến chọc giận Lục Cảnh Hoằng, làm phóng viên đưa tin nhiều năm sao lại không biết Lục Cảnh Hoằng có bối cảnh địa vị như thế nào?
Chẳng lẽ là...
Tô Noãn lạnh lùng giễu cợt nhìn về phía ban công, là anh ta sao? Vì con đường làm quan của anh ta, ngược lại anh ta thật sự là chỗ nào cũng nhúng tay vào, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào!
Khi thời điểm trong lòng Tô Noãn có trăm ngàn tư vị, Lục Cảnh Hoằng lại bỗng nhiên đứng lên, cũng không có buông cô ra, như cũ ôm cả bên eo cô, làm cho cô rúc đầu vào vai anh, cô nghe thấy tiếng chớp nhoáng của máy chụp hình theo như tần suất phải rất nhanh.
Trên hành lang xuất hiện nhiều nhân viên bảo vệ, cùng nhân viên cảnh vệ dùng hết sức muốn ngăn cản đám ký giả giống như cắn phải thuốc lắc này, chỉ là hiệu quả quá nhỏ, Tô Noãn có thể nhận thấy được những ống kính kia đều tập trung hết trên mặt cô và Lục Cảnh Hoằng.
"Vị tiểu thư này, xin hỏi cô và Lục bộ trưởng là quan hệ tình nhân sao?"
"Tiểu thư, tôi nghe nói buổi tiệc tối nay, Cù tham mưu trưởng muốn đem thiên kim công chúa của Cù gia lưu lạc bên ngoài công bố, xin hỏi vị tiểu thư đó là cô sao?"
Khứu giác ký giả vô cùng nhạy bén, Tô Noãn cũng ý thức được tình thế ngày càng phức tạp, cô nghiêm mặt lúng túng đối mặt với làn sóng ký giả vọt tới phía trước, chỉ hy vọng đất dưới chân có thể nứt ra, như vậy cô có thể tránh được kiếp nạn này.
Hiện tại, xì căng đan của cô và Lục Cảnh Hoằng, rất dễ dàng sẽ trở thành xì căng đan của Cù gia cùng Lục gia.
Cho nên cô quyết định giả bộ làm người câm, chỉ là chết lặng mặc cho đèn flash chớp nhoáng, hoàn toàn không dùng chỉ số thông minh đi ứng đối, loại tình cảnh này làm cô khó chịu đến không cách nào dùng ngôn ngữ để đi hình dung.
Trên vai Tô Noãn bị một cỗ lực đạo áp xuống, cô quay đầu, ở trong nháy mắt, cô nhìn thấy gò má cương nghị của Cù Dịch Minh, ông dùng thân thể của chính mình chặn hơn nửa người Tô Noãn lại, rồi sau đó hướng phóng viên đang nhốn nháo nói: "Tôi rất vui mừng khi có nhiều bằng hữu ký giả quan tâm đến chuyện tình cảm của con gái tôi như vậy, con gái tôi và Lục bộ trưởng chỉ là bạn tốt, nếu có gì làm cho các vị hiểu lầm, mong các vị hãy thứ lỗi."
Cù Dịch Minh lời nói vô cùng khách khí, nếu không nhìn tới khuôn mặt đen khó coi giống như hung thần ám sát kia, ông nói xong liền dùng ánh mắt sai khiến nhân viên cảnh vệ, mà nhân viên cảnh vệ bên kia hành động đối phó với ký giả cũng trở nên cường ngạnh thô lỗ không ít.
Mà hai chữ "con gái" trong lời nói của Cù Dịch Minh lại chính thức mở màn cho trận phỏng vấn này, những ký giả kia chẳng những không có như vậy mà dừng tay, trái lại càng thêm kích động giơ cao micro hướng về phía Tô Noãn.
Cù Dịch Minh sắc mặt ngưng trọng vừa định dẫn Tô Noãn rời khỏi cái nơi thị phi này, nhưng mà Lục Cảnh Hoằng nãy giờ vốn trầm mặc lại bước từng bước đến trước mặt ký giả, bóng dáng thon dài thẳng đứng kia, ở dưới ánh đèn chớp nhoáng, tao nhã mà đứng.
Tô Noãn bị mạnh mẽ kéo ra bước chân dừng lại, cô lo lắng nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, các ký giả cũng dần dần yên tĩnh trở lại, chặt chẽ chú ý đến nhất cử nhất động của Lục Cảnh Hoằng, khi anh dừng lại, microphone liền từ phía cô chuyển về phía anh.
