My babygirl
← Ch.63 | Ch.65 → |
Đừng giận nữa, anh Bùi Hành
*
Vừa bước vào đồn cảnh sát, Lawrence liền nhìn thấy cô.
Cô mặc một chiếc váy tím, ngồi cúi gằm trên băng ghế, đầu rũ xuống rất thấp. Mái tóc đen dài uốn nhẹ rủ xuống đôi vai, che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ hai cánh tay trắng nõn. Đôi vai còn khẽ run lên theo nhịp, vừa nhìn đã biết là đang khóc. Nhưng ngay cả khi khóc, cô cũng không chịu để ai nghe thấy, lặng lẽ, không một tiếng nấc, cả người co lại thành một cục nhỏ, giống hệt một chú mèo đen ướt sũng lạc trong đêm mưa, đáng thương vô cùng.
Ánh mắt Lawrence khi vừa đẩy cửa bước vào vẫn còn phủ kín sương lạnh, đó là sự cảnh giác sinh ra từ nỗi lo lắng tột cùng, từ đoạn đường vội vã chạy đến đây.
Nhưng khi thấy cô co ro một góc, giấu mình lại mà khóc thành một mảnh vụn, tất cả những gì sắc bén trong anh lại lặng lẽ tan biến.
Chỉ còn lại một hồ nước dịu dàng, không hề phòng bị mà dâng lên.
Anh bước tới, đi về phía cô, đứng ngay trước mặt.
Cúi đầu xuống, giọng nói so với thường ngày bỗng dịu hẳn, trầm thấp hơn rất nhiều: "Sao lại để mình thành ra thế này... Ivy?"
Ivy của anh, mới chỉ mười ba ngày không gặp, đã khiến mình uất ức đến nông nỗi này. Cổ họng Lawrence nghẹn chặt, nơi lồng 𝐧𝖌ự-🌜 như bị búa nện mạnh mấy lần. Anh rất muốn ngồi xuống, đưa tay ôm lấy cô, nhưng vào khoảnh khắc này lại không dám vội vàng chạm vào.
Anh thực sự thấy trái tim mình như sắp vỡ tan.
Thẩm Úc Đường đang khóc, nhưng có một khắc cô cứ ngỡ rằng mình đã sinh ảo giác. Cô dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Là giọng Lawrence.
Nhưng cô không dám tin. Cô ngừng khóc, bỗng nín thở, nước mắt vẫn từng giọt từng giọt rơi. Cô chờ đợi — chờ cho âm thanh ấy hoặc lặp lại, hoặc tan biến.
Có lẽ là vì cô đã suy sụp đến cực điểm, ngay cả ý thức cũng lừa gạt cô. Làm sao Lawrence có thể xuất hiện ở đây được?
Thế nhưng giây tiếp theo, giọng nói kia lại vang lên, gần hơn, rõ ràng hơn: "Ivy, nhìn tôi."
Tim Thẩm Úc Đường giật thót, da đầu như bị một bàn tay vô hình kéo căng, từng nhịp từng nhịp. Cô còn chưa kịp ngẩng đầu thì Lawrence đã cúi xuống, quỳ gối trước mặt cô, nhẹ nhàng gạt đi mấy sợi tóc rối, giọng khẽ đến mức như một tiếng thì thầm: "Nhìn tôi."
Anh nhíu mày, ngón tay cái khẽ nâng cằm cô. Khuôn mặt lem nhem nước mắt của cô giống như vầng trăng tàn ló ra từ tầng mây dày. Hàng mi ướt sũng, ánh mắt rụt rè ngước lên nhìn anh, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ hoe. Cổ họng cô nghẹn ứ, chẳng thốt nổi lời nào, ngay cả nuốt xuống cũng khó khăn. Người mà cô nghĩ chỉ tồn tại trong ảo giác giờ lại hiện hữu trước mặt, anh mặc chiếc sơ mi trắng tinh, tay áo xắn lên, cà vạt chưa kịp thắt, nút trên cùng cũng bỏ ngỏ. Người đàn ông ngày thường lúc nào cũng chỉnh tề không chê vào đâu được, giờ lại mang theo vẻ hoảng loạn bụi bặm của kẻ vừa vội vàng vượt đường xa.
