Truyện:Người Tình Bỉ Ổi - Chương 29

Người Tình Bỉ Ổi
Trọn bộ 93 chương
Chương 29
Cái ôm
0.00
(0 votes)


Chương (1-93)

"Thả lỏng chút... tôi sắp không thở nổi rồi, em yêu."

*

Gì cũng không nhìn thấy, bên tai chỉ còn tiếng lốp xe nghiến qua mặt đường. Cảm giác về thời gian, phương hướng và ánh sáng đều bị tước đi. Dạ dàyThẩm Úc Đường cuộn trào, nhưng trong tay vẫn 💲*i*ế*t cⓗặ*т chiếc thiết bị định vị báo động nhỏ bé.

Vỏ nhựa đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt, trơn trượt đến mức khó nắm, nhưng cô không dám buông lỏng một giây, nắm chặt như bấu lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

Xe cuối cùng cũng dừng lại.

Hai gã đàn ông không nói không rằng lôi cô từ trong xe ra, động tác thô bạo, như xách một con gà con, ném thẳng xuống tấm thảm.

Tấm vải đen trên đầu bị giật ra, ánh sáng chói lòa đ·â·𝖒 thẳng vào mắt khiến cô theo phản xạ nheo lại. Nhưng khứu giác nhanh hơn, nhận ra mùi hăng hắc quanh mình.

Trong không khí lẩn quất mùi nhựa thông từ tranh sơn dầu cũ, mùi hanh gỉ của màu khô, xen lẫn một thứ mùi hư thối mơ hồ, như thể có xác ⓒ𝐡·ế·🌴 mục rữa dưới gỗ ẩm. Rồi thị giác dần rõ ràng.

Đây là một căn phòng, hoặc cũng chẳng phải.

Nó giống như một xưởng vẽ được bày biện công phu: bức tường đỏ thẫm treo đầy tranh sơn dầu, đường nét méo mó, mảng màu đè nén.

Không chỉ có tranh, còn cả những bức ảnh chụp, từng tấm từng tấm đóng đinh trên tường đỏ. Mỗi bức tranh hay mỗi bức ảnh đều là 𝐭*𝐡â*п ✝️𝐡*ể con người trong những tư thế cực đoan, biểu cảm muôn hình vạn trạng: đau đớn, trống rỗng, cầu xin, tê dại, thậm chí cả k·ⓗo·á·i 𝐥ạ·𝐜.

Vị đắng nghẹn nơi gốc lưỡi trào lên, cô suýt nôn ra. Cô muốn xoay mặt đi, nhưng chẳng có chỗ nào để tránh.

Những bức tranh ken đặc khắp căn phòng, lạnh lùng dõi theo, vây chặt lấy cô, không một khe hở. Rèm cửa dày nặng, không thấy được bên ngoài. Thẩm Úc Đường không biết đây là đâu, cũng chẳng chắc thiết bị định vị có phát ra được tín hiệu cầu cứu hay không.

Tay cô г⛎*𝖓 🦵*ẩ*🍸 🅱️*ẩ*🍸, run đến mức không thể nhấn chuẩn xác nút "SOS" ở giữa. Hít sâu nhiều lần, cuối cùng ngón tay mới 𝖗-⛎-𝓃 𝓇ẩ-🍸 ấn xuống. May mắn thay, đèn báo nhấp nháy xanh, chứng tỏ tín hiệu cầu cứu đã phát đi. Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Tim Thẩm Úc Đường thót mạnh, cô vội ném thiết bị xuống gầm giường.

"Cạch" — cửa mở.

Cô quay đầu, thấy Joel.

Hắn bước vào, trên mặt treo nụ cười q.𝖚á.𝖎 🅓.ị: "Có thích nơi này không?"

"Cậu muốn làm gì?"

Cô tưởng mình vẫn bình tĩnh, nhưng phát hiện giọng lại run không kiểm soát. Joel cười càng ghê rợn: "Chẳng phải tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao?" Hắn nói khẽ, giọng dịu dàng như lời thì thầm của người tình: "Chơi mấy trò vặt đó, sẽ ↪️𝖍-ế-† rất khó coi."

"Cậu thấy tôi giống người dễ tính lắm à?"

Tim Thẩm Úc Đường đập thình thịch, cô nhìn hắn chằm chằm.

Trong đầu không kìm được liên tưởng đến những bản tin mất tích kinh hoàng: từng du học sinh mất liên lạc, không lời giải, không tăm hơi.

