Tôi tin anh ấy!
← Ch.088 | Ch.090 → |
Edit: Hiểu Đồng
Beta: Tuyết Ảnh Nhi
Cố Lăng Thành bất quá cũng vừa mới trải qua một buổi ăn cơm tất niên vô cùng buồn bực, mới tìm cái cớ đi ra ngoài, định ra bên ngoài khách sạn tìm nơi hẻo lánh hút điếu thuốc, nhưng mà anh còn chưa kịp tìm được một nơi tốt, tầm nhìn của anh liền bị ở một ngã tư đường cách đó không xa, bóng dáng ôm hôn lãng mạn hấp dẫn.
Giờ khắc này, cửa khách sạn vang nhẹ khúc piano, điện thoại trong túi quần chấn động đổ chuông, cũng đều ra khỏi giác quan của anh, hô hấp của anh, linh hồn của anh, đều đang điên cuồng gào thét lên cái tên của một người phụ nữ Noãn Noãn.
Anh không kịp suy nghĩ tự hỏi nhiều hơn tại sao lại như vậy mà thực sự chỉ muốn đi kêu gọi cô, vì vậy mà anh không thể khống chế bản thân, không tự chủ được đi về phía Tô Noãn bị Lục Cảnh Hoằng nắm tay.
Cho dù anh đã từng tận mắt nhìn thấy bọn họ ở cùng với nhau rất nhiều lần, anh vẫn như cũ có đầy đủ lý do thuyết phục chính mình không đi tin tưởng, không đi để ý, thế nhưng trong một khắc, anh lại phát hiện thì ra anh lại thật không có rộng rãi như trong tưởng tưởng như vậy.
Cô gái đó là một tay anh dẫn dắt vào thế giới người lớn, thật sự ở cùng với Lục Cảnh Hoằng sao?
Làm sao có thể, làm sao có thể, anh khinh bỉ cười một tiếng, bước đi về phía Tô Noãn giống như cũng nhìn thấy anh, toàn bộ người xe đều ngăn anh trên lối đi, nhưng đều bị anh hoàn toàn coi thường.
Chỉ là anh cũng không biết muốn đi qua để làm cái gì, anh chỉ là làm theo tiếng gọi của con tim, muốn đi gặp cô một chút, muốn... Đem lấy cô từ bên người Lục Cảnh Hoằng kéo ra...
Ngã tư đường phát ra một tiếng thắng xe kịch liệt, Cố Lăng Thành liền đứng ở lối qua đường, một chiếc xe hăng hái kiêu ngạo chạy cách anh mấy centimet, bên trên cột đèn giao thông còn sáng lên đèn đỏ chỉ thị cấm qua lại.
Tô Noãn trông thấy ánh mắt lấp lánh của Cố Lăng Thành, còn có Doãn Thuỵ Hàm đột nhiên đuổi theo níu lấy cánh tay anh, nhìn bộ dạng của bọn họ, hẳn là đang ăn cơm ở khách sạn lân cận.
Cố Lăng Thành đối với việc chính mình vừa rồi tìm đường sống trong chỗ chết cũng không có nhiều cảm xúc lắm, cũng không cảm tạ Doãn Thuỵ Hàm xuất hiện cứu anh, anh chỉ là lẳng lặng nhìn Tô Noãn, muốn nhanh đi xuyên qua đường cái, Doãn Thuỵ Hàm lại lạnh lùng kéo lấy anh.
Tô Noãn không đợi Cố Lăng Thành bước ra bước đầu tiên, xoay người kéo Lục Cảnh Hoằng muốn đi, định kêu Lục Cảnh Hoằng lấy xe về nhà, đương nhiên cô không quên từ đêm nay cô bắt đầu cần phải sống ở nhà của Lục Cảnh Hoằng.
"Buông ra."
Ngữ điệu Cố Lăng Thành mặc dù bình thản nhưng đã không còn kiên nhẫn, Doãn Thuỵ Hàm nhìn theo ánh mắt của anh, không nghi ngờ gì, nhìn qua thật trùng hợp với suy nghĩ trong nội tâm của cô, đúng là Tô Noãn.
Cố Lăng Thành nâng lên cánh tay kia, cố gắng gỡ hai tay cô ra, cô chỉ có thể vội vàng dùng sức nắm chặt, anh cau mày nhìn về phía cô, nhìn thấy khuôn mặt trái xoan xinh đẹp được phủ một lớp trang điểm tinh tế thuần tuý nở nụ cười:
"Anh không thể bỏ vợ anh lại một mình được, trở về đi, ba mẹ bọn họ còn đang đợi anh đó!"
