Cầu hôn
← Ch.84 | Ch.86 → |
Merry Christmas, Ivy. Marry me.
*
Thẩm Úc Đường cuối cùng vẫn đồng ý cùng Lawrence trở về Rome đón Giáng Sinh.
Mấy tiếng đồng hồ trước khi máy bay hạ cánh, cô chẳng thể nào chợp mắt được. Tựa đầu lên tay, dựa bên cửa sổ, mi mắt khẽ khép lại nhưng đầu óc lại tỉnh táo đến lạ, trong trẻo như một bát canh vừa hớt đi lớp dầu trên mặt.
Không rõ là căng thẳng hay lo lắng, chỉ cảm thấy dạ dày như treo lơ lửng một quả bóng bay chưa buộc chặt, theo mỗi nhịp rung của không khí mà nảy lên, rồi lại đập mạnh vào 𝖓_𝐠ự_↪️.
Thật lòng mà nói, trước khi gặp lại Bùi Cạnh Nghi, Thẩm Úc Đường đã thấp thỏm suốt một thời gian dài, vừa lo lắng, lại vừa thấy xấu hổ. Cô sợ Bùi Cạnh Nghi sẽ không chấp nhận thân phận mới của mình, sợ bà ấy sẽ cảm thấy cô quá hoang đường — vừa chia tay với người anh đã quay sang ở bên người em. Dù chẳng phải vấn đề đạo đức gì to tát, nhưng vẫn đủ khiến người ta thấy khó xử.
Thế nhưng, khoảnh khắc thực sự nhìn thấy Bùi Cạnh Nghi, tất cả những bất an, những lăn tăn trong lòng Thẩm Úc Đường đều như bị cơn gió ấm áp cuốn đi.
Bùi Cạnh Nghi vẫn giống hệt dáng vẻ tao nhã trong ký ức, khoác áo len màu hạnh nhạt, tóc búi nhẹ phía sau, đôi tai đeo khuyên ngọc trai nhỏ xinh. Bà mỉm cười bước đến, như gặp lại một người bạn thân đã xa cách nhiều năm, trong mắt không có soi xét, cũng chẳng có trách cứ, chỉ có sự dịu dàng của một cuộc gặp gỡ thân tình.
"Giáng Sinh vui vẻ nhé, Ivy." Bà nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng nói 〽️ề-ⓜ 𝐦ạ-ⓘ, nụ cười hiền hòa: "Đi đường có thuận lợi không?"
Thẩm Úc Đường gật đầu, đáp khẽ: "Giáng Sinh vui vẻ. Mọi thứ đều ổn cả."
Hai người ngồi đối diện nhau, người hầu mang lên hai tách ca cao nóng. Bùi Cạnh Nghi đặt ly xuống bàn, ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười dịu dàng: "Thật ra, khi hai đứa mới bắt đầu, A Hành đã gọi điện kể với tôi rồi."
Thẩm Úc Đường hơi sững người, không ngờ chị ấy lại nhắc đến chuyện này sớm như vậy.
"Nó nói, có lẽ cháu sợ tôi nghĩ nhiều, nên dặn tôi đừng làm cháu hoảng. A Hành lúc nào cũng nghĩ cả thế giới này có thể làm cháu tổn thương." Bùi Cạnh Nghi nói, trong ánh mắt có chút trêu chọc nhưng nhiều hơn là sự an ủi dịu dàng.
Thẩm Úc Đường cúi đầu, ngón tay khẽ miết theo viền ly, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thật ra, cháu đã do dự rất lâu về chuyện này. Cũng nghĩ rất nhiều."
Cô ngẩng lên, thành thật nhìn bà: "Cháu biết nghe ra thì có chút bất thường, nhưng thật sự... cháu không tìm được lý do nào để từ chối Lawrence."
"Anh ấy hiểu cháu đến đáng sợ, nhiều khi cháu chẳng cần nói gì, anh ấy cũng biết cháu đang lo lắng điều gì. Giống như có một thứ ⓜ·𝐚 𝖑·ự·𝐜 nào đó, chỉ cần ở bên anh ấy, cảm xúc của cháu sẽ lập tức bình ổn lại."
