Chọc tức Hoa Thần
← Ch.102 | Ch.104 → |
"Hoa Thần, em có vài lời muốn nói với anh."
Gân xanh trên trán Hoa Thần lại nổi lên, mặt bà cô chủ quản kia muốn cười lại không dám cười, tôi thực sự lo cô ta sẽ bị nghẹn tới mức bị nội thương mất.
Hoa Thần khom lưng xuống, buồn bực nói bên tai tôi:"Tô Thiển Thiển, em ầm ĩ đủ chưa?"
Nhân cơ hội ôm lấy cổ anh, tỏ vẻ ám muội:"Ừ, chỉ cần anh mua một bộ đồ lót giúp em thì không làm ầm lên nữa."
"Tốt nhất là như thế."
Thừa dịp anh không để ý hôn chụt lên mặt anh một cái, cố ý nói to:"Tiểu Thần Thần, em biết anh tốt nhất mà, yêu anh chết đi được, hôn thêm cái nữa!"
Hoa Thần không kiên nhẫn kéo tay tôi xuống, oán hận nói bên tai tôi:"Tô Thiển Thiển, bây giờ em cứ làm ồn đi, đêm nay xem tôi trừng phạt em thế nào."
Đêm nay tôi ở lại bệnh viện, xem anh trừng phạt tôi bằng cách gì, ra vẻ đáng thương chớp chớp đôi mắt to tròn:"Tiểu Thần Thần, em không làm ồn nữa, đừng tức giận mà."
Hoa Thần không thèm để ý tới tôi, rút ví tiền ra, đưa một tờ tiền màu hồng (là tờ 100 tệ
) cho nhân viên bán hàng phía sau:"Giúp cô ấy mua một bộ đồ lót về đây."
Nhìn cái bộ dáng mặt không đỏ tim không rung của anh, tôi trong lòng thán phục không thôi, da mặt cũng dày quá đi chứ, hôm nào lấy thước ra đo thử mới được.
Cô nhân viên kia nhận tiền xong, quay sang hỏi một vấn đề siêu đáng yêu:"Hoa tổng, ngài muốn mua đồ lót kích cỡ nào?"
Ánh mắt Hoa Thần dừng ở trước ngực tôi:"Số nhỏ."
Cô nhân viên kia tiếp tục nói:"Hoa tổng, đồ lót không phân số lớn số nhỏ, mà phải dựa vào kích thước."
"Học sinh trung học bình thường hay mặc cỡ nào thì mua cho cô ấy cỡ đó."
Trên trán cô nhân viên nổi lên mấy đường đen sì
, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi.
Giữ chặt lấy tay anh, quơ quơ:"Tiểu Thần Thần, học sinh trung học mà đầy đặn được như em sao? Bây giờ em đã là sinh viên năm nhất rồi, ít ra cũng nên cân nhắc tới kích cỡ của nữ sinh viên chứ!"
Anh nghi ngờ nhìn tôi:"Tô Thiển Thiển, em như vậy mà dám xưng là đầy đặn ấy hả?"
"Nhưng cũng không đến nỗi giống học sinh trung học a."
Anh khom lưng xuống, nhéo lên má tôi một cái:"Da mặt càng ngày càng dày."
Không phục, lại kéo cổ anh lại gần, nhẹ nhàng cắn lên mặt anh một cái:"Da mặt có dày cũng không bằng anh, đến cắn mà cũng không cắn được. Còn nữa, cái lúc anh bảo cô nhân viên bán hàng kia đi mua đồ lót ý, biểu cảm của anh giống như tinh thần đang bay trên trời vậy."
Hàm răng anh rít ra một câu:""Tô Thiển Thiển, em dám chơi tôi?"
"Ừ, là tôi cố ý chơi anh đấy, thì sao?"
"Bây giờ tốt nhất là em nên ngoan ngoãn nghe lời, nếu không đêm nay em sẽ phải chịu đủ."
"Đêm nay tôi mỏi mắt trông chờ."
"Đêm nay em sẽ biết mình đã sai rồi."
Không thèm nhìn anh, cả hai vẫn tiếp tục duy trì tư thế kì quái này, nhưng không hề nói chuyện.
Qua vài phút, cô nhân viên đi mua đồ lót đã quay trở lại, cô ta đưa một cái túi to cho Hoa Thần:"Hoa tổng, đồ lót đã mua về rồi đây ạ."
Hoa Thần tách hai tay tôi ra, đem cái túi nhét vào trong người tôi:"Tô Thiển Thiển, đồ em cần này."
Tôi mở túi nhìn lướt qua, tốt lắm, mắt cô nhân viên kia cũng không tồi, giống số tôi hay mặc, nhưng tôi nào có thể buông cơ hội chơi anh dễ dàng như thế được.
Lấy đồ lót từ trong túi ra ngoài, đôi mắt to tròn nhìn anh nháy nháy, rồi nhét bộ đồ lót kia vào tay anh:"Tiểu Thần Thần, đồ lót phải giặt sạch rồi mới có thể mặc được."
Hoa Thần giữ chặt nắm đấm, tôi vội vàng nắm lấy bàn tay của anh:"Tiểu Thần Thần, đừng tức giận mà, cùng lắm thì em không cần nữa."
