Lại gây thù chuốc oá
← Ch.025 | Ch.027 → |
"Bốp, bốp!" chỉ nghe hai tiếng này, trên khuôn mặt người đàn bà đã nhanh chóng đầy vết máu, cho thấy kẻ ra tay ngoan độc đến cỡ nào.
"Thật xin lỗi, Thân lão đại!" Tống Hồng không có ôm mặt mà lần nữa nói lời xin lỗi. Điều mà bà ngoài ý muốn chính là Thân lão đại vì không có được Hứa Ân Tịch mà đánh bà.
"Tại sao lại để cho cô ta đi tìm Thân Tử Duệ hả?" Thanh âm của hắn lạnh lùng lại hung ác như vậy.
"Sau khi A Khôn mang người đi, căn bản tôi không thể liên lạc được với cô ta, khi mà tôi tìm được người đại diện của cô ta - Hạ Vũ thì cô ấy mới nói cho tôi biết là cô ta đi tìm Thân Tử Duệ, ngay sau đó tất cả báo chí đều đảo ngược toàn bộ tình hình, mọi mưu kế của chúng ta đều bị phá hủy." Tống Hồng thấp giọng nói.
"Nếu như bà vẫn trông coi cô ta cẩn thận thì làm thế nào cô ta có cơ hội đi tìm Thân Tử Duệ chứ?" Giọng của hắn vẫn đầy trách cứ như cũ không chút giảm bớt.
"Là do tôi sơ suất, tôi chưa từng nghĩ Hứa Ân Tịch lại có thể quen biết đại thiếu gia, tôi vẫn cho rằng khi cô ta khó khăn ngoài tìm tôi ra cô ta không còn con đường nào khác." Tống Hồng dè dặt giải thích.
"Tôi không muốn tiếp tục nghe bà giải thích, hiện tại tôi chỉ muốn bà làm sao để cô ta tiếp tục quay lại cầu xin tôi, lần này bà còn làm không xong nữa thì lập tức cút khỏi Thịnh Thiên cho tôi." Thân Tử Kiều thẹn quá thành giận quát tháo.
"Vâng, Thân lão đại, bên cạnh Hứa Ân Tịch có rất nhiều nngười có thể lợi dụng được, cô ta còn có mẹ bị bệnh nặng, bà ngoại cao tuổi cùng đứa con gái còn nhỏ." Trong mắt bà ta lần nữa dâng lên hy vọng, bà nhất định phải nắm được những nhược điểm này của cô, bà không thể bị đuổi khỏi Thịnh Thiên, một khi bà rời khỏi Thịnh Thiên thì bà coi như trắng tay, địa vị, tiền tài, đàn ông....
"Đây là nhượng bộ cuối cùng của tôi, lần này không cho phép xảy ra sơ suất gì, nghe chưa?"
"Biết, tạ ơn Thân lão đại đã nương tay." Bà ta không dám biểu hiện ra một chút nào bất mãn cùng kháng nghị, người đàn ông trước mặt này hiện tại chính là chỗ dựa vững chắc như núi của bà, hắn bảo bà làm cái gì bà phải làm như thế ấy.
Sau khi Tống Hồng ra về, vẻ mặt của hắn càng thêm ngưng trọng, "A Khôn, tối hôm qua Tề Tư Di thấy được những gì?"
A Khôn nhớ lại hình ảnh tối hôm qua Trần Đạo làm vài động tác trên người Hứa Ân Tịch, bọn hắn cũng chụp vài tấm hình xong, khi hắn và A Dũng dìu Hứa Ân Tịch dự định đi đến căn phòng mà Thân lão đại đã bao sẵn.
Khi mà bọn hắn sắp đạt được mục đích thì lại đột nhiên đụng phải tề Tư Di, đối với người đàn bà này bọn hắn luôn phải cẩn trọng vì có thể người đàn bà sau này có thể là "Tẩu phu nhân" của bọn chúng.
"A Khôn, trên lưng cậu đang cõng ai thế hả?" Ánh mắt Tề Tư Di nhìn chằm chằm vào người trêm lưng A Khôn.
Đây là người bạn uống nhiều quá tôi đang định đưa cô ấy trở về." A Khôn bình tĩnh trả lời.
"Vậy sao? Tại sao lại đi đường này, tôi vừa vô tình nhìn thấy Tử Kiều đi vào gian phòng kia, tôi đang chuẩn bị đi tìm anh ấy đây." Vừa nói cô ta vừa nở một nụ cười xinh đẹp.
"Tôi thuê cho cô ấy một phòng bên cạnh, bởi vì cô ấy đã hôn mê tôi gọi mãi cũng không có tỉnh." A Khôn tiếp tục giả vờ làm như chuyện gì cũng không biết.