"Đôi khi cháu nghĩ, trên đời sao lại có người hợp với mình đến thế... như thể là định mệnh vậy."
Bùi Cạnh Nghi bật cười, nắm nhẹ lấy tay cô, ánh mắt tràn đầy sự cảm thông: "Tôi hiểu mà."
"Bởi vì tôi cũng từng như vậy. Matthew đối với tôi cũng chính là như thế."
Bà khẽ nhún vai, giọng nhẹ tênh: "Có lẽ đây chính là di truyền của cha con họ đấy."
Hai người nói chuyện thêm một lúc, rồi tiếng bước chân vang lên ở phía phòng khách. Matthew và Lawrence một trước một sau đi vào, mỗi người cầm một chai rượu.
Thẩm Úc Đường theo phản xạ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia. Đây là lần đầu tiên cô gặp Matthew ngoài đời. So với trong ảnh, ông trẻ hơn nhiều, mái tóc điểm bạc nhưng gọn gàng, mặc áo len cổ lọ màu đen, khí thế ung dung mà mạnh mẽ.
Ông có cùng đôi mắt xám xanh như Lawrence, đường nét sâu, sống mũi cao, khóe môi hơi cong lên một cách tự nhiên — đúng kiểu quý ông Anh quốc lịch lãm, mang theo mùi vị của "old money daddy" chính hiệu.
Matthew vừa bước vào đã thấy cô, đi thẳng đến, dang tay nhẹ nhàng ôm lấy cô, mỉm cười nói bằng tiếng Trung: "Cuối cùng cũng được gặp cháu rồi, đóa hồng nhỏ của ta."
Thẩm Úc Đường thoáng sững lại, trong đầu lộn xộn giữa tiếng Trung và tiếng Ý, chưa kịp nghĩ xem nên đáp thế nào thì ông đã buông cô ra, lùi nửa bước, rồi lại khen bằng giọng vui vẻ: "Quả thật cháu còn xinh đẹp hơn cả lời Lawrence kể."
...
Đến bữa tối, cả nhà cùng ngồi vào bàn ăn. Lò sưởi trong phòng ăn rực lửa, củi cháy tí tách, ánh lửa nhảy múa trên tường, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng.
Hương quế, vỏ cam và đinh hương hòa vào nhau, thơm dịu và ấm áp.
Bàn ăn đã được bày sẵn các món Ý như sườn cừu nướng chanh dây, bí đỏ nướng, mì kem nấm, bò hầm cà chua, cà tím đú-𝖙 lò phủ phô mai Parmesan béo ngậy, khiến hương thơm quyện khắp không gian. Nhưng xen giữa đó còn vài món Á như cá phi lê hấp, bò xào khô, và cả món mì xào tương đen mà Thẩm Úc Đường yêu thích, vẫn còn nghi ngút khói.
"Đầu bếp Lê mà cháu thích nhất đã về Hồng Kông nghỉ lễ rồi, " Bùi Cạnh Nghi cười nói, "Nên Lawrence đã đặc biệt đặt trước một đầu bếp Hoa khác để làm cho cháu."
Thẩm Úc Đường ngẩn ra, môi khẽ cong lên, liếc nhìn Lawrence. Anh đang cúi đầu giúp cô trải khăn ăn, thần sắc bình tĩnh như thể đó chỉ là chuyện rất nhỏ.
Cô khẽ đưa tay xuống dưới bàn, tìm đến bàn tay anh đặt trên đùi, mười ngón lặng lẽ đan vào nhau. Cô bóp nhẹ tay anh, dưới lớp khăn bàn, hai bàn tay ⓢℹ️ế_𝐭 ⓒ_𝒽ặ_ⓣ, còn trên mặt, cả hai vẫn như chẳng có chuyện gì, chỉ là khóe môi cô khẽ cong lên.
