Xả Thân Cứu Người
← Ch.037 | Ch.039 → |
Lại một lần nữa Doãn Băng Dao cảm thấy cái chết tiến gần đến mình như vậy.
Tất cả mọi người đều dừng lại, trong đó có một người đàn ông vừa rồi ăn cơm nói: "Cô ta chẳng qua cũng chỉ là bạn cùng giường với anh Giao của chúng tôi, ông Hà đây là ông tự tìm đường chết đó" Hắn ra hô lên "Các anh em, lên"
Doãn Băng Dao nhắm hai mắt lại, đúng vậy, tính mạng cô chưa bao giờ đáng tiền.
Bố đuổi hai chị em cô ra khỏi nhà, mặc kệ sống chết ra sao.
Hiện giờ, Ngự Giao cũng không quan tâm đến sống chết của cô.
Trước đây cô cũng đã từng nghĩ tới cái chết, nhưng trong lòng vẫn còn lo lắng cho em trai. Lăng Diệc, chị không thể bảo vệ em được nữa rồi.
Cho đến lúc này, Doãn Băng Dao cũng không chảy ra một giọt nước mắt.
Đúng lúc cô cho rằng đầu mình sẽ bị một viên đạn xuyên qua, một chuyện bất ngờ xẩy ra.
"Tất cả dừng tai lại cho tôi" Ngự Giao tức giận quát.
Doãn Băng Dao kinh ngạc mở mắt, nhìn thấy hai mắt đỏ rực khát máu của anh.
"Anh Giao?" người đàn ông vừa lên tiếng có chút khó hiểu.
"Cậu câm miệng lại" Ngự Giao lớn tiếng quát người đàn ông.
"Ha ha ha..." lão già người Đài Loan đắc ý bật cười, "Ngự Giao, cậu không nỡ nhìn cô ta chết, tôi biết cậu luyến tiếc. Tôi có thể không giết cô ta, nhưng cậu phải trả lại số tiền đó cho tôi"
Tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn Ngự Giao, chỉ thấy anh vứt khẩu súng trên tay xuống đất. xòe hai tay ra, chậm dãi nói: "Thả cô ấy ra, để tôi làm con tin của ông, nếu không hôm nay ông đừng hòng rời khỏi đây"
Ông ta có chút lo lắng, thấy tất cả những người thuộc hạ đứng phía sau Ngự Giao đều là những người được huấn luyện nghiêm chỉnh.
Mặc dù rất muốn lấy lại hơn hai mươi triệu đô la kia, nhưng nếu ngay cả mạng cũng không còn, như vậy không phải sẽ thảm hơn sao. Vì vậy, ông ta nói: "Được, cậu lại đây"
Trong lòng ông ta thầm tính, chỉ cần khống chế được Ngự Giao, như vậy còn lo gì không lấy lại được số tiền kia?
Có lẽ đòi số tiền lớn hơn cũng sẽ có....
Nghĩ tới đây, trên khuôn mặt ông ta lạ từ từ hiện ra nụ cười
Ngự Giao bước từng bước về phía ông ta, gió biển gào thét, thổi bay tóc anh.
"Anh Giao"
"Anh Giao! đừng qua đó"
"Các cậu câm miệng lại" Ngự Giao quát khẽ.
Doãn Băng Dao trơ mắt nhìn Ngự Giao đi về phía mình, thậm chí có chút không đành lòng: "Ngự Giao! đừng lại đây! Ở trong mắt anh, tôi chẳng qua chỉ là một món đồ chơi mà thôi, anh không cần phải làm vậy vì tôi!"
Cô không ngờ anh sẽ xả thân cứu cô, nhưng cô cũng không muốn mắc nợ anh điều gì.
Trong đêm mưa to gió lớn, anh cứu cô và Lăng Diệc, điều này đã khiến cô rất cảm kích.
Mặc dù, cô cũng rất hận anh.
"Đừng có ở trước mặt tôi diễn tuồng ân ái yêu thương" lão già người Đài Loan khịt mũi nói.
Ngự Giao bước tới, "Thả cô ấy ra"
Trong nháy mắt mọi người đều trở nên căng thẳng như ngừng thở.
← Ch. 037 | Ch. 039 → |