Truyện:Người Tình Bỉ Ổi - Chương 54

Người Tình Bỉ Ổi
Trọn bộ 93 chương
Chương 54
Cam vàng mật ngọt
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

Chú rùa nhỏ thò đầu ra khỏi mai

*

Tối nay Lawrence có một buổi tiệc xã giao không thể thoái thác, khó tránh khỏi việc phải uống vài ly. Vốn dĩ anh không thích chạm vào rượu, nhưng mấy ngày nay tâm trạng buồn bực, anh cũng chẳng muốn từ chối nữa.

Tiệc tàn, anh vốn định không trở về trang viên mà đi thẳng về biệt thự trong nội thành Rome. Thế nhưng, khi đang mơ màng ngả lưng ở ghế sau, anh bỗng nhớ ra một chuyện.

Hôm nay, Lục Yến Hồi đã về nước. Có lẽ... anh sẽ có cơ hội được gặp riêng cô. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên thì không sao xua đi nổi.

Thế là Lawrence bảo tài xế quay đầu xe, chạy thẳng về trang viên. Về đến phòng, anh uống một ly nước ấm, tắm rửa, tùy tiện vắt chiếc áo choàng tắm lên ghế sofa, chẳng mặc gì mà nằm dài xuống giường, định nhân lúc còn men say mà ngủ thiếp đi.

Từ khi Thẩm Úc Đường và Lục Yến Hồi dọn vào cùng tầng, Lawrence chưa từng có được một đêm ngủ yên. Mỗi khi màn đêm buông xuống, anh lại như bị զ·⛎·ỷ ám, cứ nghĩ mãi: Họ đang làm gì? Tự dày vò chính mình, tưởng tượng từng lần cô nằm trong vòng tay người đàn ông khác, cùng hắn ôm nhau chìm vào giấc ngủ.

Hắn có 𝒽·ô·ⓝ cô không? Có để lại dấu vết nào trên cơ thể cô không? Những hình ảnh ấy cứ lởn vởn trong đầu Lawrence, như cơn ác mộng triền miên.

Hôm nay anh muốn mượn men rượu để đầu óc được yên tĩnh, tạm thời quên đi. Nhưng mới chợp mắt được một lát, ngoài hành lang lại truyền đến tiếng bước chân vụng về và tiếng "cộp cộp" vang dội.

Anh cau mày, còn chưa kịp ngồi dậy thì cửa phòng đã bị đẩy mở từ bên ngoài. Lawrence khựng lại, lập tức ngồi nhổm dậy, ánh mắt thoáng lạnh đi, gương mặt toát lên vẻ khó chịu.

Anh có thói quen không khóa cửa, nhưng ngoài quản gia ra, chưa từng có ai dám tự tiện xông vào phòng anh.

Ánh trăng len qua khe rèm hắt xuống thảm, chiếu ra bóng dáng mảnh mai cao gầy. Mùi rượu nồng nặc theo gió ùa vào.

Cô chẳng thèm bật đèn, xộc thẳng đến phòng tắm, loạng choạng vấp ngã, còn húc đổ đồ trang trí trên bàn.

Ngửi thấy mùi rượu ấy, Lawrence nhanh chóng hiểu ra — Thẩm Úc Đường chắc uống say quá nên ấn nhầm tầng.

Phòng anh và phòng cô cùng phía, chỉ khác mỗi lầu mà thôi.

Lawrence mấp máy môi không lên tiếng, lại chậm rãi dựa vào đầu giường, nhìn theo bóng dáng hấp tấp kia vội vàng chạy vào phòng tắm, gấp đến mức chẳng thèm khép cửa.

Vài giây sau đã vang lên tiếng nước chảy và những âm thanh nhỏ vụn khiến người ta không khỏi liên tưởng. Giải quyết xong, cô có vẻ thả lỏng, tâm trạng cũng tốt hơn, còn khe khẽ ngâm nga, chân bước lạch bạch đi vào buồng tắm.

Tiếng nước ào ào nhanh chóng vang lên, rõ rệt giữa đêm tối. Lawrence nhắm mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh: cô tr*n tr**ng, mái tóc ướt bết vào gáy, đứng trong buồng tắm của anh, làn hơi nước mờ ảo vờn qua xương quai xanh, giọt nước lăn dọc xuống т𝒽_â_ⓝ ⓣ♓_ể trắng ngần.

Ý nghĩ ấy khiến d*c v*ng vốn bị kìm nén trong lòng lại được men rượu châm ngòi, càng thêm mãnh liệt, sắp tràn ra ngoài.

Anh biết, mình nên làm gì.

