Mỹ nhân rơi lệ
← Ch.61 | Ch.63 → |
Nước mắt của đàn ông, sự mềm lòng của phụ nữ
*
Thẩm Úc Đường ngẩn người đứng nguyên tại chỗ, đầu ngón tay còn lơ lửng bên gò má Lục Yến Hồi, hoàn toàn chưa kịp thoát khỏi cơn chấn động trước mắt.
Cô chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nhìn thấy Lục Yến Hồi rơi lệ. Hắn vốn luôn điềm tĩnh, vững vàng, mọi cảm xúc xấu đều giấu kín trong lòng. Dù có chuyện gì, hắn cũng chỉ lặng lẽ tự mình gánh lấy, chưa từng một lần lộ ra chút yếu mềm trước mặt cô. Vậy mà... hắn lại khóc ư?
Thẩm Úc Đường gần như chưa bao giờ thấy đàn ông rơi lệ. Nếu có, cô nghĩ mình cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên, thậm chí còn thấy mới mẻ. Nhưng cô chưa từng ngờ rằng người đầu tiên rơi nước mắt trước mặt mình lại chính là Lục Yến Hồi.
Sự yếu đuối đột ngột của hắn khiến cô lúng túng đến mức không biết phải làm sao để an ủi. Bởi ngay cả chính cô cũng hiếm khi khóc. Ngay cả quãng thời gian khó khăn nhất khi mới sang Ý, cô cũng không rơi một giọt lệ.
Cô luống cuống nắm lấy tay hắn, giọng nói nhẹ nhàng có chút run: "Anh sao vậy... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Là vì chuyện của cha anh sao?" Cô dè dặt hỏi, giọng hạ thấp hơn, sợ lỡ chạm vào vết thương hắn không muốn ai động đến.
"Không phải." Giọng hắn khàn khàn.
Tạ ơn trời, hắn vẫn còn có thể trả lời.
Thẩm Úc Đường kéo hắn ngồi xuống sofa. Vốn định để hắn ngồi bên giường, nhưng nghĩ đến việc hắn còn chưa tắm, không thể để 👢*ê*ⓝ ɢ*ℹ️ườ*𝓃*🌀 nên thôi. Cô thuận thế ngồi lên đùi hắn, giọng nói dịu dàng, tiếp tục hỏi: "Anh thật sự khóc sao? Có thể nói cho em biết, rốt cuộc là vì chuyện gì không?"
Kính mắt của hắn đã tháo xuống, đôi mắt phảng phất hơi nước giờ càng thêm nhuộm vẻ mong manh. Ánh nhìn ấy ướ_🌴 á_†, khiến lòng cô càng thêm xót xa.
Cô khẽ vuốt mái tóc hắn, giống như mỗi lần hắn vẫn an ủi cô. Nhưng Lục Yến Hồi lại bắt lấy bàn tay ấy, nâng lên, áp vào bên má mình, khẽ cọ.
"Em lo cho anh sao?"
"Đương nhiên lo. Anh thế này, em thật sự rất lo."
Hắn không đáp, chỉ nhìn cô chăm chú. Một lát sau mới khẽ nói: "Tối nay tâm trạng của anh thực sự không tốt. Vì anh phát hiện... em cũng rất lo cho Lawrence."
Thẩm Úc Đường sững người, cổ họng như nghẹn lại. Cô không ngờ hắn sẽ nói thẳng ra.
Trong đầu thoáng hiện lại cảnh tối nay, khi mình hoảng hốt lao đến mạn thuyền, gọi to tên Lawrence. Cô mấp máy môi, rất lâu sau mới mở lời giải thích: "Là vì chính em đã để anh ấy nhảy xuống. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, em sẽ vô cùng tự trách. Đổi lại bất kỳ ai, em cũng sẽ lo lắng, không chỉ riêng anh ấy."
"... Thật vậy sao?" Hắn khẽ hỏi lại.
Cô không đáp ngay, chỉ cụp mắt xuống.
Cô cũng đang tự hỏi chính mình. Thật sao? Thật sự chỉ vì tự trách thôi ư? Chỉ vì sợ anh ấy xảy ra chuyện, lương tâm không yên?
Cứ cho là thế đi.
Cô không muốn nghĩ sâu thêm. Thà né tránh còn hơn.