Đám ký giả liều sống liều chết như vậy, muốn cũng chỉ là một cái chân tướng, hay là một kết quả.
Tô Noãn đã ý thức được, Lục Cảnh Hoằng định cho bọn họ một cái công đạo, mà không phải lựa chọn trốn tránh, về phần công đạo là cái gì, Tô Noãn còn chưa kịp suy đoán ra, đã bị Lục Cảnh Hoằng cầm tay.
Cô bị Lục Cảnh Hoằng lôi kéo, cả người thoát khỏi cái nắm tay của Cù Dịch Minh, trước khi cô kịp phản ứng, trên ngón áp út tay phải của cô có một trận mát mẻ, Lục Cảnh Hoằng cầm lấy tay cô giơ lên: "Trên thực tế, chúng tôi đã quyết định kết hôn."
Anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, âm thanh chắc chắn, bỗng nhiên ở cửa phòng nghỉ yên tĩnh thật lâu.
Tô Noãn kinh ngạc nhìn về phía anh, biểu tình trên mặt cô cùng đám ký giả kia giống nhau, cảm thấy được khác thường đột ngột, hơn nữa thật không thể tưởng tượng nổi, khi cô nghe được câu trả lời tràn đầy tự tin của anh.
Âm thanh răng rắc răng rắc của máy chụp hình liên tục truyền tới, Lục Cảnh Hoằng thản nhiên đối mặt những ống kính kia, trên mặt anh cũng không chứa đựng nụ cười, nhưng lại có thể làm cho người ta cảm nhận được tâm tình vui mừng của anh.
Tô Noãn nhìn đến bàn tay được giơ lên cao của mình, trên ngón áp út là một viên kim cương vô cùng lớn, dưới ánh mặt trời trong suốt hiện ra màu sắc lung linh kỳ ảo, cô chưa từng quên trên ngón áp út tay trái của cô cũng có một chiếc nhẫn như vậy.
Cô cảm thấy mình chưa bao giờ nghĩ tới, chuyện này có thể như vậy xảy ra, chuyện này hoàn toàn không có khả năng, bởi vì cô căn bản không thừa nhần tình huống xảy ra bất thình lình này.
Đương nhiên, cô lại nghĩ, nếu chiếc nhẫn này ở dưới tình huống rất bình thường, được đeo vào ngón tay của cô, cô có phải hay không sẽ đồng ý?
Lục Cảnh Hoằng giống như xem hiểu vẻ mặt của cô, anh lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, ở dưới ngọn đèn chớp nhoáng của máy chụp hình.
Anh hơi hơi, nhẹ cười một chút, cái cười đó làm cho Tô Noãn cảm thấy xa cách, hơn nữa cố chấp, làm cho cô bất kể như thế nào cũng không thể phát ra âm thanh phủ nhận nào.
Cảm giác vô cùng kỳ diệu, trước ngày hôm nay, bọn họ còn như keo sơn dính cùng một chỗ, anh luôn làm cho cô tạm thời quên đi hết mọi phiền não, quên đi chính mình, quên cả thời gian, giống như cô chỉ là một phần của anh.
Nhưng mà giờ phút này cô lại có chút mơ hồ e ngại Lục Cảnh Hoằng, cảm giác nói không ra lời, cho dù anh vẫn như cũ dịu dàng cưng chiều nhìn cô, nhưng cô lại cảm thấy chỉ là cảm giác gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt.
Lục Cảnh Hoằng là đang nói đùa sao?
Anh chỉ là vì bộc phát ứng đối tình huống này, mới không thể không ra hạ sách này, mà không phải thật tính cùng cô đi vào cung điện hôn nhân.
Nói tới hôn nhân, thân thể Tô Noãn không tự chủ được run rẩy, giơ bàn tay bị nắm chặt lên cao, cô quay đầu thấy Lục Cảnh Hoằng sâu thẳm nhìn chăm chú, cô vụt sáng dưới ánh mắt, thấy được thâm tình trong mắt anh.
Hay là, anh thật sự nghiêm túc?
"Sao em không trả lời?"
Lục Cảnh Hoằng mềm nhẹ vuốt mái tóc của cô, trên mặt là nụ cười ấm áp, giống như là sau khi băng tuyết hoà tan, cả vùng đất hồi xuân thấm vào trong ruột gan, nụ cười cũng rất chân thành tha thiết.
Tô Noãn yên lặng nhìn anh, cô không biết kết quả của việc mình thừa nhận, nhưng cô biết hậu quả của việc phủ nhận.