Anh nên lập tức bật đèn, khoác áo choàng tắm thật chỉnh tề, rồi khi cô bước ra sẽ nghiêm túc nói: "Em lên nhầm tầng rồi, Ivy. Đây là tầng hai, phòng của tôi."

Nhưng anh không làm vậy.

Anh chỉ lặng lẽ nằm xuống, như một kẻ chờ bị phán xét, mang theo ước vọng đen tối, cố gắng giả vờ như không có chuyện gì.

Thậm chí trong lòng còn thầm cầu nguyện: Xin đừng bật đèn, xin đừng phá hỏng sự nhầm lẫn hoang đường này.

Anh ghê tởm bản thân — hèn hạ, không từ thủ đoạn, cam tâm mặc cho trò đùa trớ trêu này xảy ra.

Nhưng rất nhanh, cảm giác tội lỗi ấy đã bị cuốn đi.

Bị làn hương thoảng trong hơi nước xóa nhòa.

Bị tiếng động khe khẽ của tấm đệm lún xuống khi cô lật chăn chui vào giường xua tan.

Lawrence khẽ nhắm mắt, hàng mi run bần bật, hô hấp rối loạn. Nhưng cô không nghe thấy, thoải mái nằm xuống, còn thở ra một tiếng "ha—" đầy thỏa mãn.

Một lát sau, cô xoay người, theo bản năng vắt chân qua, gác thẳng lên đùi anh.

Đầu gối đặt đúng vị trí nhạy cảm, còn cọ nhẹ mấy lần. Cú chạm bất ngờ khiến Lawrence cứng đờ, hơi thở nghẹn nơi cổ họng.

Rồi đôi bàn tay mát lạnh của cô cũng tìm đến, một đặt lên ⓝ🌀-ự-↪️ trần, một áp vào cơ bụng rắn chắc.

Động tác ấy với cô dường như đã in sâu thành thói quen trong cơ bắp.

Lawrence chịu đựng đến nghẹt thở, vừa phải kìm nén cơn xung động muốn lật người đè cô xuống, vừa sợ cô chợt tỉnh, nhận ra sự khác lạ của anh.

Hai luồng ý nghĩ quần lấy nhau, cắn xé trong đầu anh. Anh cũng đã uống rượu, lý trí và đạo đức ít ỏi còn sót lại đều sụp đổ từ khi cô xuất hiện. d*c v*ng và sự kiềm chế giằng xé trong lồng 𝓃●gự●c, gào thét dữ dội.

Giờ đây, chỉ cần xoay người, chỉ cần cúi đầu, anh sẽ có được con mồi ngọt ngào tự dâng đến.

Trong cơn mê loạn, Lawrence thậm chí nghĩ: dù cô coi anh là Lục Yến Hồi anh cũng cam lòng. Chỉ cần cô chịu ♓*ô*п anh, ôm anh, cùng anh chìm vào giấc ngủ...

Dẫu rằng tất cả đều sai trái, anh cũng nguyện ý.

Ngay khi lý trí sắp tan vỡ, bên tai bỗng vang lên giọng thì thầm lẫn men rượu của Thẩm Úc Đường: "Anh... sao lại về rồi, anh..."

Cô nói bằng tiếng Trung.

Chữ "anh" ấy, tựa ân huệ tối cao, suýt khiến anh buột ra một tiếng đáp trầm khàn.

Suýt nữa thì cất lời.

Nhưng rồi anh kìm lại.

Yết hầu nghẹn mấy lượt, âm thanh bị chặn cứng nơi môi.

Anh biết, cô không gọi mình.

Và hơn hết, anh sợ — sợ khi cô tỉnh ra, phát hiện sự thật, sẽ ghê tởm, căm hận, cả đời không muốn nhìn anh thêm một lần nào nữa.

Vậy nên anh chỉ có thể nằm bất động, toàn thân căng cứng.

Chờ mãi không nghe thấy tiếng đáp, Thẩm Úc Đường lồm cồm ngồi dậy khỏi chăn, dụi mắt, mơ màng nhìn anh.

Trong bóng tối, đôi mắt ấy còn sáng hơn sao trời.

Cô chớp mắt, lẩm bẩm hỏi: "Sao anh không nói gì vậy..."

Lawrence nghẹn cứng cổ, gương mặt gượng gạo quay sang hướng ngược lại. Anh sợ cô sẽ nhận ra đường nét của mình dưới ánh trăng mờ mịt, sợ giấc mộng đẹp này tan biến.

Nhưng Thẩm Úc Đường rõ ràng không định buông tha anh. Men rượu khiến tính khí của cô mềm nhũn như đường tan chảy — vừa dính vừa ngọt.

