Trả giá gấp đôi
← Ch.105 | Ch.107 → |
Tề gia, Ân Tịch đứng trước cổng, cô không trở về đây bao lâu rồi? Hẳn đã mười bốn năm!
Nơi này dường như không có đổi thay gì lớn, chỉ là khu vườn xanh càng thêm rộng lớn hơn, cổng lớn ngôi biệt thự càng thêm kiên cố và kín đáo.
Đúng, còn có vệ sĩ đã thay đổi, người này, nhìn dữ dằn hơn.
"Vị tiểu thư đây, nơi này không thể tùy ý ra vào." Ông bác nhìn dữ dằn này không có vẻ có thể nói lý được.
Ân Tịch mang kính râm, thản nhiên nói: "Đi thông báo với người trong Tề gia, hãy nói tôi là Hứa Ân Tịch."
Vừa nghe đến cái tên Hứa Ân Tịch, người đàn ông dữ dằn kia giật mình phản ứng, ngay lập tức mở cổng lớn, mời Ân Tịch đi vào.
Nội thất bên trong đã đổi sang thương hiệu xa xỉ, dường như đã hơn mười năm, việc làm ăn của Tề gia chí ít cũng không tệ lắm, bằng không sẽ không trang trí tu sửa lại một đài phu nước lớn như vậy ở phía trước nhà.
Bên ngoài ngôi biệt thự lấp lánh ánh sáng, ánh mặt trời chiếu xuống chói lóa khiến mắt cô đau nhức.
Phóng tầm mắt nhìn lại, cô còn có thể thấy một góc bãi cỏ kia, hình như, lần đầu tiên cô gặp Thân Tử Duệ, bởi lúc đó cô đau đớn đến chật vật, hắn bảo bản thân cô đau thì hãy kêu lên đi, thế nhưng cô vẫn không làm theo.
Trong lòng cô khẽ mắng chính mình, vô duyên vô cớ như thế nào lại nghĩ tới hắn, giờ phút này, cô tới như là thuyết khách vậy, cô nhất định phải cùng đem bà ngoại rời đi, tuyệt đối sẽ không giống như trước kia, để cho người của Tề gia đến uy hiếp mẹ mình, bị nhốt ở cái nơi đáng sợ này suốt tám năm.
Tề gia có phần tĩnh lặng kỳ lạ, cô từng bước từng bước mà hướng tới phòng khách đi đến, đừng nói đến chủ nhân, ngay cả một người hầu cũng không có, đây là loại tình huống gì, bọn họ rốt cuộc nghĩ muốn đùa giỡn cái gì?
Ân Tịch đứng giữa cửa, tự nói với chình mình bình tĩnh, bình tĩnh!
Một phút đồng hồ trôi qua, hai phút trôi qua, gần mười phút trôi qua....
Cô không thể kiềm chế được nữa, lớn tiếng kêu lên, "Thả bà ngoại ra!"
Trong căn phòng lớn vắng vẻ, ngoại trừ tiếng vọng của cô, vẫn chỉ là tiếng vọng của cô. Cô lại một lần nữa lớn tiếng hét lên!
"Các người đi ra cho tôi!" Tính tình nóng nảy trong Ân Tịch bị kích động phát ra, đây là ý đồ gì của bọn họ, toàn bộ lừa đưa cô đến nơi này, nói rằng bà ngoại cô ở trong tay bọn họ, nếu muốn gặp cô, tại sao phải trốn tránh cô, tại sao chứ?
"Tề gia, các người nghe đây, Hứa Ân Tịch tôi bây giờ đã ở đây, các người nếu như có gan, liền ra đây, định trốn trốn tránh tránh làm gì? Các người không phải là muốn gặp tôi sao? Không phải muốn uy hiếp tôi sao? Đi ra cho tôi!" Cô đối mặt với khoảng không trong căn phòng rộng lớn mà la hét, cô biết, những người này nhất định là cố ý, trốn ở phía sau xem cô bị bọn họ chọc giận như thế nào.
Vẫn như cũ không có tiếng trả lời, vẫn như cũ im lặng đến đáng sợ! Giờ phút này, cô đúng là phát điên rồi.
Cô không chút do dự cầm vật gì đó trên tay, phẫn nộ ném xuống dưới, hình như là một chiếc bình hoa cổ.
Đây không phải là hành vi Hứa Ân Tịch cô nên có, nhưng nếu không bức bách bọn họ như vậy, đoán chừng họ còn muốn tiếp tục xem kịch vui, nếu bọn họ muốn có một lần nhìn thấy biểu hiện "mạnh mẽ" của cô như vậy, thế cô liền như bọn họ mong muốn, biểu hiện ra cho bọn họ xem, trò đùa này đối với cô mà nói, cũng đơn giản như vậy mà thôi.
Từng thứ, lại từng thứ, vứt xuống mặt đất, phát ra tiếng vang bang bang.
"Hứa Ân Tịch, tiện nhân, đủ rồi!" Lúc Ân Tịch cầm lấy một chiếc đĩa sứ rất quý báu, Tề Tư Mục rốt cục từ phía sau bước ra, hùng hổ mà đi đến trước mặt cô, giơ tay muốn đánh cô.
Ân Tịch một tay bắt lấy cổ tay cô ta, trả lời không chút khách khí: "Muốn đánh tôi, cô không xứng!"
"Mày... Đồ tiện nhân!" Tề Tư Mục phẫn nộ dậm chân một cái.
"Tề Tư Mục, từ điển của cô có thể đổi mới một chút hay không, ngoại trừ "tiện nhân" không thể tìm các từ mới khác sao? Nếu không có, tôi cho cô vài từ khác, ví dụ như đồ bỏ đi, thứ cặn bã!" Hôm nay, Hứa Ân Tịch cô tuyệt đối sẽ không cho phép người khác khi dễ nữa, đặc biệt là người của Tề gia.
"Tiện nhân chết tiệt, mày đừng đắc ý! Đợi lát nữa tao sẽ khiến cho mày phải khóc! Cho mày phải cầu xin tao!" Tề Tư Mục biểu lộ vẻ hả hê đắc ý.
"Đồ bỏ đi, thứ cặn bã, mấy từ đó cũng không sai!" Phía sau cô đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, mang theo thanh âm lạnh lẽo xuyên thẳng từ sau lưng cô.
Bên trái Lâm Âm Ái là Ngô Niệm, các cô gái phía sau hiển nhiên là người hầu, chắc là mới đến, cô không có ấn tượng gì.
"Bà nội!" Tề Tư Mục ra vẻ làm nũng đi qua, ôm lấy một cánh tay của bà ta, ánh mắt trìu mến của Lâm Âm Ái tràn ngập yêu thương, giống như ánh mắt của bà ngoại lúc nhìn cô.
Ân Tịch chưa từng ước ao mọi thứ này, một cảm giác mất mát không rõ chợt hiện trong lòng, có thể gọi đó là quan hệ huyết thống, mặc dù cho tới bây giờ cô cũng không nghĩ tới muốn cùng Tề gia có quan hệ gì. Thân là cháu gái như nhau, mà cô ở Tề gia, ngoại trừ hai chữ "tiện nhân" sẽ không có gì khác.
"A Khoan, đem những thứ này cầm qua cho cô ta!" Không có chút tình cảm nào trong giọng nói của Lâm Âm Ái, trong mắt chỉ có đề phòng cùng chán ghét.
Lời nói của bà ta làm cho Ân Tịch lo sợ, bà ta cho cô là vật gì, có thể liên quan đến bà ngoại hay không?
Người đàn ông được gọi là A Khoan cầm một cái gói nhỏ đi ra, cái gói nhỏ kia mang theo dấu vết màu đỏ, trống ngực của Ân Tịch đập thành từng nhịp, tự nói bản thân quá nhạy cảm, nhất định là quá nhạy cảm.
A Khoan đem nó đặt vào tay Ân Tịch, không chút biểu tình, cứng đơ giống như máy móc.
"Tiện nhân, mở ra xem đi, mày không phải rất có dũng khí sao? Không phải mày rất mạnh mẽ sao? Mày không dám mở ra a!" Tề Tư Mục lớn tiếng huyên náo từ phía đối diện nói với cô, cô ta thấy bộ dạng sợ hãi của Ân Tịch, trong lòng cô ta đắc ý mười phần.
Bàn tay Ân Tịch hoàn toàn run rẩy, tay cô chậm rãi mở cái gói, một chút lại một chút...
Hai ngón tay còn mang theo tơ máu màu đỏ hiện ra trước mắt Ân Tịch, ngón tay bị cắt tận gốc, còn có nếp nhăn, thậm chí còn có cả độ ấm...
"A............... A.......... A........." Ân Tịch đối diện với ngón tay lớn tiếng thét lên chói tai, hai ngón tay trỏ rơi xuống, Ân Tịch theo bản năng ngồi bệt xuống.
Nhặt lên, giống như là ngón tay của bà ngoại, đó là ngón tay của bà ngoại.... .
"Hứa Ân Tịch, cháu gái ta tại vì mày mà bị người ta chặt đứt một ngón tay trỏ, do đó ta làm cho bà ngoại ngươi mất gấp hai lần để bồi thường lại ủy khuất Tư Mục đã phải chịu." Lâm Âm Ái khinh thường tình cảm của Ân Tịch, với giọng điệu bình thản trầm ổn mà nói, loại chuyện này chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Tiện nhân chết tiệt, mày cũng biết đau a? Lúc trước tao bị người khác chặt đứt ngón trỏ bàn tay phải đã từng nghĩ có một ngày, nhất định mày phải tới bồi thường lại, bây giờ bà ngoại mày thay mày trả trước một chút." Tề Tư Mục đi tới bên cạnh cô lớn tiếng nhục mạ, còn đi lên phía trước, một cước dẫm nát bàn tay đưa ra của Ân Tịch, giầy cao gót bén nhọn dứt khoát mà đạp lên.
Ân Tịch chịu đựng đau đớn, nhưng vẫn như cũ không buông ngón tay của bà ngoại trên tay ra, gắt gao nắm chặt.
"Tiện nhân, dám cười tao, đồ bỏ đi, bây giờ tao cho mày sống không bằng chết, hừ!" Đôi giầy gót nhọn của cô ta nâng lên lần thứ hai hung hăng mà dẫm xuống, sức lực bên trong này khiến cho thân thể Ân Tịch bị đau đớn kích thích thẳng đến đại não, không khống chế được lớn tiếng hét ầm lên!
Ân Tịch cắn răng, cô không thể mặc cho người khác khi dễ, cô không thể cứ như vậy mà khuất phục, cô phải phản kháng!
Tiếp theo, cô dùng tay kia bắt lấy cổ chân của Tư Tề Mục, dùng sức kéo ả ta xuống, động tác kéo của cô khiến cho một chân kia của ả ta đột nhiên mất đi trọng tâm, cơ thể hung hăng ngã xuống sàn nhà, một tiếng 'phịch' nặng nề phát ra, kèm theo đó là tiếng kêu như sói tru của Tề Tư Mục.
Ân Tịch nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, vọt tới trước mặt Lâm Âm Ái, liền vung tay tát một bạt tai, "bà ác ma, bà là kẻ biến thái, bà thần kinh! Bà thả bà ngoại tôi, thả bà ngoại cho tôi...." Cô dùng hết sức lực mà đẩy thân thể của Lâm Âm Ái.
"A Khoan, còn không bắt con điên này lại!" Ngô Niệm nhìn thấy Ân Tịch gần như phát điên, có chút sợ hãi mà lớn tiếng ra lệnh, thân mình lại tránh sang một bên.
A Khoan bước lên phía trước, dùng sức kéo cơ thể Ân Tịch ra.
Ân Tịch liều mạng phản kháng, dùng chân đá ngược lại A Khoan, mặc dù cô dùng hết toàn bộ sức lực, sức của phụ nữ làm sao mới có thể so được với đàn ông, phương diện này vẫn là đàn ông hơn, Ân Tịch rất nhanh đã bị A Khoan khống chế.
