Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma - Chương 003

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma
Trọn bộ 251 chương
Chương 003
Say Rượu Làm Loạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-251)

Siêu sale Lazada


Cả cơ thể người đàn ông được bao bọc trong bóng tối mờ mờ, chỉ hơi lộ ra khuôn mặt góc cạnh cương nghị, và đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Mặc dù bóng tối chen hầu hết gương mặt, nhưng khí chất vương giả bẩm sinh của anh ta khiến người ta không thể không chú ý.

Anh ta mặc chiếc áo khoác dài màu đen, dưới chân là đôi giày đen sáng bóng, nửa ngồi trên mặt đất, nâng người con gái đột nhiên ngã sụp xuống, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người cô gái, khẽ nhíu mày.

Doãn Băng Dao mở đôi mắt say lờ đờ, nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông vốn không định để ý tới cô gái, chỉ là thuận tay đỡ cô, nhưng khi nhìn thấy gương mặt thuần khiết và ánh mắt dịu dàng đáng yêu của cô, khóe miệng lạnh lùng của anh ta khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười như có như không.

Dường như cô đã gợi được sự hứng thú của anh ta.

Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô gái một lượt, không phải loại phụ nữ ăn mặc hở hang nóng bỏng trong quán rượu.

Gương mặt thanh tú xinh đẹp, làn da trắng hồng tự nhiên, không có vẻ trang điểm phấn son.

Cánh tay anh ta nhẹ nhàng giơ lên, chiếc đũa từ trong mái tóc đen tuyền của cô gái rơi ra.

Trong nháy mắt, mái tóc dài đen nhánh mượt mà được xõa tung ra, càng khiến dáng vẻ của cô gái thêm xinh đẹp kiều mị. Mùi thơm dầu gội bay vào mũi người đàn ông, trong lòng giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng chạm vào.

Anh ta nâng cô dậy, tuy không hiểu tại sao bản thân lại hành động như vậy, nhưng vẫn không buông được cô gái ra.

Doãn Băng Dao nghiêng người đầu tựa vào ngực anh ta, hai tay liền ôm chặt thắt lưng thon dài, miệng thì thào nói: "Ôi, cái cột trong quán bar này ấm quá..."

Chết tiệt!

Người đàn ông tức giận nhíu mày, không ngờ người như anh lại bị coi giống như cái cột! Giơ tay định gỡ tay cô gái ra khỏi người mình.

Doãn Băng Dao ôm chặt thắt lưng anh không buông, dùng lực mạnh đến kỳ lạ.

Có thể do từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, nếu để cô ôm vật gì đó có thể giúp cho việc sinh tồn, cô sẽ bướng bỉnh không buông tay.

Người đàn ông không còn cách nào ngoài việc ôm cô đi vào trong thang máy. Chỉ muốn nhanh chóng ném người phụ nữ này vào chiếc taxi nào đó. Anh không có thời gian để dính vào mấy chuyện bao đồng này.

Quán bar này ở tầng hai bên dưới mặt đất. Người đàn ông bấm thang máy lên tầng một.

Trong thang máy, chỉ có hai người bọn họ, Doãn Băng Dao đã uống khá nhiều rượu, nên người cô cực kỳ nóng, mặc dù cách lớp áo nhưng người đàn ông vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô.

Tay cô còn không ngừng di chuyển trên người anh ta.

Người đàn ông cảm giác cổ họng mình khô khốc, nhưng anh ta vẫn đứng yên không nhúc nhích. Không bao giờ đụng vào phụ nữ trong quán bar, đây là nguyên tắc của anh.

Đinh một tiếng, thang máy lên tới tầng một, cửa thang máy từ từ mở ra.

Người đàn ông khẽ nói, "Ra ngoài, đi hai mươi bước, ngồi lên taxi, về nhà!" Một giọng nói vô cùng lạnh lùng, không chút cảm xúc.

Từ trước tới giờ anh nói chuyện luôn ngắn gọn dứt khoát như vậy.

Doãn Băng Dao vẫn không buông tay, nghiêng người, ôm chặt người đàn ông trước mặt, bộ ngực mềm mại của cô dán sát vào anh ta, khiến cơ thể anh ta không kìm được khẽ run lên.

Cái cột này ôm rất thoải mái, cô không buông ra được, tuy rằng uống say, nhưng cô biết chỉ cần mình buông tay ra, chắc chắn ngay lập tức sẽ ngã nhào xuống đất, thay vì tiếp xúc thắm thiết với mặt đất lạnh lẽo chi bằng ôm chặt lấy cái cột ấm áp mày.

