Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 402

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 472 chương
Chương 402
Hôn mê
0.00
(0 votes)


Chương (1-472)

Siêu sale Lazada


Nhưng Hoan Nhan lại phát hiện, khi Vô Song ngày ngày tới nháo, gương mặt của cậu lạnh lùng như không muốn gặp người ta, thế nhưng bây giờ Vô Song đi rồi, cả người cậu hình như cũng trầm mặc hẳn, có mấy lần thậm chí Hoan Nhan còn nhìn thấy một mình cậu trên bờ biển đi tới đi lui chỗ lúc trước cậu và Vô Song thường hay tản bộ....

"Duy An, Vô Song đi đã bao lâu rồi? Em cũng không gọi điện thoại hỏi thăm người ta một chút." Buổi tối lúc xem ti vi, Hoan Nhan hỏi dò.

"Sao phải gọi điện thoại cho cô ấy, em bây giờ thật yên tĩnh." Duy An vừa nhìn ti vi, vừa thờ ơ đáp lại, nhưng mà trong nội tâm lại hỗn loạn, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Đông Phương Vô Song chết tiệt kia, cô nhóc vừa về nước giống như cá gặp nước, một chút tăm hơi cũng không có!


"Em đó, nói một đường nghĩ một nẻo, đừng chờ đến lúc Vô Song bị người khác cướp đi, còn lại một mình đành trốn vào góc nhà mà khóc."

Nụ cười vừa ăn trái táo do Thân Tống Hạo gọt xong đưa tới, vừa nói.

"Cướp đi càng tốt, ngày ngày bớt quấn lấy em phiền chết đi được." Quý Duy An nói xong, trong lòng càng thêm bối rối, một lát sau cậu mới thầm mắng mình làm gì kích động như thế, nếu quả thật cô bé có tình yêu mới, đoán chừng cậu sẽ vui mừng chết đi!

"Lười nói với em." Hoan Nhan tức giận trừng mắt nhìn cậu, lại bị Thân Tống Hạo ôm nói: "Em đừng phí nhiều tâm sức như vậy, hiện tại trong bụng có hai đứa bé, em cực khổ không biết bao nhiêu, còn đi lo cho người khác? diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Có vài người có một số việc không phải là đợi đến khi bỏ lỡ mới biết tầm quan trọng. Có vết xe đổ là anh đây nếu cậu ấy vẫn không biết đường tránh, vậy không còn gì để nói!"

Duy An nhìn hai người kẻ xướng người họa, lại không thể phản bác, Đông Phương Vô Song người nọ giống như là mất tích, khiến trong lòng cậu đầy một bụng giận dữ:"Em đi ra ngoài một chút."

Hoan Nhan nhìn dáng vẻ của cậu, không khỏi cảm thấy buồn cười, đẩy Thân Tống Hạo một cái nói: "Anh xem đi, khẳng định Duy An cũng động lòng."

"Cô bé Vô Song kia quả thật nhìn đáng yêu, nói không chừng bọn họ được đấy." Hoan Nhan thở phào nhẹ nhõm: "Trên người ê ẩm đau thực khó chịu, em lên lầu nằm trước."

Cô chống tay vào thắt lưng đứng lên, cái thai mới được năm tháng mà bụng to đến phát sợ, bình thường đi lại Hoan Nhan đều cảm thấy mệt mỏi, thật may là mỗi ngày đều có Thân Tống Hạo cùng đi theo cô, đi không nổi còn có thể được anh ôm trở lại.

"Anh cũng không xem nữa, đi nằm với em." Anh tắt ti vi, cẩn thận dìu cô lên lầu: "Chờ hai đứa nhỏ này ra đời, trước tiên nhất định phải đét vào mông mỗi đứa một trận!"

"Tại sao?" Hoan Nhan vừa nghe xong, giận dữ nguýt anh hỏi.

"Mấy đứa nhóc này làm em vất vả, có lỗi như thế, còn không đáng đánh?" Thân Tống Hạo vỗ về thắt lưng của cô: "Em cẩn thận coi chừng cầu thang, không khéo lại đụng vào chân. Sau này dứt khoát dời xuống tầng trệt ở tốt hơn, cứ leo lên leo xuống anh thật lo lắng."

