Hôn Nhân Của Hai Người
← Ch.165 | Ch.167 → |
Giọng nói ngọt ngào của Mễ Dương vang lên, Hoan Nhan lại cảm thấy chói tai, tay cầm bánh mì ngừng lại giữa chừng, sau rồi thu tay lại.
"À, anh cảm thấy no rồi, Nhan Nhan em ăn đi." Anh gắp một chiếc bánh mì đặt vào khay của Hoan Nhan, sau đó nhìn cô cưng chiều cười: "Nhan Nhan, cho em."
"Anh rể, anh rất chán ghét em sao?" Mễ Dương thoáng giật mình, sau đó nhẹ buông đũa xuống, con ngươi đã đậm sương mù, uất ức cắn môi dưới, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống: "Anh rể em ở đây làm phiền hai người, vậy chi bằng để em rời đi...."
Cô đứng dậy rời bàn ăn, đi vài bước lại dừng lại: "Chị, lời nói em xấu nhưng trong lòng em cũng không nghĩ như vậy, mẹ giao em cho chị, em biết chị miễn cưỡng, không sao, em có thể dọn ra ngoài...."
"Mễ Dương." Hoan Nhan vừa nghĩ tới Hoàng Thư Quyên đã qua đời, ngẫm lại ở trên đời này trừ cô Mễ Dương không còn ai có thể dựa vào, cô liền mềm lòng, "Mễ Dương, chị không chê em phiền, em nghĩ nhiều quá, nhanh ngồi xuống dùng cơm đi."
"Nhưng em gắp bánh bao cho anh rể, anh rể cũng chê...." Mễ Dương xoay người, khóc lóc.
"A Hạo...." Hoan Nhan cảm thấy bất đắc dĩ, cô từ trước tới giờ tâm tính lạnh nhạt, không muốn vì một cái bánh mì mà phải tranh cãi.
"Mễ Dương, em đúng là trẻ con, anh ăn là được phải không." Anh gần như đã nhìn rõ lòng của Mễ Dương, nhưng cũng không muốn phơi bày, anh thật sự tò mò, cô gái này rốt cuộc muốn làm gì người chị thiện lương tốt bụng của mình.
Nhìn thấy anh phết mứt hoa quả lên, ưu nhã ăn một miếng bánh mì mình đưa, Mễ Dương cảm thấy đắc ý, lúc này mới quay người trở lại bàn ăn.
Hoan Nhan trong khoảng thời gian ngắn, không có khẩu vị.
"Anh rể, em lấy cho anh sữa....", "Anh rể, cái này cho anh ăn..."
Hứa Mễ Dương giống như hoa Hồ điệp, vui vẻ mỉm cười, đặt cốc sữa lấy đồ cho Thân Tống Hạo, Hoan Nhan đặt cốc sữa xuống: "Chị đi làm."
"Chị hẹn gặp lại." Hứa Mễ Dương cũng không ngẩng đầu lên, Hoan Nhan vừa đứng dậy, Mễ Dương đã dời ghế của mình ngồi sát bên cạnh Thân Tống Hạo.
"Anh ăn đủ rồi, Mễ Dương em từ từ ăn." Thân Tống Hạo cũng đặt cốc sữa xuống, đứng dậy, đuổi theo Hoan Nhan: "Nhan Nhan, anh đưa em đi."
"Anh không phải là muốn đến công ty sao?" Hoan Nhan cầm túi xách nói.
"Không đi, tuần này anh phụ trách làm tài xế chuyên dụng cho em." Anh xấu xa cười cầm túi xách cho cô: "Đi thôi, lão bà."
"Chị, anh rể, em cũng có việc phải ra ngoài!" Mễ Dương trong lòng như lửa đốt, đứng dậy đuổit heo, chen vào giữa hai người, khoác tay cả hai.
Thân Tống Hạo cười lạnh một tiếng, ngay sau đó rút tay ra, lành lạnh mở miệng: "Mễ Dương, em đã bao nhiêu tuổi rồi hả?"
"Nửa năm nữa là tròn mười tám tuổi, sao ạ?"
"A, nói như vậy cũng là một người trưởng thành!" Thân Tống Hạo cười lạnh, liếc xéo Mễ Dương: "Em thấy người đàn ông nào cũng tùy tiện kéo tay người ta như vậy sao?"
"Anh là anh rể em a!" Mễ Dương cố làm ra vẻ không hiểu, nở nụ cười ngây ngô.
"Đúng, anh là chồng chị em, không phải chồng em, cho nên người có thể khoác tay anh chỉ có vợ của anh, cũng chính là chị của em." Anh vừa dứt lời, xoay người đi ra phía HoanNhan, đưa tay vòng qua eo cô kéo vào ngực, giọng điệu dịu dàng: "Lão bà, đi thôi."
Sắc mặt Mễ Dương xanh mét, ánh mắt lóe lên, chỉ cảm thấy nụ cười hạnh phúc của Hoan Nhan thật chói mắt, cô căm hận, nắm chặt lòng bàn tay, mặt dày quàng tay Hoan Nhan, cười hì hì: "Chị, chị và anh rể cũng quá ngọt ngào đi!"
Hoan Nhan mỉm cười, lấy tay ra, nhàn nhạt mở miệng: "Mễ Dương, chị đi trước sắp trễ rồi."
Cô trực tiếp đi tới chỗ ngồi gần tài xế mở ra, mỉm cười nhìn Thân Tống Hạo: "A Hạo, chúng ta phải nhanh lên một chút, sắp trễ giờ của em."
"Được, lão bà!" Thân Tống Hạo cũng cười dịu dàng, hai người vô cùng ăn ý, coi Mễ Dương như là không khí.
Đợi đến lúc Mễ Dương muốn lên xe, Thân Tống Hạo chợt mở miệng: "Mễ Dương, em đi đâu anh bảo tài xế đưa em, anh hôm nay đặc biệt muốn đưa chị em đi."
Mễ Dương còn chưa kịp thu tay, xe đã phóng đi... Mễ Dương lảo đảo một cái, suýt chút nữa bị ngã xuống đất, nháy mắt cảm thấy xấu hổ, cô uất hận nhìn bóng xe dần dần biến mất, cắn chặt môi không cam òng: "Hứa Hoan Nhan, tôi xem chị đắc ý được bao lâu!"
****
Rất nhanh tới giờ tan việc, Hoan Nhan nhận được điện thoại của Quý Duy An, nói buổi tối hẹn cô ở quán rượu, cô muốn từ chối, nhưng lại bị cậu làm nũng uy hiếp, khong làm gì khác đành phải đồng ý, nghĩ đi nghĩ lại cũng lâu không gặp Ka Ka, vì vậy cô nói sẽ rủ hai người bạn cùng đi, Quý Duy An cũng không dị nghị.
Vừa ngắt điện thoại, Thân Tống Hạo cũng gọi tới, cô nhìn số điện thoại của anh trên màn hình điện thoại, khóe môi khẽ cong, bắt máy, giọng nói của anh quả nhiên mang theo tức giận: "Em nói chuyện điện thoại với ai mà lâu vậy!"
"Là Duy An." Cô nhẹ nhàng mở miệng, một bên kẹp điện thoại vào tai, một bên dọn bàn làm việc.
"Là tên tiểu tử thối kia!" Anh tức giận.
"Này, anh đừng nói lung tung, Duy An là em trai em!" Nói ra hai chữ em trai, trong lòng cảm thấy thật ấm áp, cho dù là ai cũng không thể không thích một cậu em trai tốt bụng đẹp trai ngọt ngào một tiếng chị đúng không!
"Em lại bảo vệ cậu ta...." Anh hình như có chút ghen, Hoan Nhan mỉm cười, dịu dàng mở miệng: "Đúng rồi, Duy An hẹn em buổi tối ăn cơm, em đã lâu không cùng mấy người Văn Tĩnh tụ họp, nên muốn đi, A Hạo, tối nay em không ăn cơm nhà..."
"Anh chờ em dưới lầu rồi." Anh thấp giọng nói, tất nhiên là đang tức giận.
← Ch. 165 | Ch. 167 → |