Tăm Uyên Ương
← Ch.068 | Ch.070 → |
Người kia đẩy Doãn Băng Dao vào trong phòng, nhấc chân đá cánh cửa phòng khép lại, vội vàng đưa tay bịt miệng cô. Trong lúc hoảng hốt, cô liền há miệng nghiến răng nghiến lợi cắn tay anh ta.
"Khốn kiếp." Người đàn ông khẽ gầm lên, buông Doãn Băng Dao ra.
Cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Cô còn muốn gọi ai tới nữa?" Người đàn ông khẽ quát.
Giọng nói này, tại sao lại quen tai vậy?
Xoay người lại, không ngờ đập vào mắt cô lại là dáng người của Ngự Giao
Anh ta mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen, trên đầu đội chiếc mũ màu đen, chiếc mũ che kín nửa khuôn mặt, nên trong lúc hoảng hốt cô không thể nhận ra anh ta.
"Anh, sao anh lại tới đây?" Trong mắt tràn ngập vẻ đề phòng.
Ngự Giao lấy mũ xuống để lên giường, "Cô không nói với tôi tiếng nào, đã dám ra nước ngoài."
"Tôi... tại tôi đi khá vội. Tại sao anh biết tôi ở đây?"
"Nhất cử nhất động của cô, tôi đều rõ như lòng bàn tay."
Nhìn ánh mắt tự cao tự đại của anh ta, Doãn Băng Dao không dám tiến lên nửa bước.
Chẳng lẽ, anh ta đến Nhật Bản là để tìm cô sao?
"Lại đây."
Cô chết đứng tại chỗ, không dám tới gần anh ta.
"Tôi bảo cô lại đây." Anh không kiên nhẫn nhắc lại lần thứ hai.
Doãn Băng Dao lấy hết dũng khí, bước về phía anh ta.
Đưa hay tai ra, ôm cô vào lòng, thuận người kéo cô nằm xuống giường, "Đi Nhật cùng người yêu cũ, cảm giác thế nào?"
"Tôi không hiểu anh đang nói gì." Doãn Băng Dao quay đầu nhìn sang góc tường, không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
"Cô hiểu tôi đang nói gì, tôi đang nói tới Thẩm Hiên Bạch, người đi cùng cô đó."
"Tôi và anh ấy không có gì, giữa chúng tôi chỉ là quan hệ bạn bè. Hơn nữa, tôi đã quyết định nghỉ việc rồi."
"Nghỉ việc?" Bàn tay to lớn của anh bóp mạnh cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Có phải mỗi ngày đều đối diện với anh ta, nhưng khi trở về lại phải tiếp một người đàn ông khác, khiến cô rất khó chịu đúng không?"
"Không phải."
Anh ta nhất định phải dùng đến những từ ngữ đó để sỉ nhục cô, nói xấu cô sao?
Đột nhiên Ngự Giao đứng dây, rời khỏi người cô.
Doãn Băng Dao lập tức cảm giác như hô hấp được thuông suốt.
"Đi tắm nước nóng với tôi."
"Cái gì?"
Anh tức giận thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Doãn Băng Dao, "Cô điếc thật hay giả bộ điếc vậy? Tôi không muốn lặp lại lần thứ hai."
Doãn Băng Dao nắm chặt gara giường, nhìn anh ta bước ra khỏi phòng
Đồ đàn ông đáng chết!
Cho dù có bất mãn với anh ta tới mức nào đi nữa, cô vẫn phải nhắm mắt chịu đựng.
Doãn Băng Dao đứng dậy, chạy theo phía sau anh ta.
Từ trong phòng thay đồ bước ra, Doãn Băng Dao đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, "Tại sao chỉ có hai người chúng ta?"
Chưa từng tắm suối nước nóng ở Nhật Bản, nhưng cô biết có rất nhiều người cùng tắm chung trong một hồ nước nóng, hoặc tách ra nữ tắm chung với nữ, nam tắm chung với nam.
