Anh điên rồi sao!
← Ch.42 | Ch.44 → |
"Muốn ⓒ♓ế.✝️ à?"
*
Trong đại sảnh tiệc là tiếng ly rượu va chạm, ánh sáng lung linh đan xen, xa hoa đến mức lố bịch.
Thẩm Úc Đường đứng nép ở một góc cạnh tháp champagne, tay cầm ly rượu, lặng lẽ quan sát cảnh tượng trước mắt.
Trong hội trường, đàn ông áo quần tinh chỉnh, dáng vẻ thảnh thơi. Họ thoạt nhìn chỉ đang tùy ý nói cười, giao lưu cùng những người bên cạnh, nhưng ánh mắt thì vẫn không ngừng chuyển động, dò tìm tín hiệu ngầm ẩn trong đám đông.
Mỗi đôi mắt đều ẩn sau chiếc mặt nạ, như những kẻ đi săn lùng con mồi. Thậm chí nhiều khi chẳng cần một câu nói, chỉ một ánh nhìn, một khoảnh khắc đối diện, là đủ để đôi bên hiểu ý, lập tức sóng đôi rời đi, rồi biến mất sau những bậc thang. Ở sâu hơn, nơi những tấm rèm đỏ thẫm phủ kín, vài cặp nam nữ đã tháo bỏ mặt nạ, hành động cuồng nhiệt chẳng hề kiêng dè ánh nhìn của bất kỳ ai.
Ánh đèn vàng mờ mịt làm nhòa đi ranh giới, để người ta chẳng phân định được trên chiếc sofa kia có bao nhiêu т.𝖍.â.ⓝ 𝐭♓.ể đang quấn lấy nhau.
Thẩm Úc Đường 🌜♓ế.t lặng, khiếp sợ đến nỗi gần như nghẹn lời.
Chỗ này khác gì một cuộc orgy trá hình chứ?
Nhưng nơi đây không một ai tỏ ra ngạc nhiên hay khó chịu. Trái lại, điều này mới chính là 👢𝐢.п.𝖍 ♓.ồ.ⓝ của buổi yến tiệc. Rượu champagne chỉ là phông nền, âm nhạc chỉ là tiếng đệm.
Cô nuốt xuống cảm giác ghê tởm, đưa mắt tìm bóng dáng Bruno. Nhưng tất cả mọi người đều che mặt, căn bản không thể phân biệt nổi ai với ai.
Đúng lúc ấy, chiếc điện thoại trong tay khẽ rung.
Tin nhắn của Elena: "Đừng lo, Bruno còn chưa tới."
Thẩm Úc Đường trả lời ngắn gọn, rồi cất máy, tiếp tục lẩn mình ở rìa đám đông. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện cuối đại sảnh có một phòng bi-a trang trí lộng lẫy, bên trong vắng vẻ, như một góc an toàn tạm thời bị lãng quên.
Cô bước vào.
Căn phòng rộng hơn dự đoán, giấy dán tường phủ hoa văn đỏ sậm. Không khí lẫn mùi xì gà, hương da thuộc và vị rượu nồng. Vài chiếc bàn bi-a kiểu Anh cổ điển xếp ngay ngắn, viền gỗ bọc vàng, mặt nỉ xanh phản chiếu ánh sáng từ đèn chùm pha lê.
Một nam một nữ đang 𝐪.ц.ấ.𝖓 զυý.t chơi bi-a ở góc phòng. Thẩm Úc Đường chọn một bàn ở xa, đặt ly rượu lên quầy, tùy tay lấy một cây cơ.
Cũng may, ít nhất phòng bi-a này còn có thể dung thân.
Cô cầm lấy thỏi phấn, tỉ mỉ chà lên đầu cơ, ánh mắt lướt qua bàn bi-a, khẽ chỉnh lại vị trí.
Khẽ đặt bi trắng, thuận thế cúi người.
Tay trái vững vàng dựng cầu, ngón tay xương khớp rõ ràng, cổ tay chắc chắn. Tay phải cầm cơ.
Ngắm chuẩn, 𝐝*ồ*п ⓛ*ự*𝖈, xuất cơ.
Bốp!
Bi trắng lăn vút đi, một quả bi màu rơi gọn vào lỗ. Cô đứng thẳng, xoay hướng, ánh mắt theo dõi đường bi, trong đầu lập sẵn lộ trình kế tiếp. Quả thứ hai là một cú bi trung, góc nhỏ.