Lawrence không nói gì, chỉ chậm rãi vuốt nhẹ đầu ngón tay cô, ngón tay anh lần theo từng khớp xương, chạm đến cổ tay cô. Cảm giác khô ấm khiến tim cô như run lên một nhịp.
Cô hơi cứng người, không dám ngả hẳn vào ghế.
Bùi Cạnh Nghi tưởng cô đang căng thẳng liền mỉm cười an ủi: "Không cần phải lo đâu, nhà chúng tôi đón lễ rất thoải mái, vui là được."
Bà vừa nói vừa rót thêm rượu vang nóng cho cô, lại gắp thêm một lát giăm bông vừa ra lò, cẩn thận cắt bỏ phần viền cháy, để lại miếng mềm nhất đặt vào đĩa trước mặt.
"Cảm ơn dì." Thẩm Úc Đường khẽ nói, rút tay ra khỏi tay Lawrence để đón lấy ly rượu.
Hương rượu vang nóng lan tỏa, vị ngọt của lý chua đen và anh đào đỏ quện vào nhau, dịu dàng mà say đắm.
Bữa tối này diễn ra thoải mái hơn Thẩm Úc Đường dự kiến rất nhiều.
Mọi người nói cười vui vẻ, không khí dễ chịu, hoàn toàn không hề có sự gò bó hay áp lực.
Matthew rất quan tâm đến công việc và cuộc sống của Thẩm Úc Đường ở Florence, và bày tỏ rằng nếu có bất cứ điều gì ông có thể giúp đỡ, cô cứ việc mở lời.
Thẩm Úc Đường còn mô tả lại một cách sống động lời Lawrence nói với cô trong bảo tàng nghệ thuật khi họ mới gặp nhau.
Cô kể lại chuyện anh muốn dùng một bức tranh sơn dầu đắt giá để mua chuộc, hối lộ cô, muốn lợi dụng thân phận sinh viên nghệ thuật Florence của cô để cô làm việc cho Quỹ Nghệ thuật L&D.
Bùi Cạnh Nghi nghe xong thì ngạc nhiên nhìn Lawrence, nhíu mày lườm anh: "Con quá đáng như vậy sao? Thảo nào lúc đầu Ivy lại sợ con. Lawrence, đây hoàn toàn là con tự chuốc lấy!"
Lawrence thong thả bật cười, cúi đầu nhìn Thẩm Úc Đường một cái: "Anh quá đáng như vậy sao?"
Thẩm Úc Đường mím môi gật đầu: "Phải, anh quá đáng như vậy đấy."
Nụ cười trên môi anh không giảm, anh điềm nhiên cắt món sườn cừu trên đĩa, cắt xong thì tự động đặt vào đĩa của Thẩm Úc Đường, nói một cách bình thản: "Đó cũng là cách anh muốn giữ em lại bên cạnh."
"Chỉ là lúc đó, anh chưa biết phải đối xử tốt với em thế nào thôi."
Trong suốt bữa tối, không có bất kỳ chủ đề nào khiến Thẩm Úc Đường cảm thấy gượng gạo, giúp cô vô tình gỡ bỏ rất nhiều sự phòng bị.
Lâu lắm rồi cô mới có cảm giác hạnh phúc như khi được ở bên gia đình.
Cô tham luyến sự ấm áp ngắn ngủi này.
Bởi vì những năm tháng lễ Tết đã qua, trong nhà thường chỉ có cô, mẹ và bà ngoại.
Lạnh lẽo, thiếu hơi ấm gia đình, và chưa bao giờ náo nhiệt như thế này.
Thẩm Úc Đường đương nhiên biết, tất cả những điều này không phải là ngẫu nhiên.
Cô cảm nhận được sự tôn trọng và quan tâm của Bùi Cạnh Nghi và Matthew dành cho cô. Điều này không chỉ xuất phát từ sự giáo dưỡng và lịch thiệp của họ, mà phần lớn là vì thái độ của Lawrence quá rõ ràng và kiên định.
