Người phụ nữ của Hạ Mộc Lạo
← Ch.025 | Ch.027 → |
Lúc Hạ Mộc Lạo ôm lấy thắt lưng của tôi bước vào phòng, Hoa Thần chỉ thản nhiên nhìn tôi liếc mắt một cái, ánh mắt cũng không có dừng lại trên người tôi, anh ta mỉm cười, " Mộc Lạo, tại sao lại đến chậm như vậy?"
Hạ Mộc Lạo giống như một người hoàn toàn khác, lãnh khí trên người lúc tiến đến gần ghế ngồi biến mất không còn chút tăm hơi, " Cùng Nhiễm Nhiễm đi xem phim, nhận được điện thoại của cậu liền lập tức chạy đến đây."
Mỹ nữ bên cạnh Hoa Thần cả người tản ra một loại khí chất chín chắn, đôi mắt đẹp khẽ chuyển động, " Mộc Lạo, đây là bạn gái của anh sao?"
Hạ Mộc Lạo ôm tôi ngồi xuống, "Tô Thiển Thiển là bạn gái hiện tại của anh. Thiển Thiển, đây là Tô Ngưng, người bên cạnh là bạn trai của cô ấy, Hoa Thần."
Tôi nhìn hai người bọn họ mỉm cười gật đầu, " Xin chào."
Tôi thật sự là quá gian dối, cùng Hoa Thần lên giường vài lần rồi mà bây giờ lại làm bộ như không quen biết anh ta.
A, có điểm nghi hoặc, Tô Ngưng tựa hồ chơi rất thân với Hạ Mộc Lạo, Hạ Mộc Lạo nói Tô Ngưng là bạn gái của Hoa Thần, chẳng lẽ Hoa Thần vẫn chưa kết hôn?
Ý cười trên mặt Tô Ngưng càng lúc càng sâu, " Thiển Thiển, tên nghe rất êm tai. Mộc Lạo, thì ra anh thích dạng nữ sinh còn thuần khiết như vậy, thấy anh tìm được bạn gái rồi, em và Thần cũng yên tâm."
Hạ Mộc Lạo cười mà không đáp, đem tay của tôi đặt ở trong lòng bàn tay. Tay hắn gắt gao nắm chặt lấy tay tôi, có lẽ Tô Ngưng nhìn thấy động tác này của hắn nên cho rằng tôi và hắn là một đôi tình nhân tình nồng ý đậm.
Tô Ngưng thấy Hạ Mộc Lạo vẫn chưa trả lời, ánh măt chuyển hướng sang tôi, " Thiển Thiển, một nam nhân tốt như Mộc Lạo em nhất định phải giữ thật chặt, đừng để hắn chạy mất."
Đừng nói là giữ chặt, tôi chỉ ước gì hắn tránh tôi xa xa một chút. Cúi đầu tránh đi ánh mắt của cô, " Được, em sẽ giữ anh ấy thật chặt."
Hạ Mộc Lạo phun ra một câu, " Cô ấy không giữ chặt, anh cũng không chạy được."
Vừa mới dứt lời, môi hắn đã dán chặt trên môi của tôi, đôi môi của hắn rất lạnh, hai bàn tay vẫn nắm chặt vào nhau, tôi trừng lớn mắt hằm hè nhìn hắn.
"Hôn môi phải nhắm mắt lại." Môi hắn rời khỏi môi tôi.
Hứ, cái này không được tính là hôn môi, chỉ có thể nói là hai môi tiếp xúc nhau, hôn môi không chỉ giới hạn trong môi.
Ánh mắt của Hoa Thần quét lại chỗ tôi, " Mộc Lạo, bạn gái cậu thật ngây thơ quá đi, đến hôn môi cũng không biết là phải nhắm mắt lại, xem ra cô ấy đã được giáo-dục-rất-tốt."
Ngây thơ? Lời này của Hoa Thần là có ý gì? So với tôi còn dối trá hơn, anh ta định dùng cách thức như vậy châm chọc tôi sao?
Không khí thực cổ quái, bỏ bàn tay của Hạ Mộc Lao ra, đứng lên, thản nhiên nói một câu, " Tôi còn có việc, đi trước."
Cúi đầu đi đến cửa ra, mới đi được hai bước, bàn tay đã bị Hạ Mộc Lao nắm chặt, " Anh đưa em về. Tô Ngưng, Hoa Thần, tớ đi trước."
Tô Ngưng cười gian xảo, " Đi nhanh đi, đi nhanh đi."
Hạ Mộc Lạo tìm tôi đến tựa hồ chỉ để diễn trò cho Tô Ngưng xem, vở kịch này đã phải hy sinh nụ hôn đầu tiên của tôi, Hoa Thần chưa bao giờ hôn qua môi của tôi, nụ hôn đầu tiên tôi cố gắng bảo vệ mười tám năm rốt cuộc cũng chỉ vì một vở tuồng mà hy sinh.
← Ch. 025 | Ch. 027 → |