Cô trầm mặc rũ xuống lông mi, tâm tư lộn xộn, không muốn nhìn tới ánh mắt bức bách của mọi người, cô hiện tại không còn là Tô Noãn một thân một mình, lời nói và việc làm của cô đồng thời có thể là thành tựu cũng có thể huỷ diệt một người đàn ông.
Cô không biết tâm tình đích thực của mình là cái gì, cô vào giờ khắc này, cũng không nhìn rõ ràng nữa.
Người đàn ông trước mặt này đối với cô mà nói đến tột cùng ý vị như thế nào, cô không thể làm trái với linh hồn của mình, cô đang yêu người đàn ông này, đúng vậy, có thể nói là bọn họ đang yêu nhau.
Chằng qua là bởi vì cô lùi bước, giữa bọn họ, vẫn luôn không có xuyên phá lớp giấy cuối cùng kia, mà một màn tối đêm nay, cũng bắt buộc cô không thể không đối mặt với tình cảm của mình.
Cô muốn phủ nhận, sau đó chạy khỏi nơi này, chạy thật xa, tránh khỏi bọn người ép hỏi làm cô muốn phát điên...
Trong đại não thoáng hiện đủ các giả thiết trốn đi, nhưng mà cô thật sự có thể trơ mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng bị một màn xì căng đan huỷ diệt sao? Việc cô đồng ý với ba, cũng sẽ theo đó huỷ trong khoảnh khoắc...
Lục Cảnh Hoằng, em rất cảm kích anh tới cứu em, nhưng vì sao phải dùng tới phương thức này, chuyện Lục Cảnh Hoằng nói, có ai dám đi phủ định chứ? Tô Noãn cũng không dám.
Rõ ràng là trời xui đất khiến cuối cùng tạo thành kết quả, cô bị những nhân vật nổi tiếng kia cùng đám ký giả bức bách cho ra một cái đáp án, vì sao cô lại cảm thấy được càng giống như là một âm mưu đã sớm được chuẩn bị tốt...
Tô Noãn gắt gao nhìn vào con ngươi của Lục Cảnh Hoằng, cô nhìn không thấy bất kỳ tính kế giảo hoạt nào, chỉ nhìn thấy một cái đầm nước trong suốt ôn nhu gợn sóng dao động, vào lúc này cô sợ những thứ kia của Lục Cảnh Hoằng làm cho cô có cảm giác động lòng.
Cô vừa muốn kháng cự, vừa lại không có cách nào kháng cự, Lục Cảnh Hoằng dịu dàng, là không có thuốc để giải độc dược, mà cô dần dần học được mất phương hướng, nhưng không có học được nên làm thế nào để nhảy ra khỏi thế giới của anh.
Tô Noãn cảm giác mình dùng thời gian rất lâu để suy nghĩ, giống như tận trong đáy lòng không khỏi chờ đợi một cái gì đó, thật ra thì có nhiều lúc, cô không thấy rõ nội tâm của mình.
Cũng không biết rốt cuộc mình đang chờ đợi những gì.
Cô thoát khỏi ánh mắt đối diện của Lục Cảnh Hoằng, hơi hơi cười rộ lên, đối mặt đám ký giả đang mở to mắt nhìn cô, không có thừa nhận cũng không có phủ nhận.
Cô biết, trên thế giới trừ bỏ thừa nhận và phủ nhận, còn có một loại thái độ, tên là cam chịu.
Lục Cảnh Hoằng hình như cũng không có hài lòng vẻ mặt như thế của cô, nhưng mà anh cũng không có tức giận, chỉ là thản nhiên, thản nhiên nhìn cô, nhíu lại ấn đường, ánh mắt xa xăm không rõ.
Tô Noãn không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt ngưng tụ của anh, cô bỗng nhiên thấy chột dạ, lại nhìn thấy phía sau tấm rèm cửa lay động, thân ảnh thon dài như có như không thoáng hiện qua trên ban công.
Toàn bộ đều đang đắm chìm trong không khí cầu hôn ngọt ngào, Tô Noãn cảm giác một đôi tay khoát lên trên vai cô, cô quay mặt qua, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng chậm rãi tới gần.
Cô đã không còn hơi sức để đẩy ra, một đôi tay xiết chặt làn váy phía trên ngực mình, hai mắt nhắm nghiền, không biết, cái gì cũng không biết, nếu cũng chấp nhận, thêm một nụ hôn thì có quan hệ gì?
