Nam Đát Kỷ
← Ch.59 | Ch.61 → |
Một khúc nhạc 𝐧●óⓝ●ⓖ 𝖇ỏ●n●ⓖ đậm chất Latin
*
Đầu óc của Thẩm Úc Đường trống rỗng, như một chiếc ti vi cũ hiện đầy tuyết trắng, chỉ có tạp âm xẹt xẹt, chẳng bắt được gì rõ ràng.
Âm thanh pháo hoa ռ-ổ t-⛎-п-ɢ trên trời, tiếng cười nói rộn rã của đám đông đều biến mất, chỉ còn lại nhịp tim của chính mình — nặng nề, hỗn loạn.
Cô ngơ ngẩn nhìn Lục Yến Hồi, môi hơi 𝒽-é 𝐦-ở, nhưng cổ họng lại như bị dán chặt, một chữ cũng không thốt ra nổi.
Sao hắn lại biết Lawrence đã từng đến?
Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, vô số ý nghĩ vụt qua đầu Thẩm Úc Đường, chớp rồi tan, rối như mớ bòng bong. Thấy cô sợ hãi đến thất thần, Lục Yến Hồi bỗng khẽ bật cười, như thể chẳng hề để tâm, đưa tay gạt sợi tóc bị gió thổi rối ra sau tai cô, dịu dàng v**t v* gương mặt cô.
"Anh về đúng lúc nhìn thấy bóng lưng cậu ta từ cửa phòng chúng ta bước ra."
Giọng nói vẫn êm ái, bình thản, như đang kể một chuyện không hề quan trọng. Nhưng chính sự bình thản ấy lại khiến trái tim Thẩm Úc Đường chìm xuống đáy.
Cô lặng người, muốn mở lời, nhưng không biết phải giải thích thế nào để hắn tin, để không giống như đang biện hộ vụng về.
"Em..." Cổ họng khô khốc, giọng cô khẽ run, "Không phải như anh nghĩ đâu."
Lục Yến Hồi cúi mắt nhìn cô. Đôi con ngươi đen nâu ấy như tấm màn che kín, dày đặc, không hé chút ánh sáng, chẳng đoán nổi nông sâu.
Thế nhưng, giọng điệu của hắn vẫn hiền hòa, bao dung, nhẹ nhàng dẫn dắt: "Vậy em nói thử xem, rốt cuộc là như thế nào?"
Khóe môi hắn cong nhẹ, nụ cười nhanf nhạt, ánh mắt tưởng như dịu dàng. Nhưng với Thẩm Úc Đường, sự dịu dàng ấy lại khiến người ta khiếp sợ hơn cả khi hắn lạnh mặt.
Đây không phải là Lục Yến Hồi mà cô quen biết. Giây phút ấy, hắn như dã thú đang thong thả ban phát chút "ân từ" cuối cùng trước khi xé nát con mồi.
Lạnh lẽo từ đầu ngón chân lan dần lên, trượt qua sống lưng, lan khắp tứ chi, rồi chui tọt vào tận thần kinh. May mắn thay, họ còn đang ở trên du thuyền chật kín người, không phải bị nhốt trong căn phòng kín.
Thẩm Úc Đường tránh ánh nhìn trực diện của hắn, đem toàn bộ chuyện xảy ra buổi chiều kể lại chi tiết: bị sứa chích, bị chuột rút, sặc nước, Lawrence cứu cô lên bờ, giúp xử lý vết thương... Cô cố gắng thuật lại nguyên vẹn, nhưng giấu đi hai điều.
Một là khoảnh khắc Lawrence ép hỏi cô có thích anh ta hay không.
Hai là nụ 𝐡●ô●ռ vượt ranh giới, được anh khoác lên cái tên "phần thưởng".
Trong lúc cô kể, Lục Yến Hồi chỉ lặng lẽ nhìn, lắng nghe rất chăm chú, không ngắt lời, cũng không chất vấn.
Đợi cô nói xong, hắn im lặng một hồi, rồi khẽ mỉm cười: "Hóa ra là cậu ta cứu em."
Giọng điệu nhẹ bẫng, chẳng hề có sóng gợn, không vui không buồn. Khiến người ta không thể đoán nổi rốt cuộc hắn có tin hay không.
Nhưng trái tim Thẩm Úc Đường lại lập tức căng chặt, bản năng của cô báo động rằng trong lời ấy có gì đó không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó hắn tiếp lời: "Nếu vậy, sao em lại không nói với anh?"
Hắn vẫn cười, dường như chỉ đơn thuần hiếu kỳ.
