Khả Năng Trên Giường Của Tôi
← Ch.228 | Ch.230 → |
Doãn Băng Dao rất hài lòng nhìn ánh mắt Tô Y Thu, trong ánh mắt đó chợt lóe lên chút áy náy. Trong lòng cô cảm thấy vui mừng, người trước mặt vẫn là Y Thu của trước đây, cô ấy vẫn là Y Thu hiền lành tốt bụng, sau khi lừa gạt sẽ cảm thấy áy náy. Nhưng chỉ là bây giờ bị tình yêu làm cho u mê đầu óc, cho nên mới đối xử với cô như vậy.
Tô Y Thu hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, tôi thừa nhận năm đó đã gạt cô, nhưng tôi làm vậy là để giữ tình yêu của mình"
Vẫn không nói ra sự thật, thật ra thời điểm Ngự Giao và Doãn Băng Dao ở qua lại với nhau, Ngự Giao đã từng từ chối Tô Y Thu. Là cô ta kiên trì muốn ở bên cạnh anh, hơn nữa còn dùng thân phận bạn gái đuổi những người phụ nữ quanh quẩn bên cạnh Ngự Giao.
"Tôi không trách cô" Doãn Băng Dao nói, "Nắm đó hai người cũng không có kết hôn, nhưng Y Thu cô làm như vậy không thấy khổ sao. Anh ấy không yêu cô, tranh giành một người đàn ông không yêu mình, người đau khổ sẽ chính là cô"
"Im ngay" Tô Y Thu gào lên, nhìn chằm chằm Doãn Băng Dao, "Cô thật vô sỉ, cho nên mới có thể nói ra những lời như vậy"
"Những lời tôi nói là sự thật". Cô tin chắc, người Giao yêu là cô.
"Cô sai rồi! Tôi không đau khổ, anh ấy sẽ yêu tôi, tôi và anh ấy đã bên nhau từ nhỏ! Chẳng qua là do cô quyến rũ anh ấy! Khiến anh ấy nhất thời mê loại mà thôi, anh ấy sẽ trở lại bên cạnh tôi" cô tin chắc là như vậy.
Hơn nữa chỉ cần có thể ở bên cạnh Ngự Giao, cô sợ gì anh không yêu, chỉ cần không từ chối cô đến gần, đã khiến cô cảm thấy hạnh phúc rồi.
Tô Y Thu tức giận mở túi xách lấy ra một tờ giấy đưa ra trước mặt Doãn Băng Dao, "Nhìn đi"
Doãn Băng Dao nhận lấy tờ giấy kia, là báo cáo xét nghiệm, phía trên đúng là viết là Tô Y Thu có thai. Cô trợn to hai mắt, không thể tin. Cô ấy thực sự mang thai con của Giao? Nhưng không phải trước đó Giao từng nói với cô bọn họ chưa từng xẩy ra quan hệ sao?
Tại sao lại như vậy?
Cảm giác bị lừa dối bị sỉ nhục xông vào trái tim Băng Dao.
"Nhìn thấy chưa? Đó là sự thật" khóe mắt Tô Y Thu lóe lên vẻ giảo hoạt.
Bàn tay Băng Dao cầm báo cáo xét nghiệm run run.
"Tiết Noãn Nhi, cô đừng nên uổng phí thời gian, nhà họ tô chúng tôi và nhà họ Thẩm đã có quan hệ với nhau nhiều đời, cho nên bọn họ sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện Ngự Giao ly dị tôi, để cưới một người phụ nữ tầm thường không có gia thế như cô. Hơn nữa, hiên giờ tôi đang mang thai, mang thai cốt nhục nhà họ Thẩm. Cho nên, địa vị của tôi, cả đời này cô cũng đừng nghĩ tới chuyện cướp đoạt"
Kiêu ngạo vén tóc ra sau, "Tôi chỉ khuyên cô một câu cuối cùng, tốt nhất hãy tự lo cho bản thân. À đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất. Có phải bây giờ Giao rất ít khi tới đây không? Biết tại sao không? Bởi vì bây giờ mỗi ngày anh ấy đều về nhà. Mẹ anh ấy đang ở nhà, cô cho là đối với anh ấy bên nào quan trọng hơn? ha ha...
Tô Y Thu cầm lại tờ báo cáo xét nghiệm, cười lớn bỏ đi.
Tiếng cười của cô ta văng vẳng trong lỗ tai Băng Dao, làm màng nghĩ cô đau nhói. Cả cơ thể cứng đờ tại chỗ, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào trước đó đã bị sự đả kích này nhấn chìm. Cô nên làm gì bây giờ? Tiếp tục giữ vững tình yêu của mình, giữ vững hạnh phúc, hay là rời đi?
Không, cô không được bỏ đi, cô không được bỏ người đàn ông mình yêu.