Tề Tư Di là một người đàn bà thông minh, thoáng cái cô cũng biết cô gái này nhất định là đưa đến phòng của Thân Tử Kiều, hắn ta là loại người gì cô cực kỳ rõ ràng.
Chẳng qua là cô rất tò mò, cô gái này là ai mà A Khôn lại che chở cho cô ta đến như vậy, trong đầu cô ta bỗng hiện lên một vài cái tên.
Cô ta giơ tay chạm đến người cô gái trên lưng hắn, ý đồ kéo y phục của cô ta ra.
"Tề tiểu thư!" A Khôn lùi về phía sau một bước nhẹ giọng nói một câu: "Bạn của tôi đã mệt mỏi quá rồi, trước mắt tôi đưa cô ấy về đã."
"Thế nào lại khẩn trương như vậy, để tôi xem mặt mũi bạn cậu thế nào đã chứ." Tề Tư Di tiến lên một bước định lật lên.
"Không phải vậy, tôi chỉ là sợ làm trễ thời gian quý báu của Tề tiểu thư thôi, nếu như cô có hứng thì cứ xem đi." A Khôn không có tiếp tục kiên trì nữa, hắn sợ rằng mình càng cố kiên trì càng khiến cho cô ta nghi ngờ hơn mà thôi.
Tề Tư Di vươn tay từ từ đưa về phía đầu của cô, nhẹ nhàng kéo áo khoác đắp lên đầu cô xuống, chỉ thấy khuôn mặt bị tóc đen rủ xuống, mà làn da trắng hồng đến mức đàn bà nhìn cũng phải ghen tị.
Tại sao cô gái này trông lại quen như vậy? Một cỗ chán ghét từ đáy lòng tràn ngập dâng lên. Vô thức cô đến gần phát hiện ra trên lông mày bên trái của cô ta có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ, trong lòng nháy mắt đã hiểu tất cả.
"Thì ra là cô ta!" Tề Tư Di lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Bộ dạng không tệ, có điều hơi bạc mệnh. Hừ"
"Tề tiểu thư biết người bạn này của tôi sao, người bạn này của tôi quả thực vận khí không được tốt lắm." A Khôn chỉ có thể gật đầu phụ họa.
"Không quen, tôi đi trước tìm Tử Kiều, chúc người bạn này của cậu có một buổi tối vui vẻ nha." Sau đó cô ta đạp mạnh giày cao gót đi vào phòng của Thân Tử Kiều.
A Khôn đứng tại chỗ, hoàn toàn trợn tròn mắt, đầu óc loạn một mảng, chút nữa Thân lão đại muốn dùng cô gái này, thế mà Tề Tư Di lại phát hiện tiến vào trước rồi, giờ cũng đi vào sao?
Thân Tử Kiều mở cửa đã đối diện ngay với khuôn mặt quyến rũ của Tề Tư Di.
Kinh ngạc trong nháy mắt kia của hắn khiến cho cô càng khẳng định suy đoán của mình: hắn coi trọng Hứa Ân Tịch hơn nữa còn dùng thủ đoạn hèn hạ để muốn cô ta.
Kết quả như vậy khiến cho cô cực kỳ khó chịu, đổi lại bất kỳ người phụ nữ nào cô sẽ không thành vấn đề nhưng duy nhất chỉ có Hứa Ân Tịch cô tuyệt đối không cho phép.
"Anh chỉ cảm thấy kỳ quái là tại sao em biết anh ở đây?" Ánh mắt của hắn lập tức khôi phục lại.
"Thật là trùng hợp khi trong đầu em đang nhớ đến anh, sau đó lại thấy anh tiến vào trong này em liền len lén đi theo muốn cho anh một bất ngờ." Vừa nói người đã sát lại.
Thân thể mềm mại dán tại nơi nóng bỏng của hắn chậm rãi cọ sát, khiến cho hắn từ từ cảm giác được bành trướng của hắn.
Tay của cô xé đi áo sơ mi của hắn, cắn lấy cà - vạt của hắn.
Hắn ác ý cười cười, nhưng trong lòng lại thống hận cô xuất hiện không đúng lúc, con mồi của hắn đang chờ hắn nhưng cuối cùng cũng phải trở mặt cùng cô.
Cô dùng sức kéo hai tay của hắn ra sau lưng, lại dùng cà - vạt vừa mới cởi được bằng miệng cột chặt tay của hắn lại.
"Hôm nay em muốn chơi cái gì?" Thân Tử Kiều chỉ có thể phụ họa cười một tiếng xem vở tuồng này, xem ra hắn hiểu được cô muốn gì.