Thẩm Úc Đường liền đổi đề tài: "Vậy nên... tâm trạng anh tối nay tệ như vậy, chỉ vì chuyện này thôi ư?"
Hắn trầm ngâm một lát, bỗng cúi đầu, vùi mặt vào hõm vai cô, sống mũi khẽ cọ nơi mạch 𝖒·á·𝖚 mềm mỏng. Vòng tay siết lấy eo cô, giọng hắn mơ hồ vang lên trong làn tóc cô: "Xin lỗi."
Cô khựng lại.
Sao bỗng dưng lại xin lỗi cô?
"Chuyện tối nay, trên boong, những lời anh hỏi em... có phải đã dọa em sợ không? Lúc đó anh không quan tâm em suýt 𝐜♓ế●𝐭 đuối, mà lại chất vấn vì sao em giấu anh."
Trong giọng của hắn ẩn chứa sự áy náy sâu kín.
Thẩm Úc Đường khẽ vuốt tóc hắn, ngón tay len qua từng sợi mề.Ⓜ️ Ⓜ️.ạ.𝖎, thì thầm: "Chuyện này vốn là em chưa xử lý tốt."
Nhưng điều cô không nói ra là: khi ấy, quả thật cô hơi bất ngờ. Bất ngờ rằng phản ứng đầu tiên của hắn không phải lo lắng cho sự an toàn của cô, mà là để tâm đến việc cô giấu giếm. Cô tự nhủ đó chỉ là phản ứng trong lúc nóng giận, hắn không kịp nghĩ nhiều. Huống hồ, việc cô đang bình an đứng trước mặt hắn cũng đã chứng minh chẳng có vấn đề gì.
Thế nhưng, nói không 🌀ợ-𝖓 𝐬ón-𝖌 trong lòng... thì là giả.
Con người vốn là vậy, bản thân không làm được trọn vẹn, nhưng lại hy vọng đối phương có thể.
"Là lỗi của anh." Vòng tay hắn şï·ế·𝖙 𝒸h·ặ·ⓣ hơn.
Vùng bụng 𝖒-ề-ⓜ ⓜạ-𝒾 khi ngồi xuống luôn khiến cô trở nên yếu ớt, đặc biệt là nơi bụng dưới, dường như chẳng còn chút xương cốt nào. Bàn tay hắn vừa khéo đặt ở giữa eo và đùi cô, cảm nhận rõ ràng độ ɱề-𝖒 𝐦ạ-𝐢 ấm áp, như thể muốn hút chặt lấy bàn tay hắn.
Xưa nay Thẩm Úc Đường không cho phép hắn chạm vào phần ấy, nhưng cô đâu biết, trong mắt hắn, nơi ấy lại gần như thiêng liêng — là chỗ ẩn chứa sức sống, là một trong những nét đẹp nhất trên тⓗ●â●𝓃 ✝️𝖍●ể cô.
Hắn ngẩng đầu, chậm rãi гú●т ⓡ●𝖆 khỏi mái tóc cô, ánh mắt sâu thẳm, trầm lặng mà cố chấp.
"Hôm nay anh mới hiểu, thì ra từ trước đến giờ, anh vẫn chỉ yêu em theo cách của riêng mình."
Hàng mi ướt rũ khẽ run, như cánh bướm khẽ vỗ.
"Trước đây em từng nói, có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ phát hiện chúng ta không hợp nhau. Khi ấy, anh đã nói, nếu thực sự có ngày đó, hãy biến anh thành người em thích."
Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi cô.
"Vậy nên..." Giọng hắn trầm thấp, càng thêm nghiêm túc.
"Em hãy biến anh thành người em yêu, có được không?"
"Em nói cho anh biết, em thích dáng vẻ nào của anh."
Ánh mắt hắn sâu như vực, giọng nói trầm khàn như sắp vỡ vụn: "Anh thật sự... thật sự không thể mất em."
Vừa dứt lời, khóe mắt hắn rốt cuộc không kìm nén nổi mà rơi xuống một giọt lệ.
Không hề báo trước.
Giọt lệ ấy rơi thẳng lên mu bàn tay Thẩm Úc Đường.
Cô ngẩn ngơ.
Trong tim như vang lên một tiếng nổ.
Cô chưa từng thấy đàn ông khóc, càng chưa từng nghĩ, Lục Yến Hồi sẽ thật sự rơi lệ trước mặt mình.