"Lên xuống cầu thang cũng là rèn luyện sức khỏe, không có việc gì đâu, không phải sợ, tất cả các bác sĩ đều nói hai cục cưng rất khỏe đấy."

Nụ cười cầm tay của anh, an ủi nói.

Thế nhưng anh lại thở dài: "Anh thật hối hận, trước kia ngày ngày mong đợi chúng ta có thể có một đứa bé, nhưng bây giờ đứa bé tới, thấy em chịu khổ sở như vậy anh lại lo lắng lại hoảng sợ, thật là không dễ chịu."

"Không sao, em cố chịu khoảng chừng bốn, năm tháng nữa thôi, nháy mắt là qua." Hoan Nhan dừng lại, tựa vào trong ngực anh: "Hai đứa bé này của chúng ta cũng thật không tầm thường, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, đem mẹ của bọn hắn dày vò quá mức, em chỉ hi vọng khi sinh con được thuận lợi, con trai tính tình có thể trầm ổn, con gái dịu dàng ít nói, như vậy cũng bớt lo...."

"Chuyện này em cứ yên tâm, có anh và em cùng dạy dỗ chúng nó thật tốt, dầu gì con chúng ta cũng là người trong giống rồng mà. Em có thể đi được nữa không? Có muốn anh ôm em lên phòng không?" Thân Tống Hạo nói xong tính xoay người lại ôm cô, nhưng không biết có phải do cúi xuống quá gấp nên khí huyết dồn lên đầu, trước mắt bỗng tối sầm, ôi chao một tiếng thiếu chút nữa thì ngất xỉu luôn....

"Làm sao vậy anh?" Hoan Nhan sợ hết hồn, cuống quít đỡ anh, dưới ánh đèn nhìn gương mặt trắng bệch của anh khiến cô đau lòng.

"Đừng sợ, anh không sao, vừa rồi chắc tại khom lưng quá nhanh...." Anh cố trấn tĩnh, nỗ lực giữ thẳng thân hình, sợ cô lo lắng, lật đật nói để cô yên tâm.

"Cẩn thận một chút." Cô thở nhẹ một hơi, quấn chặt cánh tay của anh: "Dựa vào tay anh như thế này, em có thể đi lên được."

Nói xong liền bước lên cầu thang, cũng may phòng ngủ ở ngay lầu hai, Thân Tống Hạo đỡ cô vào phòng, hai người rửa mặt sạch sẽ xong xuôi thì đi nằm, không đề cập tới nữa.

Buổi sáng khi Hoan Nhan tỉnh giấc, anh vẫn còn ngủ say. Trong ánh nắng mai, Hoan Nhan nghiêng mặt nhìn vẻ mặt ngủ yên tĩnh của anh, chẳng biết tại sao, trong lòng lộp bộp nhảy một phen, cô xoay người ôm lấy anh từ sau lưng, dường như nghe được tiếng tim đập trầm ổn nhịp nhàng bên tai, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Tối hôm qua anh trở mình mãi đến nửa đêm mới ngủ, nửa đêm khi tỉnh ngủ cô còn nghe tiếng anh lăn qua lộn lại, chưa kịp hỏi anh đã nặng nề ngủ. Kể từ khi mang thai, cô thay đổi nhiều càng lúc càng thích ngủ, trong ngày hơn nửa thời gian dường như đều ngủ gà ngủ gật.

Nghĩ tới đây Hoan Nhan tính nhè nhẹ xuống giường đi rửa mặt, để cho anh ngủ thêm một lát.

Cô ngồi dậy, đem chăn mỏng đắp kín cho anh, rồi cẩn thận xuống giường, nghỉ một chút sau đó vào phòng tắm vệ sinh thỏa đáng, vừa ra tới nhìn thấy anh ngồi ở trên giường, đang nhìn quanh tìm cô.

"Ông xã, anh tỉnh rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa...." Cô cười, đi tới gần giường.

Thân Tống Hạo dụi mắt:"Em dậy mà không gọi anh, ai cho em một mình chạy đi rửa mặt, mệt mỏi thì làm sao?" Anh nói xong liền xuống giường xoay người lại tìm dép....

"Cũng chỉ là rửa mặt đánh răng thôi mà, sao lại có thể mệt mỏi...." Hoan Nhan nhìn dáng vẻ nóng nảy của anh, không khỏi buồn cười.

Vừa xỏ chân vào dép đang muốn đứng lên, nháy mắt cơn chóng mặt giống tối qua lại cuốn tới, Thân Tống Hạo theo phản xạ đưa tay vịn vào thành giường: "Nhan Nhan đứng yên đừng nhúc nhích, đừng tới đây...."

Lời còn chưa dứt, cả người Thân Tống Hạo liền nhào về trước, ầm một tiếng đụng vào cái tủ cách đó không xa, ngã rầm trên mặt đất.

Hoan Nhan hoãng hồn ngơ ngác lui về phía sau, qua một lúc định thần lại, mới hét ầm lên nhào qua muốn kéo anh lên, nhưng anh nằm im ở đó không nhúc nhích. Lần đầu tiên, mặc cho cô kêu thế nào, anh cũng không phản ứng.

"Ông xã, anh đừng làm em sợ, anh làm sao vậy? Rốt cuộc anh bị làm sao?" Hoan Nhan sợ đến choáng váng, cô dùng hết sức lay anh, nhưng anh vẫn không để ý tới, nằm bất động nơi đó giống như không còn hơi thở.

"Ông xã, ông xã...." Hoan Nhan hoảng hốt bất lực lớn tiếng kêu, cảm giác lòng bàn tay dính dính ẩm ướt, nàng giơ lên tay lên nhìn, đập vào mắt một màu đỏ tươi....

Hoan Nhan ngã ngồi trên mặt đất, toàn thân phát run, cơ hồ nói không ra lời, cũng trong lúc này, có thể do tiếng thét chói tai mới vừa rồi của cô đã kinh động đến mấy người Duy An. Cửa phòng ngủ bị mấy người phá ra, Duy An xông tới, đi theo phía sau là hai người già ôm hai đứa bé hoảng hốt đứng ở ngoài cửa.

"Chuyện gì vậy chị, đã xảy ra chuyện gì?" Duy An liếc nhìn Hoan Nhan một tay dính đầy máu, cậu sợ đến nổi tim như muốn ngừng đập.

"Duy An, nhanh lên một chút mau cứu anh ấy.... Nhanh, cứu anh ấy...." Toàn thân Hoan Nhan run rẩy, chỉ vào Thân Tống Hạo nằm ở nơi đó, Duy An vừa quay đầu lại, mới nhìn thấy trên trán Thân Tống Tạo máu thịt mơ hồ, lúc này cậu mới biết là chuyện gì xảy ra....

"Mẹ, mau gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu...." Duy An quay đầu lại hướng phía ngoài Hứa phu nhân la lớn, bà gật đầu sau đó cuống quít chạy đi gọi điện thoại.

Lúc này Duy An mới kéo Thân Tống Hạo lên, cõng trên lung mình hướng ngoài phòng ngủ chạy ra: "Chị, chị hãy ở nhà chờ, trong bụng chị còn có hai cục cưng, không thể có chuyện được, tình hình anh rể ra sao em sẽ gọi điện thoại thông báo cho chị biết...."

"Không được, chị muốn đến bệnh viện coi chừng anh ấy, chị muốn đi...." Hoan Nhan khóc bò dậy chạy đuổi theo, Hứa Hướng Cảnh giữ chặt cô lại: "Nhan Nhan, con đuổi theo cũng vô ích, a Hạo nếu tỉnh lại sẽ lo lắng cho con, không bằng con hãy ở nhà, chờ Duy An gọi điện thông báo tình hình cho con được không?"

"Nhan Nhan, dáng vẻ con bây giờ như vậy làm sao chịu nổi? Không chừng tới đó Duy An đã lo cho a Hạo còn phải chăm sóc con... nghe lời ba nói, ngoan ngoãn ở nhà chờ, khi nào sức khỏe con tốt hơn một chút, ba lái xe đưa con đi có được hay không?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-472)