Anh sẽ luôn không chút do dự đứng về phía cô, dùng cách của riêng mình để xóa tan mọi bất an cho cô.
Chính vì anh yêu thương và trân trọng cô như vậy, nên cha mẹ anh mới chấp nhận và công nhận cô.
Thẩm Úc Đường hiểu Lawrence chắc chắn đã làm rất nhiều việc sau lưng cô, chỉ là chưa bao giờ nói với cô mà thôi.
Sau bữa tối, họ cùng nhau trở lại phòng xem phim, ngồi trước màn hình lớn, xem Lễ Misa Đêm Giáng Sinh của Giáo hoàng được tổ chức tại Vatican.
Trong màn hình là Nhà thờ Thánh Peter sáng rực ánh đèn, tiếng ca đoàn trang nghiêm và du dương.
Matthew ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Thẩm Úc Đường, cười nói: "Cháu biết không, hồi bé Lawrence là tín đồ ngoan đạo nhất nhà đấy. Đêm Giáng Sinh nhất định phải thức canh đến tiếng chuông cuối cùng mới chịu ngủ."
"Thật ạ?" Thẩm Úc Đường có chút bất ngờ.
Lawrence lại bình thản đáp: "Bây giờ thì không còn nữa rồi, thưa cha."
Anh cúi đầu nhìn Thẩm Úc Đường, nắm lấy tay cô, vừa nghiêm túc vừa nửa đùa nửa thật: "Có những chuyện, con thật sự không thể không phá giới."
Thẩm Úc Đường ban đầu không phản ứng kịp lời anh nói, nhưng khi hiểu ra thì má cô đã đỏ bừng lên tận mang tai. Cô vội cúi gằm mặt xuống uống rượu vang, ước gì có thể chôn mình vào trong chiếc ly.
Matthew cười khẽ một tiếng, không truy hỏi thêm, ngước mắt nhìn Bùi Cạnh Nghi. Hai người trao nhau một ánh mắt ngầm hiểu.
Tối nay Thẩm Úc Đường thực sự rất hạnh phúc.
Món rượu vang nóng nấu đường ngọt lịm khiến cô không kìm được mà uống hơi nhiều. Giờ đây, cả người cô như được ngâm trong rượu vang ấm, làn da từ mặt đến vai rồi đến đầu ngón tay đều hồng hào và ⓝón●𝐠 𝖗a●𝖓.
Sau khi tạm biệt Bùi Cạnh Nghi và Matthew, Thẩm Úc Đường được Lawrence đưa về phòng.
Nước nóng đã được xả đầy bồn tắm, hơi nước mịt mù, trên mặt nước lấp lánh vảy vàng và cánh hoa hồng, hương thơm ngào ngạt.
Thẩm Úc Đường nằm nghỉ trên sofa một lát, đợi cho cơn say rượu hoàn toàn tan hết mới đứng dậy đi tắm.
Cô c** q**n áo, tr*n tr**ng bước vào, thả mình vào làn nước 𝐦ề●Ⓜ️ Ⓜ️●ạ●ï và ấm áp, thoải mái đến mức phát ra một tiếng thở dài mãn nguyện.
Đang nhắm mắt thư giãn, cửa phòng tắm bỗng nhiên bị đẩy ra.
Hơi nóng trong phòng lập tức bị hút ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thẩm Úc Đường mở mắt, thấy Lawrence đang tựa vào cửa, ánh mắt đặt trên người cô. Anh không nói gì, chỉ bước đến trước bồn tắm, nhìn thẳng vào cô, bình thản nâng tay, từ từ tháo dây thắt lưng áo choàng tắm.
Vải lụa vừa được tháo ra, áo choàng trượt xuống vai anh, tạo ra tiếng sột soạt ma sát rồi rơi xuống sàn.
Thẩm Úc Đường được bao phủ trong làn hơi nước mờ ảo ngây người nhìn Lawrence tr*n tr**ng, như thể trước mặt cô không phải là một người, mà là một tượng David hoàn mỹ.
𝐌á-ⓤ từ tứ chi nhanh chóng dồn thẳng lên não.
