Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 062

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 062
Chỉ vì vòng cổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Xin anh, cầu xin anh thả tôi đi ra ngoài." biểu tình trên mặt Lâm Duyệt hòa dịu một chút, bày ra bộ mặt vô cùng thảm thương nói với Long Hạo Vũ.

"Tôi sợ bị anh tôi phanh thây." Long Hạo Vũ lắc đầu, không chút nào lo lắng cự tuyệt.

"Anh của anh? Chính là cái tên quỷ Nhật Bản kia?" Lâm Duyệt nghi hoặc hỏi, đều là người tà ác, cư nhiên nàng lại coi hắn như là huynh đệ thân thiết?

hai mắt Long Hạo Vũ lại khẽ chớp, hắn trừng mắt nói: "Anh cô mới là quỷ Nhật Bản!"

"Tôi không có anh trai." Lâm Duyệt trừng mắt liếc hắn một cái, lướt qua hắn hướng trong phòng đi vào, đi được vài bước mới quay đầu, nghiêm túc nói: "Cho anh một cơ hội cuối cùng, muốn hay không thả tôi đi ra ngoài?"

"Không cần!" Vẫn như cũ cự tuyệt không lưu tình chút nào. Lâm Duyệt chán nản, sau đó hướng hắn bày ra bộ dáng một đóa hoa tươi cười ngọt ngào, nói: "Đúng rồi, không biết bài tập này anh đã kiểm tra lại hay chưa, hình như cũng không được đúng lắm thì phải?"

Nhìn sắc mặt đột biến của Long Hạo Vũ, Lâm Duyệt đắc ý hừ một tiếng, bước nhanh hướng trong phòng đi đến.

thời điểm Lâm Duyệt đi vào trong phòng, Long Hạo Hiên vốn đã rời đi ngoài ý muốn xuất hiện tại trước mặt của nàng, Lâm Duyệt hơi hơi lo lắng, lập tức giả bộ dáng không chút nào sợ hãi nhìn hắn, nói: "Tôi đã nói với anh, Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không bởi vì tôi mà gia ra vòng cổ!"

Long Hạo Hiên nhìn chăm chú vào nàng, nhàn nhạt cười: "Cô sai lầm rồi."

Khi Long Hạo Hiên nói chuyện, Lâm Duyệt chỉ cảm thấy đầu nặng xuống, ý thức càng ngày càng mơ hồ, sau đó, thân mình mềm oặt đổ tiến vào trong lòng Long Hạo Hiên.

Thời điểm tỉnh lại, Lâm Duyệt phát giác bản thân lại đã ở một nơi xa lại khác, hơn nữa chỗ này cũng không hoa lệ thoải mái giống Long gia biệt thự. Chiếc giường lớn bây giờ đã biến thành mặt sàn xi măng làm cho lưng nàng đau nhức.

Nàng vừa chua xót vừa xoa xương cốt bị đau chống tay từ trên đất bò lên, trong lòng thầm mắng cái tên xú nam nhân kia, uổng phí khâm phục hắn khí suất, cư nhiên lại tâm ngoan như vậy, không hiểu cái gì là thương hương tiếc ngọc!

Vừa mới ngẩng đầu lên, một họng súng liền đột nhiên xuất hiện khiến cho nàng kinh hãi ngã trở lại nền nhà, Lâm Duyệt kinh ngạc trừng mắt trước nhìn họng súng đen ngòm trước mắt, ánh mắt di chuyển lên trên, dừng ở một khuôn mặt đeo kính đen.

Sắc mặt nam nhân kia tĩnh mịch không có một tia biểu tình, phảng phất tựa như một tên người máy chỉ ấn nút là thực hiện mệnh lệnh.

"Đại... Ca, các người lại đang đùa cái gì thế...?" Lâm Duyệt lắp bắp hỏi, nhìn quét một chút bốn phía, nơi này thoạt nhìn là lầu một một tòa nhà còn chưa có xây xong, ánh sáng duy nhất đó là nhờ vào mấy ánh đèn hôn ám của mấy công trường bên cạnh. Bên ngoài tối đen một mảnh!

Vì sao muốn đem nàng tới nơi này? Hoàn cảnh ác liệt khiến cho trong lòng Lâm Duyệt dâng lên chút sợ hãi, vài vị nam tử canh giữ ở bên người nàng làm như không có nghe thấy lời của nàng, quẫy đạp lung tung đều trở lên vô ích.

Lâm Duyệt run run lại từ trên đất bò lên, giơ châm muốn hướng phía cầu thang bay tới, nhưng vừa mới bước chưa được nửa bước đầu tiên liền đã bị một đôi cánh tay tựa như gọng sắt túm gọn thắt lưng, khiến nàng không thể động đậy.

"Buông! Buông tay!" Lâm Duyệt kêu to bắt đầu giãy giụa.

"Cô là quân cờ tốt nhất của tôi, tôi làm sao có thể buông tay?" Bên tai vang lên một ngụm tiếng Trung sứt sẹo, không cần đoán, Lâm Duyệt cũng biết là ai. Trong lòng nhất thời gian dâng lên một trận phản cảm, nàng cư nhiên bị cái tên ghê tởm hỗn đản kia ôm vào trong ngực?

"Ngươi đi chết đi!" Lâm Duyệt giơ chân phải lên, gót giầy hung hăng hướng chân của Long Phu đạp tới, đáng mừng là nàng đi giầy đế bệt, dẫm nát mặt trên chân hắn cũng không tính là rất đau đi. Nhưng cũng chừng đã khiến cho Long Phu tức giận, thấp rủa một tiếng, cánh tay vòng qua cổ của nàng, nhanh chóng khiến cho Lâm Duyệt cơ hồ không thể hô hấp!

Long Phu không để ý tới nàng có bị khó chịu hay không, sau khi khống chế được nàng xong đem nàng kéo tới bên cạnh hiên lầu một, đối với người dưới lầu hô: "Cameron tiên sinh, nếu ngươi cố ý coi Sơn Khẩu Tổ của tôi là kẻ địch, như vậy...." Cánh tay vừa thu lại, tiếng Lâm Duyệt thét chói tai cắt qua bầu trời đêm, vọng xuống dưới lầu rót thẳng vào tai Mạc Lặc Nghị Phàm!

Mạc Lặc Nghị Phàm cứng lại, đau lòng nhìn chăm chú vào hiên trên lầu, nửa thân mình Lâm Duyệt đã bị đẩy ra ngoài. Lòng nóng như lửa đốt hắn cố gắng đem khẩn trương áp tiến vào trong lòng, ánh mắt lạnh lùng tản mát ra tia giết chóc.

Khóe môi hắn cong lên khẽ mỉm cười, hờ hững mở miệng nói: "Anh cho rằng như vậy có thể bức tôi giao ra vòng cổ, vậy thì anh đã quá ngây thơ rồi, nữ nhân thôi mà...."

Lâm Duyệt nguyên lai còn đang tại vì hắn xuất hiện mà cảm động thời điểm khi nghe đến những lời này của hắn, nhất thời dục hỏa công tâm, căm giận hét lên: "Vương bát đản! Tôi biết ngay anh không tốt bụng như vậy đến cứu tôi! Anh...!"

Đang nói bị lực đạo càng thêm mạnh mẽ của Long Phu khiến cho phải im bặt, chỉ có thể trừng lớn hai mắt, hận không thể lập tức giết chết kẻ đang ở dưới lầu, mặt không chút thay đổi Mạc Lặc Nghị Phàm.

Nếu không bởi vì hắn, nàng làm sao phải chịu tội như vậy chứ, từ ngày ở nửa đường tốt bụng cứu hắn xong, sau đó vốn không có quá một ngày tốt đẹp nào. Ô... Nàng làm sao có thể xui xẻo như vậy nha.