Nụ hôn của Lục Cảnh Hoằng rơi xuống, rơi vào trên ánh mắt cô, sau đó vang lên tiếng chụp ảnh liên tục không dứt, Lục Cảnh Hoằng mềm nhẹ rời đi ánh mắt cô, vẻ mặt tự nhiên ngó những ký giả kia.
Tô Noãn ngơ ngơ ngẩn ngẩn đứng ở nơi đó, nhịp tim đập không ngừng tăng nhanh, như muốn từ ngực nhảy ra chỉ có Thiếu Thần, mới có thể hôn cô như vậy.
Khi đó anh nói: Tô Tô, anh muốn đem tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới đưa đến trước mặt em.
Nghi thức cầu hôn khôi hài này chỉ chấm dứt khi Ninh Nhi bỗng dưng té xỉu, Tô Noãn nhìn thấy Niếp Hiểu Dĩnh ôm Ninh Nhi mất đi ý thức thất thố kêu gào, lần đầu tiên ngay trước mặt tận mắt nhìn thấy tình yêu vĩ đại của một người mẹ.
Ký giả ở hiện trường bắt đầu dời đi mục tiêu, lại một lần nữa tiếng đèn flash chớp nhoáng, toàn bộ câu hỏi đều chuyển sang thân thể Ninh Nhi, Cù Dịch Minh vẻ mặt trầm trọng ôm lấy Ninh Nhi, dưới sự trợ giúp của nhân viên cảnh vệ, vội vàng rời đi.
Lý Tư Đặc bị Cù Dịch Minh gọi ở lại xử lý chuyện tối nay, Tô Noãn không tránh né trước ánh mắt phẫn hận của Lý Tư Đặc bắn trên người cô, giống như người khởi xướng làm cho Ninh Nhi té xỉu chính là cô.
Các vị quan khách cùng ký giả đều theo sát Cù Dịch Minh rời đi, phòng nghỉ vốn náo nhiệt nháy mắt đã khôi phục sự yên tĩnh, Lục Cảnh Hoằng thu hồi tầm mắt, xoay người nhìn về phía Tô Noãn vẻ mặt yên tĩnh.
Một đôi cánh tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng giúp cô kéo tốt dây an toàn, lại không che được bộ dáng gợi cảm vì chiếc váy bị kéo xuống một nửa, Lục Cảnh Hoằng không nói thêm gì, dùng âu phục đang khoát trên người cô, liền ôm lấy cô đi ra ngoài.
Tô Noãn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc cô đơn của anh, không thấy mỉm cười tự nhiên như khi đối mặt ký giả vừa rồi, xem ra đây mới là cảm xúc chân thật nhất hiện tại của anh.
————
Cố Lăng Thành cảm giác như mình đột nhiên bị ai đó đánh một quyền, anh vẫn không thể thích ứng được loại cảm giác hô hấp cực kỳ không thông thuận này.
Anh đứng ở góc ban công, đứng rất lâu, cho đến khi phòng nghỉ người không phòng trống, động tĩnh gì cũng không có, anh chợt hung hăng, cơ hồ là tức giận đem rèm cửa quăng trở lại.
Lục Cảnh Hoằng đeo nhẫn cầu hôn vào ngón áp út của Tô Noãn, bọn họ ở trước mặt mọi người thừa nhận hôn ước, bọn họ dĩ nhiên cũng ở trước mặt của anh thừa nhận tin tức muốn kết hôn.
Cố Lăng Thành hít thở thật sâu không khí rét lạnh ban đêm, anh cảm thấy hành vi của mình có hơi quá khích, một người đàn ông 31 tuổi, vì sao lại có phản ứng ngây thơ như vậy?
Anh khi nào thì phản ứng kịch liệt qua như thế?
Cho dù năm đó người đàn bà trong lòng anh bỏ rơi anh, trèo lên cành cây cao nhà hào môn, anh cũng chưa từng tức giận đến mất khống chế như thế.
Không, anh lặng lẽ nói với chính mình, anh rất bình tĩnh, anh rất bình tĩnh, anh bất quá là nhất thời có chút kinh ngạc mà thôi, khác hơn là có thêm một chút không phục, không hơn nữa!
Anh đi vào, nhìn thấy mảnh thuỷ tinh vỡ đầy đất, trên bề mặt dính vết máu Tô Noãn, đó là bằng chứng Tô Noãn muốn duy trì thanh tỉnh không cho anh chạm vào mà tự hại mình.