Hơi nóng bốc lên còn chưa làm cô choáng váng, nhưng cảnh tượng này đã khiến đầu óc cô ռ●ổ ⓣ●𝖚●ⓝ●g.
Mặc dù họ đã bên nhau không phải ngày một ngày hai, nhưng bất ngờ nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của Lawrence như vậy, Thẩm Úc Đường vẫn có chút không chống đỡ nổi.
Quả là một cảnh κ_𝖍ê_⛎ gợ_ı đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
Lawrence bình tĩnh bước vào bồn tắm.
Bồn tắm thực sự rất lớn, đủ cho hai người thoải mái duỗi người, nhưng anh lại cố tình áp sát vào cô.
Vừa ngồi xuống, mặt nước đã rung nhẹ, một ít nước tràn ra ngoài bồn.
Không đợi Thẩm Úc Đường lên tiếng, một bàn tay ấm áp đã nâng cằm cô, đưa mặt cô ngước lên.
Anh cúi đầu, dịu dàng ngậm lấy môi cô. Nụ 𝐡*ô*ⓝ này không hề vội vã, cũng không mang sự 𝐧_ó𝐧_𝖌 bỏ_ⓝ_𝐠 của d*c v*ng, mà là sự 𝐪_𝖚ấ_𝖓 ⓠ⛎ý_𝐭, nếm trải chậm rãi từng chút một.
Hôn nhau một lúc, đáy mắt Lawrence dần dâng lên hơi sương, giọng nói trầm ấm vang lên: "Merry Christmas, Ivy."
Thẩm Úc Đường cũng ♓ô.ⓝ lại môi anh: "Giáng Sinh vui vẻ, ngài Lawrence."
Lawrence đưa tay ôm cô kéo lên đùi mình. Hai người ngồi đối diện nhau, làn nước ấm áp bao bọc lấy họ, như thể thế giới chỉ còn lại vũng nước nhỏ bốc hơi nóng này.
Một tay anh ôm eo cô, tay kia nhẹ nhàng đỡ lưng cô, cúi đầu ♓●ô●𝐧 lên xương quai xanh của cô.
"Ivy..." Lawrence khẽ gọi tên cô bằng giọng hơi khàn.
Anh dường như muốn nói gì đó, nhưng lời đến cửa miệng lại dừng lại.
Anh đắm đuối nhìn vào mắt Thẩm Úc Đường, ánh mắt chân thành từng chút một phác họa lại đường nét đôi mày và ánh mắt cô, như thể đang xác nhận rằng cô thực sự đang ở bên cạnh anh, không phải là một giấc mộng đẹp của riêng anh.
Lawrence khẽ gập đầu gối, đỡ lấy cơ thể Thẩm Úc Đường từ từ trượt xuống.
Cô thuận theo đó mà tựa vào, lưng áp sát vào bắp đùi anh, tư thế giống hệt như một người mẹ ôm đứa trẻ sơ sinh ngày thơ bé.
Mặt nước khẽ rung rinh.
Thẩm Úc Đường nâng tay, những ngón tay còn vương nước, từng giọt trượt dài trên lồng ռⓖ_ự_🌜 Lawrence. Cô nhẹ nhàng vuốt qua xương chân mày sâu thẳm của anh, rồi men theo đường nét khuôn mặt xuống đôi môi. Đôi môi mỏng được làm ẩm bởi hơi nước giờ đây đang mím chặt, như thể ẩn giấu rất nhiều điều chưa nói.
Thẩm Úc Đường nhìn anh, khẽ hỏi: "Sao thế, anh muốn nói gì với em à?"
Lông mi cô ướt đẫm, đôi mắt long lanh sáng ngời, khuôn mặt nhuốm màu hồng nhạt, mái tóc xoăn đen như rong biển bá-ɱ 💰á-ⓣ lấy cơ thể.
Yết hầu Lawrence khẽ rung động. Ánh mắt anh đặt trên khuôn mặt cô, trầm giọng hỏi: "Ivy, em có yêu anh không?"
