Thật Ra Hận Anh Nên Không Muốn Gặp
← Ch.092 | Ch.094 → |
"A.... Giết tôi đi...Các người giết tôi đi..." Cô thống khổ co rút đứng lên, giống con thú thảm thiết gào to
Bình rượu kia bể ra, đâm xuyên vào da thịt nhạy cảm, máu tươi càng mảnh liệt trào ra, nhưng Ka Ka chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn, xoay người đi tới: "A Chí, anh lái xe ném cô ta bên ngoài cửa bệnh viện đi."
A Chí khóe mắt giật giật mấy cái, nhưng vẫn gật đầu, yên lặng lên xe, khởi động máy, quay đầu xe lại.
Văn Tĩnh tay chân lạnh như băng, bị lôi kéo lên xe, toàn thân Lâm Thiến đầy máu, không chổ nào không co quắp đau đớn, cô ấy không hôn mê, chỉ là trợn to đôi mắt an tỉnh nhìn lên trần xe.
Văn Tĩnh chợt cảm thấy sợ hãi, cô không dám đối mặt với ánh mắt như thế của Lâm Thiến, sâu thẳm mịt mù giống như đáy giếng, mang theo hận ý cùng tuyệt vọng!
"Đừng sợ, Tĩnh nhi, không sao." Ka Ka vỗ vỗ lưng, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"Lâm tiểu thư, mọi việc xảy ra tối nay đều do Ka Ka tôi làm chủ, không liên quan đến văn Tĩnh cũng như không liên quan gì đến A Chí."
Ka Ka quay mặt sang liếc nhìn người phụ nữ đang ngồi co rút, cô chưa từng thấy qua phụ nữ nào bộ dáng lanh lợi sắc bén rồi nay lại trống rỗng, ánh mắt sâu thẳm tuyệt vọng, bị cô ta nhìn chằm chằm như vậy, ngay cả người không sợ trời không sợ đất như Ka Ka cũng thấy ớn lạnh sau lưng.
"Chúng ta chờ xem đi." Lâm Thiến âm trầm nói một câu, quay mặt sang chổ khác an tĩnh như chổ không người, ngay cả đau đớn khó chịu như vậy cô cũng không thốt ra lời nào.
Bốn người còn lại không ai nói lời nào, trong buồng xe yên ắng dễ sợ, cũng may xe cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại phía ngoài cổng bệnh viện, A Chí xuống xe ngoắc tay kêu mấy anh em đem Lâm Thiến ra, trong xe mùi máu tươi gay mũi dần biến mất, Văn Tĩnh giờ mới thấy dễ chịu hơn một chút.
"Tĩnh, ngày mai mình sẽ đem xe đi rửa cho bạn." Ka Ka nhẹ nhàng mở miệng, tuy vậy tinh thần cô có chút hốt hoảng.
"Nói gì vậy?" Văn Tĩnh trừng cô một cái, rồi cầm tay cô an ủi: "Ka Ka, mình sẽ nói chuyện này với Kỳ Chấn, tóm lại, anh ấy sẽ nghĩ cách giải quyết dùm chúng ta."
"Chỉ mong là vậy." Ka Ka nhẹ nhàng gật đầu một cái, mở cửa xe đi ra: "Tĩnh, A Chí sẽ đưa mình về, cậu lái xe về cẩn thận."
"Ừ." Văn Tĩnh gật đầu bước ra, ngồi vào chổ tài xế, cắm chìa khóa vào ổ, xoay một cái khởi động máy xe, cô chậm rãi lái xe đi, quay đầu nhìn lại thấy hình dáng nhỏ bé của Ka Ka Ka ngồi chồm hỗm xuống, cô biết, Ka Ka rất sợ, nhất định đang khóc..., nhưng cô cũng không quay đầu lại, đạp mạnh chân ga, cô một phút cũng không muốn ở lại đó, Ka Ka nhất định điên rồi, biết cô nhiều năm, không hình dung cô lại ác độc như vậy, trong lòng Văn Tĩnh đột nhiên sợ hãi, nói không ra là sợ cái gì, cô chỉ muốn trông thấy Kỳ Chấn, muốn lập tức nhào vào ngực anh, tìm chút xíu an toàn ấm áp dựa vào.... *************
Hứa Hoan Nhan xuất viện vào một ngày đẹp trời, bầu trời xa xa không một gợn mây, xanh giống như là bảo thạch.