"Anh thử nói đi, em muốn kích thích có thể kích thích anh đến chết." Miệng của cô tiến tới vành tai của hắn, nhẹ giọng nói.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Thân Tử Kiều nhìn cô ý bảo cô buông tay của hắn ra, cô chỉ là ngoái đầu lại nhìn một cái rồi mỉm cười cầm điện thoại của hắn lên thấy hiển thị là A Khôn.
Đè phím trả lời đem điện thoại dán vào tai hắn, một tay khác thì làm loạn trên người hắn.
Cô nhìn vẻ mặt của hắn hướng về phía cô cười cười, người đàn ông này thực có tể giả bộ đến như vậy, cô có thể nhịn bởi vì cô yêu người đàn ông này mặc dù cô biết hắn có chút biến thái cũng thích chơi trò mạo hiểm nhưng cô cảm giác bên trong hắn không phải như vậy.
Tay của cô trượt tới nơi nhạy cảm của hắn lại ra sức khuấy động, nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt áp chế, cô nở một nụ cười giảo hoạt.
"Tôi đã biết, các cậu về đi thôi." Từ đầu đến cuối hắn chỉ hướng về phía điện thoại nói mấy câu này, sau đó xoay ngược thân mình lại dán chặt vào người cô.
"Có phải lâu quá không được ăn em liền ngứa người hử?" Hắn dùng lực áp chế về phía cô, tay của hắn không cách nào nhúc nhích dục vọng lại bị cô khơi mào đến muốn tung.
Cô ta cười xấu xa nghiêng người luồn sang bên cạnh hắn rời đi đến chỗ khác, cởi giày của mình ra, ngồi trên ghế sofa nhẹ nhàng vén váy của mình lên, làm lộ ra cặp chân trắng nõn.
Cô dùng chân của mình khuấy động trên người hắn, cuối cùng dừng lại ở nơi mẫn cảm của hắn, ác ý cứ như tơ vò quấn quanh hắn.
Hắn càng ngày càng lớn, hô hấp càng ngày càng dồn dập, nặng nề.
Cô nhẹ nhàng giơ tay cởi quần áo cùng với tất chân của mình ngay trước mặt của hắn, hết sức khiêu gợi.
Cô ném tất chân, quần áo cũng cởi ra đầu tiên là lộ hai vai sau đó là dần dần xuống dưới....
Cho tới khi hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn, cái eo nhỏ của cô uốn éo nhẹ từng bước từng bước gần sát thân thể của hắn, cô bắt đầu lắc lư thân thể của mình khiến cho hắn càng thêm thống khổ muốn mà lại không được, mồ hôi hắn tứa ra, hắn muốn cô ngay bây giờ.
Nụ hôn của cô một đường dọc xuống dưới cho đến khi dừng ở đỉnh núi vĩ đại của hắn, một tay cầm lấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng hạ xuống...
Cổ họng của hắn cũng không thể áp chế được nữa phát ra tiếng gầm nhẹ và thanh âm thoải mái.
"Mau cho anh!"
Khi thân thể hắn đạt tới cực kỳ khó chịu cô lại đột nhiên rời khỏi thân thể hắn, cười cười nhìn dục hỏa trong mắt hắn.
"Muốn sao, như vậy cầu xin em đi, em sẽ cho anh." Thanh âm của cô mang theo mị hoặc khôn cùng.
"Cho anh, cầu em cho anh." Hắn đã không thể kiểm soát được nữa lớn tiếng hét lên.
Cô cười xấu xa sát lại gần hắn.
"Cho anh..." thanh âm của hắn càng không thể đè nén được nữa.
Cô biết rằng bây giờ nếu buông tay của hắn ra hắn sẽ hung hăng giày xéo cô, mà thứ cô muốn chính là sự dữ dội cực hạn này của hắn.
Lời nói vừa dứt, tay của hắn vừa được buông lỏng ngay lập tức hắn đã xoay người áp chế cô trên tường, dùng hết sức không chút báo trước nào đâm vào cơ thể cô.
"Muốn hành hạ anh sao, anh sẽ ăn thịt em đến chết, tiểu tiện nhân này."
Thân thể hắn hung hăng đâm vào, miệng tức giận mắng một tràng những lời lẽ thô tục, mà cô lại phát ra tiếng thét chói tai thỏa mãn.
'Hứa Ân Tịch vĩnh viễn mày đừng có mong đợi mò được đến giường của Thân Tử Kiều, ' trong lòng cô thét chói tai, lại tràn đầy hận thù với Hứa Ân Tịch.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |