Say Rượu Điên Cuồng Triền Miên
← Ch.055 | Ch.057 → |
Một lát sau, Đồng Bội mới xoay người.
Cô cần phải sắp xếp lại tình cảm của bản thân, đột nhiên xẩy ra chuyện này, đến nằm mơ cô cũng không ngờ tới.
"Băng Dao, tại sao lại như vậy?" Đồng Bội lên tiếng hỏi, trong mắt có chút tức giận
"Tớ không biết phải nói với cậu như thế nào, nhưng xin cậu hãy tin tớ, tớ không muốn Y Thu buồn, cũng không muốn sự việc xảy ra như vậy" Doãn Băng Dao nhắm mắt, không còn mặt mõi nhìn người chị em tốt của cô.
Đồng Bội cười lạnh một tiếng: "Cậu không muốn cậu ấy buồn? Vậy tại sao cậu còn như vậy? cậu hoàn toàn có thể tránh xa anh ta"
"Không đơn giản như vậy" Doãn Băng Dao lắc đầu, nức nở nói.
Một tay Đồng Bội chống hông, một tay gãi đầu, "Băng Dao, đừng tiếp tục chuyện này nữa được không? Chẳng lẽ cậu ở cùng Ngự Giao là vì tiền bạc và địa vị của anh ta sao?"
Doãn Băng Dao cả kinh, ngẩng đầu nhìn Đồng Bội bằng ánh mắt không thể tin, trong mắt mờ mịt hơi nước.
Cô run run nói: "Đồng Đồng, chẳng lẽ ở trong mắt cậu, tớ là một người ham hư vinh như vậy sao?
"Tớ cũng không muốn nghĩ cậu như vậy, nhưng những chuyện tớ nhìn thấy ngày hôm nay khiến tớ không thể nghĩ khác"
Doãn Băng Dao khó khăn hít sâu một hơi, xoay người, không muốn người khác nhìn thấy nước mắt yếu ớt của cô.
"Tớ làm các cậu thất vọng rồi. Tớ rất xin lỗi..." Giọng cô bắt đầu trở nên nghẹn ngào.
"Cậu và anh ta ở bên nhau từ lúc nào?" Đồng Bội hỏi.
"Một thời gian rồi, khi đó, tớ cũng không biết anh ta quen Y Thu, càng không biết giữa hai người bọn họ có hôn ước" nếu biết trước, cô tình nguyện tìm đến cái chết, cũng không làm chuyện như vậy.
Nhưng cô đã đi tới bước này, không còn đường rút lui nữa rồi.
"Đúng là một tên đàn ông khốn kiếp! Vậy mà trước đây mình vẫn còn cảm thấy anh ta là người tốt" Đồng Bội nhỏ giọng mắng một câu.
Thấy hai vai Doãn Băng Dao run run, cơn tức của Đồng Bội liền biến mất, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Đừng khóc nữa, những lời tớ vừa nói không phải là cố ý muốn làm tổn thương cậu, chỉ vì.... chỉ vì tớ không thể nào tin được sao cậu có thể làm như vậy...."
Doãn Băng Dao ngẩng đầu lên, gương mặt ướt đẫm nước mắt "Không sao, trên thực tế đúng là do tớ sai"
"Băng Dao, hãy nghe lời tớ, rời khỏi anh ta đi được không?"
Băng Dao đau khổ lắc đầu, vẫn là câu nói: "Không đơn giản như vậy"
"Chẳng lẽ cậu yêu anh ta?" Đồng Bội nhăn mày nói.
Doãn Băng Dao trầm mặc một lát, "Không phải...."
"Vậy thì tại sao? rốt cuộc tại sao cậu lại muốn ở bên anh ta?" Đồng Bội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Chuyện này không thể nói rõ ngay một lúc được" Doãn Băng Dao lâu nước mắt, thở dài một hơi, "Đồng Đồng, đồng ý với tớ đừng cho Y Thu biết chuyện này được không, cho tớ một thời gian nữa, tớ sẽ rời khỏi anh ta, tớ hứa"
Đồng Bội lại vò mái tóc ngắn của mình, đây là động tác cô hay làm khi gặp chuyện phiền muộn rắc rối.