"Đây là suối nước nóng dành riêng cho khách vip, nên chỉ có hai chúng ta thôi."
Ngự Giao đứng cạnh hồ, cởi chiếc áo tắm trắng trên người xuống, chỉ mặc độc một chiếc quần tắm, lộ ra dáng người nam tính cường tráng.
Không ngờ, ngay sao đó anh cởi luôn chiếc quần tắm, bờ mông rắn chắc khiến bất kỳ người phụ nữ nào nhìn thấy cũng phải chảy nước miếng.
Gò má Doãn Băng Dao liền ửng đỏ.
Cô ngượng ngùng cúi đầu, mặc dù đã quan hệ ân ái với anh rất nhiều lần nhưng nhìn dáng người của anh như lúc này là lần đầu tiên.
Ngự Giao bước xuống nước, xoay người lại, nhìn về phía Doãn Băng Dao, "Cô còn đứng ngẩn ra đó làm gì?"
"À..." Cô bỏ guốc gỗ sang một bên, cởi áo choàng bước xuống nước.
"Đợi đã." Anh lên tiếng, thích thú gương mặt ửng đỏ của cô, "Cô định mặc nguyên bộ quần áo kín mít đó xuống tắm nước nóng sao?"
"Vậy.... vậy phải như thế nào?"
"Cởi."
"...."
Doãn Băng Dao xoay qua xoay lại một lúc lâu, mới cởi bộ áo kín mít xuống. Lộ ra bờ vai trắng nõn, không ngờ bên trong vẫn mặc bộ đồ lót màu xanh
Ngự Giao lặng lẽ quan sát, đột nhiên bật cười ha hả.
"Cười cái gì mà cười." Trừng mắt liếc anh một cái.
Cô không thích nhìn thấy anh ta cười, bởi mỗi lần anh ta cười với cô xong, sẽ không có chuyện gì tốt làn. Giờ phút này, có thể anh ta đang cười với bạn, nhưng ngay sau đó, rất có thể anh ta sẽ cầm súng dí vào đầu bạn.
Anh đi đến một thác nước nhỏ, dựa lưng vào tảng đá, hơi nước khẽ bốc lên, như đắm mình trong tiên cảnh. Hơi nước mờ mịt, khiến gương mặt góc cạnh và ánh mắt sắc bén của anh cũng trở nên dìu dàng hơn.
Giọng nói lười nhác vang lên: "Cởi tiếp"
Doãn Băng Dao vội vàng che ngực, "Chúng ta đang ở ngoài trời."
"Cô sợ gì chứ? Chẳng lẽ sợ có máy bay bay qua, hay sợ người khác trèo cửa sổ nhìn thấy cô?" Anh nhíu mày.
Lần đầu tiên Doãn Băng Dao phát hiện, người đàn ông trước mặt cũng có tế bào hài hước, chỉ có điều không buồn cười chút nào.
"Tắm suối nước nóng là phải cởi hết mới thích, nhanh lên, ở đây không có ai vào đâu."
Doãn Băng Dao đưa tay ra sau lưng cởi móc áo lót, tên Ngự Giao khốn kiếp này, đến Nhật mà vẫn còn kiêu ngạo như vậy, làm như cả thế giới này đều là của anh ta không bằng.
Làn da trắng nõn hiện ra, trên đó còn lưu mấy vết cào, tất cả đều do anh ta để lại trên người cô.
Anh đứng từ xa nhìn cô qua làn hơi nước.
Những vết cào đã khép miệng, trên làn ra trắng nõn không chút tỳ vết, diễm lệ vô cùng.
Doãn Băng Dao chậm chạp cởi bộ đồ lót màu xanh xuống, Ngự Giao hơi nheo mắt lại, vẻ mặt thoáng qua một tia kinh ngạc. Mỗi lần nhìn thấy cơ thể cô, luôn khiến cho anh có một cảm giác, cảm giác được vật nam tính trên cơ thể mình, rục rịch ngóc đầu dậy....