Cúi người, nhắm, nhẹ nhàng đẩy cơ.
Lại trúng.
Thẩm Úc Đường dần nhập tâm, sự kinh hoàng khó chịu ban nãy cũng tạm gác sang một bên.
Ngay lúc cô chuẩn bị đánh quả cuối, một giọng đàn ông đột ngột vang lên sau lưng, mang theo ý cười, phá tan tĩnh lặng: "Đánh không tệ đâu."
Tim cô giật thót, gần như theo phản xạ quay đầu.
Phía sau là một người đàn ông mang mặt nạ trắng, mặc lễ phục đuôi én đen ôm gọn vóc dáng. Trong tay anh ta không có cơ, chỉ tùy ý đứng đó, giọng nói nhè nhẹ, không đến mức lẳng lơ.
Thẩm Úc Đường thoáng sững, gượng cười đáp: "Cảm ơn."
Cô cầm cơ, lấy lại ly rượu rồi đi về phía một bàn trống khác. Nhưng giọng nói ấy lại gọi cô dừng bước: "Xin lỗi, tôi làm cô giật mình sao?"
Cô khựng lại, ngoái nhìn, rồi im lặng. Người đàn ông tiến thêm một bước, vẫn giữ khoảng cách lịch sự, giọng ôn hòa: "Có thể cho tôi chơi cùng không?"
Cô cười nhạt: "Bên cạnh chẳng còn bàn trống sao?"
Anh ta bật cười, dường như bị sự cảnh giác của cô làm cho thích thú, giọng nhẹ hơn: "Đừng căng thẳng. Tôi không giống bọn họ, không phải muốn mời cô làm chuyện gì khác. Tôi chỉ muốn đánh bi-a. Không có ác ý."
Anh ta giơ cả hai tay, làm động tác đầu hàng phóng đại.
Thẩm Úc Đường không đáp ngay. Cô nhìn chằm chằm anh ta mấy giây, như muốn phân định xem rốt cuộc đây thuộc loại người nào. Nghĩ một lát, cô quyết định tạm thời không nên gây 𝐱●𝐮●п●ℊ đ●ộ●𝖙.
"Vậy anh bày bi lại đi." Giọng nói của cô có phần thản nhiên.
Hai người chia sân, bắt đầu trận đấu.
Kỹ thuật của người đàn ông khá vững, động tác ung dung, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với cô. Trong lúc chơi, anh ta không nói nhiều, cũng không tỏ ra quá ⓣ𝒽â*ⓝ 𝐦*ậ*🌴, duy trì một kiểu phong độ nhã nhặn.
Điều đó khiến Thẩm Úc Đường dần thả lỏng, bớt cảnh giác.
"Đến lượt cô." Anh ta mỉm cười ra hiệu.
Cô cúi xuống chuẩn bị ra cơ.
Thân hình Ⓜ️_ề_𝐦 Ⓜ️_ạ_ⓘ uốn cong theo động tác, chiếc váy dạ hội ôm sát, xương bả vai khẽ động. Hai sợi dây mảnh căng nhẹ, càng làm nổi bật làn da trắng mịn dưới xương quai xanh.
Cô chẳng hề để ý, vẫn chăm chú ngắm chuẩn, ánh mắt cố định trên mặt nỉ xanh. Tay trái chống cầu chắc chắn, tay phải kéo cơ từ tốn.
Người đàn ông đứng đối diện ban đầu chỉ yên lặng chờ đợi. Nhưng chẳng rõ từ lúc nào, ánh mắt anh ta bị cuốn chặt vào cảnh tượng ấy, không cách nào rời nổi.
Chân bước theo bản năng, vòng qua bàn, chậm rãi tiến lại phía sau lưng cô.
Anh ta đứng gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở sau lưng, tầm mắt trượt dọc theo bờ vai thon, rồi rơi xuống đư_ờ_𝖓_🌀 𝒸🅾️_п_g mảnh mai của eo và hông.
Anh ta không đưa tay chạm vào, nhưng ánh mắt trắng trợn đã khóa chặt ✞*♓â*𝖓 t*♓*ể cô. Hơi 𝐭𝖍·ở g·ấ·🅿️ gáp, từng bước tiến gần, gần như muốn hòa lẫn vào khoảng không phía sau lưng cô.
Thẩm Úc Đường vẫn nghiêng người áp sát bàn, cân nhắc góc đánh, hoàn toàn không phát giác.
Và chính lúc Lawrence bước vào phòng bi-a, cảnh tượng ấy đập thẳng vào mắt anh.
Anh thấy Ivy của mình đang cúi đầu tập trung, còn sau lưng cô, một gã đàn ông đang dùng ánh mắt dơ bẩn dán chặt lên lưng và hông cô - như thể nhìn một món đồ có thể chiếm hữu bất cứ lúc nào.
Dù gã chưa kịp có hành động vượt giới hạn, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, cơn giận dữ đã bùng nổ, ào ạt tràn vào lồng 𝓃·🌀·ự·🌜 Lawrence đến mức khiến anh choáng váng.
Một tiếng "ong" n*ổ 🌴*υ*𝓃*ℊ trong đầu.
Anh gần như mất sạch lý trí, chỉ còn bản năng dẫn lối.
Tiếng giày da gõ xuống sàn dội vang: một bước, hai bước, không hề dừng.
Anh vươn tay, nắm chặt vai gã đàn ông, dứt khoát hất mạnh sang bên.
Sức lực quá lớn, cộng thêm dáng người cao hơn hẳn, khiến đối phương hoàn toàn không kịp phản ứng. Chỉ kịp cảm nhận một luồng sức mạnh hung hãn, dữ dội như thủy triều ập tới.
Ngay sau đó, toàn thân gã bị hất văng, đập thẳng vào bức tường phòng bi-a.
Rầm!
Một tiếng động long trời, suýt nữa hồn vía cũng bị chấn văng ra ngoài.
Lawrence gằn giọng, từng chữ như đao cắt: "Muốn 𝒸●𝒽●ế●🌴 à?"
Giọng Lawrence khàn đặc, trong đôi mắt xám xanh nén chặt sự lạnh lẽo đến cực điểm.
Nghe thấy phía sau vang lên động tĩnh, Thẩm Úc Đường giật thót, quay phắt lại.
Lại là...
Lại là Lawrence?
Anh không đeo mặt nạ, cả người khoác bộ âu phục đen, gương mặt u tối như biển sâu trong cơn giông bão. Ánh mắt anh găm chặt vào gã đàn ông đang đứng sau lưng cô.
Người đàn ông ban nãy vẫn còn thản nhiên, giờ đã ngã lăn dưới đất. Dù che mặt nạ, ai cũng nhận ra đôi mắt hắn đang tràn ngập sợ hãi.
"Xin... xin lỗi, ngài Lawrence! Tôi không biết cô ấy là bạn gái của ngài, chúng tôi... chúng tôi chỉ đang chơi bi-a mà thôi, tôi thề! Tôi thật sự chưa làm gì hết!" Hắn nằm dưới sàn, luống cuống cầu xin tha mạng.
Lawrence chẳng mấy để tâm, chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt ra hiệu cho hai gã vệ sĩ cao lớn phía sau. Họ lập tức bước tới, đè chặt người đàn ông, giật phăng chiếc mặt nạ khỏi mặt hắn.
Lawrence đứng thẳng, cúi xuống nhìn, bóng dáng cao lớn cùng bờ vai rộng và đường cắt bộ âu phục sắc lạnh như lưỡi dao. Anh như một ngọn núi không thể vượt qua, phủ bóng tối đen đặc lên kẻ dưới chân.
Không còn đường thoát.
Anh chẳng phí thêm một lời, chỉ khẽ gật cằm. Hai vệ sĩ lập tức hiểu ý, kéo xốc gã như vác bao tải, lôi tuột ra ngoài.
Người đàn ông đột nhiên bị lôi đi, Thẩm Úc Đường vẫn còn ngơ ngác, vẻ mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Lawrence? Anh... anh đang làm gì thế?"
Lawrence quay sang nhìn cô, cơn giận chưa hạ, cả người tỏa ra khí thế vừa lạnh vừa dữ.
"Vì sao em lại xuất hiện ở nơi này?"
Giọng anh nặng nề, Thẩm Úc Đường chưa từng nghe anh nói với mình bằng thái độ như thế. Cô sững người, trong phút chốc không kịp phản ứng.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Lawrence thật sự nổi giận. Cả 🌴♓-â-𝐧 ✞ⓗ-ể anh căng tràn áp lực, đến mức dường như có thể khiến lớp vải âu phục bật tung. Khí thế ấy đè ép đến mức khó thở.
"Anh quát tôi làm gì." Cô cau mày, nhìn chằm chằm anh, khóe môi mím xuống, giọng nói có phần ấm ức.
Câu nói ấy như kéo Lawrence về thực tại. Anh sững lại, dần nhận ra mình đã để cảm xúc vượt quá giới hạn. Sắc mặt anh chùng xuống, ánh mắt quay lại gương mặt cô, bóng tối trong đáy mắt chậm rãi tan biến.
"Tôi không có ý quát em, Ivy."
Giọng anh mềm hẳn đi, thấp và dịu, như sợ chỉ cần nặng hơn một chút sẽ dọa đến cô.
"Đi theo tôi trước đã." Anh nói, bàn tay vươn ra định nắm lấy cổ tay cô. Nhưng cô lập tức né tránh: "Lần này anh đừng mong kéo tôi đi."
Lawrence im lặng mấy giây, rồi thu lại hết gai góc, giọng nói càng ôn nhu, thậm chí gần như khẩn khoản.
"Nơi này quá dơ bẩn. Em không nên ở đây."
Anh nói từng chữ, chậm rãi, như muốn biến cơn giận dữ thành một lời cầu xin có thể khiến cô nghe theo.
"Nghe lời tôi, đi thôi, rời khỏi đây đã được không?"
Thẩm Úc Đường cau mày, không đáp, nhưng trong mắt đã có chút lay động.
"Nhưng tôi còn việc phải làm."
"Tôi biết."
Lawrence tiến thêm nửa bước, thân hình khẽ cúi xuống, giọng trầm thấp khàn khàn: "Chỉ lần này thôi, Ivy. Tin tôi, chỉ lần này, được không?"
Thẩm Úc Đường mím môi, ngước mắt nhìn anh nhưng chưa lập tức đồng ý. Vài giây sau, cô mới khẽ gật đầu: "Được."
Lawrence rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sát vào người, bàn tay ôm chặt bờ vai, dẫn cô xuyên qua đám đông hỗn loạn.
Anh giữ chặt lấy cô, đưa cô rời khỏi thế giới dơ bẩn kia.
Cả hai bước vào thang máy. Cánh cửa kim loại khép lại, thế giới bên ngoài lập tức im ắng. Khi ra khỏi thang máy, họ đã đứng trước phòng tổng thống của Lawrence. Anh quẹt thẻ mở cửa, kéo cô vào, cánh cửa sau lưng đóng sầm, "cạch" một tiếng - khóa đã gài chặt.
Thẩm Úc Đường lập tức cảnh giác, xoay người nhìn anh: "Tại sao phải khóa cửa?"
Lawrence không đáp, vẫn giữ chặt cổ tay cô, như thể không hề nghe thấy, thẳng thừng kéo cô đến trước bàn.
Anh dừng lại, ép cô đứng đối diện mình, giọng nói trầm thấp như phủ một lớp băng: "Em có biết đó là nơi thế nào không?"
Cô im lặng.
Giọng anh hạ thấp dần, từng chữ đè nặng: "Nếu tôi đến chậm một chút, bọn họ có lẽ đã—"
Anh đột ngột dừng lại, những ngón tay 💲𝖎●ế●✞ 𝖈●♓ặ●𝐭, nuốt ngược câu nói còn dang dở.
Thẩm Úc Đường đứng yên, tránh đi ánh mắt nóng rực kia. Cô 𝐜ắ_ռ 𝓃_h_ẹ môi, gắng giữ bình tĩnh: "Làm sao tôi biết đó không phải tiệc rượu nghiêm túc. Tôi chỉ muốn tìm người, bất đắc dĩ mới phải đến. Hơn nữa, tôi không đồng ý thì ai dám ép tôi làm gì?"
Nói rồi, như nhận ra lý lẽ chẳng đủ sức, giọng cô nhỏ đi: "Huống chi, Elena cũng ở đó mà."
Nghe thấy cái tên kia, Lawrence bỗng bật cười khẽ, nụ cười lạnh buốt, đôi ⓜô●ⓘ 𝒸●𝖔ⓝ●🌀 𝐥●ê●𝖓 mang theo mỉa mai.
"Elena?"
"Cô ta đến đó là để chơi đàn ông."
Anh chậm rãi áp sát nửa bước, ánh mắt khóa chặt cô: "Còn em? Em cũng đi để chơi đàn ông sao?"
Thẩm Úc Đường giật mình, mắt đảo nhanh, cúi đầu lẩm bẩm: "Cũng... không phải không được."
Cô vừa dứt lời, trong chớp mắt, t_𝐡â_п †_♓_ể đã bị nhấc bổng.
Một cánh tay như vòng sắt ô-𝖒 𝖘-ℹ️-ế-т ngang lưng cô, mạnh mẽ ép cô ngồi bệt lên mặt bàn phía sau.
Lawrence chống hai tay lên mép bàn, toàn thân kề sát, ép cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng anh.
Cô bị vây chặt trong vòng tay anh, không còn đường lùi.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại hơi thở hòa vào nhau.
"Em nhắc lại xem?"
"Nhắc thì nhắc, nhưng anh phải tránh ra trước đã."
Thẩm Úc Đường cau mày, vươn tay định đẩy anh ra. Nhưng ngón tay vừa chạm vào vạt áo vest, lòng bàn tay lập tức bị anh đè chặt.
Không phải nắm giữ, mà là mười ngón tay đan xen, khớp xương kề khớp xương.
Cô giật thót, theo bản năng muốn rút tay lại, nhưng sức anh quá mạnh, hoàn toàn không thể thoát.
Các đốt ngón tay bị siết đến tê dại, cứ như chỉ cần anh dùng thêm lực, xương cũng sẽ nát vụn.
"Anh... anh làm gì vậy?"
Bàn tay anh ấm áp, khô ráo, có chút thô ráp, tràn đầy sức mạnh. Nhưng anh không chỉ dừng lại ở việc nắm chặt.
Ngón cái của anh cố ý miết chậm rãi trên mu bàn tay, rồi lại lười nhác lướt qua hổ khẩu, từng chút từng chút, tựa như trêu chọc.
Cảm giác nhỏ nhoi mà ngứa ngáy ấy khiến cổ họng Thẩm Úc Đường căng cứng, giọng nói cũng vương theo cơn khô khát, khẽ run: "Lawrence, anh... rốt cuộc muốn làm gì?"
Lawrence nhạy bén bắt được sự гυ·𝖓 𝐫ẩ·🍸 trong giọng nói của cô, như thể nhận được một mệnh lệnh ngầm, bỗng nhiên áp sát hơn.
Anh hơi cúi đầu, sống mũi cao thẳng vô tình hay hữu ý lướt qua gò má cô, rồi chậm rãi ma sát nơi cánh môi.
Chạm nhẹ một cái, khẽ câu lấy, lại nhanh chóng rời đi.
Hơi thở mát lạnh thoảng mùi ngải đắng, vừa đắng vừa nồng, tràn ngập khứu giác cô.
"Sao không nói nữa?"
Giọng anh trầm khàn, ngước mắt nhìn cô, trong mắt như có sóng ngầm cuồn cuộn.
Thẩm Úc Đường bị ánh mắt ấy mê hoặc, hơi thở chợt ngưng lại. May mắn thay, lý trí cuối cùng cũng kịp trở về.
Cô quay mặt sang chỗ khác, tránh khỏi tầm mắt anh, như thể chỉ cần vậy là có thể giấu đi ngọn lửa đang bùng lên trong lòng.
"Không có gì để nói cả." Giọng cô bình thản.
Động tác ấy khiến mớ tóc dài bên vai trượt xuống, để lộ vùng da cổ trắng mịn, nơi còn in hằn hai dấu ♓·ô·n đỏ sậm.
Vệt đỏ chưa kịp tan, lớp che khuyết đã loang lổ, lộ ra rõ ràng. Trên làn da trắng ngần, nó hiện lên chói mắt đến mức ánh nhìn Lawrence lập tức bị hút chặt, không sao dứt ra.
Ánh mắt anh gần như muốn cắn xé, muốn xóa sạch, muốn cào nát dấu vết mà kẻ khác đã để lại.
Thẩm Úc Đường phát hiện anh bỗng im lặng quá lâu, liền xoay cổ tay đang bị anh giữ. Không ngờ lần này lại dễ dàng thoát ra.
Cô thoáng ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh.
Ánh mắt Lawrence chất chứa một tầng cảm xúc phức tạp, nặng nề và tối tăm, sâu đến không thể dò đáy.
"... Anh sao vậy?"
Thẩm Úc Đường ngẩn người trước thần sắc ấy, bất an khẽ rụt người về sau, muốn giữ khoảng cách. Nhưng cô vừa động, bàn tay anh bất ngờ vươn lên, mạnh mẽ khóa chặt sau gáy cô.
Ngón tay thô ráp dừng ngay trên vết 𝒽ôn·, lặng lẽ mà dữ dội chà xát và 𝓃g♓*ℹ️ề*𝐧 𝖓*á*✝️.
Cô bị bất ngờ, toàn thân run lên bởi sức mạnh ấy. Bàn tay rộng lớn siết lấy cần cổ, lực đạo căng đến mức không sao che giấu nổi sự hung bạo và mất khống chế, như muốn cạo sạch dấu vết kia khỏi da thịt.
"Anh làm gì vậy?!"
Cô hoảng hốt kêu lên, giãy giụa: "Anh làm tôi đau!"
Hai tay cô dồn hết sức đẩy trước 𝓃𝐠_ự_𝒸 anh, nhưng chỉ khiến bờ vai anh khẽ lung lay. Anh đứng vững như tảng đá, đôi mắt phủ một tầng băng lạnh thấu xương.
Toàn thân Lawrence căng chặt, đôi môi mím thành một đường cứng ngắc, động tác dưới tay càng thêm thô bạo. Ngón tay anh day đi day lại trên dấu 𝖍ô_𝖓 ấy, ngoan cố như kẻ điên.
Cuối cùng Thẩm Úc Đường cũng thật sự hoảng loạn, ⓝ🌀*𝒽𝐢*ế*n 𝓇*ă*𝖓*g, dùng hết sức đẩy mạnh anh ra, rồi nhảy xuống bàn, định lùi ra xa.
Nhưng vừa động, vòng tay anh lập tức quét tới, ô*〽️ 𝖘𝒾*ế*ⓣ ngang eo, kéo cô ngã thẳng vào lồng 𝓃●𝐠●ự●🌜 rắn chắc.
"Em định đi đâu, Ivy?"
Giọng anh khàn đục, kề sát bên tai, khô ráp như dao cứa, từng chữ từng chữ cứa thẳng vào màng nhĩ.
"Tôi đã cho em đi sao?"
Lawrence ôm chặt lấy cô từ phía sau, cánh tay khóa ngang eo, lồng 𝓃𝖌ự-↪️ nóng rực áp sát lưng cô. Nhiệt độ xuyên qua lớp áo mỏng, phả lên da thịt như lửa. Thế nhưng cơ thể anh lại run khẽ.
Nhịp tim anh dồn dập, vừa ngắn vừa loạn, đập thẳng vào sống lưng cô, từng nhịp từng nhịp truyền vào cơ thể. Nếu lúc này anh đeo đồng hồ thông minh, chắc hẳn đã kêu cảnh báo vượt mức nguy hiểm từ lâu.
Cả hơi thở cô cũng bị nhiệt độ gần như 〽️ấ-✝️ 𝖐❗ể-Ⓜ️ s𝑜á-t ấy bao phủ. Cô vùng vẫy, muốn thoát ra khỏi vòng tay 💰*iế*t 𝒸*𝒽*ặ*🌴.
"Anh điên rồi sao, Lawrence? Anh có biết mình đang làm gì không?"
Cô vừa dứt lời, vòng tay anh lại càng s.ℹ️ế.✝️ c.ⓗặ.🌴. Một bàn tay khác từ vai vòng qua, tựa như xiềng xích giam lấy xương quai xanh.
Lawrence vùi mặt vào hõm vai cô, chóp mũi cọ khẽ nơi phần da mỏng manh nhạy cảm nhất, ⓗơ*❗ т𝐡*ở 𝖓ó*𝓃*ⓖ ⓡự*🌜 thiêu đốt. Anh nhắm chặt mắt, hít lấy hương thơm ngọt dịu nơi cổ, giọng nói khàn đặc đến như sắp vỡ vụn: "Cứ coi như tôi điên đi."
"Lawrence!" Thẩm Úc Đường bị anh sıế-† 𝖈-ⓗ-ặ-✝️ đến nghẹt thở, hoảng hốt kêu lên."Thả tôi ra! Tôi còn có việc phải làm! Thả tôi đi!"
Lawrence từ từ ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt gương mặt nghiêng của cô, khóe môi nhếch lên, sâu thẳm u tối như đầm lầy phủ sương.
"Đáng tiếc là..."
Anh khẽ cười, giọng nói trầm thấp và mềm mai, như đang dỗ dành.
Hơi thở anh phủ kín, vây hãm toàn bộ không gian xung quanh, dày đặc đến mức không lọt một khe hở. Trong mùi hương cay đắng, lẩn khuất sự chiếm hữu điên cuồng.
"Đêm nay, ngoài nơi này, em không được đi đâu cả."
← Ch. 42 | Ch. 44 → |