"Nhưng, sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu ấy phát hiện."
"Hãy tin tớ, tớ sẽ nhanh chóng rời khỏi anh ta"
Cuộc sống cứ như thế này, cô cũng không thể chịu đựng được nữa.
Đồng Bội do dự một lúc, sau đó, gật đầu: "Được, vậy cậu nói được phải làm được"
"Ừm" Doãn Băng Dao mỉm cười, "Cảm ơn cậu đã hiểu cho tớ"
Vẻ mặt của Đồng Bội vẫn khó coi như trước, Tô Y Thu và Băng Dao ở trong lòng cô đều quan trọng như nhau, nhưng cô nghĩ, Băng Dao là người thứ ba, cho nên người rời đi phải là Băng Dao,
Không muốn nhìn thấy Doãn Băng Dao và Ngự Giao ở chung với nhau, như vậy trong lòng cô sẽ có cảm giác tội lỗi rất lớn, bởi vì bây giờ cũng đã bắt đầu cùng Băng Dao lừa dối Tô Y Thu.
Cho nên, sau khi xuống lầu, liền kéo Phương Chính Đông nhanh chóng rời đi.
Buổi tối, Doãn Băng Dao nằm trên giường nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm.
Cô mở to mắt nhìn ánh đèn mờ nhạt, nhớ tới câu hôm nay Đồng Bội hỏi cô: "Chẳng lẽ cậu yêu anh ta sao?"
Vần đế này, cô vẫn luôn trốn tránh, nhưng câu hỏi của Đồng Bội vẫn quanh quẩn bên tai, xua đu cũng không đơợc.
Ngự Giao đi từ trong phòng tắm ra, chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm trắng lớn bên hông, nửa người trên lõa thể, vẫn còn những giọt nước đọng trên làn da màu đồng khỏe mạnh, anh lau tóc, hỏi Doãn Băng Dao nằm trên giường: "Ở đây có rượu không?"
"Có, tủ rượu trong phòng khách có mấy chai" do Đồng Bội mua trước đây.
Ngự Giao xoay người đi ra phòng khách, lúc đi tới cửa hỏi cô: "Có muốn uống mấy ly cùng tôi không?"
"Được"
Cô không ngờ mình lại như ma xui quỷ khiến đồng ý.
Có lẽ vì hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, tâm trạng quá buồn rầu căng thẳng, trong đầu có rất nhiều suy nghĩ không thông.
Ngự Giao cũng có chút kinh ngạc, anh nghiêng mặt, khóe miệng khẽ cong lên, sau đó đi ra phòng khách.
Doãn Băng Dao mặc trên người bộ váy ngủ, rời giường.
Ngự Giao lấy rượu về phòng, trên tay là hai chiếc ly cao cổ.
"Anh định uống tất mấy chai rượu này sao?" Doãn Băng Dao đi tới.
"Cô coi thường tửu lượng của tôi quá" Ngự Giao khẽ nhếch miệng nói.
Khổng phải do anh cảm thấy có quá nhiều chuyện phiền lòng, muốn mượn rượu giải sầu.
Đây là lần đầu tiên hai người ngồi cùng với nhau một cách thân thiện như vậy, giống như những người bạn của nhau. Anh rót rượu, sau đó đưa ly rượu cho cô.
Doãn Băng Dao nhận lấy ly rượu, hai người nhẹ nhàng cụng ly.
Không biết có phải do cô ảo giác hay không, xuyên qua chiếc ly thủy tinh trong suốt, nhận ra khóe mắt anh lóe lên một tia dịu dàng.
Anh uống rượu rất giỏi, vừa ngẩng cổ lên, liền uống cạn ly rượu.
"Thật ra... cô là người phụ nữ đầu tiên trong lòng tôi" Anh khoác một tay vịn lên thành sofa, cơ thể lười biếng dựa về phía sau.
Doãn Băng Dao kinh ngạc, thiếu chút nữa bị sặc rượu.