Dù ngồi xổm, anh vẫn cao lớn như một bức tường, ngăn cách cô với tất cả ồn ào xung quanh. Lawrence không nói thêm, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, đôi môi mím chặt, bàn tay rắn rỏi vẫn chạm nơi gò má cô.
Nước mắt cô rơi xuống, ngón tay anh liền dịu dàng lau đi.
Nhưng càng lau càng nhiều, như con đê bị phá, nước mắt trào ra không dứt. Anh thoáng bối rối, bị những giọt lệ tuôn xối xả dọa đến mất phương hướng. Trong đôi mắt xám xanh hiếm thấy thoáng hiện sự hoang mang — điều chưa bao giờ thuộc về Lawrence De Ville.
Sao lại khóc đến thế này?
Anh không màng gì nữa, cũng chẳng bận tâm cô có đồng ý hay không, lập tức vòng tay ra sau đỡ lấy đầu cô, tay kia nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ kéo cô vào lòng mình. Khuôn mặt Thẩm Úc Đường bị ép chặt vào lồng 𝖓𝖌·ự·𝖈 anh, áp sát chiếc sơ mi trắng. Lớp vải mỏng tinh khiết nhanh chóng thấm đẫm nước mắt và hơi thở ấm áp, trở nên lạnh ẩm. Cằm anh tì trên đỉnh đầu cô, bàn tay sau gáy nhẹ nhàng mà kiên định, nhịp nhàng v**t v*, an ủi.
"Muốn khóc thì cứ khóc đi."
"Không sao đâu, tôi ở đây rồi."
"You'll be okay, my babygirl."
Giọng nói trầm khàn của anh như một khúc hát ru khe khẽ, từng chữ từng chữ không chỉ lọt vào tai cô, mà còn cứng rắn len vào tận đáy tim.
Bàn tay anh ấm áp, cơ thể anh cũng ấm, cả vòng ôm toát lên hương vị quen thuộc, hương vị chỉ thuộc về Lawrence.
Không ai an ủi thì thôi, một khi được vỗ về, tòa cao ốc vững chắc mà cô đã dựng lên trong lòng lập tức ầm ầm sụp đổ.
Cô vùi mặt vào 𝐧gự●𝖈 anh, khóc đến xé ruột gan, như muốn trút hết mọi tủi hờn, chua xót, bất an, giày vò của hôm nay thành nước mắt mà cuốn đi.
Tiếng khóc lớn đến mức cả đồn cảnh sát đều nghe thấy.
Nhưng chẳng ai dám nhìn họ.
Bởi ngay sau lưng Lawrence, lúc này có ba vệ sĩ áo đen đứng thẳng tắp, mặt lạnh như tiền, im lìm như ba bức tường đen.
Thẩm Úc Đường vừa khóc vừa nấc, giống như nấc cụt, tiếng nói lắp bắp không rõ ràng: "Điện thoại... trong đó còn nhiều email quan trọng... tài liệu khách hàng... còn có... còn có sổ ghi chú ý tưởng của tôi... huhu... tất cả đều mất rồi..."
"Tôi ghét nước Ý! Tại sao lại nhiều trộm cắp thế... thật sự rất ghét... tôi muốn về nước... tôi không muốn ở đây nữa..."
Nước mắt nóng hổi rơi xuống lồng п-🌀-ự-𝐜 Lawrence, nó𝓃●🌀 ⓑ●ỏп●𝐠, dồn dập, như đốt cháy trái tim anh. Nghe vậy, anh vừa đau lòng vừa kinh hãi. Cô phải chịu ấm ức đến mức nào mới có thể thốt ra những lời chán ghét đất nước này như thế? Lawrence không phân biệt được đó là lời oán thán trong cơn tức giận hay là suy nghĩ thật sự. Chỉ cần nghĩ đến việc cô thật sự muốn rời đi, anh đã thấy không thở nổi.