Cổ họng nghẹn lại, côgần như không thể phát ra tiếng: "... Cậu định 𝖌●𝐢●ế●t tôi?"

Joel phá lên cười, vừa cười vừa ngồi xuống ghế cạnh bàn, vắt chân, vỗ đùi mình.

"Cũng tự coi trọng mình quá đấy." Hắn nói: "Cậu chưa xứng đáng để tôi hủy hoại đời mình vì 𝐠iế-𝖙 người đâu."

Cúi đầu trầm ngâm vài giây, hắn ngẩng lên, ánh mắt lấp lánh hưng phấn: "Tôi chỉ muốn dùng cậu để sáng tác nghệ thuật."

"Giống 'ngôi nhà đỏ' thời Trung Cổ ấy, cậu biết chứ? Đó mới là nghệ thuật thật sự. Chúng bị cấm đoán, bị phủ nhận, nhưng trong mắt tôi, chúng xứng đáng được hồi sinh."

Thẩm Úc Đường nhìn về phía những bức tranh sau lưng hắn, một con rắn lạnh lẽo như trườn dọc sống lưng. Những tác phẩm kia không chỉ là cú sốc về màu sắc và hình ảnh, mà còn giống một nghi lễ tôn giáo — biến bạo lực thành mỹ học, khoác áo tín ngưỡng cho sự giày xéo nhân tính. Đó không phải nghệ thuật, đó là tội ác.

"Cậu biết không, " Joel tiếp lời, giọng hắn ngập tràn hưng phấn điên cuồng, "Đau đớn sẽ sản sinh ra tác phẩm đẹp nhất."

Nụ cười hắn dần méo mó, lớp mặt nạ văn minh trên khuôn mặt như đang từng mảng rơi xuống, để lộ tận xương sự méo mó b*nh h**n.

Nói rồi, hắn rung chiếc chuông cạnh giường.

Chẳng mấy chốc, cửa bật mở, hai gã đàn ông cao lớn bước vào, lặng lẽ đứng sau lưng hắn. Joel giơ một ngón tay.

Hai gã lập tức lao đến bắt Thẩm Úc Đường.

Cô điên cuồng vùng vẫy, chân tay quăng loạn, như con thú nhỏ bị dồn vào góc, gào khàn cả giọng: "Đừng chạm vào tôi! Cút đi—!"

Cô ra sức đến mức bất ngờ, đấm đá loạn xạ, cào xé, để lại chi chít vết ⓜá-ⓤ trên tay, mặt và cổ bọn chúng.

Trong chốc lát, chúng không sao áp sát được.

Joel không ngờ Thẩm Úc Đường lại dữ dội đến vậy, cứ tiếp tục thì thật sự có thể xảy ra án mạng. Hắn đứng dậy, khoát tay ra hiệu dừng.

Hắn bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, giọng dịu dàng như đang dỗ dành: "Suỵt... đừng sợ, tôi sẽ không làm gì cậu đâu."

Dừng một chút, khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên: "Chỉ cần nghe lời, làm theo tôi nói, giống trong mấy bức kia—" Hắn chỉ vào một bức tranh, "Thế thôi, rất đơn giản. Ngoan nào, tôi hứa sẽ không để họ chạm vào một ngón tay của cậu."

Thẩm Úc Đường trừng mắt nhìn hắn, hốc mắt nóng rát, mọi thứ đã nhòe đi, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống.

Bây giờ chưa được sụp đổ.

Tuyệt đối không thể.

Cô chậm rãi gật đầu, gắng gượng giữ bình tĩnh trong giọng nói: "Cậu bảo họ ra ngoài. Tôi sẽ nghe lời."

Ở nơi này sẽ chẳng có ai đến cứu. Phản kháng vô ích. Chỉ có tạm ổn định hắn mới còn chút cơ hội sống sót.

Joel nhìn cô vài giây rồi bật cười. Hắn khoát tay, ra hiệu cho hai gã to như gấu rời đi.

Cửa phòng đóng lại lần nữa.

*

Một cuộc họp cấp cao đang diễn ra đến giữa chừng.

Lawrence ngồi ở vị trí chủ tọa, gương mặt vẫn điềm tĩnh, chuyên chú. Anh tựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối với dáng vẻ ung dung.

Giám đốc tài chính còn đang trình bày phương án điều chỉnh ngân sách quý. Không ai chú ý cửa phòng họp khẽ bị đẩy ra.