Lần này Thẩm Úc Đường không né tránh ánh mắt hắn. Cô thành thật đáp: "Bởi vì em sợ anh sẽ hiểu lầm. Sợ rằng nói ra anh sẽ không tin. Là em sai khi chọn giấu giếm. Em xin lỗi."
Cô bước lên một bước, thử kéo nhẹ vạt áo sơ mi của hắn, giọng hạ thấp đi: "... Em làm anh buồn rồi phải không?"
Cô đang chọn cách nhún nhường.
Lục Yến Hồi nghe vậy thì cúi đầu. Trước mắt là khuôn mặt nhỏ nhắn mang vẻ hoảng sợ, ẩn chút tủi thân của cô.
Hắn chợt bừng tỉnh.
Những cơn chiếm hữu, ngờ vực và cố chấp vừa dâng trào đều lập tức dừng lại. Hắn không còn cười nữa, đưa tay nâng lấy gương mặt cô: "Anh sẽ luôn tin những gì em nói."
Thế nhưng ngay sau đó, lời hắn lại xoay hướng: "Chỉ là, anh không tin cậu ta."
"Cho nên, có một câu hỏi, anh vẫn giấu trong lòng từ lâu."
Thẩm Úc Đường khẽ nín thở. Cô gần như đã đoán ra câu hỏi ấy là gì.
Cô không lên tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, chờ đợi giây phút im lặng ngắn ngủi trước khi nó rơi xuống.
"Anh muốn hỏi, em có thích —"
Nhưng câu nói chưa kịp hoàn thành, trên boong tàu vang lên tiếng bước chân.
"Ivy! Mau lại đây, chúng ta chuẩn bị bắt đầu rồi!"
Là giọng của Sầm Thư Dữ ngắt ngang câu hỏi.
Cô ấy mỉm cười tiến lại gần, đứng cách đó không xa, còn vẫy tay với họ: "Hai người đừng thì thầm nữa, lại đây đi, cùng chơi với bọn tôi."
Lục Yến Hồi nhìn Thẩm Úc Đường một cái, cười nhạt, nuốt lại câu hỏi nghẹn nơi cổ họng.
"Vậy thì... chúng ta đi chơi thôi." Hắn dịu giọng.
Thấy hàng mày của cô vẫn còn khẽ chau lại, tựa như còn vướng bận điều gì, đôi mắt giấu kín sự rối bời chưa kịp gỡ, hắn đưa ngón tay khẽ xoa giãn giữa chân mày cô.
"Không sao đâu, đừng nghĩ nhiều nữa. Đi thôi, chơi một lát nào."
Hai người cùng nhau bước về phía cuối boong.
Nơi ấy ánh sáng dịu dàng, hương rượu quyện vào làn gió biển. Mọi người ngồi quây quanh chiếc sofa lớn trải đệm mềm cười nói rộn ràng.
Trên bàn bày sẵn champagne ướp lạnh, nho hồng, bánh ngọt, không khí vui tươi thoải mái.
Lawrence ngồi ở một góc, chén rượu trong tay khẽ lắc, chẳng mấy chuyên tâm. Cạnh anh có một phụ nữ tóc đỏ, nghiêng người về phía anh, không ngừng trò chuyện cười cợt. Nhưng Lawrence vẫn chẳng đáp, chỉ cúi đầu xoay ly, ánh mắt lơ đãng nơi xa.
Khi Thẩm Úc Đường cùng Lục Yến Hồi vừa bước đến, ánh mắt anh liền quét qua, dán chặt vào cô.
Người phụ nữ kia nói mãi mà không thấy phản ứng, thuận theo ánh nhìn của Lawrence thì lập tức hiểu ra điều gì.
Nụ cười của cô ta thoáng cứng lại, rồi thức thời xoay người, không bắt chuyện nữa.
Đợi mọi người ngồi vào chỗ, Sầm Thư Dữ lấy từ bên cạnh ra một chiếc hộp bạc, vui vẻ giơ lên: "Được rồi, đến giờ chơi game rồi — chúng ta cùng chơi một trò thú vị nhé."
Cô mở hộp, bên trong là hai bộ bài thiết kế độc đáo, được sắp xếp ngay ngắn.
"Trò này gọi là Fate & Faces. Luật chơi rất đơn giản. Mỗi người rút một lá từ bộ Face làm thân phận. Có thể sẽ có người trùng bài, cũng có thể tất cả đều khác. Ai rút được lá lớn nhất — K — sẽ có quyền ra lệnh. Người đó rút thêm một lá từ bộ Fate, nhiệm vụ ghi trên đó sẽ do người đó chỉ định một người mang thân phận cụ thể phải thực hiện."
Cô nháy mắt cười: "Đơn giản nhỉ?"
