Truyện:Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 304

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 472 chương
Chương 304
Yêu thương không thể trở lại: Cái c●ⓗế●✞!
0.00
(0 votes)


Chương (1-472)

Thân Tống Hạo ngửi được mùi ɱá●u tanh nồng trong mũi mình, cảm giác như bị choáng, thân hình hơi lung lay mấy cái mới đứng vững được. Có chất gì dính dính từ trên trán anh trượt dần xuống con mắt, anh cố gắng nhướng nhướng mấy cái nhưng vẫn không thấy rõ, chỉ cảm thấy trước mắt một màu ⓜá*𝐮 đỏ thẫm.

Cô vậy mà nhẫn tâm ra tay với anh, quả thật cô không còn thương anh nữa rồi!

Anh chợt nhớ tới lần cãi vả lúc mới kết 𝐡ô.n., tay anh bị mảnh vỡ của ly cắt vào, ánh mắt đau thương của cô, động tác băng bó cẩn thận tỉ mỉ. Người bị thương là anh nhưng cô lại rất đau lòng, không muốn thấy anh bị thương dù chỉ là một vết thương nhỏ xíu. Nhưng bây giờ, cô không chút do dự đưa tay đập vào đầu anh khiến cho ⓜ.á.𝖚 chảy đầy mặt, cô không thương, không thương anh nữa rồi. Anh nở nụ cười, mơ hồ nhìn cô qua một màn 𝐦●á●υ này, nhìn khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ lo lắng: "Nhan Nhan, năm năm không thấy em, bản lĩnh không tệ, ra tay vừa chuẩn vừa ác, sau này sẽ không ai dám ức h-ℹ️-ế-𝐩 em nữa."

"Thân Tống Hạo." Cô thì thầm lên tiếng, nhìn khuôn mặt điển trai của anh bị nhuộm một màu m·á·υ tươi, tim cô đau đớn, khóe môi run run co quắp.

"không cần đau lòng, cũng không cần thương hại anh." Anh tiện tay lau lau trên trán, nhưng ɱá●⛎ vẫn chảy xuống không ngừng, che khuất tầm mắt, anh không cảm thấy đau giống như cả người đều vô cảm rồi.

Anh chợt nhếch môi cười một cách không đàng hoàng: "Nhan Nhan, nếu em có thể tự tay 𝐠*1*ế*✞ 🌜-♓ế-т anh, vậy anh sẽ buông tay!"

"Anh điên rồi, điên rồi!" cô lảo đảo bước lui về sau, lặp lại câu nói, anh điên thật rồi sao? cô ra tay làm anh bị thương nặng như vậy, nhưng anh vẫn còn không muốn buông tay.

"Anh sớm đã bị em ép cho muốn điên rồi, Hứa Hoan Nhan, chưa thấy ai tàn nhẫn giống em, chưa thấy qua người phụ nữ nào." Anh âu sầu cười lạnh, rồi không gượng nổi cơn chóng mặt kéo tới, anh lảo đảo dựa vách tường.

"Anh đừng nói nữa, tôi gọi điện kêu bác sĩ tới đây!" cô lắc đầu nước mắt lã chã rơi xuống, không để ý đên chân vẫn còn đau, vội vã muốn đi tới chổ để điện thoại.

"không cần!" Anh dùng sức nắm tay cô kéo vào ⓝⓖ·ự·𝖈 mình, tươi cười, động tác suồng sã vẫn như vậy: "Nếu em không muốn anh 𝐜·𝖍·ế·𝖙, vậy em hãy chăm sóc cho anh đi, còn nếu em muốn anh ⓒ𝒽·ế·✝️, thì xin cho anh được ↪️♓-ế-🌴 trong lòng em."

"Anh đang chảy nhiều 𝖒á.ⓤ." cô nghẹn ngào khóc, rốt cuộc không nhịn được nước mắt chảy đầy khuôn mặt nhỏ nhắn.

"Tạm thời vẫn không 🌜_♓ế_t được." Anh cắn chặt răng, nặn ra ý cười, nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình. Tay anh dính đầy Ⓜ️*á*⛎ nâng cằm cô lên: "Lúc ra tay mạnh như vậy, em không đau lòng sao?"

cô không trả lời, chỉ khóc suốt.

"nói cho anh biết, em có đau lòng hay không?" Anh vẫn nắm chặt khuôn mặt của cô, tay dùng sức hơi mạnh, làm cho cô nhíu mày lại, tiếng khóc cô lớn thêm nhưng vẫn quật cường không lên tiếng.

"nói cho anh biết, năm năm nay không chỉ có mình anh vì nhớ em sống không bằng 𝖈𝐡·ế·✞, em cũng nghĩ tới anh, yêu anh, đúng không?" Anh không buông cô ra, cúi xuống gầm nhẹ bên tai cô.

"Anh đừng ép tôi." Hoan Nhan khóc, giọng nói khàn khàn. cô nhìn mặt anh đầy 〽️●á●u, trong đầu trắng bệch như một tờ giấy: "Thân Tống Hạo, để chảy 𝐦*á*𝖚 hoài không băng bó anh sẽ 𝖈_𝒽_ế_🌴 mất, có phải anh muốn tôi tức 𝒸.ⓗế.🌴, tại sao cho đến bây giờ anh vẫn khi dễ tôi, có phải anh muốn tôi ↪️●𝒽●ế●ⓣ cho anh xem?" cô tức giận đấm vào anh một cái, sau đó nhào vào lòng anh òa khóc lớn.

Nếu anh sớm biết chảy Ⓜ️á·𝐮 có thể đổi được tim của cô, thì anh đã làm như vậy từ lâu rồi.

"Em băng bó cho anh là được rồi." Anh ôm lấy cô thở dài thỏa mãn: "Đáng giá."

"Cái gì đáng giá?" cô vừa nghẹn ngào vừa ngước khuôn mặt đầy nước mắt lên không hiểu nhìn anh.

"Chảy 𝖒á*ц gấp mười lần nữa cũng được, đổi lấy một câu quan tâm của em cũng đáng."

"Mười lần nữa thì anh ↪️_♓ế_𝖙 rồi." cô nhéo anh một cái, tay nắm chặt trước 𝓃𝐠.ự.𝖈 áo sơ mi anh, như nói ra hết nỗi thống khổ trong lòng cô.

"Nếu anh 𝒸_hế_ⓣ thật, em sẽ như thế nào? "Anh ôm lấy khuôn mặt cô, nghiêm trang hỏi.

Hoan Nhan hốt hoảng, cô nhớ lúc Á Hi bệnh nặng cũng đã hỏi qua cô như vậy, còn nói nếu 𝐜*ⓗ*ế*𝐭 thì cô hãy đốt cho anh một ít giấy tiền.

"đang nghĩ gì vậy?" Anh cau mày nói, chặn lại suy nghĩ lung tung của cô.

"Vấn đề này Á Hi cũng đã từng hỏi tôi." cô thở dài, rũ mắt xuống: "tôi thật có lỗi với anh ấy, cả đời này thiếu nợ anh ấy."

"Rồi em trả lời sao?" Anh hơi ghen tỵ, ôm lấy khuôn mặt cô, bàn tay bất giác ⓢ*𝐢ế*🌴 𝐜𝒽*ặ*𝖙 hơn.

"Trước tiên xử lý vết thương đã, có được không?" cô bất đắc dĩ nhìn trán anh bị thương một lỗ to, thế mà vẫn còn ý định ghen tuông. Vừa rửa sạch vết m-á-ⓤ cho anh, nhưng anh vẫn không quên truy hỏi tới cùng cô trả lời Á Hi thế nào."Chớ có lộn xộn, nơi này còn đầy mảnh vỡ thủy tinh nè." cô đè mặt anh lại, tức giận trừng một cái: "Anh muốn để lại vết sẹo phải không, bảo gọi bác sĩ lại không chịu."

"không cần gọi bác sĩ, có em là được rồi." Anh ôm chặt lấy eo cô, thật chặc.

"Ráng chịu một chút, bôi thuốc vào sẽ đau đấy." cô nhẹ tay gắp một miếng bông gòn đã nhúng cồn, sát trùng vết thương.

"thật là đau, ui da, đau ↪️𝒽-ế-t mất thôi." Còn chưa đụng vào vết thương, anh đã oang oang la lên.

Hoan Nhan dở khóc dở cười, cau mày nhìn anh: "đã đụng vào vết thương đâu."

"Nhưng mà vẫn đau."

"Vậy anh muốn như thế nào?"

"Muốn em ♓ô●ռ anh." Anh chớp mắt nhìn cô, ý cười dạt dào.

"Thân Tống Hạo!" Hoan Nhan nặng nề buông cái nhíp trong tay ra, im lặng nhìn lại anh."Sao lại có loại người như anh q-⛎-ấ-𝖓 ⓠ-⛎-ý-✝️, làm phiền người ta hoài nhỉ?" Lời nói vừa dứt, cô nhẹ nhàng hô.𝖓 vào môi anh: "Anh thật là ngu ngốc, Thân Tống Hạo, thật ngốc."

Hai người không dừng lại nụ ♓ô-ռ kia, từ từ lại gần nhau hơn, đầu lưỡi vờn quanh nhau, nhiệt độ trong người nóng dần lên. Bàn tay cô níu tóc anh ghì sát đầu anh lại, áp chặt vào môi anh. cô muốn buông thả chính mình một lần, nếu yêu, nếu hận, thoát không khỏi được vướng mắc, vậy thì cùng nhau hủy diệt cũng là một điều tốt!

Chương (1-472)