Cô giống như một con mèo con, đầu không ngừng cọ qua cọ lại trên ngực anh ta, "Ưm... thoải mái quá..."

Đôi mắt hẹp dài của anh ta khẽ nheo lại cực kỳ nguy hiểm, "Vậy sao, vậy lát nữa, tôi sẽ khiến cô càng thoải mái hơn..."

*****

Bên trên quán bar là khách sạn năm sao cao cấp, quán bar bên dưới chuyên dành cho những nhân vật nổi tiếng tới vui chơi giải trí, cực kỳ bí mật, nơi này tuyệt đối không xuất hiện đội chó săn. Tất cả đều thuộc quyền sở hữu của tập đoàn Thẩm thị.

Thang máy từ từ đi lên, Doãn Băng Dao cảm giác đầu càng lúc càng khó chịu, trong dạ dày không ngừng trào lên.

Cũng may có "Cái cột ấm áp" trước mặt để cô ôm, sự khó chịu trong cơ thể cũng giảm được chút ít.

Màn đêm bao trùm ánh mắt người đàn ông, không thấy rõ vẻ mặt của anh ta. Chỉ là khóe miệng lạnh lùng ban đầu, giờ phút này lờ mờ mang theo ý cười Người phụ nữ trong lòng, ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng hồng cọ sát vào gáy anh ta.

".... Thật thoải mái...."

Thực sự Doãn Băng Dao uống rất nhiều, chỉ cần khẽ di chuyển, hai chân liền mềm nhũn, đã mấy lần suýt nữa ngã nhào xuống đất, may được người đàn ông giữ lại.

Xuyên qua màn đêm, ánh mắt người đàn ông dần dần bốc cháy thành ngọn lửa sáng rực.

Anh ta giữ chặt gáy Doãn Băng Dao, chiếm lấy cánh môi đỏ mọng thoang thoảng mùi rượu của cô.

"Ưm...."

Do uống nhiều rượu, Doãn Băng Dao cảm giác trong miệng khô khốc, đúng lúc đầu lưỡi ướt át của người đàn ông tiến vào, cô liền mút thỏa thích.

Động tác vụng về gấp gáp của cô, khiến người huyết mạch toàn thân người đàn ông sôi trào. Phía dưới bụng, dần dần có phản ứng....

Khốn kiếp! Không ngờ anh lại không kìm được, kích động muốn cô ngay trong thang máy.

Người đàn ông đi vào căn phòng dành cho tổng thống, một tay ôm cô, một tay mở cửa. Lộ ra đôi mắt sắc bén nóng bỏng, mê hoặc lòng người.

Cố gắng đặt Doãn Băng Dao xuống giường, anh không bao giờ dễ dàng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào, đặt biệt là phụ nữ gặp trong quán rượu.

Nhưng Doãn Băng Dao vẫn ôm chặt anh không buông, mê man nói gì đó.

Người đàn ông cẩn thận lắng nghe, nhưng không thể nghe ra cô đang nói gì.

Đưa tay vén những sợi tóc đen dính trên gò má cô, nhìn đôi môi đang mấp máy của cô, do nụ hôn kịch liệt trong thang máy khi nãy, càng trở nên đỏ mọng hơn.

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp, tất cả hợp lại giống như đang dụ dỗ anh.

Xem ra hôm nay, anh phải phá lệ rồi

Cuối cùng người đàn ông mất đi tất cả sự kiềm chế.

Cơ thể cường tráng của anh ta đè lên trên người cô, bàn tay to lớn cực nóng của anh ta đi vào trong áo cô, xoa nắn nơi mềm mại trước ngực cô.

Hôn, sờ, đây là lần đầu tiên anh ta "dạo đầu" với một người phụ nữ lâu như vậy.

Thật kỳ lạ, cơ thể người phụ nữ này khiến anh ta có cảm giác muốn ngừng mà không ngừng được.

Lúc động thân đâm vào trong cơ thể cô, trong miệng anh ta phát ra tiếng rên thỏa mãn.

Người đàn ông ở trên cơ thể cô không ngừng rút ra lại tiến vào tìm kiếm, trong đống quần áo rơi vãi dưới đất, có tiếng chuông điện thoại vang lên.

*****

Người đàn ông không hề quan tâm, tiếp tục thân mật ân ái cùng Doãn Băng Dao. Trong đôi mắt nham hiểm cháy rực ngọn lửa tình dục.

"Đồng Đồng, đừng uống nữa, để tớ đưa cậu về nhà" Tô Y Thu cầm ví đứng dậy, đi tới đỡ Đồng Bội đã uống say đến chân nam đá chân chiêu.

