Tỏ tình
← Ch.071 | Ch.073 → |
Cho tới khi phim kết thúc, chúng tôi cũng không nói một câu, cứ im lặng ngồi như vậy.
Vừa đi ra khỏi rạp chiếu, Nhiễm Nhiễm bỗng đứng lại:" Đợi chút, tớ, có điều muốn nói."
Không hiểu gì nhìn Nhiễm Nhiễm, mặt nó thoáng chốc đỏ bừng, dáng vẻ như muốn nói lại thôi.
Đứng vài phút, Nhiễm Nhiễm không nói gì, hai tay căng thẳng xoa xoa vạt áo. Hạ Mộc Lạo nhướn mày, nhẹ giọng hỏi:" Nhiễm Nhiễm, làm sao vậy? Có chuyện gì thì nói đi."
Tử Kiềm cười cười nhìn Nhiễm Nhiễm:" Nhiễm Nhiễm, không phải cậu thích một anh chàng đẹp trai nào đó rồi muốn bọn tớ giúp cậu đưa ra ý kiến đấy chứ?"
Nhiễm Nhiễm do dự hồi lâu, đỏ mặt nhìn Tử Kiềm:" Tử Kiềm, tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi, cậu có đồng ý kết giao với tớ không?"
Kinh ngạc nhìn Nhiễm Nhiễm, hồi trước nó đi theo sau chúng tôi nói muốn làm bạn hóa ra là bởi vì nó thích Tử Kiềm, nha đầu ngốc này cũng thật giỏi chịu đựng, vài năm mới mở miệng.
Vẻ mặt tươi cười của Tử Kiềm cứng đờ, nhìn về phía tôi. Nhiễm Nhiễm mong ngóng nhìn Tử Kiềm, thấy Tử Kiềm nhìn tôi, nó cũng quay đầu lại nhìn tôi. Hạ Mộc Lạo cũng không đơn độc, nhìn Nhiễm Nhiễm, lúc sau ánh mắt lại dừng lại trên người tôi. Tôi khó hiểu nhìn bọn họ, cũng không phải là tôi thổ lộ, nhìn tôi làm cái gì?"Đừng có nhìn tớ như vậy, chuyện tình cảm tớ không hiểu gì đâu, cũng không có ý kiến gì hết."
Giây tiếp theo, Tử Kiềm đã cầm lấy tay tôi:" Tớ và thiển Thiển còn có việc, đi trước." Nói xong, kéo tôi tránh ra.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, trên mặt Nhiễm Nhiễm tràn ngập thất vọng, nước mắt đảo quanh trong hai hốc mắt, còn Hạ Mộc Lạo thì mặt không chút thay đổi nhìn hướng chúng tôi rời đi.
Đi được một quãng rất xa rất xa, chân của tôi ra rời, :" Tử Kiềm, cậu có biết chân tớ mỏi lắm rồi không?"
Tử Kiềm không đi nữa, sờ sờ đầu tôi, trong mắt tất cả đều là yêu thương. Hắn đột nhiên ngồi xổm xuống:" Nha đầu, anh trai cõng em."
Không chút do dự dựa vào lưng, ôm lấy cổ của hắn:" Tử Kiềm, đã lâu lắm rồi cậu không cõng tớ, chắc là hai năm, không, phải đến ba năm rồi ý chứ."
Đối với chuyện Nhiễm Nhiễm vừa tỏ tình, chúng tôi hiểu ý im lặng không nhắc tới, trước kia tôi từng tò mò không hiểu tại sao một thiên kim nhà giàu như Nhiễm Nhiễm mà lại không có bạn phải đi theo sau chúng tôi, hôm nay rốt cục tôi cũng đã hiểu. Vé xem phim không mua tất cả một hàng chỉ vì muốn ở riêng với Tử Kiềm, nha đầu này cũng thật kín tiếng, mấy năm qua cư nhiên có thể che dấu tốt đến vậy.
"Cậu đúng là đồ nha đầu không có lương tâm, lễ mừng năm mới năm ngoái tớ đã cõng cậu rồi còn gì, không đến một năm liền biến thành hai ba năm, may mắn tớ còn nhớ rõ, bằng không có thể biến thành năm năm mất."
Lễ mừng năm mới năm ngoái, chúng tôi đi đốt pháo hoa, trên đường về nhà tôi lười không muốn đi, Tử Kiềm bèn cõng tôi về nhà, tuy rằng không đến một năm, nhưng mà tôi cảm thấy dường như nó đã qua rất lâu rồi.
Mắt dán trên lưng hắn, thanh âm nhẹ nhàng chỉ có hai người nghe thấy:" Tử Kiềm, cậu cao như vậy từ lúc nào nhỉ? Khiến tớ cảm thấy cậu cách tớ rất xa rất xa, mãi mãi không thể với tới."
Bước chân Tử Kiềm dừng lại:" Nha đầu ngốc, tớ không cao như vậy thì làm sao có thể che chắn gió mưa cho cậu được. Khoảng cách của chúng ta vẫn giống như trước đây thôi, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm vào, cậu vẫn là Tô Thiển Thiển, tớ vẫn là Từ Tử Kiềm, không có gì thay đổi hết."
Tử Kiềm không hề thay đổi, người thay đổi là tôi. Thực ra tôi cũng không muốn như vậy, nhưng mà cuộc sống không cho phép. Chỉ ở trước mặt Tử Kiềm tôi mới là Tô Thiển Thiển hồn nhiên năm đó, có thể tùy ý ở trước mặt hắn làm nũng, có thể tùy ý giận dỗi với hắn. Tử Kiềm nói đúng, bộ dáng cao như vậy mới có thể che chở tôi khỏi mưa gió, khi nắm tay hắn luôn có cảm giác an toàn không hiểu nổi, cực kỳ hiểu ý nhau. Mười mấy năm ỷ lại, mười mấy năm dựa vào, đó chính là tình thân không thể thay thế được.
Thấy tôi im lặng, Tử Kiềm tiếp tục nói:" Nha đầu, sao lại gầy như vậy? Lần trước cõng cậu còn nặng nặng, bây giờ sao gầy thế?"
Thực sự gầy đi rất nhiều à? Sao tôi lại không phát hiện ra nhỉ, Hoa Thần nói cằm của tôi càng ngày càng nhọn, Tử Kiềm nói tôi càng ngày càng nhẹ, về sau tốt nhất là ăn nhiều một chút, để cho Tử Kiềm đỡ phải lo lắng:" Mùa đông với mùa hè đương nhiên khác nhau rồi."
Tử Kiềm không đáp lại, nhất thời lâm vào im lặng.
Hồi lâu sau, Tử Kiềm mới mở miệng:" Thiển Thiển, sau này cách Thẩm Diệc Hiên xa xa một chút, cô ta hôm qua gọi điện thoại tới nói nhớ cậu, như kiểu có khuynh hướng đồng tính luyến ái ấy."
Hóa ra cú điện thoại hôm qua là của Hiên nhi, thảo nào Hoa Thần không phản ứng, hại tôi lo lắng mất công:" Là tớ gọi cho chị ấy trước, nói muốn chị ấy. Tử Kiềm, Hiên nhi không phải là người như cậu nghĩ đâu."
Tử Kiềm im lặng không nói gì nữa.
← Ch. 071 | Ch. 073 → |