Doãn Thuỵ Hàm nói xong lập tức lôi kéo Cố Lăng Thành đi trở vể, Cố Lăng Thành lại giống như cái đinh đóng ngay tại chỗ, ngang nhiên bất động, chỉ là nhìn Doãn Thuỵ Hàm ánh mắt có chút khó hiểu không rõ:
"Em đi về trước đi, anh muốn đi xung quanh hít thở không khí một chút, anh không phải bảo em chăm sóc cho mẹ của anh sao? Em cứ như vậy bỏ lại bà ấy một mình ở đây, không quen cuộc sống ở đây, em làm như vậy mẹ anh nghĩ như thế nào? Em quay về trước đi, anh hút điếu thuốc, hút xong liền đi vào."
Cố Lăng Thành nói một hơi làm cho một chút tươi cười trên mặt Doãn Thuỵ Hàm nháy mắt tiêu tán, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, trầm mặc nắm lấy Cố Lăng Thành đứng yên thật lâu, cô mới quay đầu nhìn về phía Cố Lăng Thành, ánh mắt nhìn chằm chằm. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu. )
Từ sau khi Doãn Thuỵ Hàm trở thành thiên kim Doãn thị, rất ít cười qua như vậy, bỏ xuống tao nhã hiền thục cần duy trì, đôi mắt xinh đẹp kia mở to lộ ra bên dưới ánh đèn dịu dàng, cô buông lỏng ra ống tay áo của anh.
"Chăm sóc? Bà là mẹ anh cũng không phải là mẹ em, tại sao em phải chăm sóc bà? Bà không thiếu tay gãy chân, người lớn như vậy, còn muốn em đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ sao, thật xem mình là lão phật gia sao?"
"Em là vợ của anh, không phải là bọn người giúp việc lo cho gia đình anh, dựa vào cái gì em đường đường là tiểu thư lại bị một bà lão thôn quê đến sai bảo làm trâu làm ngựa, mà vẫn không thể có nửa câu oán hận? Cố Lăng Thành, anh tốt nhất nên rõ ràng một chút, em không nợ anh cái gì cả, giữa chúng ta nói thẳng ra chính là hợp tác lợi ích cá nhân, em không có nghĩa vụ thay anh chăm sóc mẹ anh."
Cố Lăng Thành ánh mắt lạnh dần, giống như không dự đoán được Doãn Thuỵ Hàm sẽ đột nhiên phát tác, cười nhẹ một tiếng:
"Nếu em không nhắc tới anh thiếu chút nữa quên, giữa chúng ta bất quá chỉ là gặp dịp thì chơi, cho nên, khi ích lợi chung giữa chúng ta biến mất, cũng tới thời điểm phân ly rồi."
Móng tay Doãn Thuỵ Hàm hung hăng chế trụ trong lòng bàn tay, nhìn vẻ mặt bạc tình của Cố Lăng Thành, trong lòng hận cùng oán nhưng không cách nào giảm xuống được, biết rõ người đàn ông này là độc dược, nhưng vẫn là không nhịn được bị nghiện.
"Em cũng đã nhận ra đây chỉ là quan hệ hợp tác, thì cũng không nên có nhiều câu oán hận như vậy, làm cho em mất đi kiên nhẫn, không phải là một hành vi sáng suốt."
Nhìn bộ dạng Cố Lăng Thành căn bản không quan tâm, Doãn Thuỵ Hàm lạnh lùng cười, đáy mắt hiện lên một luồng tự giễu, trừng mắt nhìn, câu khoé miệng cười:
"Câu oán hận? Em vì cái gì không thể nói câu oán hận, Cố Lăng Thành, người mẹ kia của anh tính tình chuyên chế độc tài, mười cô con dâu tính tình tốt cũng sẽ bị bà doạ bỏ chạy, huống chi là em?"
"Em không phải Tô Noãn, bị thua thiệt cũng tự mình nuốt vào bụng, anh tin hay không, nếu như mà thực sự làm nháo lên, em so với mẹ anh cũng không kém chỗ nào đâu, anh tốt nhất trở về nói cho mẹ anh biết, không cần tiếp tục tới thăm dò chuyện của em, bằng không đừng trách em dùng lời không hay ở trước mặt." Doãn Thuỵ Hàm càng nói về sau giọng điệu cũng càng hạ thấp xuống, không còn hùng hổ doạ người, Cố Lăng Thành chỉ là thản nhiên quét mắt liếc nhìn cô một cái, đối với biểu hiện mệt mỏi vô lực lộ ra bên ngoài của cô không có chút đồng tình:
"Mẹ anh tại sao lại xuất hiện ở đây, vì sao ở lại mà không chịu đi, trong lòng em hẳn là biết rõ lý do, nếu không phải chính em nảy sinh ý nghĩ ngông cuồng, làm sao sẽ xuất hiện cục diện như ngày hôm nay." Cố Lăng Thành không để ý tới Doãn Thuỵ Hàm nữa, không xác định phương hướng bỏ đi, cũng không hề trở về khách sạn, Doãn Thuỵ Hàm đứng ở đầu đường, hồi tưởng về chuyện xảy ra mấy ngày nay, không nhịn được tự giễu chê cười.