Anh đi tới bên cạnh mảnh kiếng bể, chậm rãi ngồi xổm người xuống, nhìn chúng nó lại mờ mịt, đúng vậy, chính là mờ mịt...
————-
Lục Cảnh Hoằng vẫn ôm cô đi, vòng qua hành lang gấp khúc, cuối cùng dừng bước ở trước toilet, Tô Noãn nhìn thấy Kiều đi đến trước mặt, trong tay Kiều đang cầm một túi giấy, bên trong là một bộ lễ phục dạ hội.
"Lục bộ, đây là quần áo anh cần, không biết màu sắc kiểu dáng có hợp không..."
Kiều một phen còn chưa nói hết, Lục Cảnh Hoằng liền đem váy đưa cho Tô Noãn, lạnh lùng liếc về phía cô đang che ngực: "Đi vào thay xong ra ngoài."
Kiều vội vàng chạy tới giờ phút này mới phát hiện Tô Noãn không thích hợp, chiếc váy lễ phục trên người có chút rách loạn, nếu không được một chiếc áo âu phục màu đen che chắn, sợ là sẽ lộ ra một mảng lớn cảnh xuân.
"Có gì đáng để nhìn sao?"
Tiếng nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng hỏi vang lên bên tai, Kiều lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy trên khuôn mặt tuấn tú của Lục Cảnh Hoằng vẻ lo lắng trải rộng, mà vẻ lo lắng của anh ta giờ phút này rất rõ ràng là nhằm vào chính mình, xấu hổ vội ho một tiếng, không nhìn tới bóng lưng Tô Noãn nữa.
Kỳ thật Kiều rất muốn vỗ vỗ bả vai Lục Cảnh Hoằng, nói một câu: Tô Noãn dáng người gầy như vậy, thật ra cũng không có gì hay để nhìn, bất quá anh chỉ là quan tâm lo lắng cho cô ấy mà thôi.
Trên thực tế, Kiều không có can đảm thật như vậy trêu chọc Lục Cảnh Hoằng, nếu như anh còn muốn bình an xem báo ngày mai, nói tới báo chí, Kiều nhớ tới vừa rồi ở khách sạn nhìn thấy tình cảnh rầm rộ.
Có nhiều ký giả đuổi theo một chiếc xe Hồng Kỳ như vậy, ở cửa khách sạn chạy như điên, tinh thần nghề nghiệp rất đáng được kính nể.
"Cậu đi qua phòng tiệc bên kia trước đi, tôi lập tức qua đó ngay."
Kiều nghe ra ẩn ý trong lời nói của Lục Cảnh Hoằng, muốn xua đuổi anh rời đi, hay là không muốn anh nhìn thấy dáng vẻ Tô Noãn thay xong quần áo ra ngoài đây mà?
Kiều liếc mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lục Cảnh Hoằng, nếu không phải là anh biết Lục Cảnh Hoằng mới vừa rồi phát hiện anh nhìn Tô Noãn liền biểu hiện cực kỳ khó chịu, anh cũng nhất định cho rằng Lục Cảnh Hoằng khác thường luôn làm hết phận sự, lúc nào cũng nghĩ tới công việc của mình.
"Vậy tôi đi trước, Lục bộ."
Lục Cảnh Hoằng thản nhiên "Ừ" một tiếng, không nhìn Kiều nữa, đứng ở ngoài cửa toilet nữ, kiên nhẫn chờ Tô Noãn đi ra, nhưng thuỷ chung không thay đổi bộ mặt đen thui.
Không có một người đàn ông nào có thể dễ dàng tha thứ người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác thiếu chút nữa điên loan đảo phượng*, nhất là người đàn ông kia hay người phụ nữ của anh từng có tình cảm chân thành, Lục Cảnh Hoằng tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng trưng ra bộ mặt thối đã để lộ ý cùng căm tức của anh.
*Ý chỉ nam nữ giao hợp.
Khi anh leo vào ban công mắt thấy Tô Noãn cùng Cố Lăng Thành quần áo xốc xếch thì người đầu tiên muốn xử chính là vung nắm tay về phía Cố Lăng Thành, cho dù hiện tại một mình đứng ở đây, trong đầu óc anh vẫn còn quanh quẩn bộ dạng quần áo không đủ che thân thể của Tô Noãn.
Lạnh lùng lãnh đạm nhìn bức tranh trên vách tường phía trước, quả đấm phía sau lưng khanh khách vang dội, sắc mặt của anh cũng lạnh lùng lãnh đạm, nhìn không ra hỉ nộ ái ố gì, cũng là bình tĩnh trước bão táp.
