Vay nóng Tima

Truyện:Người Tình Giấu Mặt - Chương 017

Người Tình Giấu Mặt
Trọn bộ 163 chương
Chương 017
Nhục nhã trong tiệc rượu
0.00
(0 votes)


Chương (1-163)

Siêu sale Shopee


"Ân Tịch, xem qua kịch bản này, Trần Đạo bảo dì đưa cho cháu." Tống Hồng đem kịch bản đưa tới tay cô, "Thật là kỳ quái, con quỷ háo sắc này không có hướng cháu mà xuống tay, cư nhiên nguyện ý cho cháu vị trí thứ chính."

"Thật sự sao?" Ân Tịch nhìn thấy mấy chữ "Đàn bà chốn hậu cung." Một kịch bản lớn như vậy không ngờ lại có thể đến tay của cô, "Xác định là dành cho cháu sao ạ?"

Cô vẫn là không thể tin tưởng được chuyện tốt như vậy đột nhiên lại có thể chạy đến với mình, nguyên tắc làm việc của Trần Đạo những người trong làng giải trí đều biết, cứ mỗi bộ phim được công chiếu lại thành công lăng xê vang danh một diễn viên mới thành cấp sao, nhưng là muốn có được kịch bản của hắn ta, ngay cả người tâm phúc cũng phải trả một cái giá rất đắt.

"Cố gắng nỗ lực lên, dì Hồng không hi vọng cháu cả đời này chỉ là diễn viên quần chúng mà thôi, kỹ thuật diễn xuất của cháu hơn hẳn mẹ mình, cho nên nhất định phải quý trọng cơ hội này." Bà ta vỗ bả vai Ân Tịch, có chút áy náy nói.

"Cám ơn dì Hồng, nhất định dì đã tốn không ít công sức, thay cháu cầu xin với Trần Đạo, nhất định đã rất tiêu tốn công sức, nhất định cháu sẽ không làm dì thất vọng." Ân Tịch cảm kích nhìn dì Hồng.

"Phần lớn những vai diễn được đề bạt trong bộ phim này đều là diễn viên mới, nữ chính là người mới giành được giải nữ diễn viên mới xuất sắc nhất, nam chính là Lý Cơ - nam diễn viên mới xuất sắc nhất, hãy cố gắng lên, hy vọng liên hoan Kim Kê Bách Hoa tiếp theo sẽ có tên của cháu." Bà ta cổ vũ nhìn Ân Tịch."Chuyện của Tề gia tốt nhất là đừng để vướng bận vào sự nghiệp của cháu, cháu đã biết giới giải trí hỗn tạp, việc chạm mặt là không thể tránh khỏi."

Ân Tịch Dùng sức cắn môi, cô cũng không có nghĩ sẽ trở thành đối thủ diễn xuất của Tề Tư Mục, hơn nữa trên danh nghĩa cô ta là diễn viên chính cũng là đối thủ với vai diễn của cô, trong lòng chung quy cũng có một tia lo sợ.

"Dì Hồng, vậy bộ phim này có Ngô Ngọc không?" Ân Tịch khép nép hỏi một chút, nhớ đến những gì ngày đó cô đã nghe được.

Thân thể của cô bỗng rét run, trao đổi như vậy sẽ lấy được cái gì chứ?

"Cô ta hả, chắc cũng là thứ chính đi, bộ phim hậu cung lần này còn nhiều diễn viên có thể nổi danh lắm, con nhỏ này không đơn giản. Hừ.." mũi Tống Hồng lộ ra một trận trào phúng.

Ân Tịch không lên tiếng đáp lời, im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Đàn bà chốn hậu cung" vì một tên hoàng đế mà mọc sừng đối địch lẫn nhau, đàn bà trong giới giải trí cũng vì danh vọng mà đối đầu nhau, chung quy, đều là vì muốn tìm một ông chủ có quyền, có thế mà bám vào....

Mà cô làm sao có thể thoát khỏi quy tắc của giới giải trí chứ?

---------------

Buổi tiệc họp giới thiệu "Đàn bà chốn hậu cung" có mấy thành viên quan trọng, Trần Đạo cùng nhà đầu tư Lưu tổng.

"Trần Đạo... đến đây, em kính anh..." Ngô Ngọc cầm ly rượu ngồi ở trên đùi hắn.

"Tiểu Ngô vẫn đúng là tri kỷ, đến đây, đến đây.... Tất cả mọi người uống đi..." Trần Đạo dùng sức bóp một bên đùi lõa lồ của cô ta.

Những người khác tay đều nâng ly, đồng thời uống, có một người đàn bà nhẹ nhàng mà nhích người, đến gần thân thể nhà đầu tư Lưu tổng.

Duy nhất chỉ có nam chính Lý Cơ là ngồi cười uống rượu, trong lòng mọi người đều biết, hắn có thể có được vai diễn này, khẳng định là có người chống lưng phía sau, người này chính là Tống Hồng.

Tề Tư Mục trào phúng liếc nhìn mấy nữ diễn viên khác, chính là Hứa Ân Tịch, người có bối cảnh giống như cô ở trong giới giải trí thượng lưu này lại không cần a dua nịnh hót, cũng không cần đi hiến thân.... cô đến được nơi này không thể nghi ngờ chính là một kẻ quái dị, Hứa Ân Tịch lại trở thành chê cười của bọn người kia.

Ân Tịch yên lặng ngồi ở một bên, không đi nịnh hót bất kỳ kẻ nào, cứ cho là như vậy, nhưng mà kẻ khác lại không chịu buông tha cho cô.

"Vị này là Hứa tiểu thư sao? Quả là trời sinh khí chất thanh lệ nha, tôi đã rất ít nhìn thấy tiểu mỹ nhân như vậy, Trần tổng anh đúng là thật tinh mắt, thật là tinh mắt..." nhà đầu tư Lưu tổng lớn mật lộ ra ánh mắt dâm đãng, tay dưới bàn đã bắt đầu không chịu an phận.

Tay hắn chậm rãi mon men đến chân Ân Tịch, may mắn tối hôm nay cô mặc đầm dạ hội kín đáo dài chấm gót, nguyên nhân dễ hiểu là cô đã nhìn thấy hành động đê tiện của tên Lưu tổng này trong tiệc họp mặt đầu năm, ở đây muốn làm người, phải học hết được mọi mánh khóe, tựa như cái cô diễn viên kêu San San này vậy.

"Ai nha, Lưu tổng thật là phá hư a...." Cái cô tên San San gắt gao dùng chân mon mem theo tay Lưu tổng, hờn dỗi với Lưu tổng nói.

Ân Tịch nhẹ nhàng mà nhích người, tránh khỏi bàn tay bẩn thỉu của Lưu tổng đang đuổi theo.

Một bàn tay bị người đàn bà kia kẹp chặt lấy, tay kia vẫn còn không an phận mà tìm kiếm nơi hắn cần của Ân Tịch..

.. Thân mình Ân Tịch chợt tránh né nhanh chóng di chuyển.

"Nào, chúng ta cạn một ly mặc cho những nữ nhân không biết đối nhân xử thế, hy vọng bọn họ sớm ngày hiểu được đạo lý này, mội người nói xem có đúng không nha." Tề Tư Mục nâng tay đứng dậy thực ôn nhu nói, "Tôi kính một ly trước."

Tay cầm ly rượu của cô ta đột nhiên di chuyển, giả bộ không cẩn thận làm đổ ly rượu thuận tiện đổ cả lên đầu Ân Tịch, một ly rượu từ từ rớt xuống....

Cô ta vội vàng rút khăn lâu trên bàn ra, lớn tiếng ra vẻ thực có lỗi nói: "Thực xin lỗi... thực xin lỗi nha..." tay cô ta ra vẻ là lau đi rượu đổ trên tóc mà thực chất là cô ta đang dùng sức mà giật tóc Ân Tịch, khiến cho cô đau đến gần như chết lặng.

Tề Tư Mục vẫn như là chưa hết giận, nhìn thấy một nhân viên phục vụ đang đi tới, trong mắt lại toát ra một ý cười giảo hoạt.

Nhân viên phục vụ còn chưa có thực sự đến gần thân thể của cô ta đã giả vờ nhẹ nhàng ngã lộn đến trước mặt hắn, mọi thứ đều đổ ụp xuống mặt đất, hai tay lại gắt gao túm chặt tóc của cô.

"A..." Ân Tịch bị người ta đột nhiên dùng sức giật tóc mình cuối cùng cũng không thể nhịn được hét lớn lên, mà lúc này, một loạt sự việc đã xảy ra...

Nhân viên phục vụ đỡ thân thể sắp ngã xuống của Tề Tư Mục, trực tiếp tránh cho thân thể cô ta tiếp xúc mặt đất.

Lưu tổng thừa dịp loạn ôm lấy Ân Tịch, một bàn tay ôm lấy thắt lưng của cô, tay kia thì vô sỉ mò đến ngực của cô, hơn nữa còn dùng sức bóp một cái, lộ ra nụ cười dâm đãng.

"Hứa tiểu thư, dáng người của cô quả là tuyệt mỹ nha!" Nói xong thân thể hắn cư nhiên sát gần lại dựa hướng vào cô, vật cứng trên người hắn có chấn động rõ ràng, Ân Tịch hận không thể dùng đao mà cắt phăng nó đi, mà tóc của cô lại vẫn bị Tề Tư Mục gắt gao túm chặt...

Cuối cùng nhân viên phục vụ cũng dùng sức đỡ Tề Tư Mục đứng dậy, lúc này đau đớn từ tóc của Ân Tịch mới giảm đi một chút, mà trên tay của Tề Tư Mục lại nắm một nhúm tóc của cô, cô ta khoe khoang mà quơ quơ trước mặt cô...

"Thực xin lỗi, Hứa tiểu thư, vừa rồi nhân viên phực vụ không cẩn thận huých phải tôi, chân không vững liền ngã xuống, kỹ năng của người phục vụ này quá kém, cô nói có phải không nha?" Trong mắt tề Tư Mục nổi lên ý cười không ý tốt.

Ân Tịch chỉ thản nhiên nhìn cô ta một cái, không nói lời nào, chỉ là trong chớp mắt, cô nhìn thấy Tề Tư Mục đánh một bạt tai vào mặt nhân viên phục vụ, đánh xong lại nhỏ nhẹ nói: "Phục vụ không tốt, đây là anh tự tìm lấy, nếu như anh bất mãn có thể đi báo cáo với quản lý của các anh."

Một cái tát này dù là đánh vào mặt nhân viên phục vụ, nhưng không thể nghi ngờ gì đây là lời chào của cô ta với những người ở đây, khách sạn này dám đắc tội với Tề Tư Mục cô ta như vậy, sau này nhất định cũng chả tốt đẹp gì...

Ân Tịch vừa được tự do không có để ý đến Tề Tư Mục, mà là bật người đẩy Lưu tổng ra, tránh xa hắn một chút, bởi vì dùng sức quá mạnh, Lưu tổng không thể đứng vững, mông hướng xuống chào hỏi mặt đất, mất hết cả mặt mũi.

Ân Tịch trong lòng nói thầm, "đắc tội nhà đầu tư này, cũng đừng vọng tưởng đến vai diễn này nữa." Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đã nhuộm màu đỏ tía của Lưu tổng nghĩ thầm, nhất định lần này cô đã dẫm nát ao khổ tâm của dì Hồng rồi.

"Ôi, Lưu tổng, em đỡ ngài đứng lên nào, đau không?" San San bật người ngồi chồm hỗm xuống, chạy nhanh đi dìu hắn, những người khác cũng vội vàng thăm hỏi.

"Hứa tiểu thư, làm sao có thể không cẩn thận như vậy chứ? Lưu tổng mà cô cũng dám đẩy, phạt ba chén đi..." Trần Đọa cầm chén rượu đưa cho cô, thuận tiện nháy mắt một cái, Ân Tịch sao mà không biết, đây là một lần cơ hội để cô lấy lại mặt mũi cho Lưu tổng chứ, không uống thì việc này nhất định hỏng bét mất, chính cô cũng gặp rắc rối không ít..

"Chúng ta cũng đừng làm khó xử vị tiểu thư này, nếu không tôi thay cô ấy uống phạt đi!" Rốt cục cũng có người đứng ra thay cô nói chuyện, người đó chính là Lý Cơ, tuy rằng hắn vẫn không có nói nhiều, nhưng hiện tại hắn vẫn là ngôi sao bên cạnh dì Hồng, người bình thường không nể mặt nhưng cũng sẽ không dám đắc tội.

"Thì ra ở đây còn có hộ hoa sứ giả nha, chính là nếu như anh uống hết rượu phạt này, nếu như một người nào đó không cẩn thận lỡ lời nói ra bên ngoài, chuyện này sẽ khá phức tạp nha, hơn nữa cũng sẽ làm mất thành ý của chị Hứa đây." Tề Tư Mục giống như âm hồn không có tan, chỉ cần có thể khiến cho Ân Tịch thống khổ thì cô ta sẽ tận dụng mọi cơ hội.

Tay cầm chén rượu của Lí Cơ xấu hổ giơ giữa không trung.

"Không phải chỉ là ba chén rượu thôi sao? Lý tiên sinh anh cũng quá xem nhẹ tôi rồi." Ân Tịch nâng chén rượu lên, mỉm cười, "Lưu tổng, vừa rồi tôi đã quá liều lĩnh, ly rượu phạt đầu tiên này tôi nhất định uống hết."

Cô cầm lấy chén rượu, nhắm mắt lại một hơi uống hết, Lưu tổng vừa thấy, lại thừa cơ nhào tới.

"Thật tốt nha, rất kiên cường, tôi thích!" Nói xong hắn giơ tay lại rót cho cô một chén nữa, "Ba chén, một chén cũng không thể thiếu nha, bằng không lời xin lỗi này tôi cũng không chấp nhận."

Lúc mà hắn đưa chén rượu cho cô còn thừa cơ sờ tay cô một chút, trong đầu tất cả đều là hình ảnh da thịt non mịn của cô, cả bộ dáng trắng trợn trước mặt hắn.

"Hứa tiểu thư tiếp tục uống đi, uống xong Lưu tổng sẽ cao hứng." Trần Đạo ở một bên dùng sức khuyên giải, trong lòng lại đang tính toán một chuyện khác, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như ngọc của cô, hoa tâm của hắn lại cuộn trào.

Ân Tịch nhắm mắt lại uống hết chén thứ hai rồi thứ ba, xung quanh đàn ông thì trầm trồ khen ngợi, đàn bà thì trào phúng cười đùa.

Ba chén rượu uống xong, hơn nữa vừa rồi đầu còn bị Tề Tư Mục giật tóc, hiện tại Ân Tịch có chút không trụ vững, ở thời điểm cô vẫn còn duy trì được thanh tình, đại não nói cho cô biết, chạy nhanh đi toilet đem chỗ rượu này ói ra đi...

Vội vàng, cô bối rối mà lại cấp bách chạy tới nhà vệ sinh, thậm chí còn chưa kịp nhìn xem trên cửa là nhà vệ sinh nam hay nữ, cô đã vọt chạy vào...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-163)