Cô thiếu tôi một đêm
← Ch.038 | Ch.040 → |
Đây là đêm cuối cùng, Ân Tịch ở trong lòng nhớ kỹ, năm ngày năm đêm, rốt cục đã kết thúc. Mà người đàn ông này, sau khi cô bị thương nhất định không có gặp mặt cô nữa, tựa như trước mắt dưỡng thương là chuyện lớn nhất của cô.
Nghĩ đến đây, trong lòng dâng lên một tia mềm mại, mặc kệ hắn có dục vọng lớn thế nào với phụ nữ, thậm chí làm bao nhiêu trò để nhục nhã cô, nhưng cũng coi như hắn đã cứu giúp cô vượt qua ải này.
"Hứa tiểu thư, Thân thiếu gia cho mời cô tới" Nữ hầu nhẹ nhàng mà nhắc nhở.
"Được" Ân Tịch nhẹ nhàng đáp lời, chậm rãi hướng về phía cửa đi đến.
"Đóng cửa lại!" Thanh âm lạnh lùng của Thân Tử Duệ lên tiếng nhắc nhở, ánh mắt hắn lại vẫn dừng ở ngoài của sổ, một góc thành phố hiện ra dưới trời đêm.
Quả là yên tĩnh và mỹ lệ khác thường.
"Thân tiên sinh, ngài tìm tôi?" Trong lời nói của Ân Tịch tựa hồ như là hỏi cho có lệ.
"Có phải tôi không tìm cô, cô liền tính cứ như vậy mà đi?" Ngữ khí của hắn một lần nữa lại lạnh lẽo vang lên, hắn phát hiện hắn rất dung túng cô gái này, dung túng đến mức chính bản thân hắn có lúc nghĩ mà sợ, hắn không thể cứ như vậy coi nhẹ mà buông tha cho cô được...
"A, không phải, Thân tiên sinh!" Ân Tịch dường như nghĩ muốn giải thích, rồi lại cảm thấy được lời giải thích của mình quá là thừa thãi.
"Vậy sao?" Thân thể hắn bắt đầu hướng về phía cô, người phụ nữ này chẳng lẽ không biết thân phận của chính mình là gì sao? Cần làm chuyện gì đều cần hắn phải nhắc tới mới tỉnh sao?
"Tôi chỉ là... tôi chỉ là..." Gương mặt Ân Tịch có chút ửng hồng, nói được một nửa nhưng thế nào cũng không nói được nữa.
"Chẳng qua là muốn dùng cách này để khơi mào dục vọng của tôi đối với cô sao?" Tay hắn mạnh mẽ đem cô kéo đến gần thân thể hắn, gắt gao dán chặt vào đối phương.
"Không phải, anh hiểu lầm tôi!"
"Ha ha, hiểu lầm, kiểu hiểu lầm này chính là từng bước từng bước câu dẫn tôi, không phải sao? Nếu là như thế, cô nên hiểu rõ nội dung giao dịch đi. Không cần để cho tôi lần nào cũng phải... nhắc nhở cô, thời điểm nào nên làm cái gì thời điểm nào không nên làm cái gì!" Hắn giống như bị cái gì đó chọc giận mà chính hắn cũng không hiểu bản thân vì sao lại như thế? Là muốn cô đến mức hắn không thể không dùng cách nào đó để cột chặt cô ở bên cạnh sao?
Ân Tịch chỉ là cúi đầu cắn môi. Đầu của hắn nhích lại gần, hương thơm nồng đậm thản nhiên trên tóc tràn ngập không khí, vấn vít xung quanh cổ cô.
"Đêm nay, không thể được, không nên như vậy..." Trong giọng nói của Ân Tịch dường như mang theo một tia khẩn cầu.
Hắn giống như không buồn nghe đến ngữ điệu của cô, tiến gần thân thể mềm mại của cô.