Thấy anh cứ né tránh, không chịu đáp lời, cô bỗng bật dậy khỏi chăn, chân phải khẽ bước qua, cả người liền ngã sấp lên người anh.

Hai đầu gối chống bên hông anh, hơi thở ấm áp phả lên cằm, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, mềm giọng hỏi:

"Anh... sao lại không để ý đến em thế? Có phải... vì em uống rượu không?"

Đừng nhìn bề ngoài tưởng chừng cô tỉnh táo, hành động còn linh hoạt, thực ra mắt đã mờ nhòe, không thể nhìn rõ gương mặt anh, tầm nhìn lảo đảo. Nhưng cô lại cố chấp muốn nhìn thật kỹ.

Cô đưa tay, cúi xuống, lòng bàn tay nóng hổi ôm lấy khuôn mặt Lawrence, còn ra lệnh: "Anh... anh đừng có lắc tới lắc lui nữa mà~"

Mái tóc 𝐦ề.𝖒 𝐦ạ.1 theo động tác nghiêng người mà rũ xuống n-🌀-ự-c anh, như móng vuốt mèo con, từng chút từng chút khẽ cào rát làn da.

Mà cô dường như quên mất — khi chui vào chăn, trên người chẳng mặc gì. Vốn còn có mái tóc dài che chắn, nhưng vừa cúi đầu, mọi thứ liền trượt khỏi, để lộ làn da trắng mịn, dưới ánh trăng sáng đến chói mắt, khiến đồng tử anh co rút dữ dội.

Trắng ngần, trong suốt, chẳng chút che đậy, 𝖒_ề_m Ⓜ️ạ_ⓘ áp thẳng lên lồng 𝖓·ℊự·↪️ anh. Lawrence vốn đã uống rượu, khoảnh khắc này chẳng khác nào một đòn trời giáng, m*á*⛎ nóng trong cơ thể cuồn cuộn dồn về một chỗ.

Dù là ai, trong tình cảnh này, lý trí cũng chẳng thể khống chế. Anh kìm nén đến nỗi cổ họng khô khốc, căng thẳng đến phát đau. Cô quá ɱề*m 𝐦*ạ*ℹ️, quá ⓝó●𝐧●g 🅱●ỏ●ⓝ●ɢ, như một con vật nhỏ phủ đầy lông tơ, ấm áp mà г⛎·𝖓 rẩ·𝖞 áp sát lấy cơ bắp anh.

Lawrence gần như không cách nào khống chế nổi — phản ứng kia không do anh định đoạt.

Cô là người anh thích, là người duy nhất anh khao khát. Mà giờ đây, cô lại tự dâng đến, gần trong gang tấc.

Anh còn có thể bình tĩnh sao? Còn có thể kìm nén sao?

d*c v*ng như sắp bùng nổ.

Thẩm Úc Đường lại nghiêng người gần hơn, chóp mũi khẽ cọ qua cằm anh, vô thức làm nũng. Cô nghiêng đầu, men rượu còn chưa tan, đôi mắt ɱ●ôn●🌀 lung bỗng chốc trở nên chăm chú, nhìn chằm chằm vào anh vài giây.

"Ừm? Đôi mắt của anh..."

Giọng cô mềm oặt, líu ríu, như vừa phát hiện điều gì, chậm rãi nói: "Sao... lại đổi màu rồi vậy?"

Trong hơi thở còn vương mùi nước tắm dịu ngọt, hòa cùng chút ngòn ngọt ẩn trong mùi rượu, len lỏi chiếm trọn khứu giác Lawrence.

Chúng chế giễu sự tự chủ của anh, cứa từng nhát dao cùn lên sợi lý trí cuối cùng.

Cô nói rồi, ngón tay mềm ấm lại men theo đôi mắt anh, lướt qua xương mày, chạm xuống sống mũi.

"Ơ..."

Cô như vừa nhận ra điều gì.

Một khắc ấy, sợi dây mang tên lý trí trong đầu Lawrence bật đứt "phựt" một tiếng. Anh bật ra một câu chửi khẽ, hàm răng nghiến chặt, bàn tay mạnh mẽ chụp lấy sau gáy cô, ngón tay ghì vào chân tóc ɱề_m 𝖒ạ_ℹ️, ẩn chứa cả chút căm hận.

Giây tiếp theo, anh bất ngờ kéo cô về phía mình, đôi môi nặng nề ép xuống, 𝖍𝐮n·🌀 𝒽·ă·ռ·𝐠 chặn lấy, không cho cô tiếp tục dò xét, không để cô phát hiện bí mật của anh.