Mà khoảnh khắc này, khi nhìn hắn, cô chỉ nghĩ đến một từ — mỹ nhân rơi lệ.
Vốn đã mang vẻ tuấn nhã thanh lạnh, như tuyết ngưng ngọc khắc, nay đuôi mắt lại vương sắc hồng, càng thêm đẹp đến thắt tim.
Hắn không nức nở, không hề 𝖒●ấ●𝐭 ⓚı●ể●〽️ s🅾️á●ⓣ, chỉ hơi chau mày, để nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Từng giọt, từng giọt, chậm rãi mà liên tục.
Vệt nước men theo khóe mắt lướt qua gò má, trượt xuống yết hầu. Yết hầu khẽ động, giọt lệ lại tiếp tục rơi, đọng lại nơi hõm xương quai xanh.
... Đẹp đến rợn ngợp.
Cảm giác vỡ vụn ấy giống như một lời tuyên bố vô thanh: "Anh cho phép em làm tổn thương anh" — thực sự quá sức chấn động.
Thẩm Úc Đường ngây ngẩn nhìn hắn, hồi lâu vẫn chưa thể hoàn hồn.
Khoảnh khắc này thứ cô cảm nhận không chỉ là kinh ngạc, mà còn có một tia phấn khích mơ hồ — do sự đối lập tạo nên.
Người đàn ông từng trải, chín chắn, thành công, xử sự đâu vào đấy... giờ phút này lại vì quá sợ mất cô mà rơi lệ.
Lặng lẽ bày ra sự yếu mềm của mình.
Thẩm Úc Đường luôn cho rằng với người như Lục Yến Hồi, sụp đổ là điều không thể nào. Vậy mà giờ đây, hắn lại thật sự vỡ nát, ngay trước mặt cô. Vì cô.
Cảnh tượng ấy khiến cô gần như quên mất vừa nãy hắn đã nói những gì. Thẩm Úc Đường đưa tay, lau đi những vệt nước mắt trên má hắn. Cảm giác này kỳ diệu đến khó tả — đầu ngón tay cô đang chạm vào lại là để lau lệ cho một người đàn ông.
Cô khẽ hoàn hồn, hỏi hắn: "Vì sao anh lại nói những lời này?"
Lục Yến Hồi nhìn cô, đôi mắt vẫn đượm sương mờ: "Nếu anh làm đủ tốt, em sẽ không vì Lawrence mà dao động."
Trong giọng điệu ấy không có trách cứ, cũng chẳng hề oán hận, chỉ có một loại tự phủ định khó lòng diễn đạt.
"Anh không trách em." Hắn khẽ nói, "Anh chỉ trách chính mình. Là anh không đủ tốt."
"Xuất thân của anh định sẵn anh không thể giống Lawrence, bất chấp tất cả, thậm chí tự hủy diệt, để tranh đoạt thứ mình muốn."
"Trước khi gặp em, cuộc đời anh như đi trên lớp băng mỏng, bước nào cũng phải tính toán kỹ mười phần."
Nói đến đây, cổ họng hắn nghẹn lại, giọng khàn như chén ngọc vỡ vụn rồi vội vã ghép lại, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ lung lay nứt nẻ: "Là em đã khiến anh thay đổi. Chính em khiến anh trở nên khác đi, khiến lớp vỏ lạnh lẽo bên ngoài anh mọc ra ɱá_⛎ thịt."
Đôi mắt hoe đỏ, giọng nói khàn đục, lại thêm những lời thành thật đến rung động, cho dù là người phụ nữ lạnh lùng nhất nghe thấy cũng phải mềm lòng.
Lý trí thì nói, thương xót đàn ông là điều ngốc nghếch. Nhưng giờ phút này, Thẩm Úc Đường cho phép bản thân mình không cần nguyên tắc.
Nước mắt của hắn đã thực sự chạm đến tận trái tim cô. Trong đầu cô chỉ còn vang lên một điều: Hắn yếu đuối đến vậy, hắn cần mình đến thế, nếu không có mình hắn sẽ ra sao đây...
Cô chậm rãi đứng dậy, bước vào khoảng trống g*** h** ch*n hắn, cúi xuống ôm lấy đầu hắn, để gương mặt hắn áp lên 𝓃🌀ự*𝐜 mình.