Chẳng phải chỉ là biến tấu của Thật hay Thách sao?
Đám đông càng nghe càng hứng thú. Có người hỏi: "Có cần đặt hình phạt không? Nếu từ chối làm nhiệm vụ thì phải uống hết một ly champagne?"
"Ủng hộ!" Ngay lập tức có người giơ tay.
Luật chơi công bố xong, Sầm Thư Dữ xào bộ Face, rồi dàn đều trên bàn. Mặt sau đồng loạt là hoa văn mặt nạ viền vàng trên nền đen.
"Được rồi, bắt đầu từ bên này, rút theo chiều kim đồng hồ."
Cô cười, đẩy hộp bài về phía tay trái nhất.
Lục Yến Hồi là người đầu tiên rút một lá.
Tiếp theo là đến Thẩm Úc Đường.
Một vòng bốc thẻ danh phận nhanh chóng kết thúc, mọi người lần lượt lật mở lá bài của mình. Người đầu tiên rút được quân lớn nhất - K - là một chàng trai trẻ tóc nâu, mặc chiếc sơ mi kẻ sọc xanh, gương mặt điển hình của soái ca Ý.
"Wow, Boss ra đời rồi!" Sầm Thư Dữ vừa vỗ tay vừa cười, "Chúc mừng anh, tối nay trở thành Thần Số Mệnh."
"Được rồi, anh hãy gọi tên đi, muốn ai thực hiện nhiệm vụ nào?" Chàng trai áo sơ mi xanh làm bộ trịnh trọng, tay đập xuống bàn cái "bộp", "Tôi chỉ định — người cầm thẻ Chuồn!"
Mọi người đồng loạt cúi xuống xem bài của mình, rồi ngẩng lên dò xét lẫn nhau. Sau cùng, có hai người giơ bài lên.
Một là Lục Yến Hồi, một là chàng trai tóc xoăn đeo khuyên tai bạc ngồi đối diện hắn.
"Không ngờ lại trúng anh đấy!" Thẩm Úc Đường còn hứng khởi hơn cả người vừa bị gọi tên. Cô như quên bẵng chuyện vừa rồi, hai mắt sáng rỡ, "Không biết nhiệm vụ sẽ là gì nhỉ, hồi hộp quá!"
Chàng trai áo xanh nheo mắt cười, vừa rút thẻ số mệnh vừa tỏ vẻ thần bí: "Nào, để xem Thần Số Mệnh tối nay chuẩn bị trò vui gì cho chúng ta đây."
Anh ta lật thẻ ra, đọc: "Nếu có người trùng thẻ danh phận thì hãy khiêu vũ áp sát nhau trong một phút. Nếu không có, thì người cầm thẻ nhảy cùng người bên tay phải."
Không khí lập tức bùng nổ.
"Tuyệt quá! Hai người bốc trùng thẻ, vậy thì vừa khéo hoàn thành nhiệm vụ rồi - khiêu vũ áp sát một phút!"
"Không, tôi thấy một phút là ít quá, phải nhảy đến khi chúng tôi hài lòng mới thôi!"
Rượu đã ngà ngà, tiếng cười nói vang lên rộn rã.
Lục Yến Hồi cúi đầu, ghé sát tai Thẩm Úc Đường, giọng nói trầm thấp: "Em muốn anh lên nhảy thật không?"
Thẩm Úc Đường vội vàng gật mạnh: "Tất nhiên rồi, mau đi đi!"
Cô chưa từng thấy hắn khiêu vũ bao giờ. Dịp tốt như thế sao có thể bỏ qua!
Lục Yến Hồi bật cười khẽ, đặt ly champagne xuống, đứng dậy bước ra khoảng trống trên boong. Người đàn ông mang thẻ Chuồn kia cũng đứng lên, hai người vừa đối diện, đám đông đã ồn ào vỗ tay, hò reo: "Nhảy đi, nhảy đi! Phải là khiêu vũ áp sát nhé, không phải chạm vai qua loa đâu!"
Âm nhạc vang lên - một khúc nhạc nó𝓃-g b-ỏ-n-𝖌 đậm chất Latin.
Ai cũng nghĩ Lục Yến Hồi vốn điềm đạm, chín chắn, sẽ khó mà thả lỏng khi chơi trò này. Không ngờ, một khi bước vào nhạc, động tác của hắn còn táo bạo hơn cả đối phương.
Tối nay hắn mặc áo sơ mi linen mỏng màu be, chất vải nhẹ nhàng, theo từng nhịp nhảy mà lay động, dưới ánh đèn gần như trở nên trong suốt.
Bên dưới lớp vải là đường nét cơ bắp theo vòng eo uốn lượn, mơ hồ ẩn hiện, như cố ý bày ra một bộ "trang phục xuyên thấu".