Anh chỉ có thể ôm cô chặt hơn nữa, cúi đầu dỗ dành: "Ừ, bọn họ thật đáng ghét. Nước Ý cũng đáng ghét."
Cô vừa khóc vừa gật đầu: "Tôi không muốn ở đây nữa... cảnh sát chẳng có tác dụng gì... điện thoại căn bản... căn bản không tìm lại được..."
Đau đớn đến thế rồi, Thẩm Úc Đường vẫn không quên dùng tiếng Trung, sợ cảnh sát nghe được mà ngay cả giấy xác nhận mất cắp cũng không cấp cho cô.
"Vậy chúng ta không ở lại nữa, được không?" Lawrence thuận theo lời cô, từng bước từng bước dỗ dành, giọng điệu chậm rãi như đang dệt một tấm lưới an toàn phủ kín lấy cô.
"Tôi sẽ cho người đi tìm điện thoại. Dù phải lật tung cả nước Ý cũng sẽ tìm lại cho em. Được không?"
Thẩm Úc Đường ngẩng lên từ 𝓃*𝖌ự*𝐜 anh, đôi mắt đỏ như hoa hồng vừa ngâm nước: "Anh nói đó nhé... anh không được lừa tôi."
"Tôi không lừa em." Lawrence nghiêm túc hứa hẹn, "Tôi chưa bao giờ lừa em."
Cô khóc thật lâu, khóc đến khi nước mắt cạn khô, giọng cũng khản đặc, cả người mềm nhũn mới chịu dừng lại.
Trước mắt chỉ còn mờ mịt, đầu óc lâng lâng, nhưng cuối cùng, trái tim đã không còn nhói buốt, cổ họng cũng chẳng còn tắc nghẹn như nuốt phải đá.
Lawrence cúi đầu nhìn dáng vẻ khóc lóc lộn xộn của cô, từ túi quần tây lấy ra một chiếc khăn tay, gấp ngay ngắn chỉnh tề, sạch sẽ ⓜề-〽️ Ⓜ️ạ-𝖎, còn thoang thoảng mùi nước hoa nam tính. Anh khẽ dùng chiếc khăn ấy lau đi những vệt nước mắt trên gương mặt cô, rồi đưa khăn tới trước mũi cô, giọng nhẹ như gió: "Xì mũi đi."
Thẩm Úc Đường sững người.
Sao anh giống hệt mẹ mình thế, còn phải dạy cô xì mũi nữa. Cô không muốn mượn tay anh làm chuyện này đâu.
Cô mím môi, hàng mi vẫn đọng nước mắt, ngập ngừng nhận lấy chiếc khăn tay thơm tho ấy khẽ khàng xì mũi.
Nhưng lại không dám xì mạnh, sợ âm thanh quá thô lỗ khiến người ta giật mình. Không xì thì thôi, đã xì thì nửa vời, nghẹt ngay giữa mũi khó chịu vô cùng. Cô lại chỉ biết hít hít mấy cái, khẽ rụt vai.
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
Lawrence hoàn toàn không để tâm đến việc cô làm bẩn chiếc khăn Hermès của mình, anh nhận lấy, vo tròn rồi nắm chặt trong tay.
"Đỡ rồi."
Thế nhưng vừa nói, vai cô vẫn run lên từng chập, giọng nói nghẹn ngào. Rõ ràng là rất đau lòng.
Lawrence đưa tay đỡ cô đứng dậy khỏi ghế dài, vòng tay ôm vai, chuẩn bị đưa cô ra khỏi đồn cảnh sát.
"Đợi đã... biên nhận của tôi còn—"
"Pierre sẽ lo. Tôi đưa em về trước." Nói xong, anh dìu cô bước ra ngoài.
Thẩm Úc Đường còn chưa hoàn hồn, hai người đã ra tới cửa. Vừa đẩy cửa, hơi nóng từ ngoài ùa vào. Mưa vừa ngớt, hơi đất bốc lên càng gay gắt.
Nhưng ít ra không khí ngoài này trong lành hơn nhiều.
Cô khóc đến mức chân tay mềm nhũn, chẳng còn sức mà bước, chỉ có thể dựa hẳn vào anh, cả người ngả sang.
Lawrence chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ ôm lấy cô, đưa cô đến chiếc xe chờ sẵn trước cửa. Cửa xe đã được mở, anh dìu cô vào, rồi vòng sang phía bên kia ngồi xuống cạnh.
Tài xế không nổ máy ngay, vách ngăn lập tức kéo lên, tách biệt hẳn với khoang trước. Bên trong yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ nhịp tim của nhau.
Đèn trần hắt xuống, dịu dàng ấm áp, càng khiến ánh mắt Lawrence trở nên sâu lắng. Anh nghiêng đầu nhìn cô, cuối cùng bật ra câu hỏi đã kìm nén rất lâu: "Lục Yến Hồi đâu?"
Vừa nhắc đến cái tên ấy, giọng anh lập tức lạnh băng: "Sao em lại ở đồn cảnh sát một mình?"
Nghe giọng điệu đã biết là anh đến hỏi tội. Nhưng không phải trách cô, mà là trách Lục Yến Hồi.
Thế nhưng giờ Thẩm Úc Đường không muốn nhắc đến cái tên đó chút nào. Hôm nay tất cả ấm ức của cô đều do người ấy mà ra.
Cô im lặng.
Lawrence nhướng mày: "Cãi nhau rồi?"
Cô vẫn không nói.
Đặt trong hoàn cảnh khác, hai người kia cãi nhau, anh có lẽ còn vui mừng. Nhưng đúng vào ngày sinh nhật cô mà cãi nhau, chỉ khiến anh tức tối thêm.
Anh không hiểu nổi Lục Yến Hồi rốt cuộc muốn làm gì?
"Không nói tức là cãi rồi."
Lawrence tiện tay ném chiếc khăn tay dính nước mắt và nước mũi của cô vào thùng rác nhỏ cạnh ghế, lại rút khăn giấy, nâng cằm cô, lau nước mắt.
"Sao lại khóc nữa rồi?"
Lần này chắc là khóc vì Lục Yến Hồi.
Nước mắt làm mascara lem nhem, vệt đen vệt đỏ lẫn lộn nơi khóe mắt, bừa bãi mà lại có phần đáng yêu.
Cô vẫn im lặng, rũ mắt, để mặc anh lau. Lau càng lâu, lông mày anh càng 𝖘●❗●ế●† c♓●ặ●✝️, đáy mắt xám mờ thoáng hiện một tầng băng giá. Anh giận, nhưng không phải giận cô—
Mà giận kẻ khiến cô khóc.
"Hắn không biết hôm nay là ngày gì sao? Lại dám làm em buồn vào đúng hôm nay?" Anh vo viên tờ giấy đã ướt, bực bội ném vào thùng, "Nói tôi nghe xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Úc Đường không muốn nhắc tới. Huống chi điện thoại cũng mất rồi, cô còn chẳng rõ Lục Yến Hồi có nhắn tin cho mình không.
Có lẽ... có lẽ hắn chỉ đến muộn thôi?
Đến lúc này, cô vẫn tìm cớ cho hắn, vẫn không chịu tin Lục Yến Hồi thật sự cố tình làm cô buồn trong ngày sinh nhật. Trong lòng cô vẫn còn một chút hy vọng mù quáng.
Lawrence thấy cô không chịu mở miệng thì dứt khoát quay đầu, né tránh ánh mắt. Anh không muốn nhìn thấy cảnh cô đau lòng vì một người đàn ông khác.