Bàn tay mượt mà chải qua mái tóc hắn, giọng nói dịu dàng như dỗ dành: "Em biết mà, em biết tất cả. Đây không phải lỗi của anh."
Sau khi dỗ dành hắn một hồi, cô như đã hạ quyết tâm, chậm rãi nói: "Chờ triển lãm lần này kết thúc, chúng ta về Florence nhé."
Lục Yến Hồi ôm cô chặt hơn, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên người cô, đáp khẽ: "Ừ."
*
Tiệc sinh nhật vừa tàn, Sầm Thư Dữ cùng Fred khởi hành đến Barcelona nghỉ dưỡng. Thẩm Úc Đường và Lục Yến Hồi thì bắt đầu quãng nghỉ ngắn ngày tại Naples.
Hôm rời khỏi trang viên, nắng đẹp, gió êm, sóng lặng. Nhưng cô không còn gặp lại Lawrence nữa. Không gặp cũng tốt.
Bởi đêm hôm ấy, trong lòng Thẩm Úc Đường đã ngầm đưa ra quyết định — trước khi cảm xúc bản thân ɱ-ấ-✞ ki-ể-ⓜ 𝖘oá-✝️ hoàn toàn, cô tuyệt đối không nên gặp lại anh ta.
Cô hiểu quá rõ, càng tiếp xúc với Lawrence thì càng dễ sa vào. Anh là nhược điểm chí mạng trong cảm xúc của cô. Dù bản thân có tỉnh táo lý trí đến mấy, chỉ cần anh xuất hiện, mọi ranh giới đều trở nên mơ hồ.
Cô không muốn 𝐦ấ.t 🎋.❗.ể.𝐦 ş⭕á.ⓣ, không muốn tự hủy đi cuộc sống bình yên khó khăn lắm mới có được. Càng sợ sẽ bước nhầm một bước, hối hận cả đời.
Như Lục Yến Hồi từng nói, ở một mức độ nào đó, Lawrence mang trong mình sự cố chấp điên cuồng đến tự hủy. Rõ ràng anh có tất cả mọi thứ người khác ao ước: địa vị hiển hách, vạn người sùng bái, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió. Nhưng anh lại khao khát liều lĩnh, bất chấp tất cả để hủy hoại chính mình.
Điều đáng sợ hơn là — Thẩm Úc Đường thừa biết bản thân không đủ sức kháng cự cơn điên cuồng ấy. Vì thế, cô chỉ có thể yếu đuối mà chọn cách trốn tránh.
*
Thế nhưng, đến buổi chiều ngày thứ hai của kỳ nghỉ, khi cô cùng Lục Yến Hồi đang ngồi ở quán cà phê ngoài trời nơi thị trấn nhỏ, điện thoại bất ngờ reo lên.
Giọng Alice gấp gáp truyền đến: có một tạp chí danh tiếng tạm thời hẹn phỏng vấn chuyên đề, cần cô lập tức trở về Rome điều phối lịch trình.
Nghe xong, Thẩm Úc Đường không do dự, ngay đêm ấy liền thu dọn hành lý, vội vàng quay lại Rome. Với công việc, cô chưa từng chần chừ.
Sau khi trở về, cô lao vào nhịp sống quay cuồng: liên tục nhận lời phỏng vấn của nhiều tạp chí và truyền thông, gần như mỗi ngày đều bận rộn chạy giữa các phim trường và phòng triển lãm.
Loạt bài chuyên đề nối nhau lên sóng, video phỏng vấn liên tiếp phát hành, sức nóng của triển lãm càng lúc càng bùng nổ. Hashtag #MostraCreepy và #ArcoRoma nhanh chóng leo lên hạng hai bảng thịnh hành mạng xã hội địa phương, thu hút đông đảo khách tham quan, thậm chí có cả những người từ nơi khác lặn lội tìm đến phòng tranh.
Lần đầu tiên Thẩm Úc Đường thật sự cảm nhận được viễn cảnh rực rỡ mà cô hằng khao khát đang tiến gần về phía mình.
Nhưng đúng lúc vây quanh bởi tiếng người ồn ã nhất, cô lại vô tình nhớ đến lời Lawrence từng nói.