*****
Cởi quần áo xong Doãn Băng Dao vẫn đứng trên bờ, hai tay ôm ngực, lạnh đến run lập cập.
"Lạnh thì xuống nước đi" Ngự Giao cười nhạo nói, "Không phải cô thông minh lắm sao? Sao bây giờ lại đần như vậy"
"Nước.... nước sâu không?" giọng nói run rẩy yếu ớt.
Ngự Giao đứng lên, cô nhìn thấy nước chỉ tới eo anh, vì thế mới dám bước xuống nước.
Cô yên tâm bước hai chân xuống nước, nhưng hai chân hoàn toàn không chạm đáy hồ.
"Bõm" một tiếng, Doãn Băng Dao mất thăng bằng rơi xuống nước. Cô giẫy giụa trong nước, mãi không tìm thấy điểm tựa. Đột nhiên, có một sức mạnh kéo cô lên.
"Đứng vững vào! Nước không sâu đâu" Ngự Giao buồn cười nhìn cô, đúng là ngốc nghếch.
Dưới sự giúp đỡ của anh, cuối cùng chân Doãn Băng Dao cũng đặt xuống đáy hồ, nước vừa hay đến cổ cô, chỉ còn mỗi một cái đầu.
Cô cố gắng ngẩng cổ lên, tránh việc uống phải thứ nước mằn mặn trong hồ
"Khụ... Vừa nãy không phải nước chỉ tới eo anh thôi sao?"
"Đúng vậy, nhưng không phải chỗ nào cũng như chỗ nào"
Hồ nước nóng này khá rộng, cô không biết ở đây cũng có chỗ sâu chỗ nông.
Cho dù chỗ nước sâu nhất chỉ tới cổ cô mà thôi. Nhưng từ bé cô đã sợ nước, bởi vì đối với cô mà nói, hồ bơi là một cơn ác mộng.
Đó là một cơn ác mộng đáng sợ, đến bây giờ cô cũng không dám nhớ lại.
Ngước mắt lên, phát hiện Ngự Giao đang yên lăng nhìn cô.
Trong đôi mắt, lóe lên những tia giận dữ.
Doãn Băng Dao vội vàng cúi đầu, ánh mắt nóng rực kia khiến cô không được tự nhiên.
"Vẫn còn tức giận vì chuyện tối hôm đó?" anh bất chợt hỏi một câu.
Doãn Băng Dao hơi kinh ngạc, "Chuyện đã qua tôi không muốn nhắc lại"
Anh đã làm tổn thương cô, có nhắc lại cũng có tác dụng gì.
Cô nhớ anh ta đã từng nói, muốn biến cô trở thành người đàn bà đê tiện nhất.
Cho nên hiện giờ cô thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt anh, cô sợ nhìn thấy sự tức giận trong đôi mắt đó. Đồng thời cũng sơ nhìn thấy sự dịu dàng trong đó.
Sợ mình sẽ không cẩn thận, lại quên mất những tổn thương ghi xương khắc cốt kia.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô, anh liền buông eo cô ra, xoay người đi tới chỗ nước cạn có thác nước phía trước.
Vì đột nhiên mất đi chỗ dựa, Doãn Băng Dao cảm giác dưới chân mình trống không, cả người liền mất thăng bằng. Cô quơ tay vội vàng ôm lấy lưng Ngự Giao.
Cơ thể anh cứng đờ, cảm nhận hai bầu ngực mềm mại dính chặt vào lưng, khóe miệng lạnh lùng khẽ cong lên, Ngự Giao xoay người chế giễu cô, "Không thể đợi được nữa sao?"
Doãn Băng Dao nhận ra tư thế của bản thân quá thân mật, vội vàng buông anh ra.
Nhưng anh lại giữ chặt cô không buông, "Đã sợ nước thì đừng có khỏa khuấy lung tung"
Đột nhiên, anh xoay người, ôm cô tới chỗ nước nông.
Đi đến chỗ thác nước nhỏ, Ngự Giao buông cô ra, Doãn Băng Dao ngồi trên tảng đá, cuối cùng cũng có cảm giác an toàn.