Tự gây nghiệt là không thể sống, Cố Lăng Thành không có nói ra lời nhưng chính là ý này đi? Dạng người thông minh như vậy, sao không biết cô dùng chút thủ đoạn để đùa giỡn, trừ phi là chính bản thân anh không muốn biết, giống như chuyện của hai năm trước kia.
Cố Lăng Thành không hề đề cập tới chuyện đưa mẹ anh trở về, cô tuyệt đối không cho rằng anh là bởi vì hiếu thuận, dạng người như anh vậy, ngay cả nói chuyện với mẹ Cố như một người đàn ông ba mươi tuổi cũng không thể, làm cho cô một chút cũng không nhìn ra được cái gọi là thâm tình.
Cô hiện tại mới biết được nguyên nhân Cố Lăng Thành làm như vậy, anh bất quá là muốn để cho cô tự mình nếm trải hậu quả này, nếu như cô trêu chọc mẹ Cố, anh sẽ khiến cho hành vi của cô phải trả giá, để cho cô biết được quyết định của chính mình có bao nhiêu vớ vẩn.
Doãn Thuỵ Hàm đưa mắt nhìn thân ảnh Cố Lăng Thành đi xa hoà tan trong bóng đêm, nhưng trong lòng chậm rãi sáng tỏ: Cố Lăng Thành, anh sở dĩ tức giận như vậy, cố ý để cho em khó chịu, thật ra lý do chủ yếu bất quá cũng là vì hai chữ Tô Noãn!
Điện thoại trong tay vang lên giai điệu vui vẻ, Doãn Thuỵ Hàm cúi đầu nhìn, cũng chính là dãy số làm cho cô nảy sinh chán ghét, là số điện thoại mẹ Cố, cô ấn xuống nút nghe, lại không lễ phép lên tiếng, chỉ là lãnh đạm nghe.
Không qua hai giây, Doãn Thuỵ Hàm liền vèo một cái đem điện thoại đưa ra xa, từ trong loa điện thoại có thể nghe thấy rõ ràng một tràn tiếng mắng chửi kịch liệt ở đầu bên kia, đang vênh mặt hất hàm sai khiến ra lệnh cô cái gì đó, thấy mẹ Cố mắng rất nhiều rồi, Doãn Thuỵ Hàm mới không nhanh không chậm mở miệng, giọng điệu lạnh lùng vô lễ:
"Có chuyện thì tự mình tìm con của bà nói đi, đừng tìm tôi, tôi không có lo chuyện rỗi hơi đâu."
"Mày nói cái gì đó! Mày làm phản rồi, ai cho mày nói chuyện với trưởng bối như vậy..."
Nhớ tới thôn phụ kia cái gì cũng không hiểu, trên cổ treo cái điện thoại, ở trong biệt thự tản bộ đi lung tung, liên tiếp làm ra trò cười, Doãn Thuỵ Hàm lại hung hăng cúp điện thoại, sau đó lưu loát tháo pin ra.
Lời nói hời hợt kia của Cố Lăng Thành còn quanh quẩn ở bên tai không đi, Doãn Thuỵ Hàm tay tháo điện thoại ra nặng nề mà té ngã trên mặt đất, một đầu tóc mềm mại rối loạn, buồn bực mà ấm ức.
Mẹ Cố này Đức Phật tôn kính mời đến thì dễ, dù có mời bà đi cũng khó càng thêm khó, lúc ban đầu cho rằng cô mang thai, mới có thể ôn tồn như vậy, hiện giờ biết rõ tình trạng thân thể cô, làm sao còn có thể cho cô nhìn sắc mặt tốt được?
Cô cũng biết chỉ cần một ngày mẹ Cố Lăng Thành còn là một người có nhiều nghiêm khắc cố chấp, mỗi ngày mặc kệ cô có bao nhiêu mệt mỏi, 5 giờ sáng đã dựng cô từ trên giường dậy, giục cô vào nhà bếp làm bữa sáng.
Nếu cô đắp chăn cố ý không nghe thấy, lão thái thái liền dùng sức xô cửa, khí lực lớn kia đã không ngừng phá huỷ ba cái ổ khoá, cô muốn khuyên bảo trái lại bị mẹ Cố chỉ vào mũi mắng đồ yêu tinh lười biếng.
Lại nói tiếp cô cùng Cố Lăng Thành ở tại biệt thự dưới danh nghĩa Doãn thị, ba Doãn sợ cô bị uỷ khuất mời không ít người giúp việc, làm nhiều trò như vậy trước mặt nhiều người, cô cần phải duy trì lấy hình tượng Đại tiểu thư Doãn thị, tự nhiên sẽ không xông đến mẹ Cố phát hoả.
