Vay nóng Tinvay

Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 058

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 058
Ăn cướp?
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Shopee


"Mày cũng quá đê tiện đi, làm sao luôn nói xấu sau lưng người khác?" nghĩ muốn lấy lại chút công bằng Lưu Tuyết lớn giọng quát, còn không quên đả kích Thi Tiểu Hân.

Thi Tiểu Hân vừa nghe xong, sắc mặt trắng bệch, đi lên một cước đá vào Lưu Tuyết đang đứng trên mặt bàn, Lưu Tuyết la bậy lên như quạ vài tiếng, 'Phanh' một tiếng, thân thể tựa như cục thịt nện xuống dưới chân Lâm Duyệt, lớn tiếng la lên lên.

"Tao ày nói lung tung này!" Thi Tiểu Hân từ trên cao trừng mắt nhìn cô, lớn giọng uy hiếp nói.

"Tại sao chỉ mày mới được nói người khác?" Lâm Duyệt không phục căm tức nhìn Thi Tiểu Hân, vừa mới rõ ràng chính là cô ta mở miệng nhục mạ người khác trước!

Thi Tiểu Hân vênh mặt, cười lạnh nói: "Những lời tao nói đều là lời nói thật, không có nói lung tung, Lâm Duyệt mày trước mặt công chúng hạ tiện cùng nam nhân hôn môi, mọi người đều nhìn thấy."

"Duyệt Duyệt, tại sao cậu lại làm ra chuyện không đạo đức như vậy nga..." Lưu Tuyết một bên xoa xao xương cốt bị đau, một bên lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn kêu thảm.

Là bản thân hắn muốn hôn mình mà! Lâm Duyệt dưới đáy lòng hô lớn, nàng vô tội a! Căn bản là chuyện này không liên quan đến nàng. Căn bản nàng cũng không thể tưởng được Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ xuất hiện ở tiệc tối của Phạm gia, ô.... Cuộc đời nàng sao lại xui xẻo như vậy nha?

Chuyện chết tiệt này, giải thích cũng không có người tin, nữ sinh đáng giận Thi Tiểu Hân này, nhất định đòi cắn đứt đuôi nàng mới được. Nàng ước gì dư luận đừng xôn xao nữa, nàng ước gì nàng là Cameron tiên sinh nha. !

"Váy, còn có ai mặc không?" Lưu Tuyết giơ chiếc váy lên, khuôn mặt nhem nhuốc từ mặt đất đứng lên, lại vẫn đang không quên chào hàng.

"Lưu Tuyết! Cậu cút ra ngoài cho tớ!" Lâm Duyệt nổi giận gầm lên một tiếng, tức không thể tiến lên dùng hai chân mà đá cô ta, Lưu Tuyết đành phải phẫn nộ ngậm miệng lại.

Lúc tan học, Lâm Duyệt rầu rĩ không vui đi ở trong vườn trường, Lưu Tuyết lại hoàn toàn tương phản với nàng, sôi nổi đem tiền mặt từ trong tay bạn học lấy về đếm đi đếm lại.

Đếm hai lần, quơ quơ trước mặt Lâm Duyệt, cười hì hì nói: "Đến đây đi, honey, tớ mời cậu đi ăn, lần sau khi nào công ty muốn đưa văn kiện, lại kêu Diệp tổng đưa cho cậu đi!"

"Lần sau mình trực tiếp cho cậu đi đi." Lâm Duyệt tức giận nói, cúi đầu lấy chân đá mấy viên sỏi.

"Uy! Cậu còn chưa nói ình biết cậu cùng Mạc Lặc Nghị Phàm có quan hệ gì!? Có phải cậu đang định tuyệt giao không?" Lưu Tuyết đem tiền nhét vào trong túi tiền, hổn hển kêu la.

"Mình với anh ta không có quan hệ gì hết."

"Cậu đang lừa quỷ sao? Không quan hệ hắn làm sao lại chăm sóc em gái cho cậu?" Lưu Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, coi cô là con ngốc sao? Rất đáng giận!

"Rốt cuộc cậu có muốn mời mình ăn cái gì hay không?" Lâm Duyệt trừng mắt nhìn cô kêu nên, nhằm chuyển chủ đề. Lưu Tuyết tuy rằng tò mò muốn chết, bất quá dùng hết biện pháp cũng không tra khảo được cái gì, còn để đó chưa tính.

Hai người thông suốt phóng khoáng đi đến một con đường lớn trong thành phố, ăn đồ ngọt trước, dĩ nhiên sau đó là các loại ăn vặt. Ăn như hổ đói tới khi thỏa mãn mới hướng trở về nhà.

Khi đi qua một con đường nhỏ tối đen, bỗng nhiên, một chiếc thương vụ xe 'Két' một tiếng dừng ngay bên cạnh hai người. Cửa xe 'Ầm' một tiếng bị kéo ra sau, nhảy ra vài người đàn ông đeo kính râm, nháy mắt đã đứng ở trước mặt Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết.

Lưu Tuyết cả kinh, theo bản năng mà la toáng lên, "Để làm gì, để làm gì? Chờ tôi tiêu hết tiền mới đến để cướp bóc, đại ca các người không nghĩ là đã quá muộn sao?"

Lâm Duyệt nghĩ mà sợ đứng một bên gật đầu phụ họa, trợn tròn mắt kinh hãi nhì nam nhân cao lớn trước mắt.

"Ít nói nhảm! Nói, ai là Lâm Duyệt?!" Người mặc đồ đen nhìn quét qua hai người, lớn tiếng hỏi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115)