Đồng Bội phẩy tay, "Không cần, không phải bạn trai cậu nói muốn tới đón cậu sao, cậu mặc kệ tớ..."

"Xem ra cậu vẫn chưa say hẳn, đi thôi, chắc anh ấy có chuyện gì đó nên không tới được, tớ gọi điện thoại không thấy ai bắt máy."

"Tớ nói rồi mà, đàn ông có có tên nào tốt hết"

Tô Y Thu cười cười, trên thế giới này, đàn ông tốt đúng là không còn nhiều.

Nhưng cô tin, anh tuyệt đối là một người đàn ông tốt. Chỉ vì thân phận của anh không giống như những người khác, nên không thể đối xử với cô giống như những đôi tình nhân khác.

......

Cả đêm ân ái không ngừng, giống như một giấc mộng xuân.

Khi tia nắng đầu tiên của buổi bình minh xuyên qua cửa sổ chiếu lên làn da trắng hồng trên mặt Doãn Băng Dao, hai hàng mi của cô khẽ chớp chớp mấy cái.

Cô từ từ mở đôi mắt mệt mỏi, bị ánh mặt trời chiếu thẳng vào mắt khiến cô không nhìn rõ.

Một giây sau, cô kinh ngạc trợ to mắt....

Cô đang nhìn thấy cái gì?

Lưng của một người đàn ông! Hơi gầy nhưng rắn chắc!

Doãn Băng Dao kinh hoảng nhìn bốn phía xung quanh, căn phòng tráng lệ xa hoa này, không phải là căn phòng đơn sơ trong ngôi nhà nhỏ bé của cô.

Vội vàng vén chăn lên...

Trên người không một mảnh vải, hơn nữa còn có vô số những dấu hôn.

Sững sờ hơn mười giây, Doãn Băng Dao mới lấy lại tinh thần, thì ra tối qua không phải là cô nằm mơ, mà là sự thật. Trời ạ! Xem cô làm ra chuyện tốt gì này!

Quay đầu lại nhìn người đàn ông bên cạnh, những tia nắng hắt ngược lên phía sau lưng, khiến nửa người trần trụi phía trên của anh ta giống như lấp lánh ánh hào quang.

Doãn Băng Dao lặng lẽ từ trên giường bước xuống, nhặt quần áo vứt bừa bãi dưới đất lên mặc vào người.

Mặc quần áo xong, đi về phía cánh cửa đưa tay xoay tay cầm, mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, cô không hề nhìn mặt người đàn ông, cũng không muốn nhớ lại tại sao tối qua bản thân cô lại có tình một đêm với người đàn ông đó.

Đi tới cửa nhà, Doãn Băng Dao hoảng sợ dừng chân, hít sâu một hơi cố gắng điều chỉnh tâm trạng thật tốt, nở nụ cười mở cửa bước vào nhà.

"Chị về rồi đây"

Doãn Lăng Diệc vẫn còn nằm trên giường.

"Con heo lười kia! Mau dậy đi" Doãn Băng Dao đi tới lay lay người em trai.

Cậu mở to mắt, giọng nói ngái ngủ: "Chị về rồi à... Lăng Diệc còn tưởng chị không về nữa, tưởng chị cũng không cần Lăng Diệc nữa..."

Trong lòng cô chua xót, vuốt ve khuôn mặt em trai, lúc này mới phát hiện cậu đang sốt cao.

"Em bị sốt rồi! Em nhớ phải nằm im trên giường không được bước chân xuống giường đâu đó, biết không"

Cô đắp chiếc khăn lạnh lên trán cậu, nhưng vẫn không có tác dụng, tìm được trong hộp thuốc mấy viên thuốc cảm cúm.

Sau khi uống thuốc xong, Doãn Lăng Diệc lại ngủ thiếp đi, nhưng cơn sốt cao vẫn không hạ nhiệt. Miệng lẩm bẩm nói, "Chị đừng bỏ Lăng Diệc...."

Nhìn em trai nằm mê man trên giường, sự kiên cường của cô cuối cùng bị sụp xuống, nước mắt trào mi.

Năm nay em trai cô đã mười bảy tuổi, nhưng vẫn suy nghĩ của cậu chỉ giống như đứa trẻ mấy tuổi. Mặc dù ngốc nghếch nhưng cậu có thể nhận ra chị gái vui hay không vui. Cho nên, khi ở trước mắt em trai Doãn Băng Dao luôn nở nụ cười dịu dàng.

Không thể cứ để như vậy được, phải đưa Lăng Diệc tới bệnh viện. Nhưng...

Doãn Băng Dao rũ tung ví tiền, tiền trong ví căn bản không đủ. Xem ra, cô phải đi tới đó một chuyến rồi....


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-251)