Nụ ♓_ô_n ấy có vị đắng của rượu, lại hòa lẫn khao khát anh kìm nén quá lâu. Thô bạo, gấp gáp, như muốn nuốt trọn cô vào bụng.

Thẩm Úc Đường bị bất ngờ, đôi mắt trừng lớn, hơi thở trong miệng lập tức bị cướp đoạt, tim đập loạn nhịp.

Cô theo bản năng đẩy n𝐠.ự.↪️ anh, nhưng vừa chạm vào lại càng bị anh cuồng nhiệt nuốt sâu hơn.

Như thể đang tức giận, như thể một con sói dữ đói mồi.

Rất nhanh, lý trí tan biến trong cơn thiếu dưỡng khí.

Anh khẽ gầm trong cổ họng, bỗng lật người, đè cô chặt dưới thân. Đôi môi mỏng chẳng rời đi, phủ kín hô hấp, ghim chặt cô vào giữa nệm.

Thẩm Úc Đường bị 𝒽ô●𝖓 đến trời đất đảo lộn, đầu óc choáng váng, chẳng còn phân biệt phương hướng. Cô chưa từng trải qua nụ 𝐡●ô●𝐧 nào mãnh liệt đến thế. Ban đầu còn không theo kịp tiết tấu, nhưng dần dần, theo bản năng, những h*m m**n nguyên thủy nhất trong cơ thể bị khơi dậy, tranh nhau tuôn ra.

Cô nhắm chặt mắt, đưa tay lần tìm quần áo anh, chạm vào mới nhận ra — anh cũng chẳng mặc gì.

Vậy nên cô đưa tay sang kéo nốt lớp vải duy nhất trên hông anh. Nhưng bàn tay vừa kề sát, lập tức bị chặn lại.

Lòng bàn tay anh п●óռ●𝐠 🅱️●ỏп●ℊ đến kinh người, khiến cô giật mình.

"Anh... anh bị sốt à?" Cô hỏi.

"Không."

Ừm... giọng anh nghe cũng lạ lạ, sao phát âm tiếng Trung lại chẳng rõ ràng? Chẳng lẽ khó chịu thật?

"Thế... thế sao anh lại giữ tay em?" Cô vẫn bị ghì chặt dưới thân, qua màn sương mờ mịt, mơ hồ thấy gương mặt đẹp đẽ kia đỏ bừng, vành tai cũng như muốn nhỏ 𝖒-á-υ. Cô bất giác bật cười: "Anh... còn biết ngượng nữa à? Ha ha, đáng yêu thật. Làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn biết xấu hổ sao?"

Một câu này thốt ra, người trên liền khựng cứng.

Khựng rất lâu, chẳng còn phản ứng.

Thẩm Úc Đường ngạc nhiên khẽ "ừm" một tiếng, đưa tay chọc vào nɢự·↪️ anh: "Ơ, sao không động đậy nữa? Người gì đâu kỳ cục."

Khiêu khích cô xong rồi lại bỏ mặc, thật đáng ghét.

Chờ mãi chẳng thấy anh làm gì thêm, cô bắt đầu sốt ruột. Hai tay vòng lên cổ anh, áp lòng bàn tay nó*𝓃*g 𝖇*ỏп*ɢ vào.

Cơ thể anh như than hồng, căng cứng và nó𝖓●𝐠 🅱●ỏ●𝖓●🌀 đến dọa người.

Đã thế... phía dưới hẳn càng nóng hơn?

Bàn tay cô miết nhẹ sau gáy anh, trong lòng vốn ngứa ngáy, cô bèn nhón người, ngẩng cằm muốn 𝐡-ô-n-.

Ai ngờ Lawrence bỗng như bị điện giật, ngửa mạnh đầu tránh đi.

Thẩm Úc Đường ngẩn ra.

Anh lại... tránh cô?

Anh né tránh cô!

Cảm xúc ấm ức trào lên, men say chẳng ngăn được. Cô ngây ra mấy giây, khóe môi rủ xuống, rồi "bịch" một cái ngả ra giường, giả vờ òa khóc.

"Anh tránh em... hu hu hu... có phải không thích em nữa rồi không... hu hu... quá đáng lắm... em buồn ↪️𝐡ế_† mất..."

Nghe tiếng nức nở đáng thương ấy, quả thực như người bị tổn thương đến tận xương tủy. Lawrence chưa từng thấy Thẩm Úc Đường say rượu thế này, vừa nghe tiếng khóc đã rối loạn cả hồn vía. Anh hoảng hốt cúi xuống dỗ dành, tay chân luống cuống muốn vuốt mặt cô.

Nhưng cô né đầu, vùi chặt mặt vào giữa cánh tay và gối, kiên quyết không chịu để lộ ra.

"Anh mặc kệ em đi... để em khóc c●ⓗ●ế●ⓣ cũng được... đồ tồi... anh là đồ tồi..."

Lawrence không phải chưa từng thấy cô khóc. Trước đây cô cũng từng nằm trên giường anh, vì gặp ác mộng mà rơi nước mắt. Khi ấy cô yếu đuối đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.

Nhưng lần này... lại hoàn toàn khác.

Lúc này, cô nằm dưới thân anh, toàn thân ngập trong men say, tiếng khóc xen lẫn chút nũng nịu ngọt ngào, gợi đến mức khiến toàn thân anh tê dại, căng cứng như sắp muốn phá tung lớp vải mỏng.

Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang vùi trong cánh tay của cô, trong đầu chỉ còn một ý niệm duy nhất — muốn bắt nạt cô.

Muốn nghe cô khóc càng thảm hơn, khóc đến mức bất lực dùng ngón tay bấu lấy ga giường mà cầu xin tha thứ. Nhưng anh không thể mở miệng.

Chỉ cần anh lên tiếng, cô sẽ phát hiện ra anh không phải Lục Yến Hồi. Cô sẽ lập tức thu lại vẻ yếu mềm khiến anh thần hồn điên đảo này, trở nên lạnh lùng xa cách.

Vì thế, anh không thể nói, chỉ có thể im lặng.

Lawrence cúi mắt nhìn cô, đưa tay ra, ngón tay khẽ lướt qua mái tóc 𝖒ề.m mạ.𝒾, kiên nhẫn gỡ từng sợi tơ vì nước mắt dính trên gò má cô.

Động tác dịu dàng đến mức gần như là tôn kính.

Thế nhưng Thẩm Úc Đường vẫn còn vùi mặt trong gối sụt sịt vài tiếng, nhận ra anh mãi không có động tĩnh, cũng chẳng mở miệng dỗ dành. Lúc này cô thật sự thấy tủi thân.

Cô khịt khịt mũi, hừ lạnh mấy tiếng, giọng ngạt trong gối, nghẹn ngào dỗi dằn: "Anh không làm... thì em ngủ đây..."

Đầy ắp sự giận hờn trẻ con.

Lời nói "em ngủ đây" còn chưa rơi hẳn xuống, bỗng một làn hơi nóng áp lên sau gáy cô.

Những nụ 𝒽ô.𝖓 vụn vặt liên tiếp rơi xuống.

Từ tóc đến bờ vai, men theo sống lưng mà chậm rãi lướt xuống. Thỉnh thoảng lại khẽ cắn một cái, khơi dậy từng cơn 𝖗-𝖚-n гẩ-ⓨ nho nhỏ.

Hơi thở bỏng rát hòa cùng đôi môi ẩm mềm rải xuống từng tấc da thịt.

Không mang chút d*c v*ng thô bạo nào, mà chỉ là đang âm thầm dỗ dành cô, nhẫn nhịn mà nói cho cô biết — anh không phải không đáp lại, cũng không phải vô tình.

Chỉ là anh đang kiềm chế.

Thẩm Úc Đường bị một chuỗi ♓ô·ⓝ dày đặc khiến bản thân tê dại, không nhịn được khẽ rên một tiếng, bờ vai run run rồi lại thả lỏng. Cuối cùng, chút giận dỗi trong cô cũng tan biến hết, như chú rùa nhỏ thò đầu ra khỏi mai.

Cô xoay người lại nhìn anh.

Anh thấy cô quay sang thì động tác khựng lại, ánh mắt chớp lóe, vội vàng né mặt đi, áp cổ vào hõm vai cô, không dám để cô thấy.

Anh căng chặt lưng, ngay cả hơi thở cũng sắp bị tước đoạt.

Thẩm Úc Đường chớp đôi mắt còn vương lệ, nhìn mái tóc quen thuộc, đ●ườ●𝓃●ⓖ 𝒸⭕ⓝ●𝐠 cổ quen thuộc, cùng mùi hương ngải đắng chiếm trọn khoang mũi.

Nửa giây sau, bàn tay cô như bị xui khiến mà khẽ nâng lên, đầu ngón tay chậm rãi lùa vào chân tóc anh, dịu dàng v**t v*. Trong giọng nói thấp mềm còn mang chút nghi hoặc, cô khẽ hỏi:

"... Là anh sao?"

"Bùi Hành."

Chương (1-93)