Hoa Thần đoạt lấy cái túi trong lòng tôi, nhét đồ lót vào trong túi, đưa cho nhân viên bán hàng:"Đi giặt."
Đói quá, vươn tay sờ sờ bụng.
Tôi quay đầu lại, thấy tầm mắt bà cô chủ nhiệm kia đang dừng trên bụng tôi, không phải nghĩ tôi đang có em bé đấy chứ?
Cười trộm trong lòng, thấy ánh mắt phẫn nộ kia của Hoa Thần có thể biết được anh đang tức giận tới mức nào, phải tiếp tục cố gắng, chọc anh tức chết tôi liền tự do.
Nhân viên bán hàng quay trở lại, tôi đắc ý nhếch môi cười.
Hoa Thần nói với bà cô chủ nhiệm:"Đưa cô ấy đi chọn quần áo, phải giám sát chặt chẽ."
Cô ta gật đầu đáp ứng:"Vâng, Hoa tổng."
Bà cô chủ nhiện đi đằng sau tôi, tôi nghĩ chưa có cơ hội trốn, vì thế tiện tay chỉ vào một bộ y phục với một cái quần:"Mang bộ y phục kia cho tôi mặc thử, lấy cả cái quần kia nữa."
Nhân viên bán hàng lập tức mang đến, tôi chần chừ trong phòng thử đồ hơn mười phút cũng không tìm ra cách chạy trốn, mãi tới khi nghe thấy tiếng gõ cửa:"Tiểu thư, có thay được quần áo không?"
Mở cửa phòng thay đồ ra, bà cô chủ nhiệm đang mỉm cười đứng ở cửa, tôi đến trước tấm kính nhìn một chút:"Cứ như vậy đi."
"Cô và Hoa tổng có quan hệ gì?"
Ánh mắt của cô ta như vô tình liếc qua bụng tôi, bây giờ tôi chỉ sợ thiên hạ không loạn, có c tạo thêm loạn thì ngu gì bỏ qua:"Tôi là người yêu cũ của Tiểu Thần Thần."
Cô ta che miệng cười khẽ:"Khó trách Hoa tổng đối với cô tốt như vậy."
"Anh ta đối với tôi lúc nào cũng hung hăng giận dữ, chị nhìn như thế nào mà bảo là anh ta đối xử tốt với tôi."
"Ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy Hoa tổng tức giận, trước kia cậu ấy chẳng có cảm xúc gì. Càng kinh ngạc hơn là cậu ấy lại có thể giúp cô mua đồ lót, mua đồ lót xong còn muốn giặt ngay lập tức, không phải là cô cố ý đấy chứ?"
"Quả thực là tôi muốn chọc tức anh ấy, trước khi đến đây chúng tôi cãi nhau, tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ đồng ý làm như vậy, cứ nghĩ anh sẽ xoay người rời đi."
"Thảo nào cậu ấy muốn tôi giám sát cô, hóa ra là cãi nhau."
"Đi thôi, chờ lâu anh ta sẽ tức giận mất."
Khi tôi xuất hiện ở trước mặt Hoa Thần, Hoa Thần lắc đầu:"Xấu hổ, chọn lại đi."
Không đi, tôi rất đói, muốn ăn cơm:"Tôi không đi, cứ như vậy được rồi."
Anh không thèm để ý tới ý kiến của tôi, kéo tôi đến mấy cửa hàng khác xem đồ, tôi đều lắc đầu, tay anh không ngừng chỉ, nhân viên bán hàng không ngừng lấy, mãi cho tới khi một đống váy áo xuất hiện chình ình ở trước mặt tôi, Hoa Thần cười thâm hiểm:"Đem tất cả chỗ này thử cho tôi xem."
Hung dữ trừng anh một cái, tiểu nhân, dám dùng cách này chơi tôi:"Tôi không thử, anh chọn thì tự anh đi mà thử."
Hoa Thần hơi nhướn mày, nói với cô nhân viên bán hàng:"Mang chỗ quần áo này đến phòng thay đồ."
Nói dễ nghe là muốn tôi thử quần áo, nhưng trên thực tế đã biến thành ngược đãi.
Tôi lui dần về phía sau:"Hoa Thần, anh đúng là đồ cuồng ngược đãi."
Anh lôi tôi vào phòng thay đồ, tôi tức giận nói:"Tôi không thử."
"Tôi đếm đến ba em còn chưa thử, tôi sẽ tự mình giúp em thử."
Chán nản, tại sao trên đời lại có loại người như thế này chứ:"Anh, lưu-manh!"
"Nếu em không đói bụng thì cứ việc mè nheo đi, dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian để cho em tiêu hao."
Rất đói, vậy thì thử vậy, đúng là không thể vượt qua bụng của mình được:"Được, tôi thử. Hoa tổng không đi ra ngoài là muốn xem tôi thay quần áo ở đây ạ?"
Hoa Thần khoanh hai tay trước ngực, nhìn tôi từ đầu đến chân, thâm ý nói:"Nếu em muốn tôi ở đây xem em thay quần áo thì cứ việc nói thẳng, tôi đành chịu thiệt một chút vậy."
← Ch. 102 | Ch. 104 → |