Cuộc sống ở trong nông thôn của mẹ Cố mấy chục năm cũng như một ngày, quen làm việc nhà nông thân thể như thế nào cũng không quen rãnh rỗi, nơi này chạm chạm, nơi đó sờ sờ, thấy cái gì cũng tò mò, thấy cái gì cũng đều phải phê bình hai câu, thấy cái gì không biết cũng giả bộ biết, nếu cô không lôi kéo khuyên nhủ, sân cỏ khu biệt thự kia lúc này dám có nguyên bầy gà mẹ rồi.
Thói quen của mẹ Cố với người thành thị không giống nhau cô có thể hiểu và bỏ qua, nhưng có vài điểm lặt vặt, cô có nhắc nhở nhiều lần hơn đi nữa cũng vô dụng, đi toilet luôn không nhớ xả nước, vào cửa không ai hầu hạ liền không nhớ đổi giày, bảo mẫu lau chùi sạch sẽ, đến nỗi có thể làm cho vị lão thái thái này té ngã sấp xuống, cuối cùng còn trách bọn họ mua sàn nhà chất lượng kém.
Doãn Thuỵ Hàm cố gắng làm cho mình trưng ra bộ dáng hiền lành hào phóng khéo léo, chỉ là chưa được vài ngày, nhìn thấy cây lau nhà sạch sẽ giống như ổ chó, dù cho người có tính khí tốt cũng đều muốn phát hoả, huống chi tính tình của cô xưa nay không được tốt lắm.
Như sáng sớm hôm nay, mẹ Cố thiếu chút nữa đem lò vi ba làm nổ tung, doạ cô sợ đến một lòng muốn nhảy ra khỏi cổ họng, chỉ có thể một bước không rời theo sát lão thái thái, sợ bà thực sự làm nổ biệt thự, kết quả mẹ Cố vẫn không cảm nhận được mình sai.
Ngược lại Doãn Thuỵ Hàm bị lão thái thái làm trò trước mặt toàn bộ người giúp việc, hung hăng mắng cho một trận, nói cái gì bà sống đến năm mươi mấy tuổi, nếm qua muối so với cô nếm qua cơm còn nhiều hơn, cái gì mà còn chưa thấy qua? Phải khiến cho sợ hãi rụt rè như vậy sao?
Trên khuôn mặt boi trét đầy phấn trắng bất mãn đối với cô, ánh mắt kia, thường thường liếc qua trên bụng cô một cái, miệng nhếch lên, sau đó một thân trốn ở một góc, âm thầm ác độc chửi rủa một chút, đơn giản là mắng cô là đồ sao chổi...
Mà bốn năm ngày đã qua, mẹ Cố cũng là một tư thế ngồi bất động không đi, còn sai bảo cô mua này mua kia, thậm chí còn mở miệng muốn tới Doãn gia ăn cơm tất niên, vẻ mặt theo lý cần phải nên như vậy.
"Cô cũng sẽ không sinh được, A Thành chúng tôi còn muốn cô, là cô tích phúc khí tới mấy đời đó!"
Doãn Thuỵ Hàm thật sâu hít vào một hơi, nếu như nói lúc trước bởi vì sự tồn tại của đứa bé, cô còn có có thể đối với cuộc hôn nhân này ôm hy vọng, còn như bây giờ, cô chỉ cảm thấy cuộc sống phiền chán cùng thất vọng. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu. )
Nhưng mà vốn một bước đi sai cả bàn đều thua, cô đã không còn đường lui, chỉ có thể tiếp tục...
Lục Cảnh Hoằng xe dừng được không xa, chỉ là khi bọn họ vừa mới ngồi vào trong xe, điện thoại cầm tay Tô Noãn liền vang lên, cô nhìn thấy trên màn hình hiển thị chính là dãy số hai năm trước đã bị cô xoá bỏ trong danh bạ.
Cô cũng không cảm thấy mình có cái gì cần phải giữ liên lạc với Cố Lăng Thành, tiện tay liền cúp điện thoại, nhưng mà, nó cũng không buông tha reo tiếp, muốn tắt máy, Lục Cảnh Hoằng lại đưa tay cầm lấy điện thoại của cô.
Lục Cảnh Hoằng một bên quay đầu nhìn Tô Noãn, một bên ấn nút nghe, Tô Noãn ngồi ở bên cạnh, có thể mơ hồ nghe thấy Cố Lăng Thành đầu bên kia điện thoại nói một câu "Anh có lời muốn nói với em".
"Những gì giữa các người nên nói đã nói rồi, bây giờ còn đến ôn chuyện, không biết là rất giả dối sao?"
Lục Cảnh Hoằng không lưu tình chút nào phản bác hỏi lại làm cho đầu bên kia điện thoại xuất hiện trầm mặc ngắn ngủi, nhưng lập tức Cố Lăng Thành liền lạnh lùng nói, giọng điệu không tốt giống như là đối với kẻ thù sống chết của mình:
"Đem điện thoại đưa cho Noãn Noãn, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô ấy."