Cô nhạy cảm thấy Văn Tĩnh và Ka Ka có gì khác thường, nhưng các cô không nói, thì cô cũng không hỏi tới. Lâm Thiến không nói ra chuyện của cô nữa, nghe Văn Tĩnh nói cô mới biết, Lâm Thiến bị đánh hai bạt tai sợ hãi liền đem điện thoại di động giao ra, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa.
Nhưng Hứa Hoan Nhan luôn cảm thấy chuyện này chưa có kết thúc, chẳng qua mới vừa bắt đầu thôi.
Cô cùng bạn học cả lớp chụp ảnh tốt nghiệp sau đó rời đi, cả buổi lể tốt nghiệp cũng không tham dự, sức khỏe cô không tốt với lại cũng không có tâm tình để tham gia.
Số điện thoại của Thân Tống Hạo cô chưa từng gọi mà cô cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa, cô đã tốt nghiệp, lấy được bằng vi tính chuyên nghành, cô không bao giờ cần phải dựa dẫm người khác. Ngay lập tức cô có thể nộp đơn tìm việc làm, sau đó đem ba từ chổ bệnh viện mà Thân Tống Hạo sắp xếp đi qua bệnh viện khác, cùng người đàn ông kia đoạn tuyệt hết thảy tất cả quá khứ không còn liên hệ gì nữa.
Dọn dẹp vài thứ trong ký túc xá, cũng không nhiều, chỉ khoảng nửa cái rương, Văn TĨnh để cho Kỳ Chấn tìm cho cô một phòng trọ nhỏ, không cần lo tiền nhà cô tạm thời có thể yên tâm tìm việc làm.
Thời điểm trở lại nhà trọ, Văn Tĩnh đang ở đấy, lật đật giành lấy của cô, bất quá sau khi lên hai tầng lầu, cả người toát hết mồ hôi, hai chân nhẹ hẩng tựa như bông gòn..."Nhanh lại đây ngồi nghỉ ngơi đi, cậu căn bản không thể xuống giường, mới nghỉ ngơi có mấy ngày mà?" Văn Tĩnh vửa quở trách cô vừa đưa nước cho cô.
"Hoan Nhan, mình nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể để cho tên khốn kiếp Thân Tống Hạo được lợi, tại sao cậu vì hắn mà chịu nhiều khổ đau như vậy?"
Văn Tĩnh nhìn cô uống xong nước đau lòng nói.
"Tĩnh, mình không muốn dây dưa gì với anh ta nữa." Hứa Hoan Nhan lắc đầu, Văn Tĩnh ánh mắt thoáng thay đổi khác thường, chần chờ chốc lát, nhưng rồi cô vẫn mở miệng hỏi: Nhan nhi, mấy ngày nay cậu có xem tin tức không?"
"Thế nào?" Hứa Hoan Nhan mệt mỏi, phờ phạc cả người hỏi.
"Nghe nói, là Thân Tống Hạo để ột phụ nữ trước đó mình bao nuôi đi quan hệ xã giao, thúc đẩy nhanh công việc hợp tác..." Văn Tĩnh trong mắt ánh lên tia tức giận
, thì ra nhân phẩm tên đàn ông này lại tệ như vậy!
Hứa Hoan nhan tay cầm ly nước khẽ run, thật nhanh rũ mi mắt xuống: "Không có khả năng đó, anh ta không phải loại người như vậy."
Anh ta là người đàn ông kiêu ngạo coi trời bằng vung, lẻ nào làm như vậy sao?
"Đến lúc nào rồi, bây giờ cậu còn nói tốt cho anh ta?" Văn Tĩnh tức giận, nổi trận lôi đình, tay chống eo hét lên."Tóm lại nếu có cơ hội gặp mặt ông cụ Thân gia, lúc đó mình sẽ đòi lại công bằng cho cậu."
"Quên đi, Văn Tĩnh." Hứa Hoan Nhan một chút cũng không muốn có chuyện thị phi nào nữa, bây giờ cô chỉ muốn an an ổn ổn sống cuộc sống của mình mà thôi.
"Tại sao quên chứ?" Văn Tĩnh cáu giận trừng mắt nhìn cô: "Tóm lại, nếu anh ta xuất hiện, mình nhất định cắt đứt chân anh ta! Chuyện này mình đã định can dự vào, cậu không thể vô duyên vô cớ mất đi đứa bé mà không có được một chút xíu bồi thường nào sao!"
← Ch. 092 | Ch. 094 → |