← Ch.02 | Ch.04 → |
Cố Thấm Đóa bưng ly nước trà, bất động thanh sắc, lén lút quan sát người đàn ông đang cúi làm việc nghiêm túc.
Đường cong trên mặt anh ta đường nét rõ rang, ngủ quan trên dưới thâm thúy, dễ nhận thấy là một tiêu chuẩn của con lai Á Âu, tràn đầy nam tính, hai lông mày lại tương xứng trong sáng tuấn tú, mang lại cảm giác sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái.
Rất khôi ngô, rất tuấn tú, rất có mùi vị đàn ông, thiếu sót duy nhất, đại khái chính là gương mặt tuấn tú hầu như không có biểu cảm gì.
Một người như vậy, làm sao có thể xuất hiện cùng lúc với mình đây?
Trong lòng Cố Thấm Đóa suy nghĩ đủ kiểu, nhưng lại ngồi yên lặng, cũng không có đứng ngồi không yên nhìn chung quanh, mà tồn tại sự yên lặng trầm tĩnh không tương xứng với số tuổi.
Nói cho cùng, những khó khăn trong cuộc sống sẽ làm cho họ dần trưởng thành lên.
Cô đã không còn là trẻ con, bởi vì từ nay về sau, bởi vì trên cõi đời này không còn người thương yêu, cưng chiều cô.......
Đến tận mười lăm phúc sau, Nguyên Thánh Thành mới kết thúc công việc, anh ta ngẩng đầu nhìn cô lần nữa, lần này không lạnh nhạt giống lần trước, ánh mắt sáng rực quá mức bức người khiến cho Cố Thấm Đóa tránh đi mới băn khoăn lo lắng, thiếu chút nữa mất đi dũng khí nhìn thẳng đối phương.
Có thể cô đã bảo vệ mình quá mức, tất cả ngụy trang ở trước mặt đối phương, cũng sẽ dễ dàng lộ ra nguyên hình, ý nghĩ này bỗng chốc làm cô thản nhiên.
"Nguyên tiên sinh, anh khỏe chứ, tôi là Cố Thấm Đóa." Cô nhanh chóng từ giữa sofa thoải mái đứng lên....... Hoặc là bật lên.
"Mời ngồi, Cố tiểu thư, không cần câu nệ." Anh ta đứng dậy đi tới trước mặt cô, một thân tây trang màu đen, đơn giản nhưng lại không mất đi sự cao quý.
Anh ta thuận tay cài lại nút áo trên tây trang, rõ ràng là rất am hiểu quy tắc ăn mặc, động tác như vậy do anh ta làm nhìn hết sức tự nhiên đẹp mắt.
Giống vậy, cho đến lúc anh ta đứng phía sau, Cố Thấm Đóa mới phát hiện người này hết sức cao lớn, thân hình anh tuấn, khí đô bất phàm, cho dù là ớ trong phòng làm việc của mình, quần áo vẫn tỉ mỉ, chỉnh tề.
Nhìn lại mình, mặt mộc không trang điểm, tóc đuôi ngựa được buộc lại bằng dây thun, một thân áo len cùng quần jean đơn giản chỉnh tề, trên tay còn ôm áo khoác vừa cởi ra, từ đầu đến chân đều không hợp với phong cách văn phòng tao nhã.
Giày thể thao màu trắng trên chân nhỏ xinh xắn xấu hổ lùi lại phía sau.
"Cố tiểu thư." Nguyên Thánh Thành yên lặng quan sát, mặc chút không thay đổi nhìn cô gái nhỏ nói: "Tôi mời em tới, là muốn bàn bạc với em chút chuyện quan trọng, nếu như có thể có cùng nhận thức chung, đó là tốt nhất."
Nhận thức chung?
A, anh ta nói là nhận thức chung, mà không phải là đặt điều kiện trên một phương diện, việc này làm sống lưng Cố Thấm Đóa hơi căng thẳng chút, đồng thời lộ ra ánh mắt tha thiết chờ mong.