Trên hành lang lặng lẽ vang lên tiếng bước chân rất khẽ, Lục Cảnh Hoằng quay đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt nguội lạnh của Lý Tư Đặc, viên kim cương màu đen trên tai trái của anh ta loé lên rực rỡ, khoé miệng cũng thoáng hiện một nụ cười tà khí xấu xa.
"Lục Cảnh Hoằng, nhìn thấy người phụ nữ của mình cùng người đàn ông khác làm cảm giác thế nào?"
Thanh âm của Lý Tư Đặc vui sướng khi người gặp hoạ vừa dứt, người cũng đã bị Lục Cảnh Hoằng xách cổ áo, liền túm kéo vào trong phòng toilet đối diện, bên trong phòng vang lên tiếng hét kinh hoảng, sau đó là người phụ nữ còn trẻ tuổi lục đục chạy ra.
Mâm ly rơi xuống đất tiếng vỡ vụng thanh thuý kịch liệt vang lên trong phòng, thân thể thon dài của Lý Tư Đặc đụng vào cái bàn tròn, một quyền dội đến trước mặt, mạnh mẽ nặng nề, trong nháy mắt miệng anh đầy mùi máu tươi.
Lý Tư Đặc ngẩng đầu lau đi vết máu ở khoé miệng, cười nhạo một tiếng, một tay chống mặt bàn đứng lên, còn chưa có đứng vững thì ngay sau đó liền bị một quyền vung tới đánh ngã xuống bàn, giống như phát tiết, cực kỳ hung ác mà kịch liệt.
Lý Tư Đặc nhìn ánh sáng trên mặt bàn, phản chiếu khuôn mặt mình, khoé miệng tím đỏ sưng lên, bí mật mang theo tới bên miệng bị đánh rách mà chảy ra tơ máu, anh lau máu nơi khoé miệng, nhổ một bãi nước miếng đỏ tươi, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng.
"Có thể thúc đẩy một chuyện tốt, chịu bị đánh cũng đáng giá, chỉ là thành thật mà nói, anh thật đúng là quan tâm cô ta."
Lý Tư Đặc cà lơ phất phơ cười khẽ, nhìn Lục Cảnh Hoằng sương lạnh che kín mặt, giống như hết sức thoải mái, dùng đầu lưỡi liếm liếm vết thương nơi khoé miệng, một trận đau đớn, nhíu mày.
Lục Cảnh Hoằng nắm chặt bàn tay xoa xoa, lạnh lùng nhìn bộ dạng lợn chết không sợ phỏng nước sôi của Lý Tư Đặc, rất lâu sau một lúc giằng co, xoay người chuẩn bị rời đi.
Lý Tư Đặc lại ở sau lưng chê cười:
"Cô ta đều không thèm để ý, anh mù quáng quan tâm cái gì, cô ta vốn luôn nghĩ tới chồng trước của cô ta, trước kia không thể, bây giờ thân thể bình phục, nhào tới còn không kịp, làm sao lại phản kháng đây. Tôi làm như vậy, bất quá là giúp đỡ cô ta mà thôi."
Lục Cảnh Hoằng đi ngược trở lại, cầm lên một cái ghế bị ngã ra trên đất, lạnh lùng bổ tới trên đầu của anh ta.
————-
Đây là một chiếc váy dạ hội màu đen dài đến gối, đai lưng màu rượu đỏ bên hông biến thành điểm nhấn duy nhất trên chiếc váy này, đơn giản mà không mất đi phần đoan trang tĩnh lặng, Tô Noãn đem chiếc váy rách bỏ vào túi, vứt vào trong thùng rác.
Cô đi ra khỏi toilet nhưng không nhìn thấy bóng dáng Lục Cảnh Hoằng, anh đã nói sẽ ở nơi này chờ tôi, Tô Noãn không cho rằng anh sẽ vô cớ rời đi, nheo nheo mày, suy tư trong chốc lát, cô nhấc chân bắt đầu tìm kiếm Lục Cảnh Hoằng ở chung quanh.
Khi một bàn tay kéo cô vào một góc hành lang thì giày cao gót của cô vừa lúc vấp một cái, bàn tay kia thành công ngăn cản cô té ngã, nhưng cũng làm cho cô trả một giá tương ứng - phía sau lưng của cô nặng nề đập lên vách tường.
