Thử chọn tôi xem
← Ch.51 | Ch.53 → |
Tôi sẽ khiến em hạnh phúc hơn, Ivy
*
Lawrence?
Sao anh lại rời tiệc cùng vị cô gái trẻ ngồi cùng bàn kia? Nhưng Thẩm Úc Đường không cho phép bản thân nghĩ nhiều. Những điều không nên nghĩ thì đừng nghĩ. Cô gạt hết mọi suy đoán, khoác tay Lục Yến Hồi, cùng hắn bước ra khỏi đại sảnh.
Phiên đấu giá vừa khép lại, tiếp nối là buổi afterparty về đêm. Khu vườn bên ngoài đã sáng rực, những dải đèn quấn quanh cành cây, khiến bóng đêm loang ra sắc vàng rực rỡ.
Khách khứa tụ tập từng nhóm nhỏ bên cạnh tháp champagne, từng ly rượu sóng sánh ánh sáng. Người hầu mang khay bạc đi quanh, xen giữa hương hoa hồng, men rượu và tiếng saxophone dìu dặt. Nói là dạ tiệc, chẳng bằng gọi đây là một sân khấu lộng lẫy của quyền lực và danh lợi.
Với Lục Yến Hồi, nơi này chẳng khác nào cá gặp nước. Hắn hầu như không cần bước đi, cầm một ly rượu đứng đó đã có vô số người tự tiến đến chào hỏi, dâng danh thiếp. Giọng điệu kính cẩn, ánh mắt nhiệt tình.
Có mấy nghệ sĩ tên tuổi, hắn đều lần lượt giới thiệu Thẩm Úc Đường. Nhưng thật ra, để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng người khác không phải là Lục Yến Hồi. Mà là cô.
Thẩm Úc Đường luôn nghiêm túc với công việc, chưa từng qua loa. Cô nhớ dai, lại chịu khó mày mò. Chỉ cần là nghệ sĩ có chút danh tiếng, từng đăng tác phẩm trên tạp chí, cô đều nhận ra. Không chỉ nhận ra mặt, mà còn nhanh chóng nhắc đến tác phẩm tiêu biểu, thậm chí nắm được phong cách cá nhân. Vì thế, mỗi khi được giới thiệu, cô đều mỉm cười đưa danh thiếp, vừa đúng lúc nhắc đến một tác phẩm, lại thêm lời nhận xét chuẩn xác. Không tâng bốc, không giả dối — chân thành mà vẫn ẩn giấu khát vọng, khiến người ta không khỏi sinh lòng hứng thú.
Không e ngại, chẳng hèn yếu. Sự tự tin ấy không chỉ từ cái danh "bạn gái Lục Yến Hồi" mà đến, mà vì cô đã chuẩn bị kỹ càng cho khoảnh khắc hôm nay, nắm chắc cơ hội. Cô luôn biết rõ mình muốn gì.
Một vòng giới thiệu trôi qua, Thẩm Úc Đường đã lấy được liên hệ của vài nghệ sĩ cô mong hợp tác. Khuôn mặt cô tươi rói, quay sang nhướng mày với Lục Yến Hồi, khóe mắt ánh lên niềm vui:"Đêm nay phải cảm ơn thầy Lục nhiều lắm. Em phải nghĩ xem nên cảm ơn anh thế nào mới phải."
Nói rồi, cô còn dùng khuỷu т_𝒶_𝖞 🎋_𝒽_ẽ 𝒸_𝒽ạ_ⓜ vào hắn, giọng điệu nũng nịu, tinh nghịch.
Ánh mắt Lục Yến Hồi đầy ẩn ý, cúi đầu nhìn cô: "Anh chỉ thuận tay bắc một cây cầu thôi. Họ chịu bước qua là vì em có bản lĩnh."
Hắn dừng một chút, khóe môi khẽ nhếch: "Nhưng... nếu em thật sự muốn cảm ơn..."
Hơi thở ấm nóng gần như chạm vào vành tai cô, giọng hắn trầm thấp: "Thì tối về nhà hãy cảm ơn."
Làn khí ẩm nóng dính vương mùi hương quen thuộc quét qua tai rồi len dọc xuống cổ, khiến lưng cô run lên từng nhịp tê dại.
Thẩm Úc Đường nhướn vai gãi gãi bên tai, đẩy hơi thở của hắn đi. Nhưng cô chẳng hề lộ ra vẻ xấu hổ nào, ngược lại còn nghiêng đầu, đôi mắt cười cong cong, dõi thẳng vào mắt hắn: "Được thôi."
Cô từ tốn nâng tay, đặt lên п𝖌●ự●🌜 hắn, ngón tay lướt qua bờ cơ rắn chắc dưới lớp áo vest.
"Vậy anh muốn ở ban công..." Giọng cô 〽️ề●Ⓜ️ ⓜ●ạ●ⓘ, cố tình kéo dài âm cuối: "... phòng ngủ... phòng khách... hay là trên xe?"
Đôi mắt kia quá biết cách câu người. Chỉ cần một cái liếc, ba phần hồn đã bay mất.
Cổ họng Lục Yến Hồi khẽ 𝖓.𝖍.ấ.𝐩 𝐧𝖍.ô, giống hệt con cá ngoan ngoãn, hễ cô tung lưỡi câu là lập tức cắn chặt. Ánh mắt sâu thẳm sau cặp kính phản chiếu một tầng hơi nước, thoáng lay động liền như sắp tan chảy, cả hơi thở cũng bị cô dắt đi mất.
Cách đó không xa, dưới bóng cây tầm gửi, người đàn ông với mái tóc vàng cát đứng im trong vùng sáng mờ. Có vài kẻ vây quanh, anh chỉ thờ ơ lắng nghe, dáng vẻ ung dung, nhưng ánh mắt lại xuyên qua ly rượu trong tay, khóa chặt vào đôi tình nhân đang kề tai cười nói.
Ánh mắt ấy sâu như giếng nước ứ đọng, tối tăm, ẩm lạnh, như có vô số thứ bò trườn trong đáy. Một thứ tĩnh lặng 𝖈●𝒽ế●t chóc chỉ cần đến gần sẽ bị ánh lửa xanh bập bùng trong đôi mắt ấy thiêu đốt.
Thẩm Úc Đường nào hay biết, vẫn mỉm cười nói chuyện với Lục Yến Hồi, khuôn mặt rạng rỡ, tràn đầy tình ý.
Nụ cười ấy càng chói lọi, càng khiến mắt Lawrence nhói đau. Khí lạnh từ anh lan tỏa, khiến mấy kẻ đang khách sáo bên cạnh cũng dần câm lặng, rồi lần lượt lảng đi, sợ vô tình chạm vào lưỡi dao giấu dưới nụ cười kia. Cuối cùng, bên cạnh anh chỉ còn lại một người phụ nữ tóc nâu trẻ tuổi — rõ ràng đã được giữ lại.
Dường như cảm giác được ánh nhìn lạnh lẽo dội đến, Thẩm Úc Đường vô thức liếc qua. Chỉ một thoáng, cô đã bắt gặp ánh mắt của Lawrence.
Nhưng ngay khi tầm mắt cô chạm tới, anh lập tức dời đi. Nụ cười thoáng hiện trên môi, quay sang dịu dàng trò chuyện cùng người phụ nữ kia, như thể vừa rồi chưa từng có chút u ám nào.
Thẩm Úc Đường nhàn nhạt liếc một cái, rồi rời mắt, chẳng mấy để tâm. Cô khẽ kéo tay áo Lục Yến Hồi, ghé sát tai hắn nói nhỏ, sau đó cùng hắn rẽ vào đám đông, dáng đi dứt khoát, không hề do dự.
Mãi đến khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trong biển người, Lawrence mới từ từ thu lại nụ cười, ánh mắt trở về lạnh lẽo, tịch mịch.
Anh vẫn đứng trong bóng tối, ly champagne trên tay chưa từng nhấp một ngụm. Chỉ lặng lẽ nhìn về nơi cô biến mất, ngón cái chậm rãi miết lên chân ly. Trong mắt là ngọn lửa càng thêm tối đặc, ngấm ngầm mà sâu hun hút.
...
Ở trung tâm khu vườn, ban nhạc vẫn đang biểu diễn, vài vị khách nâng ly theo điệu nhạc mà lắc lư. Lục Yến Hồi quay đầu, giọng nói trầm thấp hỏi: "Có thấy chán không? Nếu mệt, chúng ta có thể về sớm."
Thẩm Úc Đường lắc đầu: "Không đâu, hiếm khi được thả lỏng thế này. Dù gì cũng không gấp, đợi dì về cùng cũng được."
"Ừ. Chỉ sợ em mệt thôi."
Hắn vừa định nói thêm thì trong túi bỗng rung lên. Giữa khung cảnh này, ai lại gọi điện đến?
Cúi đầu nhìn màn hình, chân mày hắn chau lại, sắc mặt thoáng chốc nghiêm nghị.
"Có chuyện gì vậy?" Thẩm Úc Đường thấy vẻ mặt hắn biến đổi thì khẽ hỏi.
"Bố anh gọi. Anh ra chỗ yên tĩnh nghe máy."
"Ừ, em ở đây chờ anh."
Lục Yến Hồi thoáng ngập ngừng, song vẫn bắt máy rồi nhanh bước rời đi.
Hắn vừa đi chưa lâu, một người phục vụ mặc đồng phục đen trắng tiến lại gần Thẩm Úc Đường, cúi mình lễ phép: "Cô Thẩm, có một vị phu nhân mời cô ra ban công, nói có chuyện muốn gặp."
Thẩm Úc Đường hơi nghiêng đầu, ngạc nhiên: "Là vị phu nhân nào?"
"Bà ấy nói, cô đến rồi sẽ biết."
Cô trầm ngâm một thoáng. Phu nhân... chẳng lẽ là Bùi Cạnh Nghi?
Cô đặt ly ly xuống, chỉnh lại váy áo rồi gật nhẹ: "Được, cảm ơn."
"Không có gì."
*
Ban công ở tầng ba.
Theo lối cầu thang trong nhà đi thẳng lên đến cuối, cô đẩy cánh cửa kính ra. Làn gió ấm áp lướt qua, xua đi lớp oi bức còn đọng lại trên da thịt trong đêm hè. Trên ban công là ánh sáng mờ tối, nhưng tầm nhìn lại thoáng đãng, có thể bao quát cả khu vườn phía dưới. Xa xa là ánh đèn rực rỡ chập chờn, tiếng ồn ào của buổi tiệc dường như đã bị ngăn cách ở một thế giới xa xôi nào đó.
Vừa đứng vững, tầm mắt của Thẩm Úc Đường lập tức rơi xuống bóng dáng ngay giữa ban công. Người đàn ông với mái tóc màu vàng cát đang đứng bên lan can quay lưng về phía cô. Dáng người cao ráo, khí chất cao quý, xa cách mà kiêu ngạo.
... Sao lại là Lawrence? Chẳng phải nói là một quý phu nhân tìm cô sao? Thẩm Úc Đường chỉ thoáng sững lại, rồi lập tức xoay người rời đi, bước chân dứt khoát, không chút do dự.
Nhưng cô chỉ kịp bước được hai bước, sau lưng đã vang lên tiếng vải áo sột soạt. Người đàn ông ấy sải đôi chân dài, rất nhanh đã đuổi kịp.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, khóa chặt lấy cổ tay cô.
Thẩm Úc Đường bị kéo lại, cả người xoay tròn theo lực. Gió cuốn tung sợi tóc, thoảng qua mùi hương nhàn nhạt của hồng mun.
Chỉ trong chốc lát, mùi hương ấy đã quét sạch tâm trí Lawrence, khiến lực đạo nơi tay vô thức şℹ️.ế.🌴 🌜.h.ặ.✝️ hơn, giam cô đến mức không thể động đậy.
"Buông ra." Giọng cô lạnh băng, dứt khoát, vùng vẫy giật mạnh, nhưng anh nắm quá chặt, dẫu cô giãy hai ba lần cũng không thoát được.
"Anh lại định làm gì?"
Lawrence đứng đối diện, cả vầng trăng bị dáng người anh che khuất, ánh sáng bạc rải lên bờ vai rộng. Làn da vốn dĩ đã trắng lạnh lúc này càng nổi bật như băng sương ngưng kết.
"Không định làm gì."
Một lát sau, giọng anh mới trầm thấp vang lên.
Thẩm Úc Đường khẽ hừ lạnh: "Thế thì anh lừa tôi lên đây cảm thấy thú vị lắm sao?" Cô dồn sức hất tay, cuối cùng thoát khỏi sự kìm giữ, xoay người muốn bỏ đi. Nhưng vừa mới quay lại, người sau lưng đã bước nhanh tới, lại lần nữa kéo mạnh cô về phía anh.
"Tôi nhớ em."
Ba chữ bật ra khỏi miệng, ngay cả Lawrence cũng thoáng ngẩn người. Sao lời ấy có thể tuột khỏi môi anh? Anh vốn không nên nói như vậy. Chưa từng. Nhưng nhìn cô quay lưng rời đi dứt khoát như thế, đầu óc anh bỗng trống rỗng. Tất cả những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu nay trong khoảnh khắc ấy đều vỡ tung.
Không kịp nghĩ, thậm chí chẳng ý thức được mình vừa nói gì. Thẩm Úc Đường sững sờ đứng yên, không tin nổi sẽ nghe được ba chữ ấy từ miệng Lawrence. Câu nói chan chứa tình cảm mang nhiệt độ bỏng rát in hằn ngay 𝓃🌀-ự-🌜 cô, ghim chặt cô tại chỗ.
Còn chưa kịp phản ứng, anh đã lại tiến gần, ⓢ𝐢ế*✞ 𝒸*ⓗ*ặ*𝐭 cổ tay cô, gần như 🌜ư.ỡ.𝐧.g é.ρ kéo cô vào lòng.
"Tôi nhớ em, Ivy."
"Rất nhớ."
Giọng nói trầm khàn hơn vừa rồi, chất chứa kìm nén đã lâu.
Một khi cảm xúc nứt vỡ, tất cả những điều từng cố giấu, từng gò ép, đều không thể ngăn được nữa.
"Em chưa từng cười với tôi như thế. Vì sao?"
Thẩm Úc Đường cau mày: "Anh đang nói cái gì vậy?"
Lawrence nâng tay, lòng bàn tay áp lên gò má cô, ngón tay khẽ lướt trên làn da 𝐦_ề_ɱ 〽️ạ_❗."Em cười với hắn dịu dàng đến thế, nhưng chưa bao giờ dành cho tôi một nụ cười như vậy." Anh trầm giọng, ánh mắt lóe lên sự cố chấp khó che giấu.
Cô khẽ cười, nghiêng đầu né tránh, lùi lại một bước: "Bởi vì tôi là bạn gái của anh ấy. Chẳng có gì lạ cả." Rồi cô nhìn thẳng vào anh, giọng điệu như mệnh lệnh: "Còn nữa, mong anh đừng bao giờ lặp lại những lời vừa rồi."
"Cái gọi là tôi nhớ em ấy."
Khuôn mặt Lawrence lập tức chìm xuống, như bị giáng một tát, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt.
Khóe môi anh khẽ nhếch, bật ra một tiếng cười khan nơi sống mũi, chẳng hề giống nụ cười, mà là tự giễu. Trông như một con chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ trong cơn mưa tầm tã, ướt lạnh và thê lương.
Thẩm Úc Đường lại không bận tâm đến cảm xúc ấy, tiếp tục nói, từng chữ đều sắc lạnh: "Anh không thấy bây giờ mới nói những lời đó là quá muộn sao?"
Cô khẽ nghiêng đầu, ánh mắt lạnh lẽo: "Nếu thật sự thích tôi, vì sao không nói sớm? Phải đợi đến khi tôi và Lục Yến Hồi đã ở bên nhau mới mở miệng."
"Chẳng phải vì anh quen tranh giành với anh ấy sao?"
Sắc mặt Lawrence càng thêm khó coi, quai hàm cứng lại, như muốn nói gì nhưng cố nhịn."Ivy." Anh ép mình giữ giọng bình tĩnh, gọi tên cô, dường như mong cô chịu lắng nghe.
"Không phải vậy. Tôi cầu xin em tin tôi, được không?" Giọng anh nghẹn lại, "Tôi thừa nhận, lúc đầu tôi không hiểu, sự hiếu kỳ, sự để tâm bất chợt dành cho em, hóa ra là vì thích. Bởi vì tôi không biết thích một người là như thế nào. Thậm chí ban đầu, tôi cũng nghĩ đó chỉ là muốn tranh giành với hắn."
Nghe đến đây, Thẩm Úc Đường chợt cười khẽ, như muốn nói: Thấy chưa, tôi đã biết từ trước rồi.
Nhưng Lawrence vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô, hai tay giữ chặt vai cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh: "Nhưng không phải thế. Làm ơn, hãy tin tôi."
"Lần đầu tiên tôi nhận ra tình cảm của mình là vào cái ngày thật sự sắp mất em." Anh hít sâu, chỉ nhắc lại thôi mà lồng ռ_𝖌ự_ⓒ đã nặng nề, nghẹn đến khó thở.
"Cô Lâm gọi cho tôi, nói rằng em gặp chuyện. Tôi hận mình quá xa em, không thể lập tức chạy tới, nên buộc phải tìm người đáng tin để cứu em. Nhưng lạ lùng thay, khoảnh khắc đó, trong đầu tôi chỉ nghĩ tới một người — Evan. Cũng khi ấy, tôi mới hiểu, thì ra tôi tin tưởng hắn. Tôi không muốn tranh giành gì cả."
"Tôi biết hắn sẽ chăm sóc em thật tốt."
Hàng mi anh khẽ run.
"Lúc đó, tôi không hề ghen. Thật sự. Tôi chỉ cầu cho em bình an. Dù có phải từ bỏ em, tôi cũng chấp nhận. Nhưng rồi khi em xuất hiện ở Rome, ngay trước mắt tôi, tôi phát hiện mình không thể buông. Xin lỗi, Ivy, tôi không vĩ đại như thế."
"Tôi không kiềm chế nổi."
"Tôi không từ bỏ em được."
"Tôi thật sự không làm được."
Lawrence nói với cô nhiều hơn tất cả những gì anh từng nói từ khi quen nhau đến nay. Từng câu từng chữ nặng nề, như một khối thiên thạch rơi thẳng vào mặt hồ tĩnh lặng, vang lên tiếng nổ lớn, chấn động cả lòng cô.
Thẩm Úc Đường ngây ra nhìn anh, cố tìm trong đôi mắt ấy một tia giả dối hay dối trá, nhưng chẳng có gì.