Trong xe im lìm đến khó chịu. Ngoài cửa kính, đêm Rome đèn sáng lấp loáng, bóng hình méo mó.
"Nếu em còn rơi thêm một giọt nước mắt vì hắn, đêm nay hắn sẽ không để em đi đâu nữa." Giọng Lawrence lạnh băng, xộc thẳng vào tim, khiến Thẩm Úc Đường hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngác.
Một lúc sau, cô mới khàn giọng mở miệng: "Anh ấy... hôm kia đã đi Milan rồi." Giọng cô vì khóc quá lâu mà khô rát, "Hôm qua còn hứa chắc chắn sẽ về, cùng tôi đi xem nhạc kịch... Nhưng hôm nay thì không thấy đâu."
Đi Milan?
Lawrence khẽ nheo mắt, tựa hồ đoán ra điều gì. Nhưng Thẩm Úc Đường không để ý.
"Vậy em nghĩ, " Anh thấp giọng, chẳng mang theo chút an ủi, "Tại sao anh ta không trả lời em?"
Thẩm Úc Đường rũ mi, như đang nhấm nháp đáp án.
"Chắc là bận công việc thôi. Nếu anh ấy thật sự gặp rắc rối lớn... tôi cũng có thể hiểu."
Lawrence cười lạnh, giọng nói trầm thấp, thoáng chút mỉa mai: "Thật sao?" Anh đưa tay, kẹp lấy cằm cô, nâng lên, "Tôi đã dời toàn bộ công việc hôm nay từ một tuần trước."
Thẩm Úc Đường khựng lại, thoáng ngạc nhiên nhìn anh, lắp bắp: "Anh... sẽ không phải là... vì sinh nhật tôi chứ?"
Nghe vậy, Lawrence suýt bật cười vì tức.
"Không thì sao? Tôi rảnh rỗi dời việc cho vui chắc? Hay thấy mình kiếm được nhiều tiền quá?"
Thẩm Úc Đường nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhưng vốn dĩ hôm nay tôi cũng đâu định ở cùng anh... sao anh còn hủy lịch."
Nghe vậy, sắc mặt Lawrence lập tức sầm lại, đôi mắt u ám, khoé môi mím chặt, hụt hẫng rút tay về, xoay người, tức đến mức chẳng buồn để ý tới cô nữa.
Mà khi anh đã không muốn để tâm đến ai thì có nước sôi 90 độ cũng chẳng hâm nóng nổi.
"Thôi mà, đừng giận nữa, anh Bùi Hành." Thấy anh gần như bị chọc tức 𝐜h_ế_𝐭, Thẩm Úc Đường đành đem chiêu cuối ra, khẽ kéo tay áo sơ mi anh, giọng mềm hẳn đi: "Làm sao anh biết tôi ở đồn cảnh sát vậy? Sao anh giỏi thế, tìm được tôi nhanh vậy?"
Tiếng "anh Bùi Hành" cô gọi bằng tiếng Trung, 𝖒ề●m Ⓜ️ạ●ï uyển chuyển hơn hẳn tiếng Ý.
Nghe thấy khiến trong cổ họng Lawrence dấy lên một cơn ngứa ngáy tê dại, càng thêm khô khát. Lúc này anh mới xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào cô.
"Bởi vì bây giờ em là 'Politically Exposed Pers𝖔𝓃.💲' của tôi. Chỉ cần tên em được nhập vào hệ thống dưới bất kỳ hình thức nào, tôi sẽ nhận được thông báo ngay lập tức, hiểu chưa?"
Thẩm Úc Đường kinh ngạc, chậm rãi gật đầu.
Không hổ là ở quốc gia tư bản, có tiền có thế lại có thể chơi trò này, đúng là mở mang tầm mắt.
"Tôi đã hứa với em rồi, Ivy, chuyện trước kia sẽ không lặp lại nữa." Nói rồi, Lawrence đưa tay khẽ gạt sợi lông mi cong cong ở khóe mắt cô, ngón tay lướt nhẹ qua đuôi mắt: "Suýt nữa thì rơi vào trong mắt, có khó chịu không?"