Tô Noãn bị đau nhíu chặt hai hàng lông mày, khi cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, một đôi cánh tay mạnh mẽ đem cô khoá trong ngực anh, đáy mắt Tô Noãn hiện lên hốt hoảng, lại sau khi thấy rõ là Cố Lăng Thành, chuyển thành lạnh bạc coi thường.
Cô không rõ anh ta như thế nào lại xuất hiện ở nơi này, vì cái gì luôn như âm hồn bất tán, chỉ là bởi vì cô vui vẻ với người mới, làm cho anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi, mất hết tôn nghiêm sao?
"Chúng ta hẳn là không còn gì để nói nữa, tránh ra."
Tô Noãn đẩy ra một cánh tay, lại không có nhúc nhích gì, Cố Lăng Thành lại nắm cả người cô, lạnh lùng quan sát kỹ, tay cô rất dùng sức, cũng rất lạnh lẽo.
"Em cùng với Lục Cảnh Hoằng kết hôn sao? Em thật sự có yêu hắn sao?"
Cô nhìn thấy anh ta cau chặt chân mày, giữa chân mày là không thể ức chế tức giận, nếu không phải biết anh ta bình thường khi đối phó phụ nữ đều tập trung tinh thần, nhưng trên thực tế chưa từng dùng qua thật lòng, cô nhất định sẽ cho là anh ta đang yêu cô.
"Đây không phải là kết quả do anh tạo nên sao? Nếu như không có những ký giả kia, Lục Cảnh Hoằng sẽ cầu hôn sao? Nếu chúng tôi thật sự kết hôn, có phải hay không nên cho người làm mai là anh một bao lì xì?"
Cố Lăng Thành nhìn chằm chằm cánh môi nhiễm một chút màu hồng xinh đẹp, giữa khép mở là ngôn ngữ vô cùng châm chọc, anh yên lặng vài giây, như là giật mình hiểu ra, nhìn về phía hai mắt lạnh lùng kháng cự của Tô Noãn.
"Em cho là anh gọi đám ký giả kia tới sao?"
"Không cần giả bộ vẻ mặt mờ mịt như vậy, Cố Lăng Thành, anh cho rằng tôi còn có thể ngu giống như trước, tin tưởng lời anh nói sao? Con người có thể ngu xuẩn lần thứ nhất, không thể ngu xuẩn cả đời."
Tô Noãn xoay người, dùng sức đụng cánh tay của anh ta, động tác này làm cho Cố Lăng Thành giễu cợt cười, nháy mắt nắm thật chặt đầu vai của cô, run sợ nhíu mày, nhìn thẳng ánh mắt xem thường của cô: "Làm sao em cứ như vậy khẳng định là anh, cũng có khả năng là Lục Cảnh Hoằng tự mình tiết lộ!"
"Anh ấy sẽ không!"
Tô Noãn biện hộ nhanh đến ngay cả cô cũng không kịp phản ứng, thuần tuý là xuất phát từ bản năng bảo vệ, ngữ điệu boong boong của cô làm cho Cố Lăng Thành phẫn nộ, anh không thể tha thứ cho cô cứ như vậy kiên quyết thay người đàn ông khác biện hộ, nhất là ở trước mặt của anh.
Trước đây, những thứ biện hộ cùng kiên định tin tưởng kia của cô đều thuộc về Cố Lăng Thành anh, vô luận anh làm cái gì, Tô Noãn liền không dao động tin tưởng anh.
Hiện tại, cô giống như là đem tất cả tình yêu đều cho Lục Cảnh Hoằng, cho nên anh không thể nhịn được nữa cúi đầu muốn đi ngăn chặn một cái miệng đã từng luôn miệng nói chỉ thích một mình anh.
Cô giãy giụa phản kháng, quay đầu sang một bên, kêu gào cự tuyệt: "Buông ra, buông ra!"
Cố Lăng Thành theo động tác của cô, không cưỡng bách cô nữa, nhưng cũng chưa buông cô ra, đem cô cố định ở trong lòng mình, thanh âm lạnh lùng mà hậm hực phần nào đó nói lên cảm xúc mãnh liệt: "Em còn yêu anh không?"
Anh hỏi rất cẩn thận, giống như là che chở một búp bê bằng sứ dễ vỡ, bàn tay nắm bả vai cô theo bản năng siết chặt lại, vậy mà cô nhìn không tới tình cảm khác thường trong mắt của anh, cô không còn tin tưởng anh nữa.
"Không thương."
Anh nghe được câu trả lời, ngắn gọn mà chính xác, Tô Noãn mở mắt liếc qua, chỉ thấy khoé mắt cô lạnh lùng xa cách, cũng không còn thấy tình yêu thâm tình ngượng ngùng của năm đó nữa.
