Little liar
← Ch.55 | Ch.57 → |
Bùi Hành! Anh đúng là đồ khốn kiếp!
*
Nghe thấy giọng Lục Yến Hồi, toàn thân Thẩm Úc Đường khẽ run, cô quay phắt đầu lại, căm hận trừng mắt nhìn Lawrence.
Lawrence thấy bộ dạng ấy, khóe môi lại như bị chọc cười, khẽ nhếch lên, giọng nói nhàn nhạt truyền vào điện thoại: "Có một việc, tôi muốn nói với anh —"
Lời còn dang dở, ánh mắt anh vẫn gắt gao dán chặt trên mặt cô, rồi bất ngờ ấn nút tắt tiếng. Anh cúi thấp đầu, h●ơ●ℹ️ t♓●ở 𝓃●óⓝ●𝐠 ⓡ●ự●𝖈, từng chữ như lưỡi dao kề sát da thịt, trượt qua gò má cô, é*𝐩 𝐛*⛎ộ*𝖈 cô phục tùng: "Quyết định chưa? Hửm?"
Thẩm Úc Đường nghiến chặt răng, im lặng, ánh mắt giận dữ khóa chặt anh, giống như một con bê con hoang dại, húc mạnh vào 𝐧_ɢ_ự_ⓒ Lawrence, hận không thể trực tiếp đâ_Ⓜ️ 𝒸●𝖍ế●т anh.
Lực đạo quá lớn, khiến anh cũng phải ho khẽ mấy tiếng.
Nhưng cô vẫn chỉ trừng mắt, chẳng nhúc nhích, cũng không nói một lời. Cô đang đánh cược. Đánh cược rằng anh không dám. Hai người cứ thế giằng co.
"Có chuyện gì?" Bên kia, giọng Lục Yến Hồi lại vang lên, lạnh lẽo xen lẫn nghi hoặc.
Lawrence chậm rãi buông tắt tiếng: "Là chuyện liên quan đến Ivy—"
"Cậu muốn nói gì?"
Nghe thấy cái tên ấy, giọng Lục Yến Hồi lập tức lạnh hẳn, trầm nghiêm đến mức khiến tim Thẩm Úc Đường đập thình thịch, gần như muốn nhảy khỏi lồng 𝓃gự●𝐜.
Cô vội vàng dùng móng tay cào vào mu bàn tay Lawrence, cố tình để lại vài vệt ɱ*á*⛎. Cô nhất quyết không buông, bám chặt lấy anh, ánh mắt dữ dội như muốn cùng anh đồng quy vu tận.
Lawrence như chẳng hề thấy đau, bật cười khẽ, lại một lần nữa nhấn tắt tiếng, cúi đầu, môi gần như chạm vào tai cô, hơi thở п-ó-𝐧-g 𝐛ỏ𝐧-ɢ quấn riết khiến da đầu tê rần: "Cơ hội cuối cùng, Ivy."
"Em đang cược tôi không dám nói, đúng không?"
Thẩm Úc Đường biết tất cả những tính toán nhỏ bé của mình đều bị anh nhìn thấu. Nhưng thì đã sao? Biết rõ cô đang đánh cược, anh chẳng phải vẫn hết lần này tới lần khác cho cô cơ hội lựa chọn đó sao?
Thế mà cô vẫn không nhúc nhích, trái tim đập rộn như muốn phá tung lồng n·🌀·ự·c, nhưng kiên quyết không chịu bị ép phải 𝖍*ô*n anh.
Cô vẫn cố chấp không cử động.
Ánh mắt Lawrence dần tối sầm lại.
"Ivy." Anh gọi, giọng trầm xuống."Em chắc chứ?"
"Chắc." Cô quay mặt đi, không thèm nhìn anh, lạnh giọng nói: "Anh cứ nói đi."
Lawrence sẽ không.
Anh không dám.
Anh không nỡ khiến cô thật sự hận mình cả đời.
"Được, Ivy."
"Là em ép tôi—"
Lời còn chưa dứt, "bụp" một tiếng, điện thoại đã bị anh ném thẳng l_ê_𝖓 𝖌ıư_ờ_𝐧_ɢ. Ngay sau đó, vòng tay 𝐬-ℹ️ế-ⓣ 𝖈-𝖍-ặ-✝️ nơi eo cô bỗng thả lỏng, rồi lại bất ngờ cướp lấy, mạnh mẽ nhấc bổng cả người cô lên, xoay ngược lại, ép ngồi trên đùi anh, mặt đối mặt.