Dục vọng vài ngày chưa phát tác tựa như sóng chiều dâng trào cuồn cuộn. Hương thơm như có như không trên người cô làm cho hắn càng thêm muốn ngừng mà không được...
"Tôi muốn..." Hắn cúi đầu mà cất giọng, tay không kìm hãm được bắt lấy nơi đẫy đà, mềm mại của cô mà xoa nhẹ.
"Ư, ... Không cần." Bàn tay Ân Tịch bao trùm ở trên tay hắn tựa như muốn ngăn cản hành động của hắn.
Thân Tử Duệ cố chấp mà gạt tay cô ra, dọc một đường đi xuống. Thân thể của cô rõ ràng là rất mẫn cảm, nhưng lúc nào cũng ra vẻ thánh nữ. Được cứ như vậy đi, nhưng cô vẫn vô thức mà bị vây khốn trong thân thể của hắn...
Hắn nhất định phải làm cho gười đàn bà này phải van cầu hắn muốn cô. Khóe miệng cũng từ từ nổi lên ý cười xấu xa, thậm chí trong lòng hắn còn hiện lên ý nghĩ tà ác.
Tay hắn đi tới bụng của cô nhẹ nhàng mà vuốt ve, một bàn tay xé rách quần áo của cô. Nửa thân trên trắng ngần lộ ra, tóc thật dài dán trên mặt, mắt khẽ nhắm lại, ngọn đèn chiếu xuống thân thể cô. Bức họa trước mắt thực sự mê người, hắn hận không thể ngay tức khắc cắn nuốt cô vào bụng, bá đạo mà độc chiếm.
Hình ảnh như vậy ngoài hắn ra có tên đàn ông nào khác được thấy qua chưa?
Miệng của hắn dùng sức mà cắn lên vai cô, hung hăng mà cắn đi xuống.
".. Ah..." Ân Tịch đau đến nhịn không được kêu lớn thành tiếng, hành động bất ngờ này làm cho cô có một tia vui sướng khó hiểu lại có chút bất an.
"Tôi muốn cô nhớ kỹ, nhớ kỹ miệng của tôi từng ở trên người cô lưu lại dấu vết. Cho dù là cô có đàn ông khác, cô cũng phải nhớ kỹ điều tôi nói."
Hắn bá đạo như cơn cuồng phong thổi quét qua.
Ý nghĩ nực cười non nót này có phải quá trẻ con rồi không? Đường đường là tổng giám đốc Thân Thị mà lại có hành động bá đạo như vậy sao, Ân Tịch nhịn không được mà nở nụ cười.
Thân Tử Duệ cũng không biết vì cớ gì bản thân mình đột nhiên lại có hành động như thế. Từ trong đáy lòng hắn hy vọng cô gái này sẽ vĩnh viễn không thể xóa mờ dấu vết của hắn trên thân thể cô, cảm xúc khi hắn ở trong cơ thể cô....
Tay hắn bắt đầu hướng xuống phía dưới bụng cô, Ân Tịch nhanh tay mà nắm lấy.
"... Không cần... Đêm nay, thật sự không được." Cô gắt gao bắt lấy tay hắn không cho hắn di chuyển xuống dưới nữa.
"... Tôi nói rồi. Không cần giả vờ như vậy, nếu không tôi sẽ cho cô nếm thống khổ tột cùng." Trong mắt hắn tràn đầy dục vọng, ánh mắt hắn nhìn cô bá đạo như vậy, có hung hăng chiếm giữ cùng yêu cầu mãnh liệt.
Tay Ân Tịch chậm rãi buông ra, ánh mắt chầm chậm nhắm lại, cô biết, cô không có quyền mà yêu cầu hắn dừng lại.
Cô hiện tại bất quá chỉ là tình nhân, công cụ làm ấm giường của hắn.
Từ trong mắt cô nhẹ nhàng rớt xuống hai giọt nước mắt, cô cũng không biết chính mình là vì cái gì; vì cái gì phải khóc chứ?