Pierre gần như dán sát tường mà lách vào, tay cầm điện thoại, sắc mặt nghiêm trọng, hàng mày cau chặt.

Nếu không phải chuyện khẩn, anh ta sẽ không bao giờ xông thẳng vào phòng họp như vậy. Nhưng lần này—

Anh ta cúi người đến bên Lawrence, chưa kịp mở miệng thì Lawrence đã hơi nghiêng người, ghé tai gần hơn.

"Là cô Thẩm, cô ấy... gặp chuyện rồi."

Nói xong, Pierre vẫn cúi mắt, không dám nhìn biểu cảm của Lawrence.

Lawrence im lặng vài giây, mắt dừng trên một trang tài liệu đông cứng một giây rồi hai giây — như quên mất phải phản ứng, phải hít thở. Rồi anh chậm rãi ngẩng lên nhìn Pierre, động tác cứng nhắc và nặng nề.

Pierre vội vàng đưa điện thoại cho anh.

Lawrence nhận lấy, đường cằm căng chặt đến mức ⓡⓤ●ⓝ 𝓇●ẩ●🍸.

Bên kia điện thoại là giọng Lâm Thư Di, ngắt quãng bởi tiếng khóc, hỗn loạn và hoảng loạn. Chỉ từ những câu đứt gãy, anh mới miễn cưỡng nghe rõ vài từ.

"Đã mất liên lạc rồi."

"Cứu cô ấy với."

"Tôi không biết còn có thể tìm ai khác nữa."

Giọng Lâm Thư Di như những mảnh vỡ hỗn loạn đập thẳng vào Lawrence, chẳng đầu chẳng đuôi, toàn là nức nở. Chưa kịp nghe rõ ràng, Lawrence đã bật dậy. Không phải chỉ là đứng lên, mà cả người như bị bắn thẳng khỏi ghế.

Chiếc ghế bị hất đổ, ngã ầm xuống thảm. Anh không liếc ai lấy một cái, đẩy cửa lao ra ngoài.

Pierre vội vàng đuổi theo.

Hành lang vắng lặng xen lẫn tiếng bước chân. Điện thoại vẫn chưa cúp.

"Cô Lâm, trước hết đừng khóc, nghe tôi nói đã—" Lawrence mở miệng, giọng nói khàn thấp như một sợi dây đàn căng đến cực hạn: "Lần cuối cùng cô liên lạc với cô ấy là khi nào? Cô ấy có nhắc muốn đi đâu không? Cô nói báo động gửi vị trí cho cô đúng không? Vậy thì bây giờ, gửi ngay tọa độ đó vào di động tôi."

Giọng điệu anh mang một thứ lý trí cực đoan, như thể đang gắng sức nhốt mình trong khuôn khổ duy lý, chỉ để những ý nghĩ đáng sợ kia không tràn ngập đầu óc.

Lâm Thư Di vừa khóc vừa vội vàng đồng ý.

Trong lúc chờ cô ấy nhập tin nhắn, Lawrence vẫn không chậm bước, nghiêng người ra lệnh cho Pierre: "Liên hệ hãng bay, phê duyệt một đường bay khẩn cấp đến Florence. Phải thật nhanh."

Pierre lập tức rút điện thoại gọi, vừa đi vừa nói: "Tôi lập tức xin ngay — nhưng thưa ngài, nhanh nhất, nhanh nhất... cũng phải hai tiếng nữa."

Hai tiếng...

Bước chân Lawrence khựng lại.

Hai tiếng, làm sao cô ấy có thể chờ thêm hai tiếng.

Anh nhắm chặt mắt, nâng tay ấn vào trán, ngón tay 🎋.ẹ.𝖕 ⓒ.♓.ặ.t giữa hai hàng mày. Như phải dồn toàn bộ sức lực mới ép được cơn bùng nổ quay trở lại.

Không gần như do dự, anh bật ra mệnh lệnh: "Gửi định vị cho Lục Yến Hồi. Anh ta ở Milan, gần hơn tôi."

"Gọi cho anh ta ngay."

Pierre sững ra một thoáng, còn chưa kịp phản ứng.

"Còn đứng ngây ra làm gì?" Lawrence gằn giọng.

Pierre lập tức đáp "Vâng!", đổi số từ hãng bay sang gọi cho Lục Yến Hồi. Làm việc với Lawrence nhiều năm, đây là lần đầu tiên anh ta thấy anh nổi giận như thế.