***
Tô Y Thu rời khỏi nhà Doãn Băng Dao, vừa bước vào trong thang máy nụ cười trên môi lập tức biến mất. Đôi mắt to xinh đẹp chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.
Cô thở phào nhẹ nhõm, đau khổ đan xen phẫn hận.
Thật ra cô không muốn đối xử như vậy với Băng Dao. Còn nhớ thời gian trước đây khi còn học đại học, tình cảm giữa các cô rất tốt, từng nói giỡn rằng nếu như cùng lúc yêu một người đàn ông sẽ thế nào.
Khi đó ý kiến của các cô đều giống nhau, nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của người đàn ông kia. Ông trời đúng là biết trêu chọc con người, không ngờ nhiều năm sau, những phỏng đoán khi còn là những cô gái mới lớn đã ứng nghiệm. Nhưng cô lại không cách nào làm như trước đây nói.
Tô Y Thu nhắm hai mắt, những giọt nước mắt to trong suốt chảy xuống. Là cô đã thay đổi? Hay cô ấy đã thay đổi? Hoặc là cái thế giới này đã thay đổi?
Tình bạn đơn thuần trước đây giờ trở nên thế này, dù bất kỳ ai cũng không muốn nhìn thấy. Nhưng....
Thang máy "tinh" một tiếng, trong khoảnh khắc cửa thang máy từ từ mở ra, Tô Y Thu cũng mở to hai mắt, nỗi đau đớn trong đáy mắt như biến mất chỉ còn lại kiên cường mạnh mẽ.
Cô sẽ không buông tay, tuyệt đối sẽ không buông!
Vì không muốn để người khác biết cô đã tới nơi này, nên cũng không cho tài xế nhà họ Thẩm đưa cô tới mà tự mình bắt taxi đi tới khu chung cư cao cấp này.
Tôi Y Thu đi một mạch ra ngoài, đột nhiên va phải một người.
"Ôi..." cô rên lên một tiếng, xoa trán mình. Tờ giấy xét nghiệm trong tay cũng rơi xuống đất. Còn chưa kịp thấy rõ người phía trước là ai, cũng không kịp trách móc, một tay ôm trán vội vàng ngồi xổm xuống định nhặt tờ báo cáo xét nghiệm cô mang thai.
Cuộc hôn nhân của cô, dường như được đặt cả vào tờ giấy xét nghiệm này.
Khi bàn tay mảnh khảnh của cô vừa đưa ta thì một bàn tay nam tính đã nhanh hơn cầm được tời giấy kia.
"Đó là của tôi..." Tô Y Thu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, gương mặt rất quen.
Người đàn ông mỉm cười thản nhiên, khi anh ta cười sẽ lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, mái tóc đen mượt càng tôn lên làn dan trắng của anh ta.
"Chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi sao?" Tô Y Thu cảnh giác nhìn người đàn ông có gương mặt baby đáng yêu vô cùng hoàn mỹ trước mặt.
Người đàn ông đưa mắt nhìn tờ giấy sau đó chuyển qua nhìn Tô Y Thu nói: "Tôi tên là Âu Dương Hoa, sao cô mau quên tên tôi vậy?"
"Âu Dương Hoa?" đôi mày liễu hơi nhíu lại khi cố nhớ về cái tên này.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh kiều diễm.
Khi người đàn ông kia tiến vào cơ thể cô, khẽ cắn vành tai cô nói: "Hãy nhớ kỹ tên tôi, Âu Dương Hoa...."
Gò má Tô Y Thu hết trắng lại xanh rồi lại đỏ, đó là chuyện điên cuồng nhất cô từng làm từ nhỏ tới nay. Vội vàng cúi đầu, hi vọng mái tóc xõa có thể che bớt vẻ lũng túng trên mặt.
"Nhớ ra chưa?" Âu Dương Hoa hỏi.
Tôi Y Thu nắm chặt túi xách, vòng qua người đàn ông chuẩn bị bỏ chạy, "Xin lỗi, không nhớ lắm"
Người đàn ông bắt được tay cô, "Tôi biết, em nhớ" anh tin vào sức quyến rũ của bản thân cũng rất tin tưởng khả năng trên giường của mình, bất kỳ người phụ nữ nào từng qua đêm với anh, sẽ không bao giờ quên được.
Đưa mắt nhìn tờ giấy xét nghiệm, lại liếc nhìn Tô Y Thu, trêu chọc: "Đêm hôm đó hình như chúng ta không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, không phải đứa bé này là của tôi chứ?"
Tô Y Thu ngẩn người, cô kinh hoảng nhìn xung quanh, "Anh nói vớ vẩn gì đó"
"Y Thu, đừng có giả bộ, nếu em sợ người khác nghe thấy, chúng ta có thể lên lầu"
"Làm sao anh biết tên của tôi?" Tô Y Thu trợn to hai mắt.
← Ch. 228 | Ch. 230 → |