"Biết tại sao không?" Anh liếc mắt nhìn cô một cái. Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô, cảm thấy rất thú vị.
"Không biết" Doãn Băng Dao lắc đầu.
Không biết trong lòng anh ta đang tính toán điều gì, anh ta luôn khiến người ta không thể hiểu được.
*****
Hôm nay, dường như anh có rất nhiều lời muốn nói.
Trước đây, anh sẽ không nói với cô những chuyện này, cả những chuyện không hay ho trước đây, anh đều nhắc tới.
"Cô rất lặng lẽ, không giống những người phụ nữ khác, lúc nào cũng thích bám lấy tôi, thích hỏi đông hỏi tây"
Anh nhấp một ngụm rượu, nhẹ nhàng lắc ly rựou.
Doãn Băng Dao cũng uống một chút rượu, mặc hơi đỏ, cô không nói chuyện, thỉnh thoảng khóe miệng khẽ cong lên.
Tôi lặng lẽ, đó chẳng qua là vì tôi không dám hỏi anh điều gì, tôi cũng không muốn hỏi nhiều, càng không có tư cách bám lấy anh hay can thiệp vài chuyện của anh.
Ngự Giao quay đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của cô.
Cô thật sự rất đẹp, nếu không phải vì cô đã làm ra chuyện khiến anh không thể tha thứ, có lẽ, anh cũng sẽ không đày đọa cô như vậy.
"Hơn nữa, cô còn là một người phụ nữ rất kiên cường" Anh xích lại gần cô, rót thêm rượu vào ly của cô.
Hai người uống càng lúc càng nhiều.
Doãn Băng Dao đột nhiên đứng lên, "Cạn ly"
"Cạn ly? Có việc gì vui để chúc mừng sao?" Ngự Giao hỏi.
Cô suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Vì sự kiên cường của cô, vì tôi có thể đón nhận được sự đày đọa của anh"
"Ha ha ha..." Anh cười to: "Nói hay lắm! Cạn ly"
Sau khi say rượu, anh bỏ qua tất cả những cảm giác chán ghét sắc bén của bản thân, gỡ bỏ sự phòng bị và ngụy trang với cô.
Hai người không ngừng nâng ly, còn đứng lên khiêu vũ. Hai chân trần của cô giẫm lên chân anh, theo động tác khiêu vũ của cô.
Bất chợt, chân anh không vững, hai người cùng ngã xuống tấm thảm mềm mại.
Cơ thể anh đè lên người cô, vì say rượu đôi mắt trở nên mơ màng say mê, lặng lẽ nhìn cô.
Nụ cười trên mặt cô khẽ cứng ngắc, nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của người đàn ông trước mặt, cô đột nhiên đưa tay ra, chạm vào mặt anh, nâng đầu hôn lên môi anh.
Ngự Giao lấy tay giữ đầu cô, đáp lại nụ hôn của cô.
Bỗng nhiên, cô cắn môi anh một cái thật mạnh.
Anh dùng hết sức đẩy đầu cô ra, ngón tay lau máu trên khóe miệng, trên gương mặt không có vẻ đau đớn.
Doãn Băng Dao nhìn chằm chằm anh, sau đó cười phá lên.
Khóe miệng anh nhếch lên, một lần nữa giữ chặt đầu cô, răng lưỡi hai người quấn lấy nhau, anh thỏa thích mút máu còn sót lại trong miệng cô.
"Cô yêu tôi?" Bàn tay anh dịu dàng vuốt ve trên người cô, miệng ngang ngược hỏi.
Cô thở hổn hển nói, "Không, Ngự Giao, tôi hận anh"
"Ha ha, được lắm! Vậy tôi sẽ khiến cô càng hận tôi hơn"
Toạc....
Bàn tay anh xé nát chiếc váy lụa của cô. Cơ thể sáng bóng hoàn mỹ của cô hiện ra trước mặt anh.
Ngự Giao cúi đầu xuống, tay phải đưa xuống bắp đùi cô, vuốt ve vùng đất mẫm cảm của cô.
Môi ngậm chặt nụ hoa anh đào non mềm trước ngực cô, đầu lưỡi đảo qua đảo lại, răng khẽ cắn.
