Quỷ kế Tô Lai
← Ch.224 | Ch.226 → |
"Tô tiểu thư, đây là kiểu Thu Đông mới nhất năm nay của Cartier, dùng sắc màu ấm pha màu hông bảo thạch, rất hợp với màu da của cô, cô xem thử có thích không?"
Kể từ khi trở lại với Thân Tống Hạo, cô vung tay hào phóng, thường xuyên lui tới những hàng hiệu quốc tế có tiếng, buổi sáng vừa nhận được điện thoại của người bán hàng, nhịn không được liền đi ra ngoài. Quả là bộ trang sức so với bộ bị Văn Tĩnh phá hủy, chạm khắc ưu nhã vẫn xinh đẹp hơn nhiều! Cô vừa nhìn thấy liền yêu thích không buông tay, bởi vì thói quen luôn vung tay hào phóng, vứt bỏ lời nói Thân Tống Hạo ra sau ót, chỉ cao ngạo hỏi: "Quả thật không tệ, bao nhiêu tiền?"
"Tô tiểu thư, cô là khách quý của cửa hiệu chúng tôi, quản lý cố ý dặn dò chúng tôi, chỉ tính cho cô 95% giá tiền..."
"Tôi không cần giảm giá, cô mau báo giá đi." Tô Lai cầm trong tay trang sức kim cương màu hồng, vuốt ve, cắt lời cô bán hàng.
"Vậy được, Tô tiểu thư, tổng cộng là tám trăm tám mươi tám vạn tám ngàn tám trăm tám mươi."
Tô Lai nghe báo giá lại, chỉ khẽ mỉm cười, lấy ra một cái thẻ đưa tới: "Gói lại cho tôi!"
Cô bán hàng an cần nhận thẻ mang đi, nhưng chỉ chốc lát đã quay trở lại, lễ phép nói: "Thật ngại, Tô tiểu thư, thẻ của cô bị hạn chế tiền, chỉ có thể xuất ra một trăm vạn, xin cô đổi lại thẻ khác."
Tô Lai hơi ngẩn người, theo thói quen mở miệng: "Làm sao có thể?" Lời vừa ra khỏi miệng, cô lập tức nhớ tời lời nói Thân Tống Hạo mấy ngày trước, không khỏi lúng túng, nhưng chỉ khoảnh khắc, cô kiêu ngạo nhận lại thẻ, diendanlequydon đem món đồ trang sức bỏ lại vào hộp đẩy tới trước mặt người bán hàng: "Vừa rồi tôi nhìn lại, thấy viên kim cương này quá nhỏ, tôi không hài lòng, thật ngại."
Sống lưng thẳng tắp, cô cao ngạo xoay người đi ra ngoài, trên trán không kìm được đổ mồ hôi lạnh. Đều do anh ta, thế nhưng làm cho mình mất hết thể diện!
Một trăm vạn trở lên phải hỏi ý anh, hiện tại cửa hiệu nổi tiếng trang sức nào đụng vào không khỏi có giá mấy trăm vạn? Tô Lai trong lòng càng nghĩ càng giận, dứt khoát bắt xe đi thẳng tới công ty Thân thị.
*** "Thiếu gia, tra ra được, thiếu phu nhân, Hứa tiểu thư bây giờ đang ở gần chợ."
"C thành?" Thân Tống Hạo kinh ngạc, hai thành phố cách nhau rất gần, anh cho là cô sẽ đi rất xa, Di●ễn đàn L●ê Quý Đ●ôn. nhưng không ngờ cô lại ở thành phố kế bên gần trong gang tấc.
Ngươi có tận mắt nhìn thấy qua cô ta không?"
"Sợ Hứa tiểu thư phát hiện, nên tôi chỉ đi theo xa xa tới chổ cô ấy ở."
"Nói cho tôi biết địa chỉ..."
Giọng nói anh nồng nàn giống như ngày mùa thu gió mát, từ khe cửa khép hờ giọng nói loáng thoáng vang ra, Tô Lai đứng ngoài cửa, chỉ cảm thấy cả thân thể tựa như bị đông cứng lại, anh thế nhưng, lại đang tìm Hứa Hoan Nhan.
So với nổi thất vọng khi không mua được đồ trang sức kia, cảm giác thất bại giờ phút này, quả thật bức cô muốn điên rồi.
Người phụ nữ kia đến tột cùng là có ma lực hấp dẫn gì, làm cho anh có thể bận tâm đến thế? Không phải anh đã nói không thương cô ta, trong lòng không hề có cô ta sao?
๖ۣۜDiendanlequydonTại sao sau khi ly hôn lại trăm phương ngàn kế đi tìm cô ta?