Cố Lăng Thành ngón tay ở đầu vai của cô kiêu ngạo mà siết chặt, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, một lòng cũng đang trầm luân xuống, đây là lần đầu tiên anh mở miệng hỏi một phụ nữ, về câu nói em yêu anh không làm người ta chán ghét.
Vậy mà anh nghe được lại là câu trả lời phủ định, giống như cô gái trong đáy lòng anh năm đó không chút nào lưu luyến anh rời đi.
Ha ha, phụ nữ quả nhiên không đáng để anh chờ mong, anh như thế nào cho phép thật lòng của mình bị đùa bỡn như vậy?
Tim của anh kiêu ngạo mà đau đớn, anh rơi vào chuyện lợi dụng trong cuộc sống, từng có vô số phụ nữ, trong giao dịch dĩ nhiên sẽ không có bất kỳ vấn đề gì về tình yêu.
Chỉ có Tô Noãn, từng quang minh đứng ở trước mặt anh như vậy, nói: Cố Lăng Thành, em thích anh.
Mà bây giờ cô nói, tôi không thương anh, cô nói, không thương.
Anh lại đem tự ái mình nhận được, ném trên mặt đất, để cho tiểu nha đầu không hiểu chuyện này chà đạp!
Anh cười nhạo một tiếng: "Tô Noãn, em cho rằng anh thích em lắm sao?"
Cố Lăng Thành kiêu ngạo tự tin sau đó buông cô ra, xoay người tiêu sái bỏ đi, anh sao có thể cho tiểu nha đầu này cơ hội tới nhục nhã anh?
Vậy mà, thế nhưng anh lại không khống chế nổi lòng mình, đi lên trước muốn đem cô ôm vào trong lòng, sau đó có một giọng nói lạnh lùng chất vấn cắt ngang động tác anh, anh quay đầu nhìn thấy Doãn Thuỵ Hàm đứng ở nơi đó.
Cô mặc chiếc váy lễ phục chấm đất duyên dáng, cầm một ly rượu đỏ, biểu cảm lạnh lùng, giống như một toà nữ thần điêu khắc, xinh đẹp, lại vô cùng tàn nhẫn.
Cố Lăng Thành cau mày, lẳng lặng nhìn Doãn Thuỵ Hàm, anh biết Tô Noãn thoát khỏi trói buộc của anh, nhưng mà nhìn về phía Tô Noãn, anh thế nhưng không biết phải nói cái gì, anh cũng không còn gì để nói nữa.
"Cho dù ly hôn cũng muốn dây dưa không dứt, Tô tiểu thư yêu Lăng Thành sâu đậm như vậy sao? Sâu đậm đến cam nguyện làm tiểu tam không thể lộ ra ngoài ánh sáng, phá hư gia đình người ta sao?"
Tô Noãn nhìn thoáng qua Doãn Thuỵ Hàm, liền nghe thấy Doãn Thuỵ Hàm điên đảo thị phi chỉ trích, cô dừng lại hai chân, nhìn về phía Doãn Thuỵ Hàm sắc mặt không tốt: "Cô thật sự cho rằng là lỗi của tôi sao? Nếu như Cố Lăng Thành thật sự thể hiện lòng trung thành với hôn nhân với cô như vậy, vậy cô bây giờ còn đi tìm kẻ thứ ba làm vợ bé cho anh ta sao, đến nỗi vị trí Cố phu nhân này, cô cảm thấy được sẽ đến phiên cô sao?"
Doãn Thuỵ Hàm mất đi tao nhã tự nhiên, trên mặt cô ta biểu hiện tức giận rõ ràng như vậy, Tô Noãn nhìn thấy cô ta giơ ly rượu đỏ trong tay lên hất về phía cô, cô cũng không có ý định tránh né, có lẽ giữa bọn cô dù sao cũng phải có một hồi kết thúc như vậy.
Nhưng mà chất lỏng màu đỏ lạnh như băng đó vẫn không có trút xuống đầu cô, tầm mắt Tô Noãn một hồi chập chờn, cánh tay của cô bị lôi kéo, cô nhìn thấy một thân ảnh cao to chắn trước mặt của cô.
Tô Noãn ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy nước rượu đỏ lưu lại trên mặt Lục Cảnh Hoằng, cổ áo sơ mi trắng tinh của anh cũng dính một chút rượu, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
← Ch. 070 | Ch. 072 → |