"Ưm..." Doãn Băng Dao hơi ưỡn người lên, miệng phát ra tiếng rên rỉ, hai bàn tay luồn vào trong tóc anh, nắm thật chặt.
Cả hai cùng tra tấn thân thể nhau, giống như đang phát tiết lửa giận trong lòng. Loại lửa giận này khó có thể diễn tả bằng lời nói.
Lúc cơ thể anh đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, cô ngẩng đầu lên, gọi to tên anh, "Giao..."
Nước mắt đau khổ từ trong khóe mắt chảy xuống.
Anh ở trên người cô rong ruổi, ướt đẫm mồ hôi.
Cô để lại vô số những vết cào nông sâu trên lưng anh
Khi anh tiếng sâu hơn vào cơ thể cô thì móng tay cô cũng cắm vào da thịt anh sâu hơn.
Điên cuồng triền miên, nước mắt rơi xuống xùng sự đau thương căm giận trong lòng.
Cô không hiểu sự phẫn nộ của anh từ đâu mà đến....
"Nếu... nếu cô không làm sai chuyện kia, tôi cũng sẽ không đối xử với cô như thế này..." Giọng nói của anh có chút mơ hồ khó hiểu, cơ thể vẫn như trước không biết mệt mỏi rong ruổi trên người cô.
"Ngự Giao, anh là số kiếp của tôi, nhưng tôi nhất định sẽ thoát khỏi anh"
Hai người đều tự nói, dường như cũng không nghe thấy đối phương đang nói cái gì.
Dục vọng của cơ thể công thêm tác dụng của cồn, đã khiến suy nghĩ của bọn họ có chút mơ hồ.
Khi hai cơ thể dây dưa cùng nhau, lại giống như hai người yêu nhau, liều chết triền miên
Khi tất cả ham muốn của dục vọng đi qua, anh nằm trên bộ ngực mềm mại của cô mà ngủ.
Còn tay cô, vẫn nắm chặt tóc của anh....
****
Ngày hôm sau khi Doãn Băng Dao tỉnh lại, đã không thấy Ngự Giao bên cạnh
Cô phát hiện mình đang nằm trên giường, khó khăn lắm mới bò dậy đi ra phòng khách, nhìn cảnh tượng bừa bãi dưới đất, chai rượu ly rượu, còn có chiếc áo ngủ bị xé rách tan tành.
Chuẩn bị thu dọn, vừa ngồi xổm xuống, trong bụng liền cảm giác khó chịu vô cùng. Cô vội vàng bịt miệng lại, lao vào phòng vệ sinh nôn mửa một lúc.
Mấy ngày nay, không hiểu sao cô luôn cảm thấy buồn nôn. Đột nhiên nghĩ ra tháng này kinh nguyện của mình vẫn có.
Mặt Doãn Băng Dao lập tức trắng bệch.
Cô vội vã vỗ vỗ ngực, tự an ủi, không có chuyện gì không có chuyện gì, chẳng qua là do hôm qua uống rượu nhiều quá, nên mới buồn nôn như vậy.
Điên điện thoại di động bên ngoài phòng khách vang lên, cô đi ra ngoài nhận điện thoại, là Đồng Bội gọi tới.
Còn chưa kịp hỏi Đồng Bội có chuyện gì, chỉ nghe thấy giọng nói kìm nén đầy lo lắng của Đồng Bội ở đầu dây bên kia
"Băng Dao, Y Thu nói muốn tới thăm cậu, cô ấy nói không biết cậu ở đâu, làm thế nào bây giờ?"
Doãn Băng Dao suy nghĩ nói, "Vậy để cậu ấy tới đi"
"Cậu điên à"
"Không sao đâu, cậu yên tâm, cứ để cậu ấy tới"
Là chị em tốt, Y Thu sớm muộn gì cũng biết cô ở đây. Cho nên, cứ giấu giếm như vậy cũng không phải là cách hay. Cái gì phải tới cũng sẽ tới, có muốn tránh cũng không tránh được.
← Ch. 055 | Ch. 057 → |