Chỉ có sự chân thành 𝐧_ó𝓃_𝐠 🅱ỏ_𝐧_ⓖ đến mức muốn thiêu rụi người đối diện.
Trong khoảnh khắc, cô suýt nữa đã bị lời của anh làm lay động. Nhưng ngay lập tức, trong đầu chợt lóe lên cảnh anh vừa rồi cười nói dịu dàng với cô gái tóc nâu kia. Ánh mắt cô bỗng lạnh xuống, giọng nói cũng mang theo gai nhọn: "Vừa nói nhớ tôi, lại có thể cười nói với người khác. Thì ra cái gọi là 'nhớ' của ngài Lawrence là như vậy sao?"
Lời vừa thốt ra, cô liền nhận ra không ổn.
Nghe quá giống như đang làm nũng, hờn dỗi.
Nhưng cô lấy đâu ra tư cách để nói vậy chứ?
Thẩm Úc Đường mím môi, không đợi Lawrence đáp lại đã xoay người muốn rời đi, định dùng sự quay lưng để che đậy chút dao động mất mặt vừa rồi.
Nhưng sau lưng, Lawrence bỗng mở miệng: "Cô ấy là con gái của chú tôi, là em họ tôi."
Bước chân của Thẩm Úc Đường khựng lại.
Cô quay lưng về phía anh, không đáp, định tiếp tục đi về phía trước.
Lawrence lại bước nhanh lên chặn trước mặt ngăn cô lại. Anh không nói lời nào, cúi đầu nhìn cô, trong mắt là sự tĩnh lặng sau cơn bão. Anh bất chợt khẽ bật cười.
Thẩm Úc Đường ngẩng lên nhìn anh, nhíu mày: "Anh cười cái gì?"
"Bí mật nhỏ của em bị tôi phát hiện rồi, Ivy."
"Anh đang nói gì vậy, tôi nghe không hiểu."
Khóe môi Lawrence cong lên rõ rệt hơn, đuôi mắt vẽ ra một đ·ườ·ռ·🌀 ↪️·𝖔·𝖓·ɢ vui vẻ: "Em ghen rồi." Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Thẩm Úc Đường bình thản phủ nhận: "Anh nghĩ nhiều quá."
"Thế sao?"
Anh cúi xuống gần hơn, động tác chậm rãi nhưng lại mang theo một thứ áp lực không cho phép né tránh. Hai tay chống bên người cô, vây chặt cô giữa anh và bức tường lạnh lẽo.
"Vậy tại sao em không dám nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói?"
Thẩm Úc Đường lập tức làm theo ý anh, ngước mắt đối diện, thản nhiên nói: "Anh nghĩ nhiều rồi."
"Tôi không tin."
"Anh không tin thì thôi." Cô lạnh lùng ném lại một câu.
Lawrence không cãi nữa, chỉ tiến lại gần hơn.
Anh cúi đầu, đầu mũi nhẹ nhàng lướt qua sống mũi cô, rồi chậm rãi trượt sang gò má. Động tác như chuồn chuồn lướt nước, như con chó nhỏ đang ngửi lấy hơi thở của chủ nhân.
Giọng anh trầm thấp vang lên bên tai cô, lười biếng mà 𝐤hê·υ 𝖌ợ·ï đến cực điểm: "Vậy tại sao mỗi lần tôi đến gần, em đều không thở nổi?"
"Em vừa l**m môi, em biết không?"
Khoảng cách quá gần, gần đến mức cô có thể thấy rõ tần suất r·⛎·п 𝐫ẩ·y của hàng mi mình phản chiếu trong mắt anh. Đôi mắt xám xanh kia lúc này nhuộm thêm một vòng xanh nhạt óng ánh ánh vàng - màu sắc chỉ xuất hiện khi anh hưng phấn.
Anh dõi theo từng động tác nhỏ nơi khóe môi cô, lại khẽ cười, càng thêm chắc chắn. Ngón tay anh chầm chậm lướt dọc cánh tay cô, đầu ngón dán trên da thịt, nhẹ đến gần như không trọng lượng.
"Sao em... lại run thế này?"
Anh hỏi khẽ, giọng nói dịu dàng, nghe như thật sự chỉ là tò mò.
Thẩm Úc Đường vội quay mặt đi, lưng áp chặt vào bức tường lạnh, dường như muốn ép mình vào trong, lùi ra xa anh một chút.
Lawrence quá thông minh. Chỉ cần sơ sẩy để lộ một chút cảm xúc, anh sẽ lập tức bám lấy, từ từ nạy ra, rồi không chút lưu tình mà tấn công.
Hung hãn như dã thú, kiên nhẫn như thợ săn.
Có lẽ —
Có lẽ anh hoàn toàn cố ý.
Cố tình để cô nhìn thấy, cố tình cười nói với cô gái khác trong tiệc rượu, cố tình treo lơ lửng cảm xúc của cô. Và cô lại mắc câu.
Cắn chặt lấy cái móc thử thăm dò mà anh ném ra.
Nhưng Lawrence không có đạo đức, cô thì không thể không có.
Cô vẫn đang trong một mối 𝐪●𝐮●🅰️●ռ ♓●ệ, tuyệt đối không được làm điều có lỗi với Lục Yến Hồi, dù chỉ một bước mập mờ vượt giới hạn cũng không được.
Cô không cho phép mình trở thành người như Thẩm Tôn Lâm.
Ngay lúc Thẩm Úc Đường định đưa tay đẩy anh ra, Lawrence lại đột ngột cúi xuống, đôi môi chậm rãi áp sát môi cô. Hơi thở của hai người quấn chặt lấy nhau. Nhưng anh dừng lại, không 𝐡·ô·ⓝ·, nhưng còn khiến thần kinh cô căng thẳng hơn cả một nụ ♓-ô-п thực sự.
Rồi anh đưa tay, dọc theo xương quai xanh từ từ đi lên, nắm lấy cổ cô. Ngón tay hơi cong, lòng bàn tay dán vào yết hầu, cảm nhận nhịp đập và hơi thở của cô. Anh rướn môi thêm chút nữa, cánh môi nhẹ chạm vào môi cô.
Đồng tử Thẩm Úc Đường co lại, theo bản năng mà mở to mắt.
Anh chỉ nhìn phản ứng của cô, ngón tay chậm rãi siết lại, để cô nếm một cơn ngạt thở mơ hồ, rồi nhanh chóng thả lỏng.
Bàn tay vừa buông xuống, anh lại thì thầm: "Thấy chưa, em lại quên thở rồi." Giọng anh mề-〽️ m-ạ-ⓘ như đang dỗ dành.
Anh cố tình dùng thứ giọng trầm thấp có từ tính ấy rót vào tai cô, như tiếng hát mê hoặc của hải yêu, lôi kéo con mồi bước vào chiếc bẫy chờ sẵn.
Không còn chỗ nào để trốn.
Đôi môi nóng ấm của Lawrence gần như dán vào vành tai cô, giọng nói thấp thêm mấy phần, kiên nhẫn như 𝒹-ụ 𝖉-ỗ: "Tôi sẽ khiến em hạnh phúc hơn, Ivy."
"Cơ thể tôi, đúng là có sức hút với em, phải không?" Anh từng bước một mê hoặc cô.
Thẩm Úc Đường chỉ muốn bịt chặt tai mình lại, không muốn nghe nữa. Cô thật sự không chịu nổi dáng vẻ ph*ng đ*ng, chủ động tấn công này của Lawrence. Quá cuồng dại, quá khiến người ta không chống đỡ nổi.
Như một người chơi vừa bước ra khỏi level 1 đã gặp ngay đại 𝓎*ê*⛎ 𝖒*🔼 cấp cao.
Ý chí mỏng manh của cô 𝐫_𝐮_ռ 𝖗ẩ_𝓎 cầu cứu, lay lắt sắp gãy. Nhưng anh vẫn chưa dừng.
Anh bắt lấy tay cô, đặt lên lồng ⓝ*ℊự*c rắn chắc, dẫn cô men theo cơ thể anh. Đôi mắt anh dán chặt vào cô, thẳng thắn mà nguy hiểm.
Anh dò xét phản ứng của cô.
Nhưng giọng điệu lại càng trở nên dụ hoặc, có từ tính: "Điều hắn có thể cho em, tôi cũng có thể."
"Tôi còn có thể cho em nhiều hơn, tốt hơn, khiến em thoả mãn hơn."
"Vậy thì — tại sao không thử chọn tôi?"
Hơi thở của Thẩm Úc Đường đã hoàn toàn hỗn loạn, tâm trí như con thuyền nhỏ tròng trành giữa cuồng phong sóng dữ, chao đảo đến chóng mặt.
Cô không dám nuốt nước bọt, sợ lộ thêm kẽ hở.
"Em thích vẻ ngoài của tôi, thích cơ thể này. Chỉ cần em muốn, chúng đều là của em. Em muốn dùng thế nào cũng được."
"... Chỉ cần em chọn tôi."
"Chọn tôi đi, Ivy."
Lawrence 𝐬·1ế·🌴 ↪️·𝒽·ặ·🌴 lấy tay cô, tiếp tục dẫn xuống. Qua lớp áo sơ mi mỏng mượt, cô cảm nhận rõ từng khối cơ bụng rắn chắc đang run lên theo nhịp chạm. Anh còn kéo xuống nữa.