Đáng tiếc, lời nói được nói ra từ trong miệng của một phó tổng ngân hàng, không phải là tình hình thế giới, tình hình trong nước, đầu tư nguy hiểm cùng đầu tư nguy hiểm, bọn họ am hiểu nhất là giao thiệp với con số, nhưng đồng thời cũng tinh thông trò chơi chữ nghĩa.......
Vị Nguyên tiên sinh này hiển nhiên là nhân tài trong đó, mỗi câu anh nói cơ hồ tất cả đều là ngôn ngữ ngoại giao, lời nói khách sáo, thỏa đáng mang nội dung cụ thể, làm cho Cố Thấm Đóa nghe hơn nữa ngày, vẫn là một chút trọng điểm cũng không bắt được.
Là một người tinh anh trên thương trường, Cố Thấm Đóa nơi nào là đối thủ của anh? Không tới thời gian nửa ly trà nhỏ, lông mày thanh tú bắt đầu nhíu lên từng chút từng chút, tất cả lo lắng trong mắt trở nên mờ mịt, không biết trọng điểm cuối cùng là ở nơi nào.
Một chút ý đồ của đối phương cô cũng không đoán ra, trước khi đến bác Thường liên tục dặn dò cô ngàn vạn lần không được làm việc liều lĩnh.
Tuy rằng từ trước đến giờ chưa từng quen biết đại nhân vật nắm trong tay mấy tỷ bạc, cũng có thể nhận thức được, khí độ bản thân mình quá yếu, cho dù yếu đến mức như hạt bụi, chỉ cần có thể cho đối phương hiểu được, mình là lựa chọn duy nhất không thể thay thế, như vậy mọi thứ đều dễ dàng.
Nếu không vạn nhất sơ sẩy, làm cho đối phương không vui, ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng của công ty đồ chơi cũng mất.
Chỉ là, tiếng nói anh thật dễ nghe! Từ tính, thuần hậu, câu chữ lưu loát rõ ràng, kéo theo chút làn điệu ABC, theo lý thuyết, đó là một chuyện vô cùng kỳ lạ, vậy mà hiện tại lại xuất hiện trên người anh một cách tự nhiên không mang theo cảm giác đột ngột.
Trên báo nói người này từ nhỏ ở cùng ông ngoại, tuy là con lai Á Âu, nhưng trong xương lại chịu ảnh hưởng truyền thống văn hóa Trung Quốc sâu sắc, tuyệt đối không phải là người ngoại quốc dễ lừa gạt.
Một người như thế, vừa là người phương Đông tâm tư kín đáo, cũng là người ngoại quốc trực tiếp quả quyết, đối mặt với anh phần lớn chắc mọi người đều thấy khó giải quyết!
Ngoài mặt bày ra bộ mặt nghiêm túc thái độ chăm chú lắng nghe, trong lòng Cố Thấm Đóa bắt đầu len lén chuẩn bị trước bản nháp.
Phải thể hiện chân thành, thành khẩn tha thiết, tính chuyện công ty đồ chơi từ đời trước đến đời sau, từ quá khứ đến tương lai, tốt nhất có thể đả động lập trường của đối phương, ngay lập tức rat ay cứu công ty một mạng.
Ai ngờ, đang lúc Cố Thấm Đóa tập trung suy nghĩ, người đàn ông ngồi đối diện chợt chuyển đề tài, "Cố tiểu thư, suy nghĩ của tôi, em chắc hẳn đã hiểu toàn bộ?"
"À?" Cố Thấm Đóa lấy lại tinh thần ngay tức khắc, vẻ mặt khó tránh khỏi đờ đẫn, "Nghe rõ.........Cái gì?"
Là thị trường hối đoái tiền tệ quốc tế, hay thay đổi tỷ lệ dự trữ bắt buộc?
"Tôi cho là chúng ta đã có nhận thức chung." Vẻ mặt anh có chút không vui, con mắt chim ưng nhìn cô chằm chằm, không nói một câu, kỳ quái là giữa hai lông mày lại mơ hồ tồn tại dao động hiếm thấy.