Đầu Thẩm Úc Đường choáng váng, lắc nhẹ.
Dù không muốn thừa nhận, nhưng tâm trạng cô thật sự vì sự xuất hiện của Lawrence mà sáng sủa hơn. Giống như bầu trời phủ mây đen bỗng hé ra một vệt sáng.
"Nhưng điện thoại của tôi... thật sự có thể tìm được sao?"
Đây mới là điều cô lo lắng nhất. Thẻ tín dụng còn có thể báo mất, khóa thẻ, nhưng nếu điện thoại mất, những tài liệu quan trọng kia coi như không còn cách nào lấy lại.
Lawrence nhìn cô, trịnh trọng nói: "Tôi đã hứa rồi thì nhất định sẽ tìm được. Chỉ là có thể sẽ tốn chút thời gian. Dạo này em có máy dự phòng dùng không?"
Cô đúng là có một cái, nhưng máy đời cũ, bộ nhớ ít, dùng lâu thì dễ nóng và giật.
"Có thì có—"
"Không sao, ngày mai tôi sẽ bảo Pierre đưa cho em một cái mới." Lawrence không hề hỏi ý kiến cô đã thẳng thừng quyết định."Còn nữa, trong ví của em khi đó có bao nhiêu tiền?"
Thẩm Úc Đường nghĩ một lát: "Khoảng hơn hai trăm euro."
Cô vừa dứt lời, Lawrence đã rút từ ví đen ra năm tờ 100 euro đưa tới trước mặt cô.
"Bị trộm mất từng ấy, mèo thần tài chắc xót lắm nhỉ?"
Thẩm Úc Đường không chịu nhận, đẩy trả lại: "Đâu phải anh trộm, đưa tiền cho tôi làm gì?"
Lawrence không nhúc nhích, ngón tay trắng lạnh vẫn kẹp mấy tờ tiền xanh biếc: "Nhưng hôm nay là sinh nhật em, tôi chỉ muốn em vui hơn chút.
"Điều này... không sai chứ?"
"Vậy tôi cũng không cần tiền của anh."
Thấy cô kiên quyết, Lawrence cũng không ép, cất tiền về.
Bên ngoài là màn đêm ngày một đen đặc, ánh đèn đô thị dần thưa thớt, như vệt mực loang ra, bị kéo giãn và nhạt dần giữa trời và đất.
Đúng lúc ấy, điện thoại Lawrence reo lên. Anh nhìn thoáng qua màn hình rồi nghe máy.
"Chuyện gì?... Ừ, biết rồi. Làm tốt lắm... Được."
Ngắt máy, anh nhìn về phía Thẩm Úc Đường, khóe môi khẽ nhếch: "Tìm thấy điện thoại rồi."
Đôi mắt Thẩm Úc Đường sáng rực, lập tức ngồi thẳng: "Thật sao?"
"Không mở khóa được, nên họ vứt luôn ở thùng rác nhà ga."
Tạ ơn trời.
Trái tim vốn u ám của Thẩm Úc Đường rốt cuộc cũng sáng bừng trở lại.
"Chỉ có điều em phải theo tôi về một chuyến. Pierre đã mang điện thoại đến nhà tôi." Lawrence nói với dáng vẻ chuẩn mực, phong độ, ánh mắt ngay thẳng. Lời mời dường như chỉ thuần túy là vì tiện lợi và lễ phép, chẳng hàm ý gì khác. Thẩm Úc Đường không vạch trần anh.
Cô cũng không chắc Lawrence thật sự nghĩ gì. Bởi giờ đây, anh giống như một quý ông đường hoàng, cứu người trong lúc nguy nan.
Cô không muốn đoán mò, lỡ đâu lại thành trò cười.
"Được. Làm phiền anh ấy quá."
Xe chạy lên đoạn dốc, cuối cùng dừng lại ở lưng chừng núi ngoại ô thành phố. Nơi này từng là hành cung của quý tộc La Mã thế kỷ XVIII, XIX, nay đã cải tạo thành khu biệt thự của giới thượng lưu.
Biệt thự của Lawrence mang phong cách hiện đại, mặt ngoài là đen - trắng - xám. Cao cấp, lạnh nhạt, giản lược.
Rất hợp với khí chất của anh.
Xe vào gara ngầm, ánh đèn bật sáng từ trên cao, chiếu lên hàng loạt siêu xe lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo, sâu hút.
Thẩm Úc Đường xuống xe, không quên mang theo chiếc túi cũ nát, theo sau Lawrence vào thang máy. Cửa vừa mở ra, đập vào mắt là phòng khách rộng lớn.
Nội thất tối giản, thậm chí gọi là lạnh lẽo.
Ghế sofa xám, bàn trà đen, tường trắng không hoa văn. Mỗi món đồ đều tinh xảo, như trưng bày trong triển lãm.
Đắt, nhưng không phô trương. Đơn sơ, nhưng không nhạt nhẽo.
Đồ đạc đâu ra đó, chỉnh tề gọn gàng, song thiếu hẳn hơi thở của người ở.
Đây là lần đầu Thẩm Úc Đường đến nhà Lawrence, bất giác nhớ lại khi mới gặp, anh từng giữ vẻ cao ngạo, lạnh lùng.
Mà nay, đứng giữa phòng khách của anh, trong lòng cô lại dấy lên một cảm giác khẽ khàng khó nói.
Lawrence như không nhận ra sự ngượng ngập của cô, tiện tay ↪️●ở●❗ á●ⓞ khoác vắt lên sofa, đi đến quầy bar, rót hai ly nước đá.
"Sao không ngồi?" Anh đưa cho cô một ly, "Ngồi một lát đi, có lẽ còn chờ Pierre thêm chút."
Thẩm Úc Đường chọn chiếc ghế đơn ngoài rìa, nhận ly nước: "Cảm ơn."
Cô chỉ ngồi ở mép ghế, chưa đến mức làm sofa lún xuống. Thấy cô căng thẳng như chim sợ cành cong, Lawrence bật ra một tiếng cười khẽ khàng từ mũi: "Thế nào? Lại bắt đầu sợ tôi rồi à? Hửm?"
Anh không ngồi xuống, chỉ đứng ngay trước mặt, cúi mắt nhìn cô: "Yên tâm, tôi sẽ không thừa cơ đâu."
"Ừ." Thẩm Úc Đường qua loa đáp, mắt vẫn dõi theo những viên đá xoay tròn trong ly nước.
"Uống đi. Khóc lâu như vậy, giọng cũng khản rồi." Lawrence ngón tay gõ nhẹ lên thành ly trong tay cô, khẽ vang một tiếng lanh lảnh: "Tôi không bỏ thuốc, cứ yên tâm mà uống."
Thẩm Úc Đường ngước mắt lườm anh rồi uống vài ngụm nước.
Dòng nước mát lạnh men theo cổ họng trượt xuống, len lỏi đến dạ dày, khiến cả người khoan khoái tỉnh táo hơn nhiều.
Lawrence bật cười, cuối cùng cũng ngồi xuống sofa bên cạnh, duỗi đôi chân dài, lười nhác ngả người.
"Em nhận được quà chưa?"
Thẩm Úc Đường ngẩng lên: "Quà gì?"
"Xem ra vẫn chưa."
Anh đan tay đặt lên gối, tùy ý dựa vào ghế. Cúc áo sơ mi trên cùng mở hai hạt, cổ áo hơi nhướng, hé ra một mảng xuân quang mơ hồ.
Sơ mi trên người anh lúc nào cũng căng chặt, mấy chiếc cúc vàng nhỏ như sắp bung ra đến nơi, dường như chỉ cần một cử động mạnh là vỡ tung.