Thẩm Úc Đường kinh hoảng muốn rút tay về, nhưng lại bị anh ép chặt hơn, buộc phải theo sự dẫn dắt của anh.
"Anh... anh buông ra!"
Cô giãy giụa, bàn tay bị bóp đến hằn đỏ.
Trời ạ.
Lawrence thật sự điên rồi.
Những lời anh nói toàn là điên rồ!
Thẩm Úc Đường chưa từng nghĩ người đàn ông lạnh lùng kiêu ngạo trong buổi tiệc hôm nào lại có ngày hạ mình đến mức này.
Điên cuồng dùng chính 𝐭-♓â-𝐧 ⓣ-𝖍-ể mình đổi lấy chút lưu luyến của cô. Như thể toàn bộ giá trị tồn tại của anh chỉ còn lại gương mặt và dáng vóc này. Anh đang mê hoặc cô — tr*n tr**, không chút che giấu, dùng cơ thể để xúi giục cô sa ngã.
Chỉ còn thiếu bước c** s*ch quần áo đứng trước mặt cô.
À, không.
Anh từng làm rồi. Lần đó là 𝐜ở.ℹ️ á.𝑜. Anh thông minh đến thế, sớm đã thăm dò rõ điểm yếu của cô, biết tự chủ của cô mong manh đến mức nào. Nên anh chọn cách này để phá tan cô.
Đúng lúc giằng co, điện thoại của Thẩm Úc Đường bỗng rung lên.
Tim cô chợt chìm xuống —
Lục Yến Hồi.
Nhất định là hắn đang tìm cô.
Thẩm Úc Đường theo bản năng muốn cầm điện thoại lên, nhưng động tác của Lawrence còn nhanh hơn. Ngay trước khi cô kịp chạm vào, anh đã lập tức tắt cuộc gọi.
Cô nhíu mày, đột ngột ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt ban đầu là tức giận chất vấn, nhưng rồi nhanh chóng mềm đi, hóa thành một vẻ mệt mỏi gần như khẩn cầu.
"Anh thả tôi đi, được không? Anh buông tôi ra trước đã."
Lawrence không chịu.
Anh cứ đứng chắn ở đó, như một bức tường sắt ngăn chặn đường thoát của cô. Ánh mắt anh tối tăm đến mức kinh người, dán chặt vào cô, không rời một giây.
"Chỉ khi em đồng ý với tôi, Ivy." Anh khàn giọng nói, ngón tay nâng lên, nhẹ nhàng cọ vào đôi môi đang hơi h-é 𝖒-ở của cô.
Đầu ngón khẽ nhấc, kéo ra một tia bạc sáng lấp lánh.
Ánh mắt anh cũng dừng lại nơi đó.
"Đồng ý với tôi, tôi sẽ lập tức để em đi."
"Đồng ý cái gì?" Cô hỏi.
Lawrence dời ánh nhìn từ đôi môi cô trở lại mắt cô, giọng nói chậm rãi: "Đồng ý, thử với tôi một lần."
Anh như chắc chắn rằng chỉ cần cô thử thì sẽ không cách nào quên được.
Đúng lúc này, điện thoại lại lần nữa rung lên.
Từng hồi ngắn mà dồn dập, như đang thúc giục trái tim cô run lên từng nhịp, giục giã cô phải trả lời.
"Nói đi, Ivy." Lawrence nghiến chặt từng chữ, "Nếu câu trả lời của em không phải điều tôi muốn nghe —" Giọng anh lạnh như băng.
"Đêm nay em đừng mong ra khỏi đây."
Anh đang uy h**p cô?
Thẩm Úc Đường nhìn thẳng vào mắt Lawrence, khẽ nhếch môi cười: "Thế thì được thôi, tôi không đi."
"Tôi sẽ gọi Lục Yến Hồi lên đây."
Vừa nói, cô vừa từ tốn lấy điện thoại trong túi xách ra, động tác thong thả mà đầy khiêu khích. Cô đoán chắc Lawrence sẽ không dám làm gì quá đáng.
Đừng nhìn dáng vẻ anh bức cô vào tường, ♓ⓤ*𝓃*g h*ăn*ɢ như muốn nuốt chửng cô. Nhưng bao lâu nay, ngoài những lời điên cuồng hù dọa cùng những động tác mập mờ giữa lằn ranh, anh chưa từng thật sự vượt quá giới hạn. Cô đang đánh cược rằng anh vẫn không dám.
Nhưng Lawrence dường như đã sớm đoán ra ý nghĩ của cô. Vẻ mặt anh bình thản đến lạ thường, thậm chí còn gật đầu: "Nghe đi." Giọng anh dịu dàng, "Cứ nghe thử xem."
Nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo đến thấu xương.
Cái lạnh ấy âm u như loài động vật ⓜá*υ lạnh, dán chặt vào cô, khiến sự lạnh buốt dâng từ gót chân lên tận lồng 𝓃ⓖ*ự*𝐜.