Hắn dùng dây thừng đem tay của Ân Tịch kéo căng cột chặt lại một chỗ, một vòng, một vòng, lại một vòng..
Từ trên mặt đất Tề Tư Mục cũng từ từ đứng lên, sờ vào chỗ bởi vì té ngã mà đau nhức, hận đến nghiến răng, ngứa ngáy... xông tới trước mặt Ân Tịch, bên trái một cái tát bên phải một cái tát, dốc sức mà đánh qua đánh lại, trong miệng còn niệm đọc lẩm bẩm, tao thách mày đáng trả, tao thách mày đánh trả, tao thách mày đánh trả...
Tận đến khi ả ta cảm thấy bàn tay mình đau nhức, ả mới ngừng động tác đánh Ân Tịch. Nhìn thấy Ân Tịch hai má xưng đỏ lên, lửa hận trong lòng ả mới tiêu tán đi một chút.
Ân Tịch phẫn nộ nhìn ả, dùng hết toàn bộ sức mà trừng mắt, vì sao những người này lại vĩnh viễn không nguyện ý buông tha cho cô, rốt cục cô đã làm gì sai, rốt cuộc cô đã phạm phải sai lầm lớn đến mức nào, từ lúc mà cô sinh ra, cô đã phải chịu đựng bao nhiêu nhục nhã cùng đau đớn....
"Mày còn dám nhìn tao như vậy nữa, tao moi hai mắt bà ngoại mày cho mày xem." Tề Tư Mục hung hăng liếc cô.
"Tề Tư Mục, mày có thù oán gì cứ nhằm vào tao, nếu mày dám như vậy với bà ngoại tao, tao tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho mày."
"Ha ha...... Tiện nhân chết tiệt, van xin tao đi, quỳ xuống đến van xin tao đi!" Ả ra sức gào thét.
Ả một tiếng lại một tiếng mà nhục nhã cô, không chỉ có ngôn từ, còn kèm thêm hành động, một mực đánh vào hai má của cô, lúc này muốn ép cô quỳ xuống, quả là quá đê tiện.
Ân Tịch cắn răng, nếu ánh mắt có thể giết người, Tề Tư Mục sớm đã chết một nghìn lần một vạn lần.
"Mày không quỳ, phải không?" Ả nhẹ nhàng bước vòng quanh thân thể cô một vòng, không có ý tốt mà nhìn cô chằm chằm, nghĩ nghĩ lại nói với cô, "Tao cho mày hai con đường lựa chọn đi."
Ân Tịch vẫn như trước không đáp lại, giờ phút này cô điều phải làm chính là kiềm chế, một khi cô kích động sẽ trúng kế của ả.
"Một đường là mày quỳ xuống đến cầu xin tao, nếu như mày không quỳ vậy lựa chọn con đường thứ hai, tao lại chặt hai ngón tay của bà ngoại mày, như thế nào!" Khi nói chuyện ả cười ha hả, Lâm Âm Ái cùng Ngô Niệm đứng ở một bên xem trò hay.
"Tề Tư Mục, đồ đê tiện tiểu nhân, mày vô sỉ!" Ân Tịch lớn tiếng phun ra lời chửi mắng, dùng sức muốn thoát khỏi trói buộc trên tay. Cho dù dây thừng cọ xát ứa máu ra, nhưng nó cũng không chút lỏng ra.
"Cho mày biết, tao đê tiện, tao tiểu nhân, tao vô sỉ, mày có bản lĩnh gì ngăn cản được tao, mày có bản lĩnh gì ngăn cản được tao! Chỉ cần bổn tiểu thư tâm tình không tốt một chút, tao liền chặt một ngón tay của bà ngoại mày, chặt hết ngón tay tiếp tục chặt đến ngón chân." Qủa là chưa từng gặp qua một người đàn bà nào vô sỉ, ngoan độc như ả.
Người.
Hai con người được gọi là trưởng bối lại vui sướng mà đứng xem toàn bộ cảnh này, căn bản không có ý gì muốn ngăn cản, ngược lại còn chờ xem kịch vui.
"Hứa Ân Tịch, tao cho mày thời gian năm giây suy nghĩ, nếu mày không quỳ xuống cầu xin tao, tao ngay lập tức liền cho người đi chặt một ngón tay của bà ngoại mày." Mọi thù hằn đều hiện rõ trên mắt ả. Tể Tư Mục cười xấu xa nhìn về hết thảy diễn biến.
Đó là một loại ép buộc đen tối, so với đau đớn thân thể bị tra tấn, thì đau đớn về tinh thần còn đau hơn gấp vạn lần, Tề Tư Mục đã tìm được yếu điểm của Hứa Ân Tịch.
Tề Tư Mục không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô, giống như đang suy nghĩ cân nhắc.
Ân Tịch cũng chằm chằm mà nhìn ả, bốn mắt nhìn nhau, một nụ cười đắc ý xấu xa, một ý niệm căm thù dâng trào.
Sau khi cô lẩm bẩm xong hai câu, hai chân của Ân Tịch không thể khống chế mà ngồi bệt xuống, cô không thể khăng khăng vì tự tôn của chính mình mà khiến cho bà ngoại phải chịu hành hạ...
"Phịch!" Một âm thanh vang lên, hai đầu gối của Ân Tịch quỳ trên tấm ván gỗ, trong giây phút đó, máu trong lòng cô tựa như đang tuôn trào
Tề Tư Mục nhìn thấy Ân Tịch đột nhiên quỳ xuống, lộ ra ý cười hài lòng, kế tiếp, đến trò hành hạ cũng thật vui."Tiện nhân chết tiệt, tao bảo mày nói cái gì, mày phải nói cái đó, nếu tao không vui vẻ dù chỉ một chút, sẽ sai người chặt đứt ngón tay của bà ngoại mày, hừ."
"Chỉ cần mày thả bà ngoại của tao ra, mày bảo tao nói cái gì, tao nói cái đó!" coi như là lòng mình đã chết đi, giờ phút này cô hẳn là ủy khuất, nhưngchỉ mong bà ngoại có thể an toàn.
"Mau gọi tao nhị tiểu thư!" Tề Tư Mục suy nghĩ.
"Nhị tiểu thư"....... . Tốt! Một chữ tốt cuối cùng, ả kéo dài đắc ý đầy ý tứ sâu xa: "Tiện nhân chết tiệt Hứa Ân Tịch vĩnh viễn đều là người hầu của nhị tiểu thư Tề Tư Mục" Tề Tư Mục lẩm bẩm..."Tiện nhân Hứa Ân Tịch vĩnh viễn đều là người hầu của nhị tiểu thư Tề Tư Mục." Ân Tịch nói với chính mình, những kẻ này đều là biến thái, đê tiện, chó má.
Chó má.
"Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi kết cục bị đàn ông làm ô uế". Tề Tư Mục càng nói lại càng độc ác, càng ngày càng cay nghiệt, buộc Ân Tịch làm theo ả tự mắng chính mình.
Người bên cạnh ý cười càng đậm, ánh mắt như phụ họa tán dương nhìn Tề Tư Mục.
Đó như là một loại đau đớn như bị bóp nát, kiềm nén ở trong lòng, cuồng loạn bùng lên, lại bất lực không thể phản kháng, mỗi một lần phản kháng của cô sẽ mang tai họa đến cho bà ngoại, chính là tính mạng của cô có thể mặc kệ, nhưng là bà ngoại, cô không thể không quan tâm.
"Như thế nào, không nói phải không, A Khoan, đi..." Tể Tư Mục làm bộ bảo A Khoan đi chặt ngón tay của Tần Phương...
"Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, vĩnh viễn cũng không thể thoát được kết cục bị đàn ông làm ô uế." Ân Tịch từ từ nhắm hai mắt nói.
"Ai nha, ta nghe không rõ, ta nghe không thông, lại đọc một lần nữa đi." Tề Tư Mục cười cười đắc ý, hận không thể tra tấn cô đến chết.
"Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, vĩnh viễn không thể thoát được kết cục bị đàn ông làm ô uế!" Ân Tịch dùng thanh âm lớn hơn một chút.
Tề Tư Mục lại đưa tay che chắn cái lỗ tai nói, "Gì tao còn nghe chưa rõ, làm sao bây giờ a..."
Ân Tịch nói với chình mình phải nhẫn nhịn, cô nhịn, từ từ nhắm hai mắt lớn tiếng gào lên: "Tiện nhân Hứa Ân Tịch cả đời cũng không thể gả đi, suốt đời vĩnh viễn cũng không thể thoát kết cục bị đàn ông làm ô uế."
"Ha ha ha ha.... ."
Trong phòng truyền đến một trận lại một trận cười sằng sặc lỗ mãng, người già có, người trẻ có, đàn ông có, đàn bà cũng có.... Một đám người như là thỏa mãn chiếm được lợi riêng, mỗi một thứ đều méo mó, tanh hôi.
Bốn khuôn mặt méo mó vặn vẹo trong phòng khách như in sâu vào não Ân Tịch, khuất nhục ngày hôm nay cô phải chịu, cô nhất định sẽ hoàn trả.
Tề Tư Mục ôm bụng, rốt cục đã thỏa mãn mà ngừng lại.
"Hứa Ân Tịch, mày thật sự rất đáng yêu nha, nguyền rủa như vậy là sẽ thành hiện thực đó!" Trong thanh âm kiều mỵ của ả mang theo vui thích, tra tấn như vậy thật dễ chịu, thoải mái như khi ả làm tình vậy.
Tay ả nhẹ nhàng nâng cằm Ân Tịch lên, nhìn thấy dung nhan tuyệt mỹ của cô, trong con ngươi hiện lên một tia đố kỵ cùng oán giận, trực giác nói với ả, ả phải hủy đi toàn bộ khuôn mặt này.
"Mày cho là mày có bao nhiêu xinh đẹp? Hôm nay, tao khiến cho kiêu ngạo vốn có đó của mày bị hủy trong tay tao..." Hàng lông mày của ả khẽ động, nháy mắt dữ tợn kinh khủng.
"Tư Mục, cháu tính làm gì?" Lâm Âm Ái trông thấy tình huống không ổn, vội vàng đi lên trước.
"Bà nội, con phải hủy đi gương mặt này, làm cho tiện nhận chết tiệt này mãi mãi cũng đừng nghĩ lại đi quyến rũ đàn ông, tránh để nó có kết cục giống như mẹ nó, hừ!"
"Tề Tư Mục, tôi nói rồi, cô có bất mãn gì cứ nhằm vào tôi, đừng làm hại đến người nhà tôi!" Ân Tịch giận dữ phản kháng.
"Mày mạnh miệng tao liền khâu miệng mày lại, tay mày không yên phận tao liền chặt tay mày, chân mày không nghe lời tao liền chém nó!" Tề Tư Mục bắt đầu điên loạn giống như con chó điên cắn người.
"Tư Mục, đừng náo loạn, bây giờ lui ra!" Lâm Âm Ái lên tiếng.
"Bà nội, người đã nói để cho cháu báo thù, cháu bây giờ cũng còn chưa làm gì nó." Tề Tư Mục lộ ra bất mãn, ả lại bốc hỏa. Vừa mới được hứng thú, bà nội đã quấy rầy ả, trong lòng làm sao có thể thoái mái chứ.
"Con hủy đi khuôn mặt của nó, chặt tay nó, chém chân nó, vậy kế tiếp, nó phải thay bà nội hoàn thành nhiệm vụ như thế nào." Lâm Âm Ái từ đầu đến cuối vẫn coi công việc là mục đích chính.
"Tư Mục, lần này nghe lời bà con đi, lần sau sẽ theo ý con!" Ngô Niệm ở bên cạnh đến giảng hòa, ngầm đồng ý ả lần sau có thể ra sức mà ngược đãi Ân Tịch.
Tề Tư Mục chỉ có thể mang theo bất mãn tránh qua một bên
Ân Tịch mím chặt miệng, căm giận hết thảy những người này.
"Hứa Ân Tịch, có muốn cứu bà ngoại mày ra ngoài không..." Âm thanh của Lâm Âm Ái rất bình ổn, đây là lần đầu tiên bà nhìn kỹ Ân Tịch ở khoảng cách gần như thế.
Khuôn mặt này còn tinh tế hơn Tần Phương, càng tràn trề sức sống hơn, nhìn thấy cô hiện tại, Lâm Âm Ái nhớ tới Tần Phương bốn mươi năm trước, khuôn mặt có bao nhiêu phần tương tự, chính là hình hoàn cảnh có bao nhiêu giống với....
"Bà nói điều kiện đi!" Ân Tịch đơn giản đáp lại một câu, cô biết Tề gia tuyệt đối không dễ dàng mà để cô đưa bà ngoại rời khỏi.
"Ta muốn ngươi nói với Thân Tử Duệ, thương vụ hợp tác kia của Tề thị cùng Thân thị phải có hiệu lực trong hai ngày, nếu không, ngươi cứ chờ mà thu nhặt tứ chi của bà ngoại ngươi đi, chậm một ngày chặt một ngón tay, chặt hết ngón tay đến chặt đến chân." Lời nói lạnh lùng của bà ta trước mặt đứa cháu gái này, trong mắt không chỉ không có chút tình cảm gì, ngược lại còn nồng đậm hận ý.
"Ngươi chỉ cần nói với Thân Tử Duệ là hắn đã làm rồi, không cần hỏi vì cái gì, hắn tự nhiên sẽ biết."
"Tôi không quen hắn ta, không nên bảo tôi đi tìm hắn ta!" Ân Tịch không vui vẻ gì mà trả lời... Muốn bắt cô đi cầu xin hắn, cô có một trăm một ngàn cái tôi không tình nguyện, lần này lại bắt cô nhảy vào bể lửa lần nữa.
"Ta mặc kệ các ngươi có quan hệ gì, nhưng ngươi phải làm được, kết cục ngươi không làm được thế nào thì tự biết."
"Các người thật đê tiện, tiểu nhân!" Ân Tịch trừng mắt nhìn lại.
"Nội trong hai ngày, nhớ kỹ thời gian, nếu không thân thể bà ngoại yêu quý của ngươi có thể không tốt, bà ta dù sao cũng lớn tuổi, nơi giam giữ lại lạnh lẽo, còn phải chịu hành hạ như vậy... chậc chậc... Ngươi hoàn thành sớm một chút thì giày vò bà ngoại ngươi phải chịu sẽ ít một chút." Sau khi Lâm Âm Ái nói hết, lộ ra một ý cười quỷ quyệt..
Ân Tịch chỉ có thể kìm nén lửa giận đang dâng tràn, nhiệm vụ này của bà ta cô không nhận cũng phải nhận, chỉ có thể cứng nhắc miễn cưỡng nhận lời bà ta.
"Nếu bà ngoại của tôi bị thương tổn gì, tôi tuyệt đối sẽ khiến các người không được như ý muốn!"
"Yên tâm, chỉ cần ngươi hoàn thành, bà ngoại của ngươi tuyệt đối không có bất kỳ thương tổn gì!" Lâm Âm Ái cam đoan mà nói, quay đầu nhìn A Khoan ra lệnh: "Đem nó ra ngoài!"
A Khoan sau khi tiếp nhận mệnh lệnh, lôi thân thể Ân Tịch đến bên ngoài bức tường, sau đó thay cô cởi bỏ dây thừng...
Sau khi cánh cửa phía sau đóng lại, Ân Tịch như được giải thoát, bất luận gút mắc gì đi nữa, thì cô với Tề gia lại có thêm một bức tường, chính là cô phải đối mặt với cừu hận của gia đình cùng an nguy của bà ngoại.
Kế tiếp, cô phải làm sao bây giờ, đi cầu xin Thân Tử Duệ sao?
Đột nhiên, trong đầu cô hé ra khuôn mặt của Trữ Hạ, khuôn mặt cầu xin của cô ấy, còn có, cô từng đáp ứng với Trữ Hạ, rời xa hắn....
Hiện tại, cô phải làm sao bây giờ, cô nên làm cái gì bây giờ!
← Ch. 105 | Ch. 107 → |