Cố Thấm Đóa xấu hổ đến cực điểm, trong lúc nhất thời không có ý định thăm dò sắc mặt? Lại càng không dám đường đột chuyển dời tầm mắt, e sợ đắc tội đối phương, buộc lòng phải đối diện ánh mắt anh, càng nhìn càng thấy cặp mắt kia sâu không thấy đáy, làm cho người ta không tìm ra được bất kỳ manh mối nào.
Hai tầm mắt chạm nhau, yên lặng không nói gì, dậy dưa rất lâu không dứt.......
May mắn cũng không lâu lắm, anh liền phát ra giọng nói trầm thấp lần nữa, từng câu từng chữ mà nói với cô: "Tôi nguyện ý giúp em cứu mạng công ty của ba em lưu lại, đối với chuyện này tôi chỉ có một điều kiện."
"Dạ! Nguyên tiên sinh cứ nói." Cố Thấm Đóa lập tức ngồi nghiêm chỉnh, ý định rửa tai lắng nghe.
"Tôi hi vọng Cố tiểu thư có thể đồng ý làm............. Nguyên phu nhân."
Phản ứng của cô lúc này rất thú vị, cô thở hốc vì kinh ngạc, nguyên bản con mắt đang bối rối đột nhiên trợn to, trên gương mặt nhỏ nhắn tiều tụy hai phần kinh ngạc, ba phần ngạc nhiên, một phần chần chờ, còn có rất nhiều nội dung, anh nhất thời còn chưa xem rõ.
Nhiều vẻ mặt như vậy, trong lúc nhất thời xuất hiện toàn bộ trên gương mặt nhỏ nhắn, tinh xảo hơi có vẻ ngây thơ, khiến cho cô trong nháy mắt trở nên sinh động mà thú vị.
Nguyên Thánh Thành đều xem trong mắt, ngoài mặt không biết sắc, nhưng hai lông mày giữa trán giơ lên lại tiết lộ anh đang vui vẻ.
Cố Thấm Đóa không giải thích được ý nghĩa của lời anh vừa nói, rất, rất....... ?
Đây có thể giải thích được phải chăng anh đang cầu hôn cô? Hay là nói bản thân cô nhất thời lãng tai nghe lầm?
Vì để tránh cho đưa tới hiểu lầm không cần thiết, cô hắng giọng một cái, cẩn thận nhìn anh xác định lần nữa, "Ách........... Có thể hay không xin hỏi, là làm phu nhân của Nguyên tiên sinh nào?"
"Đương nhiên là tôi." Giống như cô tùy tùy tiện tiện nói một câu, là có thể dễ dàng làm cho anh đen mặt, cô nghe được anh nói: "Ba mẹ tôi vợ chồng tình thâm, tình cảm rất tốt, có cơ hội tôi dẫn em đi gặp bọn họ."
Cố Thấm Đóa suy nghĩ đến đăm chiêu, ngượng ngùng cực kỳ, trên mặt lúc hồng lúc trắng nhìn đặc sắc vô cùng.
Lần này anh cũng không bỏ qua, trên mặt cô vừa rồi còn nhìn không ra cảm xúc, trong nháy mắt mọi thứ thay đổi thành vẻ thoải mái, anh thậm chí còn nhìn cô cô lặng lẽ thở ra một hơi.
Xem ra rất thuận lợi, vì vậy anh cũng thở phào nhẹ nhỏm theo thuận tiện đề nghị: "Cố tiểu thư, tôi muốn nghe chút ý kiến của em, em có thể hỏi bất cứ chuyện gì, chuyện gì chúng ta cũng có thể nói, nhưng tôi hi vọng có thể mau chóng đăng ký."
Cố Thấm Đóa sửng sốt vài giây, mới mấp máy cánh môi khô khốc, tầm mắt từ gương mặt anh tuấn dời đi, thần sắc của cô có phần tịch mịch, trôi nổi không nơi trông cậy, cuối cùng bâng quơ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặt trời lúc này vừa lặng, bốn bề yên tĩnh, hài hòa như vậy, làm cô nhớ đến mùa đông mỗi năm, nông thôn lúa thu hoạch sau, đất đai nhanh chóng chuyển thành Hoa Điền, nếu từ trên lầu nhìn xuống thì sẽ không thấy, chỉ có thể nhìn thấy xa xa một mảng lớn bầu trời mùa đông, không tính là quá xanh, cũng sẽ không quá mức u ám, chỉ có chút cũ kỹ, nhìn như một bức tranh có niên đại lâu đời.
Thật ra thì có một số việc con người cũng giống như bầu trời này, lúc nào cũng cách Thiên Sơn Vạn Thủy, còn cách hai đầu Âm Dương.
Cố Thấm Đóa nháy nháy mắt, bức nước mắt chảy ngược lại, ánh mắt nhàn nhạt, một lần nữa nhìn về phía người đàn ông đang chờ câu trả lời của mình.
Thấy cô nhìn anh bằng vẻ mặt nghiêm túc, làm Nguyên Thánh Thành nhất thời sinh ra một cảm giác, vẻ thương cảm cùng cô đơn xuất hiện trong đáy mắt cô vừa rồi, chỉ là do bản thân anh tưởng tượng ra mà thôi.
Là một cô gái thông minh, cô đang ngụy trang, cũng mang ngụy trang để bảo vệ mình.
"Nguyên tiên sinh, tôi........ Tôi còn có chút vấn đề muốn hỏi rõ ràng." Khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc nhìn anh.
Nguyên Thánh Thành tĩnh mịch, con mắt nhìn chằm chằm vào cô, "Cố tiểu thư mời nói."
"Chúng ta........ ' Cố Thấm Đóa cố gắng hết mức tìm từ thích hợp, tuy nói "Hôn nhân" hay là "Hiệp nghị", bây giờ theo ý cô cũng không có khác gì nhau quá lớn, nhưng cô biết, có vài lời vừa nói ra khỏi miệng, từ đó liền không còn đường lui nữa, lại nuốt một ngụm nước miếng, cô nhắm mắt nói: "Chuyện đăng ký......Tối nay có thể sao....... Nguyên tiên sinh, tôi cảm thấy.........Giữa chúng ta còn chưa hiểu rõ lẫn nhau......."
"Tôi sẽ mau chóng làm cho em hiểu tôi, còn phần hiểu biết về em.........." Anh nhìn chằm chằm hơi nóng còn lượn lờ trên ly trà, "Tôi cảm thấy vậy đủ rồi."
Lời của anh làm cho Cố Thấm Đóa không hiểu ra sao, ý tứ của anh là đã hiểu về cô trước đó, hay là anh nói căn bản không có thời gian rãnh rổi để tìm hiểu cô?
Ánh mắt trên gương mặt nhỏ nhắn thật vất vả mới dời đi nơi khác, anh tuyên bố một câu chắc chắn và khẽ cười một tiếng, "Sau khi chúng ta đăng ký kết hôn, tôi sẽ bắt đầu tiến hành xây dựng lại công ty đồ chơi."
Cố Thấm Đóa biết mình không còn đường lui nữa, hít thở thật sâu: "Anh là người đại diện ngân hàng Anh Hoa đầu tư vào công ty chúng tôi sao?"
Nguyên Thánh Thành tao nhã lắc tay, "Không phải, cái này thuộc về đầu tư tư nhân."
Nếu những lời này bị người khác nghe được, tất nhiên sẽ mở rộng tầm mắt, một công ty đồ chơi không có danh tiếng, cũng có thể lọt vào mắt của Nguyên tiên sinh, phải biết, bên ngoài không biết bao nhiêu công ty nổi tiếng khóc, ngóng trong tìm kiếm hợp tác!
Cố Thấm Đóa làm sao mà biết những thứ này, chỉ cảm thấy người này bụng dạ khó lường, nhưng lại không biết đến tột cùng trong bụng anh nghĩ gì, chỉ đành phải nhạt nhẽo phụ họa mấy câu.
Cuối cùng, anh đứng lên, đưa tay phải về phía cô, thân hình cao lớn mang theo một cỗ áp bức, ẩn chứa một loại sức mạnh cùng cảm giác uy nghiêm.