Ông chủ của anh ta vốn lạnh nhạt, trầm ổn và vững như núi. Cảm xúc vĩnh viễn bị chôn dưới mặt hồ băng phẳng lặng. Như một pho tượng sống, không đọc được vui giận.

Và đây là lần đầu tiên Lawrence quát anh ta.

Nếu từng có chút nghi ngờ về vị trí của cô Thẩm trong lòng Lawrence, thì giây phút này, Pierre đã hoàn toàn hiểu rõ.

— Cô chính là hỉ nộ của anh.

*

Đường bay khẩn được phê duyệt nhanh đến bất ngờ. Chưa đầy một tiếng, đường băng đã dọn sạch, Lawrence mang theo bảy tám vệ sĩ có súng lên chiếc chuyên cơ.

Cửa khoang đóng lại, thân máy bay từ từ trượt ra.

Lawrence ngồi vào ghế, không nói một lời. Khuỷu tay tì lên tay ghế, đầu ngón tay ấn vào thái dương, ánh mắt xuyên qua khung cửa, chìm vào tầng mây xa.

Pierre ngồi phía đối diện, mở laptop xử lý đống email khẩn. Quá nhiều việc chờ phải làm, nhưng chưa bao giờ anh ta thấy mình bất lực đến thế. Anh ta cứ nghĩ tình hình đã chẳng thể tệ hơn, cho đến khi một email mới bật lên.

Tiêu đề ngắn gọn, chỉ có hai chữ cái: ToL.

Đó là hòm thư công ty, không phải hòm thư cá nhân của Lawrence. Pierre hoàn toàn không đề phòng mà bấm mở. Và ngay giây nhìn thấy nội dung, 𝐦·á·𝐮 anh ta như dồn ngược lên óc, đầu óc choáng váng.

Ngón tay run một cái, theo phản xạ — phập! Anh ta lập tức gập sập màn hình.

Động tác quá mạnh, khiến người đối diện chú ý.

Lawrence ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào anh ta, sắc lạnh như hai lưỡi dao chém thẳng tới: "Chuyện gì?"

Pierre không thốt nổi một câu, chỉ lặng im, 𝖓🌀.♓.❗ế.ռ 𝓇ăn.ⓖ đưa máy qua.

Lawrence đưa tay đón, như đã mơ hồ đoán ra. Bàn tay hơi lỡ lực, lúc giao nhau, chiếc laptop rơi thẳng xuống thảm.

Máy bay không rung, nhưng Lawrence lại thấy mình như đang đứng ngay tâm chấn một cơn động đất, chao đảo đến choáng váng.

Pierre hoảng hốt quỳ xuống, nhặt máy đặt lại lên bàn: "Xin lỗi, thưa ngài."

Màn hình sáng trở lại.

Lawrence mở email. Tấm ảnh dần dần hiện lên. Và khi bức đầu tiên bật ra, cũng như một con dao tẩm độc đ·â·〽️ thẳng vào mắt anh.

Sau gáy như bị búa tạ nện xuống, hai tai ù rền.

Bức ảnh mờ tối, ánh sáng lạnh lẽo chiếu từ ngọn đèn trên cao. Tay chân cô bị trói vào cây thập tự, trên đó khắc chữ Latin acedia. Phông nền là cả một mảng tường đỏ rực.

Dưới xương bả vai của cô vắt ngang một con trăn lớn, từ cổ trườn xuống, dọc xương quai xanh và 𝖓🌀ự-𝒸, mãi đến tận đôi chân. Miệng rắn còn lè ra chiếc lưỡi đỏ rực.

Chắc hẳn cô đã sợ hãi đến cùng cực, lông mày 𝐬iế*𝐭 🌜*𝐡*ặ*🌴. Nhưng đôi mắt vẫn kiên cường nhìn thẳng vào ống kính — không khóc, không cầu xin.

Khiến cả bức hình tỏa ra sức sống mãnh liệt và hoang dã.

Tiếp đến, bức ảnh thứ hai.

Cô bị nhấn chìm trong bể kính trong suốt, đầy ắp băng vụn. Tấm lụa mỏng dính trên người bị nước làm ướt sũng, chẳng còn chút che đậy, dán chặt vào da thịt, mỏng tang như sương.

Nắp bể đã đóng kín, chỉ chừa lại một khe hở chưa bằng nắm tay — đó là chỗ duy nhất cô có thể thở.

Cô gồng hết sức, nhô người khỏi làn nước băng, gí mũi sát vào khe hở mong manh ấy. Giọt nước từ cằm rơi xuống, tóc đen bết như rong tảo quấn quanh 𝐭♓-â-𝓃 𝐭♓-ể, đôi môi tím bầm, mặt mày trắng bệch. Như một nàng tiên cá mắc kẹt trong túi nhựa.

Mà điều duy nhất cô có thể làm, là kề sát mặt mình vào ranh giới của cái 𝒸_𝖍ế_🌴 để giành chút oxy còn sót lại.

Bên dưới tấm hình viết một câu:

[May God forgive my sins, I wish to bathe in the ice forever.

(Nguyện Chúa tha thứ tội tội lỗi của con. Con nguyện vĩnh viễn tắm trong băng hà. )]

Cuối email còn kèm theo một dòng: [Đừng vội, đây mới chỉ là bắt đầu. Hãy chờ mà xem loạt ảnh tiếp theo. ]

Lawrence ngồi trên chiếc ghế da êm ái vững chắc, nhưng lại như bị thiêu đốt giữa biển lửa. Cơn giận không bùng lên mà xuyên thẳng qua da, cắn sâu vào xương, khiến từng đốt xương cũng nóng rát. Cả thế giới của anh rực lên thành một màu đỏ ɱ-á-ⓤ.

Thân máy bay chòng chành, tiếng ù trong đầu dữ dội như sắp ռ*ổ 🌴*𝐮𝓃*𝐠. Anh không nói gì. Không một biểu cảm. Khuôn mặt trắng bệch.

Nhưng Pierre nhìn thấy bàn tay anh ⓡ𝖚_n 𝓇ẩ_🍸, gân xanh nổi cuồn cuộn. Màn hình kim loại trong tay anh tưởng chừng sẽ bị bóp nát ngay giây tiếp theo.

Trong khoang chỉ còn tiếng động cơ trầm trầm, đẩy từng giây nặng nề trôi qua.

Lawrence khép mắt lại, lồng nɢ.ự.𝒸 dồn dập phập phồng.

Đồ súc sinh khốn kiếp đó!

Hắn đang thị uy với anh, đang sỉ nhục và cảnh cáo anh: Mày không thể ngăn tao, mày không bảo vệ nổi cô ấy.

Đó là lỗi của anh.

Tất cả đều là lỗi của anh.

Sao anh có thể để cô một mình ở Florence? Sao có thể tàn nhẫn đến thế, bỏ mặc và không hề đoái hoài đến cô?

Nếu ngay từ đầu, lúc cô đến tìm anh nhờ giúp đỡ, thay vì chọn tự mình đến văn phòng luật sư... liệu mọi chuyện có phải đã không xảy ra? Nếu anh có thể khiến cô tin tưởng hơn một chút, dựa dẫm hơn một chút... nếu... nếu...

Laurence bỗng thấy mình gần như không đứng vững nổi.

Nhưng rõ ràng anh vẫn đang ngồi. Ngồi trên chiếc chuyên cơ ổn định, ghế ngồi êm ái, điều hòa mát lạnh, bầu trời ngoài kia không một g_ợ_𝐧 𝐬_ó_n_ɢ. Còn Ivy của anh lại bị giam cầm nơi vực sâu mà anh chẳng thể nào chạm tới.

Đã rất lâu rồi, anh chưa từng 𝖒.ấ.✝️ 🎋𝐢.ể.〽️ 💰.𝑜.á.т đến vậy.

Đó là một thứ còn sâu hơn cả cơn giận — giống như nhục nhã, hối hận, sát ý, cùng với tình yêu mà anh không chịu thừa nhận, tất cả bị dồn ép vào tim, sắp п.ổ 🌴un.🌀 mà không tìm được lối thoát.

Lúc này Thẩm Úc Đường mới thực sự hiểu Joel rốt cuộc muốn làm gì.

Hắn muốn lợi dụng cô, để hoàn thành "Bảy tội lỗi" của mình.

Không chỉ vì thứ nghệ thuật vặn vẹo b*nh h**n kia, mà còn là để chuộc tội. Chuộc cho cái 🌜·♓·ế·🌴 của người anh trai đã ngã xuống vực trong cuộc tranh cãi với hắn. Chuộc cho ánh sáng chói lòa từ người anh thiên tài kia — người che lấp toàn bộ sự tồn tại của hắn.