Mất đi sự che chắn của cà vạt, từ góc nhìn của Thẩm Úc Đường, qua kẽ hở sơ mi căng phồng, mơ hồ có thể thấy một vệt da trắng lạnh, cùng chút hồng nhạt lẩn khuất.
Cô lập tức né tránh ánh nhìn của anh, như thể đang đối diện với kẻ thù.
Đây là lãnh địa của Lawrence, mà lúc này cô chẳng khác nào con chim bị nhốt trong lồng. Chỉ cần anh muốn giam cầm, cô đừng hòng nghĩ đến chuyện thoát ra.
"Tôi đã gửi cho em vài món quà, đặt ở khách sạn rồi. Hy vọng em sẽ thích." Nói đến đây, dường như chợt nhớ ra điều gì, anh khẽ vỗ gối: "Đúng rồi, ở nhà còn vài món quà chưa kịp tặng.
"Muốn đi xem thử không?"
Lời mời cuối cùng kia rõ ràng là một cái bẫy, chờ cô sa chân vào. Thẩm Úc Đường không phải không nghe ra.
Nhưng ánh mắt Lawrence lại giam chặt lấy cô, không hề chớp, tựa như chỉ cần cô không gật đầu, anh cũng sẽ chẳng chịu rời đi. Mà ngay tại đây, ngay lúc này, dã thú đã trở về lãnh địa của nó, lớp mặt nạ phong độ bày ra nơi công cộng đã rơi xuống, lộ ra sự sắc bén, tấn công tr*n tr**.
"Là cái gì?"
Đáng tiếc, con mồi dường như không chịu mắc câu.
Kẻ săn mồi cũng chẳng vội bực, chỉ nhẫn nại mỉm cười, tiếp tục thả mồi: "Em nhất định sẽ thích. Muốn có được kho báu thì phải mạo hiểm một chút, chẳng phải sao?"
Không rõ là bị đôi mắt xám xanh kia mê hoặc hay bị hai chữ "kho báu" khơi gợi, Thẩm Úc Đường cân nhắc giây lát, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Được. Tôi vốn thích mạo hiểm."
Lawrence đứng dậy, dẫn cô đi về phía một gian phòng bên cạnh.
So với "thư phòng, " nó giống một tàng thư các hơn. Những kệ gỗ màu sáng cao đến tận trần, vây kín ba phía.
Trên kệ bày đầy sách, xếp ngay ngắn theo phân loại, đủ loại ngôn ngữ, đủ thể loại, chỉnh tề như tác phẩm trưng bày.
Đi sâu thêm nữa là một phòng họp. Từ cửa sổ sát đất nhìn ra xa có thể thu trọn cảnh sắc thành Rome dưới chân núi, tầm nhìn tuyệt vời.
"Vậy, món quà anh nói ở đâu?" Thẩm Úc Đường hỏi. Lawrence không đáp, chỉ tiếp tục đi tới hàng giá sách cuối cùng rồi dừng lại.
Anh đưa tay chống vào mép kệ, khẽ dùng lực, cả dãy kệ liền theo đường ray chậm rãi trượt sang một bên, giống như bức tường vừa hé ra một khe nứt.
Đằng sau đó lại ẩn giấu một gian phòng khác.
Anh đứng nơi cửa, nghiêng người nhìn cô, khóe môi nhếch cười: "Có muốn tiếp tục cuộc phiêu lưu không?"
Thẩm Úc Đường ngẩn người kinh ngạc.
Thì ra trong nhà của giới tài phiệt quả thật giống hệt phim ảnh, còn có cả mật thất.
Bị sự hiếu kỳ thôi thúc, cô không nhịn được mà bước tới.
Thế nhưng, khi đứng ở ngưỡng cửa, nhìn rõ những thứ được bày trong căn phòng kia, cô bỗng hít mạnh một hơi lạnh buốt.
← Ch. 63 | Ch. 65 → |