"Thiếu gia.... Phu nhân vừa mới phái người đem những món đồ trang sức kia tới, bây giờ xử lý như thế nào?"
Thân Tống Hạo rủ mắt nhìn cái rương cổ xưa màu vàng đựng đồ trang sức trước mặt, cảm thấy chua xót, anh tự tay xoa nhẹ lên, đầu ngón tay hàm chứa dịu dàng, giống như đang vuốt ve khuôn mặt cô: "Cũng bởi vì mấy thứ đồ này, mình đã trách lầm cô ấy, để cho cô ấy bỏ đi, cũng không biết cô ấy chịu bao nhiêu khổ cực..."
"Thiếu gia, thiếu phu nhân đang ở chổ Thành trung thôn, hoàn cảnh rất tệ nhưng tiền thuê phòng lại đắt nhất...."
"Đừng nói nữa..." Giọng nói Thân Tống Hạo khàn khàn, anh khoát khoát tay, đáy mắt tựa hồ có chút đau đớn: "Ngươi trước đi ra ngoài, tôi xử lý gấp vài công việc trong tay, rồi đi C thành."
Tô Lai lập tức xoay người, chân bước nhẹ cực nhanh tiến vào thang máy, đầu óc cô ta xoay chuyển thật nhanh, mấu chốt là phải đến nơi đó, cô cần phải làm gì đó để ngăn trở Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan, nếu là quả thật.... Cô không dám nghĩ, chỉ cảm thấy đầu óc rối tung lên, thật không dễ gì có được cuộc sống an nhàn sung sướng, bảo mình chắp tay dâng cho người khác, cô không làm được.
Ra khỏi thang máy, Tô Lai liền đi ra ngoài đường kêu một chiếc xe, cho đến khi xe chạy được một quãng khá xa, tim cô vẫn còn đập cuồng loạn, cố gắng bấm chặt lòng bàn tay, trấn tỉnh mình, tận đáy lòng Tô Lai nói với mình, tuyệt đối không được rối lên, nhất định phải tìm ra kế sách gì đó....."Tài xế, hôm nay tôi bao xe anh, đi C thành." Diễn đàn Lê Quý Đôn. Tô Lai ánh mắt sáng lên, lấy từ trong túi ra một xấp tiền đưa cho tài xế, khóe môi cô bất giác cong lên thành nụ cười, nhưng tận sâu trong đáy mắt vẫn có chút lo lắng, Hứa Hoan Nhan, cô đừng có trách tôi, cô tuổi còn trẻ, tương lai rộng mở, mà tôi thì không thể kéo dài hơn nữa, cũng không thể thua, tôi chỉ muốn có một cuộc sống an ổn, đành phải hy sinh cô....
****************** "Hoan Hoan, Hoan Hoan, tôi xem cô không được khỏe lắm, sắc mặt không tốt, buổi chiều cô đừng làm nữa, để tôi thay cho cô." Giờ nghỉ trưa trong siêu thị, một đồng nghiệp quan hệ ngày thường khá tốt rất nhiệt tình gọi Hứa Hoan Nhan lại, bởi vì cô hay giúp đỡ mọi người, lại chịu khó cần cù, tất cả mọi người đều yêu mến cô, chăm sóc cô nhiều hơn.
Hứa Hoan Nhan suy nghĩ một chút, quả thật hôm nay cô mệt chịu không nổi, vì thế không từ chối, cám ơn đồng nghiệp kia rồi rời khỏi siêu thị, đón xe buýt chuẩn bị về phòng trọ.
Lúc xuống xe, Hoan Nhan cảm giác chân mình sưng phù, bệnh phù này không thấy tốt hơn tí nào, bắp chân cô sưng to giống như một cái bánh bao vậy, Tằng Á Hi mấy lần đề nghị cô nghĩ việc, nhưng cô không chịu, mặc dù cô biết là ý tốt của hắn, nhưng Hứa Hoan Nhan không muốn mắc nợ hắn nhiều hơn nữa.
Hiện tại hắn một lòng với cô, là cô đã không thể trả nổi rồi.
Tô Lai xuống xe, áo khoác lửng màu vàng nhạt, mắt kính màu trà, giày cao gót hơn mười phân bước đi, khoan thai xinh đẹp, cô đứng ở đầu ngõ khắp nơi rác vương vãi, đứng xa xa nhìn thấy người phụ nữ đến gần, túi vải màu đen cùng màu với áo khoác dài, quần thể thao dài rộng, tóc có chút hơi rối, mang đôi giày dây cột màu đen, gương mặt chỉ lớn cỡ bàn tay, vừa trắng lại vừa gầy, Tô Lai khẽ giương cằm, xinh đẹp hướng về phía người kia đang cúi đầu chậm rãi đi tới....
← Ch. 224 | Ch. 226 → |