Joel mãi sống dưới ánh hào quang ấy, bị lãng quên, bị lạnh nhạt, bị nhắc nhở rằng hắn "không bằng anh trai".

Llần lỡ tay khiến anh trai 🌜.𝐡ế.т đi lại biến hắn thành "người con trai duy nhất", không ai còn có thể che mờ hắn nữa.

Nhưng hắn cũng không bao giờ thoát nổi khỏi bóng đen đó.

Giờ đây, vì ghen tị, hắn trói Thẩm Úc Đường trong căn phòng lạnh lẽo, biến cô thành "mẫu vật" h·ℹ️ế·𝓃 т·ế trong nghi thức sám hối với Chúa.

Hai cảnh tượng đã xong.

Một là "acedia" — lười biếng. Hắn dùng dây gai mảnh buộc chặt cô lên thập tự giá, thả một con trăn bò trên da thịt tr*n tr**, khô lạnh, ghê rợn, từng cú chạm như là sỉ nhục. Cô sợ rắn, có lúc suýt ngạt xỉu, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Một là "invidia" — ghen tị.

Hắn nhấn chìm cô vào bể kính đầy băng vụn, chỉ để lại khe hở nhỏ cho cô thở, như tái hiện hình phạt của kẻ ghen tị trong Thần khúc, bị đóng băng vĩnh viễn ở địa ngục. Nếu không nhờ ai đó đột ngột gõ cửa gọi Joel đi, cô cũng chẳng biết sẽ phải ngâm mình trong làn nước lạnh đến bao lâu.

Giờ đây, trong phòng rốt cuộc chỉ còn lại cô.

Thẩm Úc Đường co ro trên sàn, quấn chặt tấm chăn mỏng xé từ giường, ghì chặt lấy cơ thể mình. Mỗi tấc da đều đau rát như bị dao cắt.

Nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo, lạnh lùng đến khó tin.

Cô ép mình phân tích tình thế.

Joel là kẻ điên, khỏi bàn cãi. Nhưng hắn có quy tắc riêng, hắn không hề quan tâm đến phụ nữ hay d*c v*ng.

Điều đó có nghĩa, hắn sẽ không dùng bạo lực t*nh d*c để hành hạ cô. Kết cục tệ nhất chỉ là bị giam ở đây, bị ép quay đủ "Bảy tội lỗi", trở thành một "tác phẩm nghệ thuật" treo trên tường.

Có thể chúng sẽ bị bán ra chợ đen với giá cao, hay rơi vào tay mấy kẻ b*nh h**n nào đó.

Nhưng thì đã sao, cũng chỉ là cái xác ngoài da. Chỉ cần còn sống, tất cả những thứ đó sẽ không thể hủy hoại cô.

Điều cô phải làm bây giờ là tìm cách thoát thân.

Cô ngẩng đầu nhìn quanh, thấy ô cửa sổ trên cao. Đợi đôi chân dần hồi lại chút sức, cô khập khiễng đứng lên, kéo ghế lại, leo lên, vén mạnh tấm rèm.

Có lẽ cô có thể thoát từ đó.

Nhưng phía sau rèm... lại không phải cửa sổ, mà là một bức tường xi măng!

Cô 🌜𝖍.ế.t lặng.

Cửa sổ là giả.

Hóa ra là giả.

Như thể bị quất một roi thật mạnh, cô suýt ngã khỏi ghế. Hai chân mềm nhũn, loạng choạng rơi xuống đất, cố nén cơn sụp đổ, lại tiếp tục lục lọi khắp phòng.

Cô mở ngăn kéo, lật ván giường, nhổ giá vẽ, bẻ gãy tựa ghế để rút gỗ — bắp chân bị cứa rách, Ⓜ️á-⛎ chảy ròng ròng, cô không kịp nhăn mày. Nhưng tất cả...

Đều vô ích!

Mọi thứ có thể gây nguy hiểm từ lâu đã bị dọn sạch.

Cô tuyệt vọng nhìn cánh cửa đóng chặt.

Vẫn im lìm.

Hắn chưa quay lại.

Vài giây sau, ánh mắt cô dừng ở chiếc đèn bàn.

Cô xách lên, giơ quá đầu, nện mạnh xuống sàn.

Soạt! Thủy tinh vỡ tung.

Cô xé tấm lụa mỏn, quấn quanh tay, nhặt một mảnh kính nhọn giấu chặt trong lòng bàn tay.

Ép sát bức tường cạnh cửa, hít thở thật khẽ, cố để không phát ra tiếng động.

Ánh mắt kiên quyết, hàm răng cắn chặt.

Ngoài kia có tiếng bước chân vang lên, nặng nề và lộn xộn.

Cả người cô căng như dây đàn, nín thở dán chặt vào bức tường. Bước chân càng lúc càng gần, rõ mồn một.

Rồi dừng lại. Im lặng.

Ngay sau đó, tay nắm kim loại khẽ kêu "cạch".

Cửa đã mở ra.

Ánh sáng hành lang ùa vào khoảnh khắc ấy, cô theo phản xạ nhào tới, mảnh kính chĩa thẳng vào cổ họng kẻ kia, ánh mắt sắc lạnh như báo vồ, muốn cắn xé yết hầu con mồi.

"Đứng lại!"

Nhưng giây sau — cô khựng lại.

Người đứng đó mặt mày trắng bệch, hai mắt đầy tơ 𝖒●á●⛎, trán lấm tấm mồ hôi. Mái tóc rối bời, quầng thâm hằn dưới hốc mắt.

Chỉ cần cô tiến thêm nửa bước, mảnh kính sẽ cứa nát cổ hắn. Bộ dạng hắn nhếch nhác đến thảm hại.

Hắn sững sờ nhìn cô, thoáng chốc còn chẳng nhận ra.

Mảnh kính vẫn 🎋ẹ-ⓟ ⓒ-♓ặ-✞ trong tay cô, căng thẳng đến quên cả thở.

"... Là tôi." Giọng hắn khàn đặc, gần như bật không ra tiếng.

Môi cô run run, chẳng thể thốt nên lời. Mảnh kính từ từ rơi khỏi tay, rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ vụn.

Hắn bước về phía cô.

Cô đứng không vững nữa.

Không rõ là hắn ôm cô trước hay cô lao vào hắn trước, nhưng Thẩm Úc Đường đã không kìm nổi mà vùi mặt vào п*🌀*ự*ⓒ hắn để òa khóc.

Trong khoảnh khắc ấy, lớp vỏ lạnh lùng, dũng cảm và cứng cỏi mà cô gắng gượng khoác lên mình hoàn toàn sụp đổ.

Ban đầu chỉ là những tiếng nức nở khe khẽ, nhưng khi bàn tay ấm áp xoa dịu mái tóc cô, giọng nói dịu dàng thì thầm "Không sao rồi, tôi đến đây rồi" — cô bật khóc thành tiếng.

Dây thần kinh căng thẳng quá lâu rốt cuộc đứt tung. Nỗi sợ hãi và bất lực tuôn thành dòng lệ cuồn cuộn, thấm ướt cả 𝐧🌀ự·↪️ áo hắn, 𝖓ó·𝖓·g 𝐛ỏ·𝐧·🌀 lan qua da thịt, chảy vào huyết mạch.

Một tay hắn ôm lấy gáy cô, một tay ş-ℹ️-ế-т ⓒ♓ặ-† lưng cô, giữ thật chặt. Nhưng cô vẫn thấy chưa đủ, ôm ghì lấy eo hắn, dồn mình sâu hơn vào vòng tay ấy.

Như muốn khảm mình vào xương tủy hắn, vĩnh viễn chẳng rời xa.

Cô quá sợ, sợ nếu hắn buông tay, mình sẽ lại rơi vào bể băng trong suốt kia, trở lại địa ngục.

Cả người 𝓇●u●ռ 𝐫●ẩ●ÿ như cánh chim non tìm kiếm sự chở che dưới đôi cánh đầy đặn của hắn. Như thể chỉ cần dựa vào sẽ không còn gì có thể làm tổn thương cô nữa.

Cô ôm chặt đến nỗi chẳng chừa một khe hở nào giữa hai người.

Cho đến khi cánh tay hắn cố đẩy nhẹ cô ra, cô mới gắng ngẩng đầu, đôi mắt đẫm lệ ngước nhìn hắn.

Lông mi run run, ánh mắt tràn ngập sự bất an.

Hắn cúi xuống 𝐭♓·ì т·♓·ầ·ɱ ⓑê·𝐧 ✞@·❗ cô bằng giọng nói dịu dàng: "Thả lỏng chút... tôi sắp không thở nổi rồi, em yêu."

Chương (1-93)