"Anh—"
Một chữ còn chưa kịp thốt ra, gáy cô đã bị bàn tay to lớn giữ chặt, rồi ngay sau đó, một luồng hơi 𝓃_ó𝖓_🌀 𝐛_ỏп_𝐠 dữ dội áp xuống, như muốn nuốt trọn lấy môi cô.
Lawrence thô bạo cạy mở bờ môi đang khép chặt, chỉ cần hé ra một khe hở là lập tức xông thẳng vào. Đầu lưỡi anh tràn vào, nghiền ép, quét sạch, cuốn lấy lưỡi cô, cuồng bạo quấn riết không cho kháng cự.
Anh còn cố tình hành hạ, khơi gợi, để nơi đầu lưỡi cô phát ra những âm thanh ám muội.
Bên tai cô, ngoài tiếng tim đập điên cuồng chỉ còn lại những âm thanh ướ-t á-✝️, khiến cô sợ hãi đến ⓡⓤ*n r*ẩ*γ.
Điện thoại... vẫn chưa cúp!
Cô liều mạng chống tay vào nɢ·ự·ⓒ anh, đẩy mạnh, nhưng anh vẫn vững như đá. Một tay anh ôm chặt eo chặn đứng đường lui.
Thẩm Úc Đường gần như phát điên, nhưng lại không dám phát ra tiếng, sợ Lục Yến Hồi bên kia nghe thấy.
Đẩy không nổi, cô đành cắn mạnh môi anh, cắn đến bật 𝐦á_⛎, đến khi trong miệng cả hai đều tràn đầy vị tanh nồng.
Cô vẫn không ngừng, tiếp tục cắn.
Lawrence bị đau, khẽ hừ một tiếng, giữa lông mày thoáng giật, cuối cùng buông cô ra.
Khoảnh khắc được thả lỏng, cô gần như bật dậy, nhào về phía đầu giường, chụp lấy điện thoại. Nhưng đôi tay r.𝖚.ռ rẩ.🍸 vì giận dữ và hoảng loạn, chẳng nghe ai sai khiến.
Cô cúi xuống nhìn —
Màn hình đen ngòm.
Thì ra điện thoại đã bị ngắt từ lâu.
Trong thoáng chốc, 𝐦á-𝖚 nóng đâ-m thẳng l*n đ*nh đầu. Thẩm Úc Đường lập tức quay phắt lại, giơ tay, dồn hết sức tát mạnh vào khuôn mặt tuấn mỹ của Lawrence.
Một tiếng "chát" giòn tan vang vọng khắp căn phòng yên tĩnh.
"Đồ khốn nạn!!"
Cả người cô run lên vì phẫn nộ, giọng nghẹn đi: "Bùi Hành! Anh đúng là đồ khốn kiếp!"
Lawrence bị tát đến nghiêng đầu, mái tóc lòa xòa che đi nửa vầng trán.
Chiếc áo choàng ngủ lỏng lẻo trượt khỏi vai, lộ ra xương quai xanh ℊợ_ℹ️ cả_ⓜ.
Đôi môi bị cắn đến rách, vệt 〽️*á*ⓤ đỏ rực loang ở khóe môi càng tôn thêm vẻ diễm lệ suy tàn. Anh tựa như một đóa hải đường bị mưa đêm vùi dập, nát bươm mà ⓠ⛎γế●ռ 𝖗●ũ đến ma mị.
Anh đưa mu bàn tay chậm rãi quệt đi vệt 𝖒á●⛎, cúi nhìn, rồi ngẩng lên đối diện với cô.
Đôi mắt xám xanh phủ một tầng sương mờ ẩm ướt, vừa u ám vừa chất chứa nụ cười nhàn nhạt, thấp thoáng cơn điên biếng lười.
Giọng anh khàn khàn, vừa lạnh lẽo vừa mê hoặc: "Em đã thắng."
Là anh thua rồi.
Từ đầu đến cuối vốn đã định sẵn sẽ thua.
Bởi chỉ cần là chuyện liên quan đến cô, anh không dám cược. Cho dù chỉ là một phần vạn khả năng sẽ đổi lấy sự căm ghét và rời xa, anh cũng không dám.
Thẩm Úc Đường cuối cùng dần bình tĩnh lại. Cô nhìn thoáng qua đôi môi bị cắn rách của anh, nơi đó còn vệt bầm đỏ sẫm, như một nốt chu sa.
Cô đưa tay, rút một tờ khăn giấy, gấp đôi, lạnh lùng ấn lên đôi môi đang rỉ má·υ của anh, không nói lời nào.
Anh cũng không tránh, để mặc ngón tay cô nghiến xuống vết thương.
Không chỉ môi, mu bàn tay và cánh tay anh cũng bị cào rách, hằn mấy vệt đỏ sâu. Cả người anh đều chằng chịt thương tích.
... Đáng sao?
Chỉ để đổi lấy một nụ hô𝐧●, có đáng khiến bản thân nhếch nhác thế này không?
Cô vừa định rút tay, thì anh bất ngờ giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt ghim thẳng vào cô, trầm giọng hỏi: "Những lời em nói tối qua, còn nhớ không?"
Cô khựng lại, khẽ dời tầm mắt, bình thản đáp: "Không nhớ."
Ngừng một chút, cô bổ sung: "Bất kể tôi đã nói hay làm gì, thì cũng đều là rượu vào lời ra, không tính."
Sắc mặt Lawrence thoáng trầm xuống, qua một hồi lâu mới cúi đầu bật cười khẽ, gật nhẹ: "Được."
Anh buông tay, ngả người ra sau, tựa vào đầu giường, ra vẻ muốn thả cô đi.
Thẩm Úc Đường đứng dậy, xuống giường, đi được hai bước thì dừng lại, ngoái đầu nói: "Chuyện bên A Hồi—"
"Tôi sẽ giải thích rõ ràng."
"Được."
Cô không nói thêm, ra đến phòng khách mới phát hiện quần áo tối qua được anh gấp gọn đặt trên sofa.
Trái tim cô khẽ run, nhưng cô không nghĩ nhiều, chỉ cầm lấy rồi đi ra ngoài.
Cánh cửa khép lại.
Ánh mắt Lawrence vẫn dõi theo bóng lưng cô, chưa từng rời.
"Little liar."
Ngón tay cái của anh quét lên nơi khóe môi còn vết cắn của cô. Rõ ràng là cô nhớ.
Mấy ngày sau đó, Thẩm Úc Đường luôn cố gắng tránh mặt Lawrence. Mỗi lần nghĩ đến buổi sáng hôm ấy tỉnh dậy từ giường anh, cô lại thấy toàn thân xấu hổ, lương tâm và đạo đức đều lên tiếng trách móc.
Hằng ngày cô vẫn trò chuyện, gọi video với Lục Yến Hồi như thường, nhưng tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện say rượu đêm đó.
Mà Lục Yến Hồi cũng không hỏi gì về cuộc gọi kỳ lạ kia của Lawrence. Cô không biết anh rốt cuộc đã giải thích thế nào, chỉ biết ít nhất bên Lục Yến Hồi không hề tỏ ra nghi ngờ.
Thời gian nhanh chóng trôi đến ngày khai mạc triển lãm.
Nhờ màn trình diễn xuất sắc ở buổi preview, giới truyền thông và các nhà phê bình đều đánh giá cực cao. Trước lễ khai mạc hai ba ngày, trên các tờ báo lớn, trang mạng, mạng xã hội đều thấy tràn ngập cái tên "Creepy" và tên của giám tuyển chính - Thẩm Úc Đường.
Hai tạp chí nghệ thuật thậm chí còn nhanh chóng tung bài phỏng vấn độc quyền và một bài bình dài, viết tỉ mỉ về lý lịch, phong cách và cả những chi tiết hậu trường của cô, còn giật tít "Giám tuyển tân tiến".
Dù bên André vẫn chưa có đánh giá chính thức, nhưng đối với Thẩm Úc Đường, như thế đã đủ.
Ít nhất, giờ đây có thêm nhiều người thật sự nhìn thấy cô, khẳng định năng lực của cô.
Vào ngày khai mạc, Thẩm Úc Đường mặc một chiếc sơ mi màu hạnh, phối với váy bút chì xám dài đến gối, nơi cổ tay đeo chiếc đồng hồ bạc.
Mái tóc xoăn dài như tảo biển xõa trên vai, óng ánh suôn mượt. Cô vốn ít khi mặc phong cách chín chắn trí thức, nhưng hôm nay lại cực hợp, khí chất tươi đẹp, khiến từng cử chỉ, từng nụ cười của cô đều khó mà dời mắt.