Anh chưa từng nghi ngờ năng lực của cô, còn tin rằng rồi sẽ có ngày có người thấu hiểu và trân trọng tác phẩm của cô. Khi ấy cô còn mỉm cười đáp lại: nếu thật sự có ngày đó, cô sẽ để anh tận mắt nhìn thấy.
Thế nhưng, kể từ khi dọn khỏi trang viên, đã nửa tháng trôi qua, cô chưa từng gặp lại anh.
Thỉnh thoảng Bùi Cạnh Nghi vẫn mời cô cùng Lục Yến Hồi về trang viên dùng cơm, nhưng Lawrence luôn vắng mặt.
Dù vậy, khoảng thời gian không gặp anh, trong lòng Thẩm Úc Đường lại hiếm hoi có được sự bình yên chưa từng có.
Không còn giằng co lặp lại, không còn thấp thỏm lo sợ một câu nói hay một cử chỉ nào đó sẽ khiến cô vượt quá lằn ranh vốn phải giữ.
Không còn để lương tâm bị giày vò.
Cứ thế, những ngày vừa bình lặng vừa bận rộn trôi qua suốt một tuần.
Ngày 17/8 cũng nhanh đến — sinh nhật Thẩm Úc Đường.
Lục Yến Hồi đã sớm đặt vé nhạc kịch 'Anna Karenina' — phiên bản dàn diễn viên cô mong chờ từ lâu, cuối cùng cũng lưu diễn đến Ý.
Dù là nhạc kịch, điện ảnh hay tiểu thuyết, Thẩm Úc Đường đều yêu thích câu chuyện này. Nhân vật Anna, với cô, luôn có một sức hút mang màu sắc định mệnh.
Vì là ngày sinh nhật, cô đặc biệt không sắp xếp bất cứ công việc nào.
Sáng sớm tỉnh dậy, cô thong thả pha một tách cà phê, bắt đầu chậm rãi chuẩn bị cho bản thân.
Thực lòng mà nói, Thẩm Úc Đường vốn không mấy hứng thú với chuyện sinh nhật.
Những năm ở nước ngoài, đa phần sinh nhật cô đều trải qua một mình.
Năm ngoái còn đỡ, có Lâm Thư Di sang thăm, hai người rủ nhau đi ăn một bữa đồ Pháp đắt đỏ nhưng vô vị, cuối cùng đói bụng phải về nhà nấu bún ốc ăn cho no.
Nhưng trước đó, từng năm từng năm, sinh nhật của cô đều bình thường như một ngày thứ Hai, thứ Ba bất kỳ.
Từ nhỏ đến lớn, Thẩm Tôn Lâm gần như chưa bao giờ bên cô trong ngày này. Cùng lắm là đưa phong bì, hoặc bảo trợ lý mua vài món quần áo, trang sức qua loa cho xong.
Thuở bé, chỉ có mẹ luôn bên cạnh tổ chức sinh nhật cho cô.
Bà sẽ đặt bánh ngọt từ sớm, lén chuẩn bị quà, dành cả một ngày chỉ để ở bên con gái.
Cô biết đó là cách mẹ cố gắng bù đắp khoảng trống mà sự vắng mặt của cha để lại.
Nhưng rồi sau này, chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng với Thẩm Úc Đường nữa.
Chỉ cần phong bì đủ dày thì ai có đến hay không thật ra cũng chẳng đáng bận tâm. Vậy nên, đối với cô lúc trưởng thành, sinh nhật chẳng qua chỉ là một ngày bình thường được đánh dấu thêm một nét đặc biệt, chẳng có gì ý nghĩa.
Thế nhưng, năm nay lại khác.
Lục Yến Hồi đã sớm bắt tay chuẩn bị quà cho cô.
Từ hôm qua, những bất ngờ đã lần lượt được gửi đến.
Từ khi dọn ra khỏi trang viên, hai người chuyển đến ở tại một khách sạn xa hoa bậc nhất ở Rome, nổi tiếng vì độ riêng tư tuyệt đối. Khách sạn chỉ có mười lăm phòng suite, không công khai đặt phòng, cũng không tiếp nhận khách vãng lai. Vừa qua nửa đêm, khách sạn đã thay hắn tổ chức màn pháo hoa kéo dài mười phút, rực rỡ chúc mừng sinh nhật cô. Dù Lục Yến Hồi đã về Milan trước đó để dự một hội nghị quan trọng không thể vắng mặt, chẳng thể ở bên cô, nhưng cái gọi là "nghi thức" hắn chưa bao giờ để thiếu sót.
