Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc - Chương 055

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc
Trọn bộ 472 chương
Chương 055
Yêu thích hương thơm của cô
0.00
(0 votes)


Chương (1-472)

Siêu sale Shopee


Anh tốt bụng nhắc nhở, khiến bước chân Hứa Hoan Nhan khựng lại, chỉ cảm thấy ngực bị nghẹn lại, thiếu chút nữa không thở nổi.

"Thân Tống Hạo, anh vô sỉ!" cô tức điên rống to, phẫn uất xoay người lại nhìn cách đó không xa là một người đàn ông dáng vẻ phách lối đứng ở đó.

"Đúng, tôi vô sỉ, tôi khốn kiếp, tôi chính là như vậy đó, cô làm gì được tôi?" Anh chậm rải bước tới, mặt cười tà tứ, tóc đen phủ xuống một chút trên mí mắt làm cho người khác không thể đoán được tâm tư của anh ta, nụ cười trên khóe môi vĩnh viển không keo kiệt.

"Còn cô thì sao?" Anh nâng cằm cô lên, bức bách cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía mình, đáy mắt ánh lên tia khinh thường thật khiến cô thương tâm.

"Nhìn bộ dạng này, coi như là làm tình nhân cho phú hào, cũng không đủ tư cách, huống chi là nửa năm đòi năm trăm vạn?" Anh cười âm u hơn, ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua da thịt sáng bóng của cô "Kiếm lợi lớn đúng không?"

"Cút..." Hứa Hoan Nhan tức giận, ngực phập phồng kịch liệt, nhưng chỉ hung hăng mắng một tiếng cũng không còn sức để mắng tiếp nữa.

"Huống chi Hứa tiểu thư thanh cao như vậy nhưng lại làm sai rồi, tôi là chủ nợ cô, thế nhưng cô đơn phương làm trái hiệp nghị, như vậy xin hỏi Hứa tiểu thư, tôi cũng cần nhân từ đối với cô sao? Vậy những gì ghi trong hiệp nghị cũng đều là đồ bỏ không tính sao?"

Ngón tay anh ta chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, ở ngay xương quai xanh cô từ từ vuốt ve...ngón tay mang theo vết chai sần lướt qua da thịt cô lập tức đưa đến khoái cảm khác thường, trên cổ giống như có luồng điện đánh trúng vào, ngưa ngứa khó chịu..."Tốt..." Hứa Hoan Nhan vô lực mở miệng, anh nói không sai, cô chỉ là một thiếu nữ bình thường, nếu không phải anh nguyện ý ký hiệp nghị với cô, thì cho dù cô có bán mình một trăm lần đi nữa cũng không đổi được năm trăm vạn.

"Thân tiên sinh anh yên tâm, bắt đầu từ giờ phút này, tôi tuyệt sẽ không nuốt nửa lời, còn năm tháng nữa, tôi nhất định sẽ tuân thủ hiệp nghị làm tình nhân theo đúng yêu cầu của anh."

Cô thành khẩn nói, tròng mắt đen nhánh như bảo thạch nhìn anh không chớp mắt.

"Cô gái ngoan." Anh nhàn nhạt câu môi nói, ngón tay vừa đúng lúc bung nút áo sơ mi của cô, thật ra thì rất thành thạo, tay anh phủ lên bộ ngực non nớt của Hứa Hoan Nhan. Nhắm mắt lại chấp nhận, cô thì thầm: "Mời mau chút."

"Mau chút? Ý cô là năng lực của tôi không đủ phục vụ cô sao?" Âm thanh anh dễ nghe, ở bên tai cô mập mờ dấy lên.

Áo ngực kiểu dáng lỗi thời, ít nhất cũng thịnh hành từ mười mấy năm về trước, đã từng nhìn qua đủ loại kiểu dáng áo ngực, hoặc là thục nữ, ưu nhã, hoặc là hấp dẫn, khêu gợi. Lần nữa nhìn lại cái áo lỗi thời này ôm kín chặt chẽ bầu ngực cô, không kìm nổi đưa tay nới rộng nó ra, anh không khỏi cười nhẹ lên tiếng: "Cô cũng thật cổ hủ nha!"

Sắc mặt không khỏi đỏ lên, Hứa Hoan Nhan biết anh nói đúng, thực tế mẹ kế chưa bao giờ lo cho cô ăn, mặc, đi, ở, bà được gả vô nhà cô đúng lúc cô bắt đầu trổ mã, lần đầu tiên cô hành kinh, phải xử trí như thế nào cô đều không biết, đều là tự mình tìm hiểu, tự lo lấy. Mà áo ngực là lúc mẹ cô rời khỏi nhà để lại những cái áo đã lổi thời này, cô chưa từng muốn mua mới, và thật ra cũng không dư tiền để mua những áo ngực kiểu dáng mới.

"Anh cũng soi mói quá đi." Hứa Hoan Nhan bực bội nheo mắt trừng anh một cái, cắn khóe miệng mặt nhìn qua hướng khác, sắc mặt đỏ bừng như bị đốt cháy.

"Bất quá coi như cũng có ích..." giọng nói anh khàn khàn, cô nóng bừng cả người dồn sức đứng lên, nhìn bộ dáng chật vật của cô, anh không khỏi cười nhẹ lên tiếng: "Hứa Hoan Nhan..."

Thật ra anh ít khi gọi đầy đủ tên họ cô như thế, luôn là Hứa tiểu thư Hứa tiểu thư, tối nay mới phát hiện, tên cô khi kêu lên nghe cũng rất êm tai..."Hứa Hoan Nhan, Hứa trong hứa hẹn một đời Hoan Nhan là vui vẻ, ý nghĩa là vậy sao?" Nụ hôn của anh rơi xuống thật thấp, khéo léo làm hạt Đậu Hồng nở rộ lên.

Cô đột nhiên cảm thấy toàn thân tê rần, hai chân cũng mềm nhũn, Hứa Hoan Nhan vô lực dựa vào người anh, đôi tay vòng trên vai anh, cô mềm mại nói với anh: "Thân tiên sinh, mời nhanh chút, tôi thật sự phải về nhà."

"Xem ra là tôi không làm cho cô thỏa mản rồi, cô như thế nào lại gấp gáp muốn rời đi..."

Anh tiện tay cởi áo sơ mi ra trải lên sân cỏ, lại đè vai để cô nằm xuống, đêm hè cỏ xanh, quần áo cô thật mỏng manh, khí lạnh ban đêm thấm vào ruột gan, làm cô run bần bật cả người, cánh tay ôm chặt lấy vai mình.

Thân thể của anh đúng lúc ép xuống, nóng bỏng, khiến cô cảm giác ấm áp cả người, tựa như quên cả sợ hãi, tựa như được anh ôm cũng thành thói quen.

Dù sao, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, coi như là sau sáu tháng không còn gặp lại, cô chỉ sợ là mình không quên được anh.

"Mùi hương trên người cô rất dễ chịu, hẳn là không có dùng nước hoa..." Anh nhẹ nhàng hôn lên bả vai cô, xấu xa khẽ cắn.

Như một loại trêu chọc hành hạ người, , làm cô thần kinh tứ chi gì cũng tê liệt, mê man lắc đầu trả lời câu hỏi của anh.

Anh hài lòng câu môi nói: "Như vậy về sau cũng không cần dùng nước hoa, tôi thích mùi hương này."

"Được." Cô khàn khàn mở miệng, cảm giác như tay anh vén váy ngắn lên, lại đem kia một mảnh vải mỏng manh kéo rơi xuống, cô nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy thật khuất nhục, tại nơi này lộ thiên như vậy, cùng một người đàn ông chán ghét tằng tịu với nhau ở chung một chổ, cô quả nhiên là không biết xấu hổ!

Lúc này đây anh hôn rất lâu, cũng rất dịu dàng, thỉnh thoảng động tác có chút thô lổ, tóm lại, so với những lần trước quá mức không giống nhau.

Thời điểm anh dùng sức không chút thương xót tiến vào, Hứa Hoan Nhan đau đến cắn chặt môi, đôi tay nắm chặt sau lưng anh, không phát ra âm thanh nào.

Mở mắt ngước nhìn, trên đỉnh đầu vỉnh viễn là trời xanh bao la, xông vào mũi mùi hoa thơm cỏ lạ, cô như dần quên đi đau đớn, thậm chí, từ từ luật động theo nhịp của anh.

"Xem cô kìa, sắc mặt hồng nhuận như câu dẫn người, cái miệng nhỏ nhắn cũng thở gấp không ngừng, còn dám nói mình không thích?" Sau khi kết thúc, anh nằm trên người cô, châm biếm nói, trước sau như một cũng là giễu cợt nhạo báng. Thoáng cái Hứa Hoan Nhan mặt lạnh đi, đưa tay đẩy anh ra: "Tôi không phải là xác chết, tôi cũng là một phụ nữ."

"Vậy mà tôi còn tưởng cô Hứa đây khác người chứ, không màng đến thú vui người thường, thì ra cũng không kháng cự được niềm vui thú xác thịt a!"

Anh châm một điếu thuốc, nheo mắt hít vào một hơi, âm thanh nhẹ nhõm hài hước.

'Anh__" Hứa Hoan Nhan nghẹn lời, anh cứ như vậy nói năng mạnh bạo, không e dè, một chút xíu thể diện cũng không chừa lại.

Dứt khoát không để ý tới anh, sửa sang quần áo chính mình cho tốt, mới vừa đứng lên, cảm nhận được một luồng nhiệt lưu trào ra, Hứa Hoan Nhan sửng sốt, chợt nhớ ra lần này anh cũng không có dùng biện pháp an toàn nào....


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-472)