Suốt cả buổi sáng, Thẩm Úc Đường gần như không ngừng chân, luôn theo sát các VIP trong phòng triển lãm, giới thiệu chi tiết từng tác phẩm, trả lời đủ mọi câu hỏi, đến nước cũng chẳng kịp uống. Chưa đầy hai tiếng, đã có hai bức được mua ngay tại chỗ.
Mãi đến gần trưa, cô mới có chút thời gian rảnh. Vừa nhấc ly nước lên định làm ướt giọng, thì Alice đột ngột chạy tới, mặt đầy kích động:
"—Tin lớn!!"
Thẩm Úc Đường giật mình, "Sao vậy?"
Alice đưa điện thoại cho cô, phấn khích nói: "Tôi vừa nhận được cuộc gọi, có một nhà sưu tầm ở nước ngoài... anh ấy — anh ấy trực tiếp mua luôn bức 'Khe Nứt' rồi!"
Thẩm Úc Đường ngẩn ra. Đó chính là bức đắt giá và khó bán nhất trong cả triển lãm. Cô chưa bao giờ dám nghĩ có thể bán ngay trong ngày đầu tiên.
"Là ai mua?" Cô hỏi.
Alice cười rạng rỡ, "Là trợ lý của ngài Evan gọi đến, đã chuyển tiền đặt cọc, hôm nay ký hợp đồng luôn."
Nghe đến cái tên ấy, Thẩm Úc Đường không kìm được mà cúi đầu cười. Nước trong ly gợn lên một vòng sóng nhỏ, phản chiếu đôi mắt lấp lánh của cô.
"Evan thật lãng mạn." Alice cười, khẽ huých vai cô: "Người ta ở tận nước ngoài mà vẫn nghĩ đến cô, còn đặc biệt sai trợ lý gọi điện mua tranh. Tang, cô thật sự rất hạnh phúc đấy."
Cả ngày hôm ấy, ngoài hai bức bán được buổi sáng, và bức 'Khe Nứt' do Lục Yến Hồi "một búa chốt đơn", thì những tác phẩm khác tuy có người quan tâm nhưng chưa thành giao dịch.
Dù vậy, khởi đầu này đã đủ khiến cả đội hưng phấn tột độ, vì triển lãm còn kéo dài ba tuần nữa, thành tích thế này đã vượt xa mong đợi.
Vào buổi chiều, người trong triển lãm vẫn đông không giảm.
Thẩm Úc Đường cầm ly cà phê đá, nhân lúc khoảng trống người, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa kính — thoạt đầu chỉ là để thư giãn, nhưng ánh mắt bỗng chốc khựng lại.
Cô nhìn thấy một người.
Qua lớp kính, anh lặng lẽ đứng ngoài, mặc bộ âu phục đen cắt may hoàn hảo, dung mạo trầm tĩnh.
Đôi mắt xám xanh sâu như đáy biển, như có xoáy nước, dễ dàng hút cả hồn người. Ánh mắt hai người chạm nhau qua lớp kính. Anh thấy phản ứng của cô tjì khẽ nhếch môi cười, cong thành một độ cung lười nhác, rồi sải bước dài, đẩy cửa kính đi vào. Sau lưng còn có ba nhân viên đi theo.
Anh quá mức nổi bật trong đám đông, như một con dã thú ưu nhã mà nguy hiểm, ánh mắt đảo qua đâu, mọi người liền tự động nhường đường.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Úc Đường gặp lại Lawrence kể từ buổi chia tay chẳng mấy vui vẻ hôm đó. Nhưng cô không định tự mình tiếp đãi.
"Alice, cô tiếp ngài De Ville nhé. Tôi qua bên kia xem chút." Thẩm Úc Đường vỗ vai Alice, vừa nói vừa định bước đi.
Nhưng mới đi được hai bước, phía sau đã vang lên giọng nói chậm rãi, âm cuối kéo dài, như móc câu móc chặt sau gáy cô:
"Cô Thẩm—"
Anh mang theo nụ cười, giọng điệu xen chút trêu chọc: "Bình thường với những nhà sưu tầm khác, cô cũng lạnh nhạt thế này sao?"
Một câu nói lập tức ghim chân bước đi của cả Alice lẫn Thẩm Úc Đường.
Xung quanh có không ít người nhận ra Lawrence. Danh tiếng của Quỹ Nghệ thuật L&D trong giới nghệ thuật vô cùng vang dội, ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía này càng nhiều.
Thẩm Úc Đường dừng lại, quay người, gương mặt nhanh chóng thay đổi, khoác lên nụ cười lễ độ:"Sao có thể chứ, ngài Lawrence. Chỉ là bên kia còn có vài vị khách tôi cần theo dõi, Alice là cánh tay phải của tôi, cô ấy—"
Lời còn chưa dứt đã bị cắt ngang không chút nể tình: "Không. Tôi muốn chỉ định cô, cô Thẩm."
Một câu mập mờ đủ để gợi liên tưởng, thêm vào đôi mắt biết cười ấy, Alice dường như đã hiểu ra điều gì.
Cô vội vàng nói: "Vậy để tôi đi theo các vị khách khác. Tang, cô đi cùng ngài Lawrence nhé."
Nói xong, Alice nhanh nhẹn lùi ra, trước khi đi còn kín đáo liếc Lawrence một cái, trong lòng thầm tám nhảm: Nghe nói Lawrence là em trai của Evan cơ mà? Sao trông anh ta cũng có vẻ rất hứng thú với Tang vậy?
Alice rời đi, chỉ còn lại hai người.
Thẩm Úc Đường vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp, lễ phép nói: "Vậy mời ngài theo tôi tham quan."
Cô đi trước, giữ khoảng cách chừng nửa mét, tác phong chu đáo mà xa cách, chẳng khác gì đối với bất kỳ khách sưu tầm nào khác.
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Úc Đường dẫn anh đến khu treo vài bức có giá cao nhất, nghiêng người, nhỏ giọng giới thiệu: "Bộ tranh này tiềm năng sưu tầm rất tốt, cũng khá phù hợp với hệ thống của ngài. Nếu ngài hứng thú, tôi có thể giúp ngài giữ lại."
Lawrence tiến thêm một bước, chẳng thèm liếc tranh, ánh mắt chỉ khóa trên gương mặt cô, nhàn nhạt hỏi: "Trong tất cả tác phẩm, bức nào đắt nhất?"
Thẩm Úc Đường nghe thấy câu hỏi hờ hững ấy thì khẽ cười, ngẩng đầu nhìn anh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bức đắt nhất à... đã không còn rồi."
Lawrence nhướng mày: "Ồ?"
"Ngay sáng nay, trợ lý của Evan đã gọi điện, trực tiếp mua đi rồi. Tôi còn muốn treo thêm vài ngày, tiếc là không có cơ hội nữa."
Nghe đến cái tên kia, ánh sáng quyết liệt trong mắt Lawrence lập tức tối đi. Anh khẽ bật cười, giọng nói thấp trầm: "Thì ra có người ra tay, còn nhanh hơn tôi."
Thẩm Úc Đường cười càng rạng rỡ hơn, đôi mắt sáng long lanh: "Đúng vậy, ngài Lawrence. Không có gì là mãi chờ anh cả. Sai thời điểm, thì sẽ lỡ mất."
Câu nói vừa buông xuống, cả hai đều nhìn thẳng vào mắt đối phương, không ai chịu dời đi trước.
Lời cô mang theo hàm ý, Lawrence sao có thể không hiểu.
Chỉ là, anh không muốn hiểu.
Thế nên, anh thản nhiên dời ánh mắt, bước đến trước bộ tranh treo gần đó, lặng lẽ đứng nhìn. Rất lâu không thốt một lời.
Không ai biết lúc này trong đầu anh nghĩ gì, Thẩm Úc Đường cũng không thể biết.
Cô chỉ đứng cách anh vài bước, im lặng chờ đợi phản ứng của anh.
Nào ngờ, người chưa đợi được lại là một người khác.
"Tang—"
Mateo vội vã bước tới, trước tiên lễ phép gật đầu chào Lawrence, rồi quay sang Thẩm Úc Đường, hạ giọng nói: "Ngài Evan đã đến, hiện đang ở ngoài cửa, nói muốn gặp cô."
... Lục Yến Hồi?
Thẩm Úc Đường khẽ sững người.
Chẳng phải hắn đã nói tối nay mới đến Rome sao?
Cô theo bản năng liếc về phía người đàn ông đang đứng quay lưng lại kia. Anh nghe thấy cái tên "Evan" tnì khẽ nghiêng đầu, khóe m_ô_ı 𝐜🔴_n_g ⅼ_ê_п một nụ cười khó đoán, rồi chậm rãi nói với Mateo: "Đã đến rồi thì... chi bằng mời anh ta vào. Cùng nhau xem."
← Ch. 55 | Ch. 57 → |