"Giao dịch này vốn là do cô tình tôi nguyện. Cô khóc như vậy là vì cái gì?" Người khác chỉ biết cho rằng cô giả bộ thuần trang cao khiết, bước chân vào con đường này, nó vốn đã không nên tồn tại nữa, không phải sao?
Dường như cảm giác được cảm xúc của cô có điều gì đó không bình thường. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy hai mắt cô nhắm lại nước mắt tuôn trào. Hắn rốt cuộc cũng dâng lên một tia không nỡ, nhưng rất nhanh đã bị phẫn nộ thay thế.
Chẳng lẽ cùng hắn ở một chỗ, cô thống khổ đến như vậy sao?
Vậy thời điểm cô ta ở dưới thân thằng đàn ông khác hầu hạ chẳng lẽ cũng không hưng phấn sao?
Tay hắn không hề do dự hung hăng mà trượt đi xuống, lập tức hắn dường như nhận thấy được có cái gì không đúng, lông mi hơi hơi nhăn lại.
" Cô..." Hắn tựa hồ muốn nói nhưng sao lại không biết nên mở miệng thế nào.
"Thân tiên sinh, nếu ngài muốn, ngài có thể không cần để ý nhiều. Chỉ cần ngài không cảm thấy bẩn là được." Lời nói của Ân Tịch lạnh như băng cốt, gương mặt lộ vẻ tê tái.
"Cô.. , đây là thái độ gì? Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?" Thân Tử Duệ chán ghét vẻ tê tái cùng lạnh như băng của cô trước mắt hắn, chán ghét cô đối với cái gì đều có thái độ bất cần. Đây là châm chọc hắn sao?
"Ngài hiểu rõ, tôi không phải có ý tứ kia, tôi cũng không nghĩ chu kỳ sẽ tới trước. Cũng không phải tôi không có tâm tình vui vẻ mà hầu hạ." Cô một chữ lại một chữ mà nói hết. Thời điểm khi cô từ chính miệng nói ra hai chữ hầu hạ, cả người của cô càng thêm trở nên lạnh như băng. Dù cho hắn còn để thân mình đè lên người cô, cô đã có cảm giác thân thể của hắn biến lạnh.
"Tôi sẽ không muốn thân thể của một người đàn bà đang bẩn, nhưng là đêm nay, cô nợ tôi. Lần sau, tôi nhất định sẽ tìm thời điểm đòi lại." Thân Tử Duệ cảm giác được sự thay đổi của cô, hắn cũng không phải người vô sỉ. Phụ nữ thời kì đặc biệt cho dù hắn khó nhẫn nại đến đâu cũng sẽ không đi ép buộc.
Nếu như hắn muốn, không chỉ đối với phụ nữ là một loại thương tổn; lại càng đối với chính mình là một sự sỉ nhục.
Đàn bà tuy rằng như quần áo, nhưng hắn ít nhất là tôn trọng phụ nữ, đặc biệt trong thời kì sinh lý.
Hai người giằng co ở nơi này, trong bầu không khí trầm mặc. Không khí làm cho hai bên đều có chút khó xử, muốn phải thoát nhưng lại lưu luyến không rời. Hắn cảm giác đựoc thân thể của hắn từ từ lạnh lẽo. Cư nhiên trong lòng hắn dâng lên một chút thương xót, hắn muốn ôm cô, làm cho cô ấm áp.
Ý tưởng này một khi đã nảy sinh, tay hắn thật tự nhiên đã đem đầu của cô vùi ở tại trước ngực, một tay nhẹ nhàng mà ôm là thắt lưng của cô. Cái gì cũng không làm. Liền đặc biệt nghĩ, muốn im lặng như vậy mà ôm cô.
Thay đổi quá nhanh, Ân Tịch đối với cử chỉ ôn nhu bất ngờ của hắn có điểm trở tay không kịp. Trên người hắn hơi thở nam tính nhàn nhạt, thân thể cô lạnh như băng cùng chết lặng nhưng cô cư nhiên không có cự tuyệt. Thậm chí có chút tham luyến là tham luyến hắn lúc này ôn nhu cùng ám muội.
Có lẽ sẽ là một đêm sau cùng, có lẽ hai người bọn họ mỗi bên đều tồn tại bí mật nhỏ. Dường như ai cũng không có ý muốn phá bỏ chút yên tĩnh này. Im lặng kéo dài mãi đến khi Ân Tịch khắc chế không được nhỏ giọng thân ngâm.
"Hửm, cô làm sao vậy?" ngữ khí hắn thực tự nghiên liền khẩn trương.
".. Ư..." không biết sao làm sao Ân Tịch chỉ biết cắn chặt miệng. Chịu đựng đau đớn kịch liệt do đau bụng kinh mang đến. Mỗi kì nguyệt san, ngày đầu tiên đều là thời điểm cô thống khổ nhất. Có đôi khi thậm chí đau đến co giật đành phải nằm nghỉ.
Hắn dường như lĩnh ngộ được điều gì, "Có phải không thoải mái hay không? Nếu như đau thì la lên, không cần kiềm nén."
Ân Tịch nghe câu nói này giống như đã từng quen biết, sống mũi đột nhiên dâng lên chua xót. Hắn có nhớ lại khi còn bé hắn đã từng cổ vũ một tiểu cô nương không? Hắn liệu có biết được tiểu cô nương hiện tại chính là cô gái ở trước mắt không?
Thân Tử Duệ ôm cô như ôm một cô công chúa, đem cô nép vào trong ngực mình. Tay cô rất tự nhiên liền vòng ôm lên cổ hắn. Vì sao? Vì cái gì cô vào lúc này đây lại có được một loại sủng nịch ôn ái? Cô không nên đi hưởng thụ, cô cần phải cự tuyệt, cần phải bài xích.
Hắn đem cô nhẹ nhàng mà đặt trên giường lớn mềm mại, đem gối đầu tựa vào lưng của cô sau đó dùng chiếc đệm giường đặt trên bụng cô. Hắn như thế ôn tình mà săn sóc, so với Thân Tử Duệ mà cô biết quả là hai người hoàn toàn khác biệt...
Hắn có điểm sủng nịch đưa tay che bụng của cô, thì thào" Vẫn còn rất lạnh."
Hắn cầm lấy điện thoại ở bên cạnh, đơn giản mà nói: "Làm cho Hứa tiểu thư một chén nước đường đỏ lên đây, đưa đến phòng cho tôi."
Ân Tịch lại một lần nữa mở to hai mắt nhìn phía hắn. Ánh mắt hắn lộ vẻ một phần thâm thúy đắc ý không có vẻ đen tối, có phần thanh liệt cũng có vẻ dịu dàng.
"Phì! không cần dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi, nếu không tôi không biết kế tiếp tôi sẽ làm ra chuyện không tốt gì đâu!" Trong mắt hắn không có ý tốt mà cười xấu xa, thậm chí mang theo một tia bất mãn nghịch ngợm.
Ân Tịch khẩn trương quá mức, lấy tay gắt gao mà nắm chặt chăn mềm, như là tìm cái gì đó để chống đỡ nội tâm đang cuồng loạn của chính mình.
Mỗi vẻ mờ ám của cô bất quá cũng đều lọt vào mắt hắn, mà tất cả mờ ám của cô đều làm cho trong lòng hắn có cảm giác muốn có được cô.
Luôn luôn chính mình bị cô kích thích.
Đây thực là một đêm kỳ diệu. Nhìn như là một sự kết thúc, mà thực sự thì lúc này trò chơi mới thực sự bắt đầu....
← Ch. 038 | Ch. 040 → |