Cô thầm thở phào một hơi, nước ấm từ từ chảy dọc cơ thể, dần dần trở nên thoải mái.
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, nhắm mắt dưỡng thần.
Cô khinh thường liếc anh một cái, dè dặt hỏi: "Anh đến Nhật để tìm tôi à?"
"Không?" anh khẽ nhếp đôi môi mỏng, lạnh lùng nói.
"Vậy à" cô còn tưởng rằng anh ta cố ý đến tìm cô.
Nghĩ lại cũng đúng, anh ta chỉ muốn trả thù cô, tra tấn cô, làm sao có thể vì cô mà hao tâm tổn trí.
Ngự Giao mở to mắt, phát hiện Doãn Băng Dao đang nhìn mình
Đột nhiên, anh đưa tay kéo cô vào lòng.
Hai cơ thể trần trụi dính sát vào nhau, dòng nước ấm chậm dãi chảy qua những khe hở giữa hai người, như đang dịu dàng vuốt ve.
Có lẽ vì hơi nước mờ mịt, hoặc có lẽ vì Doãn Băng Dao sinh ảo gác, cô nhìn thấy sự dịu dàng từ trong đáy mắt anh.
Trong làn nước bàn tay anh chậm rãi vuốt ve cơ thể cô, nhẹ nhàng xoa nắn bầu ngực mềm mại của cô
"Ưm..." bàn tay anh như có ma lực. Vừa rồi cô còn cảm thấy rét lạnh, giờ phút này đã cảm giác cả người nóng bừng, miệng đắng lưỡi khô.
Những sợi tóc ướt nhẹp, dính trên bờ vai trắng hồng của cô, quyến rũ động lòng người.
Ngự Giao cúi đầu, chiếm lấy cánh môi cô, nhẹ nhàng mút thỏa thích. Bàn tay vừa mới xoa nắn bầu ngực cô, đã ngang ngược tiến xuống phía dưới, vuốt ve vùng đất tư mật của cô.
Cả người Doãn Băng Dao run rẩy như có luồng điện chạy qua.
Anh khẽ nheo mắt nói, "Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà vẫn còn nhậy cảm như vậy"
"Tôi biết anh hận tôi, biết anh chỉ muốn sỉ nhục tôi, nhưng đừng nên ở đây...."
"Doãn Băng Dao, có một vài việc cô không biết" Nói xong câu đó, ngón tay anh liền đâm sâu vào trong cơ thể cô.
"A..." Doãn Băng Dao nhỏ giọng thét, khuôn mặt đỏ ửng.
Đang định hỏi anh ta là chuyện gì, nhưng không ngờ anh ta lại đâm sâu vào cơ thể cô thăm dò, đầu ngón tay không ngừng ma sát trong cơ thể cô.
Doãn Băng Dao cắn răng, nhưng những tiếng rên rỉ mờ ám vẫn thoát ra khỏi miệng cô.
Anh cắn nhẹ lên vành tai cô, dịu dàng nói, "Cô đúng là báu vật, tôi thực sự không nỡ, nhưng mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt này của cô, tôi chỉ hận không thể phá nát nó"
Đôi mắt anh lóe lên tia thù hận, dùng sức ôm cô đặt lên trên tảng đá.
Sau đó, anh nằm đè lên người cô.
Cũng may trên tảng đá có dòng nước ấm áp chảy qua, nếu không Doãn Băng Dao nhất định sẽ bị đông cứng.
Nhìn cô run rẩy, anh hỏi: "Lạnh không?"
Cô không nói lời nào, quay đầu không nhìn anh.
Cho dù cô không thể phản kháng, nhưng cô cũng sẽ không thể không biết hổ thẹn mà lựa ý hùa theo anh.
"Không sao, chỉ lát nữa thôi, tôi sẽ làm cả người cô nóng bừng" giọng nói ma mị của anh vang bên tai cô.
← Ch. 068 | Ch. 070 → |