"Nếu như không còn những vấn đề nào khác, chúng ta cứ quyết định như vậy."
"Vâng....... Được, Nguyên tiên sinh, hẹn gặp lại." Cố Thấm Đóa đứng lên thật nhanh, nhìn về phía anh cúi chào mà không tới bắt tay.
Anh đưa mắt nhìn bóng dáng biến mất ở ngoài cửa, nheo mắt lại, nhìn lại tay phải đang ở giữa không trung, quay đầu nhìn lên chậu cây màu xanh lá trên bệ cửa sổ, phỉ thúy được ánh mặt trời chiếu vào phát sáng, trong như tiểu tiên tử nghịch ngợm.
Mãi cho đến thật lâu về sau, Cố Thấm Đóa mới thành thật nói với Nguyên Thánh Thành: "Em còn tưởng rằng, anh sẽ bắt em làm người tình của anh."
Phú hào bây giờ, người nào không có người tình, hoặc là xây Kim óc tàng kiều nuôi tiểu tam? Liền lấy cháu nội đích tôn nhà họ Quan đang trấn giữ ở núi "Lệ Phong" Quan tiên sinh mà nói, nghe nói còn chưa cưới vợ, đã bao dưỡng không biết bao nhiêu diễn viên người mẫu làm người tình.
Cùng là anh em họ, Cố Thấm Đóa cũng không tin Nguyên Thánh Thành lại không nhiễm nước bùn, lại nói anh không phải là con lai sao, người nước ngoài trong quan hệ này luôn rất thoáng!
Ai biết Nguyên Thánh Thành nghe xong, mày rậm nhảy lên, không được vui hỏi ngược lại: "Em xem phim truyền hình lúc tám giờ nhiều quá"
Thật ra không thể trách Cố Thấm Đóa suy nghĩ lung tung, nếu gặp một người đàn ông không quen biết đưa ra điều kiện, thì phải suy nghĩ đến trường hợp xấu nhất, cho dù người kia là một người không học vấn không nghề nghiệp hay là kẻ thù lúc còn sống của ba, thừa dịp nhà họ Cố gặp khó khăn, nhân cơ hộ bỏ đá xuống giếng, thậm chí bắt cô đến khách sạn làm tiếp viên hầu rượu làm trò cười.
Nguyên tiên sinh nghe không vô, giễu cợt "Xuy" một tiếng, đưa tay nắm cằm nhỏ của cô, trừng mắt nói: "Thật là không nhìn ra, Nguyên phu nhân đúng là biết tìm đường sống trong cõi chết! Không bằng bây giờ chúng ta thử xem chút, tiếp rượu ở khách sạn là như thế nào?"
Cố Thấm Đóa thẹn thùng, xấu hổ mặt cho anh tùy tiện mà đè ép bóp nghiến xoay tròn mình.
Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, "Chịu cho", có bỏ mới có, mặc dù cô không phải là người trên thương trường, nhưng làm sao mà không hiểu đạo lý này? Lại chẳng có cái gì khác người hay sao?
Tóm lại, cũng không lâu lắm, "Cố Thấm Đóa" cái tên này, liền bị điền vào cột vợ của Nguyên Thánh Thành trong giấy chứng nhận kết hôn, thành vợ của anh.
Vào đông bầu trời bao giờ cũng mau tối, từng chiếc đèn đường bắt đầu sáng lên.
Cố Thấm Đóa không thích mùa đông, cảm thấy có chút thương cảm, cô cảm thấy mùa này, đều lấy đi chút gì đó của cô.
Một trước một sau từ nơi đăng ký ra ngoài, người đàn ông đi phía trước đột nhiên dừng bước chân, đưa tay về Cố Thấm Đóa.