Sáng nay, những món quà cô từng nhắc đến trong lần ngắm mưa sao băng - nữ trang cao cấp, túi xách, và mấy bộ cao định hiếm có của nhà thiết kế - cũng lần lượt được đưa tới. Điều khiến Thẩm Úc Đường bất ngờ nhất là một chiếc đầm dạ hội màu tím violet của Zuhair Murad, kèm theo một tấm thiệp do chính tay Lục Yến Hồi viết:
—To my dearest queen, I hope you'll wear it today.
Chiếc váy ấy vốn là mẫu trình diễn trên sàn diễn năm 2006, tuyệt nhiên không phải loại hàng may sẵn dễ dàng tìm thấy. Chỉ riêng chi tiết này đã đủ thấy, để chuẩn bị quà cho cô, hắn thật sự đã bỏ công tìm tòi, không phải tiện tay chọn một món đồ xa xỉ để đối phó.
Thay váy xong, cô đứng trước gương, bất ngờ khi thấy chiếc váy ôm vừa vặn lấy vòng eo. Sắc tím violet dịu dàng càng làm nước da cô thêm mịn màng, sáng sủa. Đúng lúc đó, mẹ cô gọi video call trên WeChat.
Vừa kết nối, màn hình liền hiện lên hình ảnh Bạch Chi Ân bưng chiếc bánh nhỏ cắm nến, tươi cười: "Chúc mừng sinh nhật, công chúa xinh đẹp của mẹ."
Trong khoảnh khắc nhìn thấy mẹ, sống mũi Thẩm Úc Đường bỗng cay xè, hốc mắt đỏ bừng. Cô không ngờ mẹ vẫn chuẩn bị bánh kem cho mình, giống như hồi bé. Rõ ràng cô đã lớn đến thế này, rõ ràng khoảng cách còn là nửa vòng trái đất.
Nhưng mẹ chưa từng vắng mặt trong sinh nhật của cô, dù chỉ là qua màn hình.
"Công chúa nhỏ hôm nay mặc gì vậy? Sao mà xinh thế? Cho mẹ xem nào."
Thẩm Úc Đường cười, đưa điện thoại ra xa, đặt lên bệ cửa sổ rồi xoay một vòng. Bạch Chi Ân liên tục gật đầu: "Đẹp quá, màu này hợp với con lắm. Con mua riêng cho hôm nay sao?"
Cô khẽ lắc đầu, khóe 𝖒ô-𝖎 c-𝖔-𝓃-🌀 l-ê-n, để lộ nụ cười không giấu nổi: "Bạn trai tặng ạ."
Đây là lần đầu tiên cô nhắc đến Lục Yến Hồi trước mặt mẹ.
Bạch Chi Ân ngẩn ra, rồi vội vàng hỏi dồn: "Bạn trai gì cơ? Sao chưa từng nghe con nói?"
Thẩm Úc Đường liền kể sơ về thân phận, tuổi tác của Lục Yến Hồi, cả cách hai người quen nhau, rồi đưa ảnh cho mẹ xem.
Mẹ cô lặng lẽ nghe hết, đến khi cô nói xong mới im lặng vài giây, sau đó dịu giọng hỏi: "Cậu ta đối xử với con có tốt không?"
Rõ ràng từ những gì nghe được, Bạch Chi Ân vẫn chẳng yên tâm. Lý do rất đơn giản: một người đàn ông vừa có gia thế, vừa có diện mạo như vậy, mỗi ngày đối diện không biết bao nhiêu cám dỗ, bất kể từ đàn ông hay phụ nữ.
Bà lo con gái mình sẽ không thể kiểm soát được, chỉ biết dốc lòng mà dễ bị tổn thương.
Nhưng Thẩm Úc Đường chỉ cười, nhìn thẳng vào màn hình, nghiêm túc nói: "Mẹ yên tâm đi, phải là anh ấy lo không khống chế được con mới đúng."
Hai mẹ con lại trò chuyện thêm hơn nửa tiếng mới tạm gác máy. Sau đó, cô trang điểm kỹ lưỡng, chọn một đôi giày phù hợp rồi ra ngoài.
Bùi Cạnh Nghi từ hai ngày trước đã gọi điện mời cô về trang viên dùng bữa trưa, để cùng mừng sinh nhật.
Tiếc là hôm nay Lục Yến Hồi lại không ở đây.
Nhưng vì đã nhận lời, Thẩm Úc Đường không tiện từ chối, đành gượng gạo đi. Không phải cô không thích Bùi Cạnh Nghi, trái lại, cô rất quý sự dịu dàng, cởi mở của bà. Chỉ là cô không quen ăn riêng với bậc trưởng bối, lúc nào cũng thấy gò bó, như đi xã giao.
Khi cô đến nơi, Bùi Cạnh Nghi đã ngồi đợi trong phòng ăn. Bà mặc chiếc váy dài màu hạnh nhân được cắt may tinh tế. Thấy Thẩm Úc Đường bước vào, bà đứng lên, mỉm cười nắm lấy tay cô: "Hôm nay đúng dịp có đầu bếp Lê mà cháu thích nhất đích thân xuống bếp, chúng ta thật may mắn."
Thẩm Úc Đường cũng cười, khách sáo chào hỏi, nhưng trong lòng vẫn ít nhiều gượng gạo. Đây là lần đầu tiên cô ăn riêng với bà, dù bà luôn ôn hòa, không chút kiểu cách, khoảng cách tự nhiên giữa thế hệ vẫn khó mà xóa nhòa.
Có lẽ nhìn ra sự lúng túng ấy, Bùi Cạnh Nghi khẽ vỗ tay cô, dịu giọng: "Đừng căng thẳng, Ivy. Hôm nay là sinh nhật cháu, xem thử tôi chuẩn bị quà này có vừa ý không."
Nói rồi, bà bảo người hầu mang quà ra.
Là một bức tranh sơn dầu đóng khung gỗ đào chạm khắc thủ công, nặng trĩu. Chỉ thoáng nhìn, Thẩm Úc Đường đã nhận ra: "'Nữ thần Chân lý' của Tiepolo?... Đây là bản gốc ạ?"
Vừa hỏi xong, cô mới chợt thấy mình lỡ lời — chẳng lẽ họ lại đi mua tranh giả?
"Đúng vậy." Bùi Cạnh Nghi mỉm cười hiền hòa, gật đầu, "Tranh này tôi nhờ người đấu giá từ nhiều năm trước. Cháu xem, có thích không?"
Thẩm Úc Đường hốt hoảng xua tay: "Không không, món này quý giá quá, cháu không thể nhận."
Đây là bản gốc kia mà! Một tác phẩm có thể treo trong bảo tàng quốc gia để triển lãm.
"Không sao đâu, chỉ là chút tấm lòng thôi." Bùi Cạnh Nghi dịu giọng, "Cháu cứ xem như tôi thương yêu cháu vì A Hồi yêu cháu, vậy thì tôi cũng chẳng thể để cháu thiệt thòi."
Cô cúi đầu nhìn bức tranh, thoáng chốc chẳng biết nói gì. Vốn đã không giỏi ứng phó chuyện nhân tình thế thái với người lớn, giờ đối diện món quà nặng tình nặng nghĩa thế này lại càng bối rối.
Bùi Cạnh Nghi cũng không ép, chỉ bảo người hầu tạm đặt bức tranh sang một bên.
Bữa trưa hôm nay hoàn toàn theo khẩu vị của Thẩm Úc Đường, từng món đều là cô thích ăn. Ban đầu cô nghĩ, có lẽ Lawrence sẽ xuất hiện.
Nhưng anh không đến.
Bùi Cạnh Nghi chủ động giải thích: "Tôi cũng gọi A Hành về cùng ăn trưa, nhưng nó bận việc gấp, không thể thoát thân."
Động tác gắp thức ăn của Thẩm Úc Đường khẽ dừng một chút, rồi cô mỉm cười tiếp lời: "Anh em họ vốn đã bận rộn, có thể ngồi ăn cùng nhau một bữa đã là hiếm lắm rồi."
Nói xong, cô lại lặng lẽ cúi đầu, gắp thêm một miếng thức ăn.
Bùi Cạnh Nghi bỗng đặt đũa xuống, nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc, giọng nói chậm rãi: "Úc Đường, tôi biết A Hành có tình cảm với cháu. Cũng tin rằng cháu không phải hoàn toàn không cảm nhận được, đúng không?"
Tim Thẩm Úc Đường thoáng siết lại, chậm rãi ngẩng mắt lên, nhìn thẳng vào bà. Quả nhiên, chuyện cần đối diện cuối cùng cũng đã đến.
Thấy sắc mặt cô không mấy dễ chịu, Bùi Cạnh Nghi liền dịu giọng an ủi: "Cháu đừng căng thẳng, tôi không có ý trách móc gì đâu."
"Tôi chỉ muốn nghe xem, cháu nghĩ thế nào thôi."
"Cháu chắc cũng biết, từ nhỏ hai anh em chúng... đã quen tranh giành mọi thứ rồi." Bùi Cạnh Nghi tiếp tục kể, giọng nói nhẹ nhàng như đang nói một câu chuyện xưa.
"Lúc tôi ly 𝖍ô●ռ với ba của A Hồi, nó mới chưa đầy bốn tuổi. Khi ấy, tôi và nhóm kiến trúc sư của mình đang triển khai một dự án lớn ở Hồng Kông. Dự án đó hoàn toàn có khả năng cạnh tranh cho giải Pritzker."
Bà khựng lại một chút, nơi khóe môi thấp thoáng một nụ cười tự giễu khó nhận ra: "Nếu thuận lợi, có lẽ tôi đã là nữ kiến trúc sư gốc Hoa đầu tiên được đề cử. Giải thưởng này chắc cháu cũng từng nghe đến rồi nhỉ?"
Thẩm Úc Đường khẽ gật đầu: "Cháu có nghe qua."
Đó là vinh quang tối cao trong giới kiến trúc, được ca ngợi như "Nobel của ngành kiến trúc".
"Nhưng ba của nó hoàn toàn không hiểu cho tôi. Ông ấy nói tiền ông kiếm đủ để tôi tiêu xài cả đời, vậy tại sao phải chạy đi xa như thế, đến mức bỏ bê cả gia đình?"
Giọng bà chậm lại, mang theo chút buồn xa xăm: "Ông ấy chưa từng ủng hộ sự nghiệp của tôi, chỉ trích tôi quá mạnh mẽ, dành cho A Hồi quá ít thời gian. Nhưng thực tế, người vắng mặt nhiều hơn là ông ấy, vậy mà chẳng ai trách cứ."
"Tại sao đàn ông có thể vừa có gia đình, vừa tiếp tục theo đuổi sự nghiệp, còn phụ nữ thì không?"
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi nghiêng xuống bàn ăn, phản chiếu trong ánh mắt bà, như đang nhìn về một khoảng quá khứ rất xa.
"Vì thế, sau này tôi chọn ly ♓·ô𝖓·. Tôi không có lỗi với cha của nó, chỉ có lỗi duy nhất... là với A Hồi. Khi ấy nó còn quá nhỏ, đã phải học cách kìm nén, học cách hiểu chuyện, chẳng bao giờ mở miệng hỏi han."
Nói đến đây, Bùi Cạnh Nghi từ từ thu lại ánh mắt, nhìn về phía Thẩm Úc Đường, trong giọng pha chút áy náy: "Tôi lạc đề rồi, xin lỗi cháu."
"Nhưng tôi nhìn ra được, A Hồi thật lòng rất thích cháu, là thật sự động tâm."
Nói rồi, bà trịnh trọng đặt bàn tay mình lên cổ tay Thẩm Úc Đường: "Nếu cháu cũng thật lòng với nó, tôi mong hai đứa có thể trân trọng nhau, ở bên nhau thật tốt."
"Còn về A Hành... Tôi có thể mạo muội hỏi, cháu nghĩ thế nào về nó không?"
Trong phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn dài. Không ai để ý rằng ngay góc khuất ngoài cánh cửa có một bóng dáng lặng lẽ đứng đó.
Tấm lưng thẳng tắp, sừng sững như pho tượng nơi hành lang.
Anh vốn định bước vào, nhưng ngay khi nhấc chân, tiếng nói trong phòng lại lọt ra: "Dì yên tâm, cháu rất tôn trọng ngài Lawrence. Nhưng, cháu sẽ không thích anh ấy đâu."
Bóng người kia chợt khựng lại, rồi lặng im rất lâu, không tiến thêm một bước nào nữa.
← Ch. 61 | Ch. 63 → |