Che dấu
← Ch.011 | Ch.013 → |
Nhìn thấy bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong lòng tôi trăm thứ hỗn loạn, hắn vạch trần tôi, nhưng lại đồng ý không nói cho mẹ biết.
Không, tôi không thể ngày nào cũng về nhà, cho nên tôi phải tiếp tục nói dối. Nếu để cho hắn ta thấy tôi vẫn tiếp tục làm như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày mẹ sẽ biết, huống chi Tử Kiềm cũng chỉ mới phát hiện trong cặp tôi có thuốc tránh thai, vẫn chưa biết tôi làm tình nhân cho người khác.
Cẩn thận suy nghĩ, thuốc tránh thai ngoài tránh thai còn có dụng nào khác không a?
Vội vội vàng vàng lấy di động ra, bấm dãy số quen thuộc của Nhiễm Nhiễm.
Sau khi kết nối, Nhiễm Nhiễm ở bên kia nói:" Thiển Thiển, tại sao cậu vẫn chưa đến, chỉ còn 10 phút nữa là đến giờ học rồi."
"Nhiễm Nhiễm, chết thật rồi a, có một chuyện cậu nhất định phải giúp tớ."
"Chuyện gì?"
Trong lòng đấu tranh một vài giây, nếu đã đi đến bước này rồi, thì tốt nhất là vẫn cứ tiếp tục giấu giếm đi, cho dù có phải lợi dụng người bạn tốt nhất của mình cũng không thể từ bỏ.
"Nhiễm Nhiễm, mấy hôm trước tớ có dấu mẹ đi mua một hộp thuốc tránh thai, hôm nay lại bị Tử Kiềm phát hiện, nó bảo sẽ nói cho mẹ tớ, nói tớ tuổi vẫn còn nhỏ mà đã ở chung với nam nhân."
Nhiễm Nhiễm lập tức cất cao giọng hỏi tôi:" Thiển Thiển, cậu có bạn trai rồi sao? Hôm nào dẫn đến cho tớ xem, nếu tớ mà cảm thấy hắn không tốt, cậu nhất định phải chia tay đó nha."
Cắn chặt răng:" Nhiễm Nhiễm, cậu nghĩ đi đâu vậy? nếu tớ có bạn trai khẳng định cậu sẽ là người biết đầu tiên, nhưng hiện tại vấn đề bây giờ là tớ không hề có bạn trai. Trong cuộc thi về thể chất lần trước, tớ nghe người khác nói uống thuốc tránh thai có thể thúc đẩy quá trình dậy thì nhanh hơn, cho nên mới mua một hộp. Ai ngờ chiều hôm qua thuốc bị rơi ra khỏi cặp, Tử Kiềm tình cờ nhặt được. Haizz, vấn đề này...cậu nói xem, tớ làm sao có thể giải thích rõ được với Tử Kiềm đây?"
Nhiễm Nhiễm thở dài một tiếng:" Bạn học Tô Thiển Thiển à, bây giờ biết sai rồi chứ? Về sau nhớ về nhà sớm một chút, đừng nói là Tử Kiềm hiểu lầm, nếu cậu không nói cho tớ biết, tớ cũng sẽ hiểu lầm thôi. Nếu có một lần cậu bị phát hiện giấu ma túy thì liệu ai coa thể đứng ra giải thích hộ cậu đây?"
Nghe được những lời này, trong lòng tôi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Nhiễm Nhiễm, cám ơn cậu."
"Còn ở đó khách khí cái gì? Mau vào đi, đừng để muộn học."
"Ừm, tớ biết rồi."
Ngắt điện thoại, cảm giác may mắn trong lòng không còn sót lại chút gì nữa, chỉ còn lại sự xấu hổ vô cùng.
Tôi cư nhiên lợi dụng Nhiễm Nhiễm, lợi dụng nó để che lấp đi lờ nói dối trắng trợn này, Nhiễm Nhiễm luôn coi tôi là một người bạn, mà tôi giờ đây lại dám phản bội lại tình bạn đó.
Nhiễm Nhiễm, thực xin lỗi, nếu có một ngày cậu phát hiện ra tớ gạt cậu, thì cậu có sỉ nhục tớ thế nào cũng được, hoặc là hung hăng cho tớ một cái tát, rồi xoay người rời đi. Nếu câu có thể đối với tớ như vậy, tớ cũng sẽ không còn cảm thấy mặc cảm nữa.
Nặng nhọc bước từng bước về phía lớp học, từ lúc bước tới cửa, ánh mắt Tử Kiềm không ngừng quan sát tôi, tôi rốt cuộc vẫn là né tránh, không dám nhìn vào mắt hắn.
Tử Kiềm gửi một tin nhắn đến, không cần xem cũng biết là hắn xin lỗi tôi. Lần này có thể dễ dàng qua khỏi như vậy cũng có thể coi là vân may, nhưng xem ra tôi phải cẩn thân hơn một chút, bây giờ mẹ vẫn chưa mổ, cục diện chưa chắc chắn, không thể để mọi người biết tiền phẫu thuật của mẹ ở đâu ra, bằng không bao nhiêu công sức của tôi chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Mở tin nhắn ra xem, quả nhiên là lời x của hắn, tảng đá đè nặng trên đầu tôi cuối cùng cũng có thể hạ xuống, nhắn lại một tin cho hắn, " Ok, không sao."
← Ch. 011 | Ch. 013 → |