Đừng bỏ con
← Ch.005 | Ch.007 → |
Ngây ngốc qua một ngày.
Sau khi tan học tôi lập tức tới ngân hàng, cầm tấm thẻ mà Hoa tiên sinh đưa cho tôi, nhập mật mã đưa vào một chút ngạch trống, sáu mươi vạn chỉnh.
Nhìn thấy con số này, tâm hồn đang lơ lửng của tôi cuối cùng cũng hạ xuống, chi phí phẫu thuật rốt cục cũng không phải lo lắng nữa rồi.
Lòng nóng như lửa đốt đi tới bệnh viện, trước tiên không phải đi phòng bệnh thăm mẹ, mà là đi tìm vị bác sĩ hôm kia đã nói cho tôi biết bệnh tình của bà, nói:" Bác sĩ, chi phí phẫu thuật đã có rồi, làm ơn nhanh chóng cho mẹ tôi phẫu thuật."
Bác sĩ kia hơi kinh ngạc nhìn tôi, hoài nghi nói:"Chi phí giải phẫu cần năm mươi vạn, theo tôi biết cô chỉ là một học sinh trung học, gia cảnh cũng không dư dả, một ngày kiếm được năm mươi vạn tựa hồ là không thể."
A, đúng vậy, ai có thể tin rằng một học sinh gia cảnh bần hàn trong một ngày có thể kiếm được năm mươi vạn a, cho dù có nhiều tiền như vậy, nhưng nếu mẹ không biết tiền từ đâu tới khẳng định sẽ không đồng ý mổ, tiền này tôi nên giải thích với mẹ như thế nào đây?
Cắn chặt môi dưới, nói ra từng chữ:"Thiên kim Hạ mộc Nhiễm của tập đoàn Hạ thị với tôi là bạn đồng học, tiền là cô ấy cho tôi mượn."
Bác sĩ này hỏi nhiều như thế cũng coi như xuất phát từ ý tốt, việc ông ta biết nhà tôi nghèo chắc cũng là do mẹ nói, nếu tôi nói với hắn không giống như lời mẹ nói, mẹ khẳng định sẽ hoài nghi.
Ông ta thoải mái cười:" Lão Từ là bạn của tôi, chính mẹ cô không cho tôi đem bệnh tình của bà nói với lão Từ, cô yên tâm đi, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị phẫu thuật cho bà."
"Cám ơn!"
Hóa ra là bạn của Từ thúc thúc, khó trách biết nhiều như vậy. Nhưng, tôi cũng phải gạt Từ thúc thúc.
Ngoài phòng bệnh, tôi giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, phân vân hồi lâu vẫn là buông xuống.
Thân thể dựa vào vách tường trượt dần, ngồi xổm trên mặt đất nhìn vào lòng bàn tay mình, đường dọc đường ngang thật là lộn xộn.
Mẹ, nếu Từ thúc thúc cầu hôn người thì mau gả cho hắn đi. Từ thúc thúc sẽ không giống loại nam nhân vô trách nhiệm kia, cho Từ thúc thúc một cơ hội, cũng chính là cho người một cơ hội.
Một đôi chân thon dài dừng ở trước mặt tôi, một bàn tay sạch hướng đến, dừng lại ở trước mắt tôi. Ngẩng đầu hướng hắn cười, cầm tay hắn đứng lên.
"Tử Kiềm chúng ta không cần quấy rầy bọn họ, cho bọn họ nhiều thời gian một chút ở cạnh nhau đi."
Tử Kiềm thật sâu liếc mắt nhìn tôi một cái, khẽ cười nói:" Được, không quấy rầy bọn họ nữa, chúng ta xuống dưới lầu."
Gật đầu đồng ý.
Hai người mười ngón tay lồng vào nhau, không có thang máy, mà là theo thang lầu đi xuống.
Nói không nên lời vì cái gì ở bên hắn đều có cảm giác an toàn. Nếu thời gian có thể ở đây dừng lại một khắc thì thật tốt, hắn vẫn là hắn, còn tôi vẫn là tôi. Đối với chúng tôi cũng chỉ có thể cước bộ theo thời gian, càng chạy càng xa, càng ngày càng xa lạ. Bởi vì thời gian sẽ không cho chúng tôi lưu lại, lại sẽ càng không vì chúng tôi mà dừng lại.
Bất tri bất giác đã đi ra khỏi bệnh viện, tôi đã cố gắng đi thật chậm, mà vẫn cảm thấy mình đi quá nhanh.
Hắn đánh vỡ trầm mặc:" Thiển Thiển, cậu hôm nay khác thường như vậy là vì bệnh tình của dì phải không?"
Đi bộ thêm một lúc, mỉm cười nhìn lên, khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ nói:" Tử Kiềm, kì thật sức khỏe mẹ tôi cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần một cuộc giải phẫu đơn giản là được. Chúng ta đừng nghĩ cái gì, chỉ cần học thật tốt, thi đỗ Thánh Hoa."
Hắn mặc dù có điểm hoài nghi lời tôi, nhưng không nói gì nữa, "Tốt, chúng ta cùng nhau cố gắng học tập, thi đỗ Thánh Hoa."
Trời dần dần tối lại, Từ thúc thúc cùng Tử Kiềm đi rồi, tôi ngồi ở bên giường, do dự hồi lâu mới nói:" Mẹ, tiền phẫu thuật con đã kiếm được rồi, người an tâm mổ đi."
Ánh mắt mẹ ngày càng sâu u, nghi hoặc hỏi tôi:" Thiển Thiển, nhiều tiền như vậy con làm sao kiếm được?"
Trầm mặc hồi lâu, vì không cho bà phát hiện ra tôi đang nói dối, chống lại ánh mắt của bà thực lòng nói:" Mẹ, tiền là do Nhiễm Nhiễm cho chúng ta mượn, nó không thiếu tiền, chúng ta còn có thể chậm rãi."
Lần đầu nhìn ánh mắt đối phương nói dối, trên mặt có điểm nóng, tim đập cũng có chút mau.
Mẹ giãy dụa đứng dậy:" Thiển Thiển, đem tiền trả lại đi, mẹ không làm phẫu thuật, chúng ta về nhà."
Trái tim tôi gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, gắt gao đè bà lại. Thật mạnh quỳ trên mặt đất, bật khóc nức nở, "Mẹ, con chỉ có mẹ là người thân, nếu mẹ không còn cần con nữa, thì con biết làm gì bây giờ? Tiền, chúng ta có thể chậm rãi trả, Hạ gia không thiếu, năm mươi vạn này không là gì cả, chúng ta vài năm nữa còn, mười năm nữa cũng không có gì thay đổi. Nếu mẹ đi rồi, Từ thúc thúc biết chờ đợi cái gì đây, con cũng không còn lưu luyến cái gì nữa, thà rằng hai người chúng ta cùng nhau đi cho rồi."
Trên mặt mẹ cũng xuất hiện hai hàng nước mắt:" Thiển Thiển, mẹ chính là không nhìn thấy con đã phải chịu gánh nặng quá lớn, con mới mười tám tuổi mà trên lưng đã phải mang món nợ lớn đến thế, thử hỏi người làm mẹ này sao nỡ nhẫn tâm đây?"
Trong lòng xấu hổ vô cùng, mẹ vì không muốn tôi mang nợ nên tình nguyện không động thủ thuật, mà tôi lại đang lừa gạt bà. Mẹ, thực xin lỗi.
"Mẹ, con mới mười tám tuổi, còn trẻ, có nhiều thời gian để trả nợ, chỉ xin mẹ đừng từ bỏ chính mình, đừng bỏ con."
Mẹ ôm tôi thất thanh khóc to. Nhẹ nhàng vỗ lưng bà, nhẹ giọng nói:" Mẹ, không cần nói cho Từ thúc thúc biết, nhà chúng ta đã nợ thúc ấy quá nhiều, không thể để thúc ấy liên lụy được."
Tôi sợ liên lụy đến Từ thúc thúc, nhưng tôi càng sợ Tử Kiềm biết chuyện tôi vay tiền Nhiễm Nhiễm, nếu tìm được Nhiễm Nhiễm đối chất, thì bí mật kia của tôi liền không thể che dấu được.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |