Yêu, làm thế nào để chia tay: Chợt là thiên đường, chợt là địa ngục
← Ch.253 | Ch.255 → |
Không biết đi bao lâu rồi, nhưng khi nghĩ đến Noãn Noãn, tinh thần của Hứa Hoan Nhan lập tức phấn chấn hơn, cô vẫy một chiếc xe lại, hoàng hôn dần buông xuống, cô chuẩn bị về nhà.
Chỉ một quãng thời gian, nhưng lại thành ra dài như vậy, trôi qua nhanh như vậy, Hoan Nhan ở trong hẻm bồi hồi thật lâu, cuối cùng cô cũng quyết định đi tới viện, lúc đẩy cửa ra, cô thấy Noãn Noãn đang cùng Á Hi đùa nghịch, tiếng cười thanh thúy động lòng người, cô tựa người ngoài cửa, xuyên thấu qua ánh hoàng hôn, nhìn bọn họ.
Cô thật sự chỉ muốn cứ yên tĩnh như vậy nhìn hai người bọn họ, nhìn anh thật tốt, Noãn Noãn cũng thật tốt, cứ cười mãi như vậy, nhưng cuộc sống này cứ như một dòng nước không ngừng chảy, cũng có lúc yên ắng, nhưng có lúc lại giống như bị nắm trong lòng bàn tay, nó lại không như ý nguyện theo những khe nhỏ của bàn tay dần dần trôi đi, có muốn nắm bắt cũng không được.
Hoan Nhan nhìn cơ hồ ngây dại, cách mà anh ôm Noãn Noãn vô cùng thuần thục, trong đôi mắt anh là sự yêu thương vô tận, hai người bọn họ đang cùng đọc một tập thơ, giống như trước đây, cô đọc một câu, Noãn Noãn đọc một câu, kiên nhẫn và dịu dàng.
"Nhật Chiếu Hương Lô Sinh Tử Yên *, Noãn Noãn, cùng đọc với ba nhé."
"Mặt trời lặn là sẽ bắt đầu nấu cơm sao ba? Nhưng mẹ còn chưa về." Noãn Noãn dính người như một chiếc kẹo kéo bò qua bò lại trên đùi anh, cái miệng nhỏ chu ra nói những câu khiến cho người khác cũng phải cảm thấy vui vẻ.
Á Hi lập tức cười rộ lên, xoa bóp khuôn mặt của tiểu nha đầu: "Nha đầu hư này, đọc câu tiếp theo đi, Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.... ."
"Lò hơi có nước tốt để nấu cơm a, lò hơi có nước tốt để nấu cơm!" Noãn Noãn liền nhớ ra mấy câu này, căn bản không thèm để ý xem Á Hi đang nói cái gì, một mình nhảy qua nhảy lại bắt đầu không ngừng tái diễn......"Thật là một nha đầu quỷ quái." Á Hi thở dài, ôm cô bé đặt xuống đất ngao ngán lắc đầu một cái, không chớp mắt nhìn tiểu nhân nhi, con bé rất giống Hoan Nhan, chỉ là...... Á Hi nghĩ đến người nam nhân kia, ngày đó anh đã gặp mặt anh ta một lần, trong lòng anh cảm thấy thật đau xót, đúng là anh vẫn còn có chút ghen tỵ, tính tình của Noãn Noãn, chắc chắn càng giống ba con bé nhiều hơn đi, ngay cả diện mạo, cũng mơ hồ có thể thấy được một chút tương tự.
Thấy anh trầm mặc, Hoan Nhan cuống quít đi vào trong phòng, thật may là ánh đèn không đủ sáng, dấu vết sưng đỏ trên mặt cô cũng không quá rõ ràng, cô đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy anh: "Á Hi."
Người trong ngực khẽ run một chút, an tĩnh nằm ở trước ngực của cô, không khí trầm mặc, ngay cả Noãn Noãn cũng đang trừng to mắt nhìn, giống như bị lây.
"Sao trên người em lại ướt như vậy?" Một lát sau, anh chợt đẩy ra cô, thanh âm cũng đã khàn khàn.
"Tuyết rơi." Hoan Nhan nhẹ nhàng lẩm bẩm một tiếng, lại vẫn cố chấp đưa tay ôm lấy anh một lần nữa: "Á Hi, Á Hi......"
"Em làm sao vậy?" Anh lại một lần nữa đẩy cô ra, giữ một khoảng cách nhất định với cô rồi làm ra bộ mặt xa cách: "Đúng rồi, đồ đạc của em anh đã sắp xếp xong rồi, ngày mai hai mẹ con chuyển về nhà cũ đi, chỗ này của anh nhỏ quá, không tiện chút nào."
Ánh mắt Hoan Nhan chậm rãi cụp xuống, nhìn đến tay anh đang nắm chặt lại thành một quả đấm, bàn tay sạch sẽ, cô chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, không khỏi lại lên trước một bước, từ sau lưng anh nhẹ nhàng vòng tay ra ôm chặt lấy hông của anh: "Á Hi, anh định lừa gạt em bao lâu?"
Á Hi chấn động, sắc mặt chợt thay đổi thành trắng bệch, anh ngẩn người tại chỗ, ánh đèn cũng bị nhuộm màu hoàng hôn, sắc mặt của anh cũng không tốt lắm, mà trong ngực là một sự phiền muộn khó chịu, lại muốn ho khan......"Em, em đã biết rồi à?" Thanh âm anh càng khàn khàn, cơ hồ bao phủ ở trong cổ họng không thoát ra được.
Cô cũng cảm thấy sự khẩn trương của anh, Hoan Nhan cũng ôm lấy anh chặt hơn, cô cảm thấy trái tim của mình giống như bị một cái dao cùn từng phát từng phát vào, sự đau đớn gần như là chết lặng.
"Nếu có thời gian, thì anh hãy về thăm mẹ anh có được không?"
"Em, làm sao em biết...... Tại sao em biết cái này?" Anh chợt xoay người, cầm tay của cô, có chút giật mình, nhưng càng nhiều hơn là âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Nếu không thì còn là cái gì nữa? Anh còn dấu diếm em cái gì nữa sao?" Hoan Nhan bĩu môi, lại đem mặt dính vào trước ngực anh: "Anh lừa gạt em bao lâu nay thật là khổ sở, ngu ngốc, đó là ba mẹ của anh, tội gì anh phải làm cho bọn họ tổn thương như vậy?"
"Bởi vì bọn họ đã từng muốn......" Á Hi bật thốt lên, rồi lại ngừng, bất kể như thế nào, anh vẫn không đành lòng nói xấu về ba mẹ mình dù chỉ một câu không tốt.
"Bọn họ đã từng muốn đuổi em đi đúng không?"
Á Hi có chút trầm mặc, nhưng cũng thành thực gật đầu, Hoan Nhan cười một tiếng: "Nhưng tất cả những gì bọn họ làm đều là vì anh, ẩn nhẫn bốn năm, ẩn nhẫn chịu đựng con trai mình vứt bỏ tất cả để sống chung với một người phụ nữ đã ly hôn còn có một đứa con, điều đó cho thấy rằng bọn họ rất thương anh, Á Hi, không phải sao?"
Á Hi chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót, anh theo bản năng ôm lấy cô, dán sát mặt ở cổ của cô: "Nhan Nhan, Nhan Nhan......"
"Trở về thăm mẹ anh đi có được không? Bọn họ lớn tuổi rồi, lại rất nhớ anh, muốn anh dành nhiều thời gian ở cùng bọn họ."
Giọng nói của Á Hi có chút nghẹn ngào, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu: "Nhan Nhan, thân thể của mẹ anh thực sự không tốt, anh đã từng nghĩ sẽ trở về với bà, nhưng bọn họ lại không chấp nhận em.... ."
"Nếu như em cũng sẽ đối xử với anh thật tốt, cũng sẽ đối tốt với bọn họ, nói vậy có khi bọn họ sẽ tiếp nhận em thì sao, hơn nữa nếu như...... Nếu như, nếu chúng ta có con, bác trai bác gái có tiểu tôn tử, nhất định bọn họ sẽ vô cùng vui vẻ đi."
Á Hi đột nhiên sửng sốt, anh nhìn thẳng vào mắt Hoan Nhan, ở trong đó có thấp thỏm, có tìm kiếm, có chờ đợi, nhưng không thấy sự mất mát và ý định cự tuyệt mà anh vẫn sợ phải nhìn thấy.
Có con, một đứa bé thuộc về anh và cô sao? Nhưng đáy lòng Á Hi lại là một mảnh lạnh như băng, bắt anh dùng hôn nhân và đứa trẻ đem cô trói buộc ở bên người, coi như cô nguyện ý, anh cũng không thể làm như thế được.
"Hoan Nhan, hay là thôi đi, bọn họ sẽ không tiếp nhận em, thì ngay cả chúng ta có con, bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận đứa bé, tội gì phải khiến cho một đứa bé vô tội, đi theo chúng ta chịu tội."
Nói xong những lời cuối cùng, thanh âm của anh lập tức thấp xuống, anh đã từng nghĩ như vậy, nghĩ có thể cùng cô chung một mái nhà, nhưng là, chỉ là đã từng, chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở đã từng, không thể tiếp tục tiến lên phía trước một bước rồi.
"Á Hi......" Sự thay đổi thất thường của anh, cũng không thể làm cho Hoan Nhan cảm thấy khó chịu mà lùi bước, ngược lại, thái độ của cô lại khác thường, hết sức đuổi theo bắt cánh tay anh làm nũng: "Noãn Noãn có đáng yêu không?"
"Dĩ nhiên con bé rất đáng yêu."
"Vậy anh cũng không muốn có một đứa trẻ đáng yêu nữa sao?"
"Anh có thể có một cuộc sống mới."
"Anh xác định rõ rồi chứ, ngoại trừ em ra, anh có thể tiếp nhận tấm lòng của người khác, thì ngay bây giờ em sẽ tránh ra."
Hoan Nhan lập tức buông tay ra, cô tựa hồ cảm thấy có chút thất bại, rồi lại có một chút cảm giác không nói nên lời mất mát và đau lòng.
*Thơ Lý Bạch
Vọng Lư sơn bộc bố
日照香爐生紫煙,
遙看瀑布掛前川。
飛流直下三千尺,
疑是銀河落九天。
Xem dòng thác ở núi Lư (Người dịch: Tương Như)
Nhật chiếu hương lô sinh tử yên,
Dao khan bộc bố quải tiền xuyên.
Phi lưu trực há tam thiên xích,
Nghi thị Ngân Hà lạc cửu thiên.
← Ch. 253 | Ch. 255 → |