Anh dừng lại, rồi nghiêm túc lặp lại: "Em biết đấy, anh nói là 'yêu', không phải là 'thích'. Là yêu."
Thẩm Úc Đường sững sờ một chút, không đáp lời ngay.
Cô đang nghiêm túc suy nghĩ rốt cuộc cảm xúc như thế nào mới có thể được coi là "yêu"?
Thấy sự im lặng của cô, Lawrence lại mở lời, như thể đang tìm kiếm một lý do hợp lý cho sự do dự của cô.
"Anh không muốn ép em phải chọn giữa 'yêu' hay 'không yêu'. Anh biết, đối với em, từ 'yêu' này rất nặng nề. Nó không phải là thứ có thể dễ dàng nói ra. Anh —"
Anh còn chưa dứt lời, Thẩm Úc Đường đã giơ tay lên, một ngón tay ư*ớ*т á*✞ đ·ặ·т 👢ê·𝓃 mô·ⓘ anh.
"Suỵt—"
Cô dịu dàng nhìn Lawrence, trong mắt chỉ có hình bóng anh, không hề có chút do dự nào: "Yêu chứ."
"Em yêu anh, Bùi Hành."
"Anh không cần phải nghi ngờ điều đó, được không?"
Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc Đường bày tỏ lòng mình một cách trực tiếp và không hề giữ lại như vậy. Vì cô đủ chắc chắn rằng anh sẽ không làm tổn thương cô, không rời bỏ cô, vì cô đủ tin tưởng anh.
Kể từ khi ở bên Lawrence, Thẩm Úc Đường cũng dần học được cách thể hiện trọn vẹn mọi cảm xúc của mình với đối phương. Những thói quen kìm nén, tự dày vò và tự nghi ngờ bản thân giống như những lớp quần áo cũ ẩm ướt, dần dần được lột bỏ khỏi cơ thể cô.
Cô bắt đầu nói ra nhu cầu của mình, bắt đầu để mình dựa dẫm vào một người, cuối cùng thì mây tan thấy trăng sáng. Cô cuối cùng cũng biết hóa ra một mối ⓠ●υ𝒶●ռ ⓗ●ệ lành mạnh là như thế này. Không cần giằng xé, không cần lúc nóng lúc lạnh, mà là luôn luôn nhất quán. Là ở bên đối phương, cô có thể an tâm sống thật với chính mình.
Chính Lawrence đã chữa lành cho cô, đã cứu rỗi cô.
Vì vậy, cô nghĩ, cô yêu anh.
Cô rất, rất yêu anh.
Lúc này, họ áp sát vào nhau bằng cơ thể tr*n tr**, và trái tim cũng vậy.
Không có khoảng cách, không có phòng bị.
Lawrence nhẹ nhàng tựa trán vào trán cô, trầm giọng nói: "Thật ra về chuyện này, anh đã suy nghĩ rất lâu, rất rất lâu rồi."
"Anh đã suy đi tính lại vô số lần, để xác nhận rằng đây không phải là bộc phát nhất thời, cũng không phải do không khí lễ hội mang lại."
Trái tim Thẩm Úc Đường đột nhiên lỡ một nhịp, hơi thở nghẹn lại, lồng n🌀_ự_𝐜 đập thình thịch.
... Cô dường như đã biết anh định nói gì.
"Ban nãy anh định nói là —"
"Merry Christmas, Ivy."
"Marry me."
Hơi nước nhẹ nhàng lan tỏa, cô nhìn thẳng vào ánh sáng trong mắt anh. Khoảnh khắc đó, mọi âm thanh đều tĩnh lặng lại.
Lawrence nhìn cô, rồi nói tiếp: "Em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ đâu, Ivy. Anh chỉ muốn nói với em rằng, chỉ cần em muốn, em có thể nói 'yes' với anh bất cứ lúc nào."
"Lấy anh nhé, để anh mãi mãi thuộc về em, được không?"
← Ch. 84 | Ch. 86 → |