"Cô ấy nói không muốn nghe điện thoại của anh, cũng không muốn gặp lại người của anh, tốt nhất cả đời không qua lại với nhau, là vậy đó, anh còn muốn cô ấy nghe điện thoại sao?"
Lời nói cố chấp ngoan độc như vậy, làm cho Tô Noãn nghe thấy run rẩy một chút, Lục Cảnh Hoằng lại không có áy náy tự mình thay Tô Noãn lên tiếng, anh giống như cố ý đem lời nói hung ác ra thảo luận, nhưng Tô Noãn không thể đoán được, anh là vì để cho cô thoát khỏi Cố Lăng Thành nói dây dưa hay vẫn là, vì miệng lưỡi nhất thời lanh lẹ ra uy.
Lục Cảnh Hoằng ánh mắt lạnh lùng nhìn bên ngoài xe, anh nhìn thấy bóng dáng thon dài ưỡn thẳng cách đó không xa, lại giống như nhìn thấy ánh mắt mãnh liệt ẩn trong đêm tối kia đang gắt gao nhìn về phía Tô Noãn trên ghế lái phụ.
Đôi mắt nhíu lại, Lục Cảnh Hoằng vui vẻ cười khẽ, khó có được hào phóng đưa điện thoại trả lại cho Tô Noãn:
"Xem ra anh ta muốn chính tai nghe em nói lời từ chối."
Tô Noãn nhìn thấy đáy mắt Lục Cảnh Hoằng phiếm động là không vui, lại thấy trên khoé miệng của anh nụ cười nửa thật nửa giả, đột nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, cong lên khoé miệng vẫn là như anh mong muốn, thản nhiên cự tuyệt Cố Lăng Thành:
"Chúng ta đã ly hôn rồi, nếu không thể làm bạn, vậy thì làm người xa lạ đi, sau này, coi như không liên lạc nữa, đã muộn rồi, tôi phải về nhà nghỉ ngơi, tạm biệt."
"Tô Noãn, cho anh mười phút, mười phút sau nếu như đáp án của em vẫn còn xác định như vậy, từ nay về sau, cũng theo như mong muốn của Lục Cảnh Hoằng, anh sẽ không bao giờ... xuất hiện ở trước mặt của em nữa."
Quen biết nhiều năm như vậy, đêm nay là lần đầu tiên, Cố Lăng Thành gọi tên cô như vậy, đằng sau thanh âm ung dung tự tin kia lộ ra vội vàng, hai chữ "Tô Noãn", một cách xưng hô chính thức làm cho trở thành người xa lạ với nhau.
Bỗng nhiên ngẩng đầu, Tô Noãn nhìn thấy bên ngoài cách vài mét người đàn ông cô quen biết hơn tám năm đang đứng, thân ảnh ngẩng cao đầu, khí chất thành thục, khuôn mặt tuấn lãng, vẻ mặt chững chạc khi không cười, được bóng đèn vàng xe hơi phủ xuống.
Không thể phủ nhận, trừ đi đủ loại thành kiến, Cố Lăng Thành đích thực là một người rất mê người, có lẽ bởi vì đêm nay tâm tình rất tốt, Tô Noãn phát hiện cô lại không hề bài xích nhìn khuôn mặt Cố Lăng Thành.
"Anh ta nói muốn mười phút."
Tô Noãn quay đầu nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng, Lục Cảnh Hoằng liếc mắt nhìn ngoài xe, gật gật đầu, hào phóng bất ngờ.
Tìm nhà hàng Tây không khí gia đình yên tĩnh ở vùng lân cận, bởi vì gặp người thân đêm 30 giao thừa, buôn bán có chút vắng vẻ, nhưng cũng có nói chuyện nhất là bàn về những đề tài đi đâu thì tốt.
Tô Noãn cùng Cố Lăng Thành ngồi cùng bàn, cũng không có ai có ý mở đầu câu chuyện, chỉ là tuỳ ý để phục vụ mang đến hai ly nước, Tô Noãn lướt qua đầu vai Cố Lăng Thành, liền nhìn thấy Lục Cảnh Hoằng ngồi ở một chỗ cách xa.
Đây là nguyên nhân khiến Lục Cảnh Hoằng yên tâm mới để cho cô đi gặp Cố Lăng Thành, bởi vì tự anh cũng không có ý định tránh né, ngồi ở chỗ kia, ngay cả một ly nước cũng miễn, cứ như vậy thẳng tắp nhìn chằm chằm Tô Noãn bên này, còn chú ý đến cử chỉ của Cố Lăng Thành.