Toàn thân anh một màu áo len cao cổ màu cà phê, quần dài đen như mực, áo khoác kiệt tác bằng lông dê, tất cả đều được may bằng vật liệu tốt nhất, làm nổi bật lên dáng dấp tuấn tú của anh, càng làm nổi bật lên khí chất bức người, cổ tay lúc này đang đeo đồng nổi tiếng liên tục léo ra ánh sáng, đây tuyệt đối người đàn ông rất cẩn thận tỉ mỉ! Khó trách dọc theo đường đi lúc nào cũng thu hút tầm nhìn tán thưởng của phái nữ.
Nhìn lại cô? Bởi vì sợ lạnh, mặc quần áo mùa đông thật dày, khan choàng vòng quanh trên cổ thật dài, trên lỗ tai còn đeo hai cái chụp tai bằng lông màu hồng, bao tay kiểu con thỏ còn chưa kịp đeo, bởi vì người ta đã vươn tay trước một bước, cô làm sao dám không cầm?
Tay nhỏ bé dễ dàng bị bao lại chặt chẽ bởi bàn tay có lực, nhắm mắt đi theo anh, ngón tay trắng noãn cứng ngắc để lộ ra vẻ khẩn trương và cảm giác xa cách.
"Rất lạnh sao?" Nguyên Thánh Thành nghiên đầu, nhìn gương mặt đỏ lên vì lạnh của cô với vẻ mặt không được tự nhiên.
Cố Thấm Đóa vội vàng lắc đầu một cái, anh liền không nói chuyện nữa, quay đầu, bước chân tựa hồ nhanh hơn.
Vừa đi, Cố Thấm Đóa vừa len lén liếc nhìn người đàn ông cao lớn bên cạnh, anh thật cao! Hẵn là sẽ không dưới 1m85, ở phái nữ cô cũng không tính là thấp, 1m63 nhưng cái đầu vừa mới tới ngực của anh.
Gương mặt ngũ quan tinh tế, mày kiếm mắt sao, mũi cao môi mỏng, người đàn ông như vậy, hẵn là phải có nhiều cô gái ái mộ chứ?
Mà anh, vừa mới cùng cô đăng ký kết hôn thành vợ chồng.
Anh đối với cô mà nói không khác gì người qua đường xa lạ, cô không biết nhóm máu của anh, chòm sao, size áo....... Thậm chí trước khi anh tìm đến cô cho đến bây giờ cô cũng chưa từng gặp anh, rốt cuộc anh coi trọng cô ở điểm nào đây?
Hay nói là, anh đang mưu đồ cái gì?
Vấn đề là, cô hai bàn tay trắng, hay tay trống không, bộ có chổ nào cho anh mưu đồ sao?
Cố Thấm Đóa không khỏi nghỉ đến tác giả An-Beers, trong "Ma quỷ từ điển" đối với hôn nhân có giải thích, thông thường đó là một loại giam cầm cưỡng bức lao động thường gặp, Mục Sư đem hai đứa ngốc trói chung với nhau, một là cô dâu, còn lại ném tương lai tốt đẹp của phụ nữ ở phía sau.
Một loại giam cầm, hai đứa ngốc
Ách........ Vẻn vẹn nhìn ý trên mặt chữ, bản thân cô lại càng phù với cách nói này hơn.
Cố Thấm Đóa khó tránh khỏi suy nghĩ tâm tình càng phiền toái, có lẽ từ nay về sau, tuổi thanh xuân của mình rất nhanh sẽ suy tàn trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng.
Anh thật kỳ quái không có lập tức đi tới bãi đậu xe lấy xe, mà dắt tay cô đi bộ từ từ, đi tới bên nhà hàng Tây cách đó không xa, dừng lại.
Bên ngoài nhà hàng mấy cây tùng cao lớn xanh biếc, tô điểm thêm là những bóng đèn màu bạc rải rác lập lòe, mờ ảo, phản chiếu lên tấm kính những chấm nhỏ li ti, nhìn có vài phần mang hương vị giống trong truyện cổ tích.
"Đã đến nơi này chưa?" Nguyên Thánh Thành hỏi cô.
"Không có........." Cố Thấm Đóa lắc đầu, thời gian qua cô ăn ở quán ven đường ở chợ đêm, rất ít có cơ hội ngồi ở nơi sang trong cao nhã này.