Long Phu cũng không tin tưởng lời nói của Mạc Lặc Nghị Phàm, lớn tiếng cười nói: "Cameron tiên sinh nếu thật sự là nghĩ như vậy, làm sao lại có thể mới rạng sáng đã đến nơi hẹn ước chứ?"

"Tôi đến, chính là suy nghĩ muốn lý giải cách sử dụng vòng cổ cuối." Mạc Lặc Nghị Phàm ngạo nghễ hắn nói: "Thiếu chút nữa nó khiến tôi phải mất mạng, tôi có lý do để tìm hiểu không phải sao?"

"Ngài cho rằng tôi sẽ nói cho ngài biết sao? " Long Phu bật cười, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm cư nhiên không biết điều bí mật của vòng cổ sao? Nếu thật sự là như vậy, vậy rất tốt rồi! Cười nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: "Vòng cổ vốn không có liên quan gì đến Cameron tiên sinh, ngài cần gì phải tranh chấp thứ tai họa này, đắc tội Xã Đài đại nhân của chúng tôi chứ?"

*****

"Nếu tôi đã tiếp nhận sự phó thác của người khác, thì phải có trách nhiệm hoàn thành nhiệm vụ này." Mạc Lặc Nghị Phàm mặt không chút thay đổi nói, đối với cái gì Sơn Khẩu Tổ mà Long Phu vừa mới nói ra một chút cũng không sợ hãi, bởi vì hắn không phải là một người sợ chết!

Bất quá, thật sự hắn rất muốn giải ra bí mật của vòng cổ, vị kia đã giao vòng cổ cho hắn đã nói nhất định phải đưa đến tay người nào đó, vậy trong đó nhất định phải có bí mật tày trời gì.

Long Phu trầm ngâm nửa ngày, lại lần nữa mở miệng, thanh âm hòa dịu không ít, nói: "Sơn Khẩu Tổ chúng tôi đều rất muốn cùng Cameron tiên sinh bàn chút điều kiện trao đổi, muốn mua chiếc vòng cổ này, cụ thể công việc có chút không được như ý mời ngài đến tổng bộ của chúng tôi ở Tokyo để nói chuyện, được chứ? Yên tâm, chúng tôi nhất định thịnh tình khoản đãi, trước mắt ngài nên suy nghĩ thật kỹ đã, nếu OK, hai ngày sau chúng ta lại liên hệ, đến lúc đó chúng tôi sẽ chuẩn bị máy bay tư nhân chở khách quý là ngài đến tận nơi."

Hồng Môn Yến? Mạc Lặc Nghị Phàm cười lạnh một tiếng, lắc đầu: "Tôi cự tuyệt!" Không nói hiện tại hắn căn bản tìm không thấy vòng cổ, cho dù tìm được rồi, cũng không nhất định phải theo chân bọn họ đi trao đổi điều kiện.

"Như vậy...." Long Phu một phen xõa tung mái tóc của Lâm Duyệt, tay kia thì nắm chặt cằm dưới của nàng, bức bách nàng hơi hơi ngẩng mặt, đối diện bản thân.

"Ngươi muốn làm gì?!" Bị dọa hết hồn Lâm Duyệt lại lần nữa hét rầm lên, trừng mắt với khuôn mặt chó má đang gần sát này, nhất thời mất hết khẩu vị!

Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn như cũ là yên tĩnh đứng ở dưới lầu, tựa như hành động của Long Phu cùng hắn không có quan hệ gì.

"Tôi muốn làm gì?" Long Phu đối với Lâm Duyệt lộ ra một cái mỉm cười dâm tà, bàn tay vuốt ve gò má non mịn của nàng, sau đó trượt xuống, phút chốc túm lấy tà áo của nàng. Tàn nhẫn mở miệng nói: "Tôi muốn trước mặt chồng của cô, cho cô thưởng thức mỹ vị khi được làm nữ nhân của tôi!"

"Không cần!" Lâm Duyệt thét chói tai giãy giụa liên hồi, nhưng mà đánh không lại một cánh tay của Long Phu. Khi môi hắn muốn tập kích trên mặt nàng, tay hắn muốn với vào bên trong nội y của nàng, một tiếng hét thê thảm xé ngang bầu trời đêm.

Tay hắn đang túm nàng buông lỏng ra, Lâm Duyệt cảm giác toàn bộ thân mình nháy mắt bay lên không trung, vù vù tiếng gió lại xẹt qua bên tai. Tiếng thét càng chói tai hơn, nàng hơi hơi mở mắt ra, liền phát hiện bản thân chính là đang hướng mặt đất mà bay xuống, trời ạ ——!

Nàng có phải sắp phải chết không, sẽ ngã chết sao?! Trước mặt bỗng tối sầm, Lâm Duyệt nhất thời mất đi tri giác, thân mình mảnh khảnh thẳng mặt đất mà rơi....

Mạc Lặc Nghị Phàm thu lại súng trong tay, vài cái bước chân, nhanh nhẹn vượt qua chướng ngại vật trước mắt. Vững vàng tiếp được người đang thẳng hướng mặt đất mà rơi xuống Lâm Duyệt, ôm lấy toàn thân nàng, ở giữa cơn mưa bom bão đạn mà hướng phía cổng phóng đi như bay.

Long Phu bị lĩnh một viên đạn của Mạc Lặc Nghị Phàm ngã xuống đất thành một đống như xác súc vật còn không quên hét lớn kêu thủ hạ đuổi theo. Hắn có chết cũng thật không ngờ rằng Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ có gan nổ súng, dùng phương thức này cứu đi Lâm Duyệt, hắn ta rất lớn mật rồi!

Mạc Lặc Nghị Phàm cũng chẳng phải xúc động mà làm, ngay tại khi Lâm Duyệt xuất hiện hắn đã ngay tại chỗ cân nhắc phương pháp cứu người, người khác thoạt nhìn thì cho rằng hành vi này thực mạo hiểm, nhưng hắn đã có mười phần chắc thắng.

"Thiếu gia, đối phương người rất nhiều, chúng ta chạy không thoát được." Một vị nam tử vụng trộm liếc vào lo lắng hỏi, cũng nhìn thoáng qua người đang mất đi tri giác Lâm Duyệt. Nếu không có nàng, Mạc Lặc Nghị Phàm muốn chạy trốn thực sự là chuyện rất dễ dàng, nhưng là bây giờ còn muốn ôm một cái của nợ a!

Dường như cảm nhận được nguy hiểm bên người, Lâm Duyệt bỗng dưng mở hai mắt, hổn hển từ trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm lăn xuống dưới. Hoảng sợ nói: "Các người muốn làm cái gì? Không có liên quan đến tôi! Tôi thật sự không có vòng cổ!"

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng trắng bệch sắc mặt, đem nàng ôm chặt vào trong lòng, ôn nhu trấn an nói: "Duyệt Nhi, đừng sợ, đã làm em khiếp sợ rồi."

"Anh...!" Thời điểm Lâm Duyệt đang muốn trách móc ra lời, lời lẽ đột nhiên bị Mạc Lặc Nghị Phàm nuốt chửng. Mạc Lặc Nghị Phàm hung hăng hôn nàng, chỉ tới khi nàng yên tĩnh, sau đó mới buông ra nàng, ở bên tai nàng thấp giọng nói: "Bảo bối, đừng lên tiếng, anh mang em rời khỏi nơi này."

Ôm nàng, trong lòng đột nhiên liền bình tĩnh lại, sau khi hắn biết nàng bị Long Phu bắt cóc, thật sự rất sợ hãi, cũng lo lắng không yên. Bọn người Sơn Khẩu Tổ kẻ nào cũng tâm địa độc ác, hắn thật sự rất sợ nàng sảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. May mắn, nàng không có chuyện gì....

Chung quanh tiếng súng 'Bang bang' khiến Lâm Duyệt tạm thời rũ bỏ tùy hứng, đàu óc lẫn thể xác đều lo lắng thoát thân, tay nhỏ bé lạnh lẽo bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm ở trong tay, tay hắn thực ấm áp, rất có hiệu quả làm nàng an lòng hơn.

Được hạ nhân yểm trợ, Mạc Lặc Nghị Phàm lôi kéo Lâm Duyệt xuyên qua cửa cổng chưa xây xong của công trường, ngọn đèn bên ngoài mờ ảo hôn ám, dè dặt cẩn trọng hướng dưới lầu đi tới.

Lâm Duyệt thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn bóng người chớp lên phía sau, một bên thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, một bên sống chết theo kịp bước chân Mạc Lặc Nghị Phàm, trên trán sớm toát mồ hôi đầm đìa. Chưa từng có trải qua hoàn cảnh bên bờ vực sinh tử như thế này, nàng còn có cơ hội chạy trốn cũng là may mắn rồi.

Mà đêm đen tối cho bọn họ cơ hội chạy trốn tốt nhất, hai người từ hành lang gấp khúc băng qua một đại sảnh lớn, Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn liếc mắt một cái dưới lầu. Cánh tay thon dài duỗi ra, ôm lấy eo thon nhỏ của Lâm Duyệt sau đó hướng phía trước nhảy xuống dừng ở thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá lên trên, sau đó lại hướng mặt đất bay xuống, vững vàng đứng trên mặt đất.

Tuy rằng động tác của hắn đủ nhanh nhẹn, Lâm Duyệt vẫn là bị dọa đến kinh hãi, chỉ có thể gắt gao ôm lấy lưng hắn, nhắm lại hai tròng mắt.

Thời điểm trợn mắt lần nữa, nàng đã yên vị ở trên xe. Xe lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, đem một đám người phía xa xa còn lại đang đấu đá không ngừng.

"Em không sao chứ?" Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn sắc mặt biến đổi của nàng, ôn nhu ở bên tai nàng hỏi.

Lâm Duyệt bỗng dưng bị hắn kinh động đến nhảy dựng lên, 'Phanh' một tiếng, đỉnh đầu đánh vào mui xe. Nàng bất chấp trên đầu đau đớn, trợn mắt với hắn hét lớn nói: "Anh xem bộ dáng của tôi giống tốt lắm sao?! Các người đấu đá nhau, làm sao lại đem người ta kéo vào chứ? "

Nhớ tới vừa mới thiếu chút nữa bị cường bạo, thiếu chút nữa ngã chết, còn kém một chút bị đánh chết, trong lòng nàng mà bắt đầu dâng lên cỗ sợ hãi, còn có hắn lại nói ra được những lời vô tình như vậy nữa chứ....

"Thực xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa." Mạc Lặc Nghị Phàm thực đau xót đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng trấn an nói. Hắn quá sơ ý mới để cho người khác có cơ hội xuống tay với nàng.

*****

"Một cái vòng cổ phá hoại mà thôi, hắn muốn anh liền cho hắn! Gì chứ cùng lắm thì!" Lâm Duyệt vẫn căm giận la hét, nhưng nói xong mới giựt mình thấy lỡ lời, Mạc Lặc Nghị Phàm căn bản không có vòng cổ, vòng cổ luôn luôn ở trong tay chủ cho thuê nhà không phải sao?

"Vòng cổ chẳng phải đơn giản như vậy, bởi vậy không thể giao ra." Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc nói, hắn đã tiếp nhận nhiệm vụ này, nhất định phải hoàn thành, tuy rằng khi đó không tình nguyện tiếp nhận, cũng thực vô tình mới vướng phải nó.

"Cái vòng cổ kia có cái gì cơ mật sao?" Lâm Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, trong lòng đang cân nhắc có nên hay không nói cho hắn chỗ của vòng cổ. Thứ vật kia tựa hồ là mang đến điềm xấu, đến tay hắn không biết có mang đến phiền toái cho hắn hay không?

"Anh cũng không biết...." Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn bầu trời tối đen ngoài cửa sổ, cúi đầu mở miệng nói. Người Sơn Khẩu Tổ truy đuổi ráo riết như vạy, bọn chúng thật lợi hại. Trầm ngâm một chút, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng nói: "Bảo bối, em hiện tại đã bị bọn người Sơn Khẩu Tổ chú ý, làm việc phải cẩn thận một chút."

"Không cần anh giả hảo tâm nhắc nhở!" Lâm Duyệt ngồi thẳng thân mình. Thở phì phì không nhìn hắn nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng thở phì phì, cười nhẹ một tiếng, nói: "Em là nữ nhân của anh, anh làm sao có thể giả hảo tâm? Anh là thật sự lo lắng cho em."

"Vừa mới lúc nãy anh cũng không có nói như vậy!"

"Vừa mới?" khóe miệng Mạc Lặc Nghị Phàm tươi cười càng thêm rõ ràng, cười nói: "Vừa mới nếu anh không nói như vậy, cái tên Nhật Bản kia sẽ càng thêm đắc ý, sau đó sẽ làm em bị thương. Sở dĩ vậy nên anh mới nói như vậy, bảo bối đừng để ý." Nhìn trên mặt nàng tức giận cùng ghen tuông, Mạc Lặc Nghị Phàm liền cảm thấy buồn cười.

Nguyên lai là cố ý, hại nàng thương tâm lâu như vậy, Lâm Duyệt ở trong lòng nghĩ. Trong lòng nhất thời nổi lên một tia ngọt ngào, nghĩ đến Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý an nguy của bản thân chạy tới cứu nàng, liền cảm động một bước lớn.

Lại nhớ đến một chuyện, nếu không là bởi vì hắn, bản thân cũng sẽ không phải trải qua một đêm hoa hoa lệ lệ như vậy. Vừa mới hòa dịu đi một chút cái miệng nhỏ nhắn lại lần nữa nhếch lên, xoay mặt tiếp tục không để ý tới hắn.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, chỉ ngồi ôm nàng, không tiếp tục mở miệng nói chuyện. nữa. Bị kinh hãi cùng ép buộc cả đêm rốt cục Lâm Duyệt an lòng tựa vào trong lòng hắn, dần dần ngủ.

Thời điểm hừng đông, Lâm Duyệt bị chuông di động báo đánh thức, theo bản năng từ trên giường bật dậy, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi lên lớp. Xuống giường mới phát hiện ra nơi này căn bản không phải là cái ổ chó của bản thân, phòng ngủ quen thuộc mà xa hoa khiến nàng nhanh chóng bừng tỉnh, nơi này là Bạn Sơn biệt thự.

Không có quá nhiều thời gian dư giả để suy nghĩ lung tung, nàng tùy ý cầm lấy bộ đồng phục đã được giặt sạch sẽ mặc vào trên người, lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt hướng dưới lầu chạy tới.

Dưới lầu, một lớn một nhỏ hai nhân vật đã sẵn sàng ngồi đợi ở bàn ăn, tiểu Thư Tình gặp Lâm Duyệt xuống dưới, trên mặt nổi lên một nụ cười nở rộ như hoa, cao giọng hô: "Mẹ buổi sáng tốt lành."

"Bảo bối buổi sáng tốt lành, Nghị ca ca buổi sáng tốt lành..." Lâm Duyệt vui cười nói, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Thư Tình lên, ở trên cái trán của nó hung hăng hôn một cái. Sau đó ở bên cạnh nó ngồi xuống, chuẩn bị ăn bữa sáng.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng hai tay thoăn thoắt, bộ dáng ăn như hổ đói, cười nói: "Không cần phải gấp gáp, sẽ không làm em muộn học."

"Nơi này cách trường học xa như vậy, không đến muộn mới lạ." Lâm Duyệt dùng khăn giấy lau một cái khóe miệng, quay lại nhìn hai người nói: "Hai người cũng mau ăn a, không càn phải ngại em nha, hắc hắc."

"Ba ba, con cũng muốn đi đến trường giống mẹ nha." Tiểu Thư Tình kéo góc áo Mạc Lặc Nghị Phàm, làm nũng nói. Lâm Duyệt tức giận đảo cặp mắt trắng dã, nàng đều hận chết đọc sách, cư nhiên còn có người thích đọc sách.

"Ân..., sáu tháng cuối năm sẽ đi." Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nó liếc mắt một cái đáp ứng nói, dùng ánh mắt ý bảo nó ăn bữa sáng nhanh chút. Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn 'Nga' một tiếng, bắt đầu vùi đầu ăn sáng.

Ăn xong bữa sáng, Mạc Lặc Nghị Phàm cùng Lâm Duyệt đi ra cửa phòng khách, ở ngoài cửa, một chiếc xe thương vụ xa hoa đang đứng ở trên bãi đất ướt sương, hai bên là hai vị nam tử mặc áo đen tinh tráng.

Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn đội hình khoa trương này, ngẩng đầu nhìn phía Mạc Lặc Nghị Phàm tỏ vẻ hỏi.

Mạc Lặc Nghị Phàm vươn tay phải, nâng cằm dưới của nàng lên, tựa như chuồn chuồn lướt nước ở trên môi của nàng hôn một cái, ôn nhu nói: "Bảo bối, anh có chuyện riêng, sẽ không đưa em đi đến trường được."

Lâm Duyệt ha ha cười gượng hai tiếng, nói: "Tôi cũng không nghĩ tới muốn anh đưa tôi đi học nha, hơn nữa, cho dù không tiễn, cũng không cần phải... Như vậy...." Khi nói chuyện nàng chỉ chỉ vào chiếc xe thương vụ, nói đùa chứ, loại đội hình này xuất hiện tại cửa trường học, người ta lại tưởng rằng nàng là xã hội đen đâu!

"Vì bảo đảm an toàn, đây là điều phải làm." Mạc Lặc Nghị Phàm kiên quyết nói, không có chút thương lượng, lập tức trêu đùa: "Nếu em không lên xe, sẽ rất khó cam đoan em sẽ không bị muộn đâu."

Vừa nghe đến bị muộn rồi, Lâm Duyệt rốt cuộc vô tâm tư đi để ý tới vấn đề có phô trương hay không, cuống quít tiến vào bên trong xe, bốn người mặc Tây phục lần lượt lên xe, xe chậm rãi chạy ra khỏi biệt thự.

Cách giờ lên lớp còn có 10 phút thì xe vững vàng đứng ở cổng trường. Lâm Duyệt cởi xuống dây an toàn, ở trước mắt tất cả mọi người bước xuống xe, cười hớ hớ nói: "Cám ơn các vị đại ca, tái kiến..."

"Thiếu phu nhân không cần khách khí." Mấy nam tử trăm miệng một lời nói.

"Ân, tái kiến." Lâm Duyệt vụng trộm đánh giá một chút bốn phía, đã gặp không ít bạn cùng học đang hướng phía bên này chỉ trỏ, lại dương cao âm lượng nói một câu, nhưng mà bốn người này tựa như không nghe thấy lời của nàng nói, vẫn như cũ dừng xe đứng im tại chỗ, không có lập tức rời đi.

Lâm Duyệt xấu hổ nắm lấy mấy sợi tóc, người ta không đi, nàng đành phải đi trước, cất bước hướng bên trong sân trường đi đến. Nhưng là, phía sau nàng cư nhiên vang lên một trận trầm ổn tiếng bước chân, kinh ngạc dừng bước quay đầu trừng mắt nhìn bốn gã nam tử.

Nam tử thấy nàng dừng lại, cũng không dám bước thêm nửa bước, vẫn duy trì cách xa ba thước đứng yên tại chỗ. Lâm Duyệt lại lần nữa cười gượng hai tiếng, nói: "Các vị đại ca, trường học đã đến, các người có thể trở về rồi."

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)