Lục Cảnh Hoằng tư thế ngồi có chút quái dị, hai chân cũng đều để bên ngoài thành ghế ngồi, giống như một khi Cố Lăng Thành xuất hiện xu thế động tay động chân, anh sẽ liền xông lên lôi Tô Noãn đi, thuận tiện suy nghĩ xem có nên cho Cố Lăng Thành một quyền hay không.
Chỉ từ trong ánh mắt lạnh buốt của Lục Cảnh Hoằng giờ phút này nhìn đến, nếu như có cơ hội, anh nhất định sẽ hung hăng đánh cho Cố Lăng Thành một chút, nghĩ như vậy, Tô Noãn không rõ nguyên cớ bật cười, mím khoé môi, trong mắt lại tiết lộ ý cười.
Cố Lăng Thành vẫn luôn quan sát đến vẻ mặt Tô Noãn, cũng biết cô đem tầm mắt nhìn đi đâu, nặng nề suy nghĩ kỹ trong chốc lát, cuối cùng anh phá trầm mặc trước, không nhanh không chậm mở miệng:
"Lần trước bởi vì mẹ anh quấy nhiễu em, rất xin lỗi."
Rất xin lỗi? Đây cũng là lần đầu tiên Tô Noãn nghe thấy từ miệng Cố Lăng Thành phun ra ba chữ kia, kiêu ngạo như anh, lại đối với một người phụ nữ như cô cái gì cũng không phải mà nói xin lỗi, chuyện kỳ lạ đêm nay thực sự là chuyện này tiếp nối chuyện kia.
Nhưng mà đối với cô mà nói, có nói xin lỗi hay không căn bản không quan trọng, bởi vì không để trong lòng, cho nên cũng sẽ không thương tâm khó chịu, nếu không phải anh cố ý nhắc tới, cô đã sớm ném lên chín tầng mây rồi.
"Tôi đã sớm quên rồi." Tô Noãn không sao cả nói, cầm lấy ly nước khẽ hớp một cái, nước ở đây không tệ, suy tính kêu Lục Cảnh Hoằng mua mấy thùng về nhà, cũng không biết thân thể anh ấy gầy như thế có nhấc nổi không nữa.
Cố Lăng Thành nâng mắt lên liền phát hiện ánh mắt Tô Noãn lại bay tới phía sau anh, vị trí chỗ ngồi kia, chỉ có Lục Cảnh Hoằng, bàn tay đang cầm ly không lộ ra dấu vết xiết chặt, như muốn đem cái ly thuỷ tinh nghiền nát.
"Anh không biết mẹ của anh đột nhiên tới đây, có một số việc anh còn chưa kịp nói với bà ấy, em cũng biết một chút về tính tình của bà ấy đó, trước đây bà càng lo lắng thì càng đem sự tình làm phức tạp thêm, mới có ý duy trì giấu diếm, không nghĩ tới..."
Cố Lăng Thành không biết là bất đắc dĩ hay vẫn là cảm thán, nhìn bộ dáng hơi thất thần của Tô Noãn, nở nụ cười:
"Nếu như bởi vì chuyện này làm cho người khác đối với em có chỗ hiểu lầm, anh có thể ra mặt giải thích, dù sao cũng là do anh không xử lý tốt tạo thành kết quả như vậy." Tô Noãn nhìn Cố Lăng Thành mang theo mỉm cười xin lỗi, lại không có chút nào mềm lòng, muốn tìm cái gì đó để nói an ủi anh, ngược lại mặt mày có chút lãnh đạm, ngữ khí cũng không còn như lúc đầu lãnh đạm ôn tồn nói:
"Nếu giữa chúng ta đã kết thúc, những chuyện không vui kia cũng liền trở nên không liên quan đau khổ, cho nên anh không cần phải cảm thấy áy náy, nếu anh thật muốn tôi may mắn hạnh phúc, thì cũng không ngồi ở đây nói với tôi những lời này."
Cố Lăng Thành khoé miệng tươi cười cứng đờ, nhưng đáy mắt anh từ từ hiện ra ý cười, xin lỗi trên mặt thu lại, tựa vào trên ghế sofa sâu kín ngưng mắt nhìn cô:
"Bị em nhìn ra rồi à, xem ra đi theo bên cạnh Lục phó bộ, ngược lại học xong nhìn mặt mà nói chuyện."
"Nếu như anh lo lắng bởi vì chuyện này mà đắc tội Lục gia hay Cù gia, còn đối với con đường làm quan của anh tạo thành ảnh hưởng không tốt, như vậy hiện tại anh có thể đi rồi, sự kiện kia tôi có thể xem như chưa từng xảy ra." Tô Noãn nói xong quay đầu sang một bên, nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài cửa sổ, mặc kệ Cố Lăng Thành có tâm ý như thế nào khi nói ra lời làm cho người ta cảm thấy áy náy như vậy, cô đều mệt mỏi đi suy đoán, anh để ý đến con đường làm quan như vậy, cô sẽ thành toàn cho anh. Cố Lăng Thành nghe ra trong lời Tô Noãn nói mang theo ý mỉa mai, trong mắt cũng không giữ được những thứ kia nông cạn cười, bất luận Tô Noãn có nói đúng hay không, anh đều lựa chọn cam chịu, không có tiếp tục đi giải thích.
Có lẽ có một số việc cũng không có người nào đo lường được sự phức tạp của nó, có lẽ chỉ là ý đồ về mặt tình cảm, lại bởi vì bị rắn cắn một lần mà ba năm bọc miệng giếng, không đi tín nhiệm nữa, bắt đầu cố chấp nhận định một cái suy nghĩ.
Cố Lăng Thành nhìn Tô Noãn, ánh mắt nồng đậm giống như là một giọt mực ngưng tụ, như thế nào cũng không hoà tan:
"Nói nhiều như vậy, thật ra thì căn bản em không muốn nghe, cho dù đồng ý cho anh mười phút, nhưng lòng của em đã sớm bay đến bên cạnh Lục Cảnh Hoằng. Yêu một người thật dễ, quên một người lại có thể dùng thời gian cả đời, những lời này không biết em còn nhớ hay không." Động tác uống nước của Tô Noãn dừng lại một chút, nhìn con ngươi màu đen của Cố Lăng Thành, khẽ cười:
"Mười phút sắp xong, hiện tại lời muốn nói cũng nói xong rồi, tôi có thể đi được rồi chứ?"
Bên kia, Lục Cảnh Hoằng đang cuối đầu xem tạp chí, Tô Noãn đứng dậy muốn đi qua, cổ tay lại bị Cố Lăng Thành phút chốc giữ chặt, không đợi cô mở miệng chất vấn, Cố Lăng Thành đã buông cô ra:
"Chờ một chút, anh còn chưa nói xong."
Tô Noãn liếc mắt nhìn Lục Cảnh Hoằng, xác định không có kinh động đến anh mà đưa tới hiểu lầm, mới một lần nữa ngồi trở lại ghế:
"Còn có cái gì thì nói rõ một lần luôn đi."
Về sau cùng Cố Lăng Thành mặt đối mặt nói chuyện như thế này, cũng sẽ không có nữa, có chuyện gì chẳng thà nói một lần luôn cho rồi, cần phải đoạn tuyệt hẳn, sợ nhất đúng là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.
Cố Lăng Thành do dự một chút, giống như cân nhắc tìm từ nên nói như thế nào, khi Tô Noãn lại đem ánh mắt nhìn về phía Lục Cảnh Hoằng thì chậm rãi mở miệng, một đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm Tô Noãn:
"Em... thật sự cảm thấy Lục Cảnh Hoằng rất tốt?"
Tô Noãn không khỏi nhíu mày, vấn đề riêng tư như vậy, lấy mối quan hệ hiện tại của cô và anh, anh căm bản không nên hỏi tới, cô cũng căn bản sẽ không trả lời câu hỏi.
Tình yêu luôn giống như cá uống nước, lạnh ấm tự biết, anh cần gì biết rõ còn cố hỏi chuyện không có ý nghĩa?
"Nói như thế nào chúng ta cũng từng là vợ chồng một thời gian, anh còn nghĩ muốn khuyên em một câu, nhìn người không nên bị bề ngoài của họ mê hoặc."
Cố Lăng Thành miệng nhấp ngụm nước nóng đã muốn nguội lạnh, ngữ điệu không giả vờ, để cho người ta không gian nghĩ ngợi lung tung.
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Tô Noãn vô cùng không thích cách nói đánh đố đó, cũng dần dần có chút buồn bực, nhíu chân mày.
Cố Lăng Thành ánh mắt phức tạp liếc nhìn một cái, khoé miệng chứa đựng nụ cười, bỗng nhiên từ trên ghế sofa rút ra một túi văn kiện, ném đến trước mặt Tô Noãn, nhìn thấy vẻ mặt Tô Noãn nghi hoặc, từ từ nói:
"Có tài liệu cho thấy, khi anh ta công tác ở Na Uy đã cùng một người phụ nữ có mối quan hệ không rõ, cũng không phải thân mật bình thường, việc người phụ nữ kia ở lại kỷ lục nhất là, liên tục ở trong căn hộ của anh ta ngủ qua một tuần."
"Vậy sao?" Tô Noãn im lặng hỏi lại, không nóng không vội, giống như người đàn ông đang đàm luận về tin tức râu ria không liên quan tới cô.
"Tôi không cảm thấy chúng ta còn có chủ đề chung nào để có thể tiếp tục nói chuyện, tạm biệt."
Từ đầu tới cuối cô cũng không có biểu hiện hứng thú với túi tài liệu kia, bởi vì cô tin tưởng Lục Cảnh Hoằng, cũng không cảm thấy Cố Lăng Thành tồi tệ đến mức phải bịa đặt câu chuyện, dùng miệng lưỡi nói xấu Lục Cảnh Hoằng trắng trợn như thế này thậm chí là từ một góc độ khác phân tích, với tính cách của Cố Lăng Thành, nếu như có đầy đủ chứng cớ, anh sẽ không chút do dự, không để ý cảm nhận của cô, trực tiếp vui vẻ tố cáo với cô "Lục Cảnh Hoằng có tình nhân", mà không phải suy đoán hàm hồ như vậy.
"Không cần bởi vì trầm mê vào tình cảm, mà đối với những chuyện khác cũng làm như không thấy. Noãn Noãn, anh hy vọng em có thể tỉnh táo một chút, người đàn ông như Lục Cảnh Hoằng vậy, làm sao có thể không có phụ nữ bên ngoài chứ?"
Cố Lăng Thành ý vị thâm trường liếc về phía Lục Cảnh Hoằng bên kia:
"Anh ta bây giờ để ý em như vậy, bất quá cũng chỉ bởi vì em từng nên là vợ của Lục Thiếu Thần, đùa giỡn với người vốn nên là cháu dâu của mình chứ không yêu, chỉ có mới mẻ nhất thời..."
Không nhìn thấy Tô Noãn ra tay như thế nào, Cố Lăng Thành giật mình, trên mặt còn có giọt nước xì xào chảy xuống, thấm lên áo sơ mi màu Violet, thấm ướt âu phục, anh nhìn thấy Tô Noãn đang giơ ly nước, trên mặt không lộ vẻ gì. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu. )
Lục Cảnh Hoằng đọc sách có chút nhập thần, đến nỗi không chú ý tới Tô Noãn hất nước vào Cố Lăng Thành, Tô Noãn cũng không muốn tại nơi công cộng này xảy ra chuyện không vui, giọng điệu của mình cố gắng chậm lại:
"Ý tốt của anh tôi nhận, tất cả dừng ở đây."
"Em cứ như vậy mà tin anh ta?" Cố Lăng Thành ánh mắt sắc bén muốn nhìn thấu hoàn toàn nội tâm Tô Noãn, tay cầm ly nước trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, các đốt ngón tay bởi vì dùng sức nắm chặt mà xanh trắng.
"Đúng vậy." Tô Noãn thuỷ chung không thay đổi tâm tình của mình, bình tĩnh hơn nữa lời nói tràn ngập tín nhiệm coi như Lục Cảnh Hoằng thực sự có quen biết người phụ nữ khác thì như thế nào? Cô không phải cũng từng cùng Cố Lăng Thành ở chung sao? Quá khứ đã qua, hiện tại mới đáng đi giữ chặt.
Huống chi, cô đối với câu Lục Cảnh Hoằng từng có tình nhân hoàn toàn duy trì thái độ nghi ngờ, anh không giống như là cao thủ lưu luyến tình trường mỗi năm, cô coi như không tin anh, cũng nên tin vào ánh mắt của mình.
Tuy rằng ánh mắt của cô cũng không được tốt cho lắm, ít nhất mắt nhìn qua một lần, cũng là một lần duy nhất.
"Dù cho anh ta mấy ngày hôm trước vẫn cùng một người phụ nữ khác tay cầm tay đi dạo phố, dù cho một người phụ nữ khác thân thiết cho anh ta ăn bánh trứng, dù cho anh ta tối hôm qua vẫn còn ở trong nhà một người phụ nữ khác?" Cố Lăng Thành đe doạ nhìn cô, từng câu từng chữ giống như mũi tên nhọn hung hăng bắn tới, không mau gợn sóng, suy nghĩ trong lòng điên cuồng tầng tầng lớp lớp đẩy ra, tay cô theo bản năng xiết chặt cái ly.
Vậy mà, bộ dạng Lục Cảnh Hoằng ôn nhu tươi cười chạy lên não, đôi mắt xinh đẹp của anh cưng chiều nhìn sang, lòng bàn tay ấm áp của anh loáng thoáng còn dừng lại trên da thịt.
Tô Noãn buông cái ly ra, ngẩng mặt nhìn thẳng Cố Lăng Thành, nhẹ giọng nhưng hết sức kiên định mở miệng:
"Tôi tin anh ấy, chính là như vậy."
Có lẽ có một số việc, quả thật làm cho giật mình, nhưng cô còn không mù quáng đến mức không hỏi cho rõ ràng, chỉ dựa vào lời nói của một bên, liền phán Lục Cảnh Hoằng tội chết, như vậy là đối với tình cảm của cô không tôn trọng.
"Nếu tin tưởng anh ta, tại sao không xem hình đi, rốt cuộc là em đối với anh ta rất tự tin, hay là em căn bản không dám đối mặt sự thật anh ta một chân đạp hai thuyền?"
← Ch. 088 | Ch. 090 → |