"Fairytale"
"Cái gì?" Cô sửng sờ, nhìn anh không hiểu.
"Tên của nhà hàng này."
Cố Thấm Đóa nhìn theo ánh mắt của Nguyên Thánh Thành, bảng hiệu của nhà hàng này không giống với nơi khác, trên tấm ván gỗ không lớn, viết nguệch ngoạc bình thường, dùng màu vàng viết "Fairytale".
Truyện cổ tích, cũng có thể giải thích là, viết nên chuyện xưa........ Này rất giống với chân tướng cuộc gặp gỡ của cô.
Trong truyện cổ tích Cô bé lọ lem may mắn, gặp được chàng hoàng tử anh tuấn dũng cảm tới cứu nàng, sau đó mang đến cho nàng End-less Love tình yêu cùng hạnh phúc.
Nhưng anh với cô không phải là người cùng một thế giới, anh không phải là chàng hoàng tử của cô.
Cô đã từng có một hoàng tử, nhưng anh đã đi nơi khác, không trở lại nữa........
Cô suy nghĩ rất nhiều về tình cảm của mình và hoàng tử!
Người phục vụ cung kính đứng tại cửa cười tủm tỉm với họ nói "Hoan nghênh quý khách", cắt đứt tâm tư phập phòng của Cố Thấm Đóa.
"Nguyên tiên sinh, ngài khỏe chứ, mời ngày đi theo tôi." Quản lí nhà hàng đi tới trước mặt họ, mang giọng nói hết sức cung kính nói với anh, giống như anh không phải là khách bình thường.
Gặp người anh quen, Cố Thấm Đóa theo bản năng thả chậm bước chân, tay nhỏ bé bị anh cầm lén lút rút lại mấy lần, dường như chỉ muốn thoát khỏi khống chế của anh, đáng tiếc Nguyên Thánh Thành nhạy bén phát hiện ra tính toán của cô, cầm lấy tay cô thật chặt, hoàn toàn không có ý định thu tay lại, cô đành phải chịu thôi.
Xuyên qua cây mây và dây leo bố trí tinh xảo ở cổng vòm, đi vào xa hơn không tới 10m, là có thể thấy toàn bộ phòng ăn.
Bên trong phòng ưu nhã mà thoải mái, không khí củng rất tốt, người đánh đàn ngồi trước cây dương cầm màu trắng, thành thạo đàn lên giai điệu bài hát im tai tuyệt đẹp.
Trước sự hướng dẫn ân cần của quản lý, Cố Thấm Đóa bị Nguyên Thánh Thành dẫn đến vị trí đã đặt trước, đó là một vị trí nằm ở góc tương đối yên tĩnh, vừa vặn có thể chậm rãi thưởng thức món ngon, mà không phải chịu sự quấy rầy của người bên ngoài.
"Có đặc biệt thích món nào không?" Anh cuối cùng cũng buông tay cô ra, ưu nhã ngồi xuống.
"Tôi món nào cũng được, tôi không kén ăn." Cô ăn cái gì cũng được, rất dễ nuôi, cộng thêm không biết anh thích ăn gì, Cố Thấm Đóa dứt khoát giao cho anh toàn quyền quyết định, quả nhiên thấy anh cầm thực đơn lên gọi món rất nhanh, hẳn là thường xuyên đến nơi này.
"Xin hai vị chờ một chút." Quản lý cùng phục vụ rời đi, chỉ còn lại hai người ngồi đối mặt nhau.
Nguyên Thánh Thành vẻ mặt bình tĩnh trước sau như một, ánh mắt vẫn nhìn cô không buông tha, nhìn chăm chú đến khi mặt Cố Thấm Đóa đỏ tới mang tai, hận không thể trốn xuống dưới mặt bàn, hoặc là cầm khăn quàng cổ bọc mình thành xác ướp.
"Nguyên........ Nguyên tiên sinh." Cuối cùng bị anh nhìn đến không chịu nổi, Cố Thấm Đóa khẽ cắn môi lấy dũng khí mở miệng.