Hắn vừa nhảy vừa mỉm cười nhìn về phía Thẩm Úc Đường. Ánh mắt dính chặt lấy cô. Đôi mắt hoa đào mang chút men say ẩm ướt, phong tình mê hoặc, như đang công khai tán tỉnh cô trước mặt mọi người.
Đúng như một "nam Đát Kỷ" - phong lưu, զ*𝖚*𝐲ế*𝓃 𝖗*ũ, mê người.
Như thể trở lại khoảnh khắc ban đầu họ gặp gỡ.
Tim Thẩm Úc Đường như bốc lửa, hai má đỏ bừng, nóng rát.
Tiếng vỗ tay, tiếng la hét cùng tiếng huýt sáo cuồng nhiệt, sôi động đến nỗi tưởng chừng lật tung cả mui thuyền. Chỉ có một người vẫn không cười.
Lawrence ngồi ở góc sofa, bóng dáng lạc lõng giữa ánh đèn, ly rượu trong tay đã lắc đến vô định.
Anh không nhìn sàn nhảy, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Úc Đường. Cô cười quá rạng rỡ, tựa như hồn vía đều bị người đàn ông trong vũ trường kia hút mất, trong mắt chỉ còn mình hắn.
Lawrence chậm rãi dời mắt, nhìn về phía người đang nhảy. Lông mày nhíu lại, môi mím thành đường mỏng. Con người vốn khô khan, cứng nhắc như hắn, vậy mà cũng biết chơi cái trò này sao?
Điệu nhảy này... hắn học từ bao giờ?
Bản nhạc kết thúc, Lục Yến Hồi trong tiếng vỗ tay như sấm trở về chỗ, ngồi cạnh Thẩm Úc Đường. Trước mặt bao người - nhất là Lawrence - hắn cúi xuống, khẽ đặt một nụ 𝖍ô.𝐧 lên trán cô. Trong hơi thở còn vương nhịp gấp gáp, hắn cười hỏi: "Thế nào, vừa rồi anh nhảy có ổn không?"
Thẩm Úc Đường đưa tay chọc nhẹ bụng hắn qua lớp áo: "Áo của anh còn có hiệu ứng xuyên thấu cơ đấy. s*x* Yến Hồi, ռ-ó-𝓃-g 🅱ỏռ-🌀, quá tuyệt!"
Lục Yến Hồi bị cô chọc cười vang, lắc đầu: "Đánh giá gì mà lạ lùng thế, lần đầu tiên anh nghe thấy đấy."
Ngay sau đó, Sầm Thư Dữ lại xào bài, bắt đầu vòng hai.
Lần này, người rút được quân lớn nhất - K - chính là Thẩm Úc Đường.
"Tuyệt quá, Ivy! Boss thứ hai của chúng ta. Nào, chọn đi, muốn chỉ định thẻ nào?"
Thẩm Úc Đường hơi nhướng mày, nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười: "Tôi chọn Rô!"
Rồi đến phần rút thẻ số mệnh.
Cô rút ngẫu nhiên một lá, lật ra —
"Nếu có người trùng thẻ, những người đó phải chọn một người nhảy xuống biển. Nếu không thì người vừa chỉ định thẻ phải nhảy."
Tiếng nói vừa dứt, bên cạnh vang lên tiếng ho nhẹ.
Thẩm Úc Đường quay đầu, nhìn Lục Yến Hồi với vẻ nghi ngờ: "... Anh không phải là Rô đấy chứ?"
Lục Yến Hồi cong mày cười, xoay lá bài trong tay — đúng là Rô.
Phải nói hắn may mắn hay xui xẻo đây, hai vòng liên tiếp đều bị gọi trúng.
"Còn ai là Rô nữa không?" Có người hỏi to, "Nếu không thì Evan phải nhảy xuống biển rồi đấy!"
Đúng lúc mọi người đang so bài, Lawrence vốn im lặng bấy lâu bỗng nhúc nhích.
Anh nâng tay, kẹp lá bài mỏng giữa những ngón tay, búng nhẹ một cái — tách!
Tiếng động giòn tan vang lên, lá bài xoay tròn rơi xuống bàn.
Cũng là Rô.
Anh uể oải ngả người ra sau, một tay đặt lên lưng ghế, ánh mắt nhàn nhạt lướt qua Thẩm Úc Đường, khóe 𝖒ô*❗ ⓒ𝐨𝐧*🌀 🦵ê*𝐧 một nụ cười mơ hồ đến gần như không thấy.
"Người còn lại là tôi."
← Ch. 59 | Ch. 61 → |