Vốn chỉ là lời hù dọa, nhưng thấy anh thật sự thản nhiên, cô lại do dự. Màn hình điện thoại vẫn sáng, rung động ngắn ngủi từng hồi, như lời nhắc nhở, như sự thôi thúc buộc cô phải quyết định ngay.
Cuối cùng, Thẩm Úc Đường vẫn nhụt chí. Cô không dám đánh cược với Lawrence. Tự tay tắt màn hình, cô đổi sang giọng nói mềm lại, gần như khuyên nhủ, cau mày nói: "Xin anh, hãy tôn trọng quy tắc tối thiểu một chút được không? Việc gì cũng có trước có sau, anh hiểu không? Thế giới này không phải muốn thế nào cũng được đâu."
Cô hy vọng những lời ấy sẽ khiến anh tỉnh táo.
Nhưng Lawrence chỉ khẽ cười, một nụ cười nhạt không bận tâm: "Xin lỗi, cái đó tôi không thể, cũng chẳng hiểu nổi."
Thẩm Úc Đường không để ý đến câu trả lời ấy, ngược lại nói nhanh hơn, như muốn tranh thủ nói hết lý lẽ trước khi anh kịp thốt ra những lời điên rồ hơn: "Hôm nay trước mặt truyền thông mẹ anh đã nói rõ lập trường. Không quá vài ngày nữa, đoạn phỏng vấn và hình ảnh tại chỗ sẽ xuất hiện khắp mặt báo. Tất cả mọi người sẽ biết tôi là bạn gái của Lục Yến Hồi. Còn anh, Lawrence, là em trai cùng mẹ khác cha của anh ấy."
"Giữa tôi và anh, chỉ có thể dừng lại tại đây."
Cô hít sâu, giọng điệu lạnh lùng đến mức gần như phẳng lặng: "Anh cũng biết phóng viên săn tin thổi phồng thế nào, chỉ một sai sót nhỏ cũng bị khuếch đại vô hạn. Tôi không muốn Lục Yến Hồi bị kéo vào bất kỳ lời đồn nào nữa. Vậy nên tôi cũng sẽ không nhờ anh giúp đỡ lần nào nữa. Sau khi triển lãm này kết thúc, tôi sẽ rời khỏi trang viên. Anh vẫn là anh, Lawrence De Ville cao cao tại thượng, vẫn là người thừa kế duy nhất của tập đoàn De Ville."
Nói đến mức này, ý tứ đã quá rõ ràng.
— Cô muốn cắt đứt với anh.
Lawrence như bị trúng đòn, toàn thân cứng lại, rất lâu không phản ứng. Một hồi sau, anh bất chợt bật ra một tràng cười lạnh.
Hàm răng 💲ⓘ●ế●т ↪️hặ●ⓣ, giọng anh như bị ép từ kẽ răng bật ra, từng chữ đứt quãng: "Ý em là gì, Thẩm Úc Đường."
Đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc gọi tên tiếng Trung của cô. Giọng nói căng cứng 𝖗u.ռ ⓡẩ.ÿ, lông mày nhíu chặt, gương mặt tuấn mỹ như bị một sức mạnh vô hình kéo căng đến méo mó nguy hiểm.
Ánh đèn mờ chiếu lên gương mặt anh, như ánh sáng rọi lên món đồ gốm sứ sắp nứt vỡ."Vậy là, " Anh hỏi, yết hầu kịch liệt 𝖓.♓.ấ.ρ п.𝐡.ô, "Em muốn rời khỏi tôi, phải không?"
Thẩm Úc Đường không đáp, nhưng ánh mắt anh ghim chặt vào cô, như muốn ép cô phải thừa nhận sự thật tàn nhẫn đó.
"Ngay cả gặp tôi em cũng không muốn nữa, chỉ muốn đi. Là thế sao?"
"Trả lời tôi."
"Ivy." Anh đột ngột đưa tay, 💰iế●✞ 𝐜♓●ặ●✞ đôi vai cô, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, buộc ánh mắt cô chỉ có anh.
Sức lực mạnh đến mức suýt làm cô loạng choạng.
"Tôi đối với em đáng ghét đến thế sao?"
Thẩm Úc Đường còn chưa kịp mở miệng, sau lưng hai người bỗng vang lên một loạt bước chân dồn dập và hỗn loạn.
Ngay giây kế tiếp, một bàn tay thon dài mạnh mẽ vươn tới giữ chặt lấy vai Lawrence, kéo anh ra sau thật mạnh.
Dứt khoát gạt anh ra khỏi Thẩm Úc Đường.
"Bùi Hành!"
"Cậu lại phát điên gì thế hả?"
← Ch. 51 | Ch. 53 → |