Anh nhướng mày trong nháy mắt, bĩu môi mỏng một cái, lộ ra nụ cười chế giễu, "Giọng điệu của em giống cấp của tôi"
"Cái gì?" Cố Thấm Đóa kinh ngạc.
"Tôi cho rằng giữa chúng ta không cần dùng giọng điệu người ngoài nói chuyện với nhau, Đóa Đóa." Anh không ngờ lần đầu tiên gọi tên cô lại thuận miệng như vậy.
Hình như lâu rồi, không ai dùng giọng điệu này kêu mình..........
Tim Cố Thấm Đóa đập mạnh và loạn nhịp nhìn anh, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
"Em có thể gọi tên tôi, hoặc là.........." Nguyên Thánh Thành dừng một chút, nụ cười thật sâu ở khóe môi, rất chờ mong nhìn phản ứng trên gương mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt của cô "Gọi tôi [ông xã]".
"Ông............Xã?" Quả nhiên cô không phụ sự kỳ vọng của anh, khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn đỏ lên lập tức, khí sắc nhìn tốt hơn nhiều.
"Ừ, như vậy nghe thuận tai hơn nhiều." Sung sướng của anh hiện lên ở đáy mắt, từ nơi đăng ký đến đây, tâm tình của anh giống như vẫn luôn tốt.
Cố Thấm Đóa rũ cổ trắng xuống, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay trắng mịn xoắn lại một chỗ, nhỏ giọng nói úp úp mở mở: "Tôi........ thực sự có chút không hiểu."
Thính lực của anh hiển nhiên rất tốt, nghe được rất rõ ràng, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, hỏi cô không hiểu chỗ nào.
"Anh tại sao lại muốn kết hôn với tôi?" Cái nghi vấn này quấy nhiễu cô rất lâu, nhà cô không tiền không thế, cũng không có dung mạo Chim Sa Cá Lặn, anh tại sao phải nhất định lấy cô chứ?
Nguyên Thánh Thành không vội trả lời vấn đề của cô, bợi vì đã bưng mâm đựng thức ăn đi tới.
Thức ăn đầy đủ màu sắc, nấu nướng tinh tế, làm cho người ta thấy thèm ăn, nhưng mà Cố Thấm Đóa một chút khẩu vị cũng không có, cô một lòng nôn nóng muốn nghe đáp án của anh.
"Thử xem một chút, đây là món đặc sản của nơi này, mùi vị cũng không tệ lắm." Anh lại không gấp một chút nào, đẩy cá cuốn tới trước mặt cô.
"Cám ơn." Cô chỉ cúi đầu thật thấp lặng lẽ dùng cơm.
"Ăn ngon không?" Anh không động đũa, kiên nhẫn chờ cô ăn xong một ngụm rồi mới hỏi.
"Oa, ăn ngon thật." Cô thán phục mở to hai mắt, cái miệng nhỏ nhắn vội vàng nhai thức ăn.
Đây là lời nói thật! Lớn như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng được ăn cá cuốn ngon như vậy, không những ngon, lại hết sức mới mẻ.
"Sau này chúng ta thường đến nơi này, ăn cơm trước đi, có chuyện gì chút nữa nói tiếp." Dễ nhận thấy vị tiên sinh này là "Ăn cơm Hoàng đế" đều thể hiện qua lời nói.
Cố Thấm Đóa không thể làm gì khác hơn là lắp bắp đáp một tiếng, vùi đầu vào ăn cơm, mà Nguyên Thánh Thành chỉ ăn vài miếng thịt bò ướp tiêu, uống một chút rượu đỏ, liền bắt đầu giữ im lặng thay cô lột tôm, giống như không muốn cô động vào.
"Không cần, tôi tự làm được rồi.......... Nguyên.........." Cố Thấm Đóa không biết vì sao anh lại biết mình thích ăn tôm, vừa mở miệng khách sáo nói một nửa, liền cứng rắn nuốt hai chữ "Tiên sinh", cùng thịt tôm tươi ngon nuốt vào bụng như nuốt quả táo, mà anh cũng chỉ là giương mắt liếc cô một cái.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |