Người Đàn Ông Bỉ Ổi Đáng Khinh
← Ch.007 | Ch.009 → |
Mưa to gió lớn vẫn chưa dừng lại, hơn nữa còn có xu hướng mạnh hơn.
Băng Dao và em trai cô bị đưa đến một biệt thự xa hoa tráng lệ cổ kính theo kiến trúc châu Âu, cả căn biệt thự đều toát lên sự rực rỡ hoa lệ.
Mấy người đàn ông, kéo hai chị em cô giam trong một căn phòng.
Trong căn phòng chiếc đèn chùm thủy tinh xa hoa tỏa ra những tia sáng rực rỡ, một căn phòng "nhốt phạm nhân", cũng hoa lệ đến vậy.
Doãn Lăng Diệc đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, cậu cao hơn Băng Dao một cái đầu, cô muốn dìu Doãn Lăng Diệc lên giường, nhưng không thể nào xê dịch được cơ thể cậu.
Chỉ có thể ôm chặt Doãn Lăng Diệc vào lòng, "Đừng sợ, chị ở đây rồi, không có việc gì đâu"
Đưa mắt nhìn bốn phía, căn phòng này có hai ô cửa sổ rất to, bên ngoài tiếng sấm vang ầm ầm.
Lại nhìn mấy người đàn ông mặc đồ đen trước mặt, muốn trốn khỏi đây, là điều không thể.
Nước mưa thấm ướt cả người cô, bộ quần áo mỏng manh dán chặt lên cơ thể cô, chỉ cần đưa mắt nhìn một cái, không sót gì.
Một người đàn ông đến gần cô, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười dơ bẩn: "Nhìn dưới ánh đèn mới thấy, thì ra là đại mỹ nhân"
Một người đàn ông khác kéo hắn ta lại: "Anh muốn làm làm gì?"
"Chơi đùa chút thôi mà, dù sao cô ta cũng phải chết, không chơi đùa sẽ rất đáng tiếc. Nếu không mấy anh em chúng ta cùng nhau vui đùa, tôi nhường anh trước" giọng điệu của hắn ta đáng khinh không chịu nổi.
Băng Dao lùi về phía sau một bước, trong lòng bắt đầu sợ hãi.
"Đừng có làm bậy, tổng giám đốc biết được, anh sẽ biến thành món tráng miệng ngay đấy"
"Cậu đúng là nhát gan, sợ cái gì chứ, dù sao một lúc nữa cô ta cũng sẽ bị giết chết thôi. Chi bằng chúng ta chơi đùa với cô ta một chút, tổng giám đốc biết cũng sẽ không nói gì đâu. Yên tâm đi"
Người đàn ông bỉ ổi vừa dứt lời, liền đi về phía Băng Dao.
"Anh... anh muốn làm gì? không được đến đây, a...."
Hắn nắm tóc Băng Dao, kéo cô ra khỏi Doãn Lăng Diệc, nhìn Băng Dao cười bỉ ổi.
"Lâu lắm rồi tao không chạm vào đàn bà, huống hồ bây giờ lại có một người đẹp như vậy"
Hắn nhìn Băng Dao từ trên xuống dưới, gương mặt xinh đẹp, đường cong cơ thể đầy quyến rũ, đàn ông bình thường nhìn thấy, chắc chắn cơ thể đều có phản ứng. Hơn nữa lúc này dáng vẻ yếu ớt đáng yêu hấp dẫn của cô, càng động lòng người.
"Không! Cút đi!" Băng Dao giãy giụa, đánh người đàn ông.
Sức lực của hắn ta hơn hẳn người thường, một tay hắn nắm chặt mái tóc dài của cô, một tay cầm cổ áo cô, dùng sức kéo.
"Toạc..." một tiếng, cổ áo bị xé toạc lộ ra da thịt trắng hồng.
Hắn nhìn chằm chằm vào vùng ngực thiếu nữ bị lộ ra ngoài, một tay đè cô xuống mặt đất, đồng thời bàn tay còn lại ở ngay trước mặt mọi người động tay động chân với cô.
"Cứu tôi với! Xin anh tha cho tôi!"
Băng Dao kêu lên, những tên vệ sĩ còn lại mặt xám mày tro, xoay người, mắt điếc tai ngơ, nhìn cô giống như không tồn tại.
Băng Dao nghiêng đầu nhìn em trai nằm dưới đất, trong đôi mắt xinh đẹp nước mắt trào ra.
Cô chưa bao giờ tuyệt vọng như lúc này...
← Ch. 007 | Ch. 009 → |