Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 050

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 050
Tòa nhà lớn âm trầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiểu Thư Tình gật gật đầu, hi hi cười nói: "Thư Tình muốn cùng mẹ chơi, nhưng là ba ba nói không thể ầm ĩ để mẹ ngủ, mẹ, Thư Tình ngoan hay không?" Tiểu Thư Tình còn không quên hướng nàng tranh công.

"À, rất ngoan!" Lâm Duyệt một tay đem nó ôm vào trong lòng, ở trên mặt nó hung hăng hôn một cái, chọc tiểu Thư Tình cười rộ lên một trận khanh khách.

Náo loạn một chút, Lâm Duyệt lại quét mắt nhìn phòng ngủ rộng lớn này, cúi đầu nhìn chằm chằm tiểu Thư Tình hỏi: "Ba ba đâu?"

Lại đi vào tòa nhà lớn âm trầm này, trong lòng Lâm Duyệt không khỏi có chút ớn lạnh, bản năng sau khi tỉnh lại đã nghĩ đi tìm Mạc Lặc Nghị Phàm.

"Ba ba đang đánh máy tính." Tiểu Thư Tình lớn tiếng nói, sẽ không nói đang làm việc, rõ ràng là nói đang đánh máy tính.

Lâm Duyệt nghi hoặc hai giây, liền phản ứng lại, nhìn nhìn đồn hồ trên tường, đã hơn mười giờ, trời ạ! Ước chừng nàng đã ngủ bốn tiếng rồi. Ngay sau đó, bụng đói thầm thì kêu lên.

"Bảo bối mẹ đói bụng, có thưởng ẹ chút gì để ăn không?" Lâm Duyệt một mặt ủy khuất nhìn tiểu Thư Tình, tiểu Thư Tình dùng sức gật đầu một cái, liền nhảy xuống giường chạy đi ra ngoài.

Ngay sau đó liền nghe được thanh âm của nó từ cách vách truyền đến: "Ba ba, mẹ tỉnh, mẹ còn nói mẹ đói bụng!"

Lâm Duyệt cả kinh, thế nào cũng không ngờ được tiểu Thư Tình sẽ đi tìm Mạc Lặc Nghị Phàm báo cáo yêu cầu nho nhỏ của nàng, từ trên giường lớn nhảy xuống mặt đất, rất nhanh sửa soạn quần áo trên người.

Tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần, tim Lâm Duyệt liền theo tiếng bước chân tới gần mà càng nhảy càng nhanh. Ngay sau đó, thân ảnh suất khí của Mạc Lặc Nghị Phàm liền xuất hiện tại trước mắt nàng, tiến lên liền cho nàng một cái hôn nồng nhiệt, lập tức ở nàng bên tai nói: "Em mà không tỉnh lại, anh sẽ đánh thức em dậy.

"A? Ha ha...." Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng hai tiếng, cúi đầu không dám nghênh diện ánh mắt cực nóng của hắn, gắt gao theo dõi y phục trước ngực hắn.

Mạc Lặc Nghị Phàm khó mới nhìn thấy được bộ dáng yên tĩnh của nàng, cười nhẹ một tiếng nói: "Em muốn ăn ở trong phòng hay là xuống phòng ăn ở dưới lầu?"

"Kỳ thực điều tôi muốn nhất là về nhà ăn, ha ha, đã trễ thế này, tôi cần phải trở về." Lâm Duyệt lại ngẩng đầu lần nữa theo dõi hắn, trong lòng không ôm gì hi vọng nói ra những lời này.

Nơi này là nhà của hắn, nàng thực không thể lại ở nơi này qua đêm. Bị người ta biết được nàng chạy đến nhà đàn ông qua đêm, nếu chuyện này truyền đến trường học thì nguy. Hơn nữa, qua đêm tại chỗ này khẳng định nàng sẽ không ngủ được, ai biết người đàn ông này nửa đêm sẽ làm ra hành vi không tốt gì với nàng.

Quả nhiên, Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nào lo lắng cự tuyệt: "Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai hãy trở về."

Chỉ lo lấy cớ, hơn nữa là siêu cấp lấy cớ, trong lòng Lâm Duyệt căm giận nghĩ. Cho dù rất trễ, hắn có nhiều thủ hạ như vậy, nhiều xe như vậy, đưa nàng trở về cũng thực là sự tình đơn giản mà?

Như thế, một tia gian trá tươi cười tập kích trên mặt nàng, nói: "Nghị ca ca, tôi suốt ngày bận rộn như vậy, thật vất vả có ngày cuối tuần anh lại còn đem tôi nhốt ở nơi này, anh nói cho người ta biết làm thế nào để tìm vòng cổ về đây."

*****

Nhắc tới vòng cổ, vòng tay Mạc Lặc Nghị Phàm đang ôm cái eo nhỏ nhắn của nàng bỗng cứng đờ, hai con mắt bỗng chớp mạnh nhìn chằm chằm nàng. Vòng cổ! Thứ đáng chết kia, hại hắn thiếu chút nữa đem tính mạng đi tặng cho cái vòng cổ này! Giờ phút này lại không biết nó đang ở cái xó xỉnh nào.

Hắn khẽ nhếch môi, nhàn nhạt mở miệng nói: "Em đã tìm không được vòng cổ, vậy đành phải để bản thân anh đi tìm, hiện tại, đi xuố

Bình tĩnh như vậy? Lâm Duyệt ngoài ý muốn nhìn hắn liếc một cái, trước đây không phải là vẫn gắt gao đuổi theo nàng muốn đòi lại vòng cổ sao? Làm như nhìn thấu ý nghĩ của nàng, Mạc Lặc Nghị Phàm lại lần nữa mở miệng nói: "Vòng cổ với anh mà nói rất quan trọng, nhất định phải tìm ra nó."

"Vậy anh để tôi trở về tiếp tục tìm nha." Lâm Duyệt ra vẻ nghiêm túc nói, ai... , vòng cổ a! Trời biết nó cũng mang đến cho nàng biết bao nhiêu là phiền toái. Hại nàng thiếu siêu cấp soái ca tân chủ tịch năm vạn đồng không nói đến, còn ở trước mặt hắn mất mặt nhiều đến như vậy!

Hiện tại muốn lấy lại vòng cổ vẫn còn không được, xem cái bộ dáng của tên sắc lang kia, không hầu hạ hắn một đêm là nhất định không đem vòng cổ trả lại cho nàng, hầu hạ tên lợn giống kia?! Một cỗ cảm giác ghê tởm liền từ trong lồng ngực nàng dâng lên, Lâm Duyệt nhanh chóng chạy tới toilet, nôn một trận.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy?" Tiểu Thư Tình thấy bộ dáng khó chịu của Lâm Duyệt, giương mắt to lo lắng nhìn nàng.

Mạc Lặc Nghị Phàm tiến lên, nâng thân mình của nàng lên nhìn kỹ nàng, trong mắt có tia nghi hoặc thật sâu. Lâm Duyệt lau qua miệng, tức giận trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, bất mãn nói: "Làm sao dùng loại ánh mắt xoi mói này nhìn tôi? Cho là tôi có thai à? Tôi cũng sẽ không tự mình mang thai!"

"Em có chỗ nào không thoải mái?" Mạc Lặc Nghị Phàm nheo mắt, nhìn chằm chằm nàng hỏi, hắn đương nhiên biết nàng không tự mang thai, cũng tin tưởng nàng sẽ không tùy tiện giống ba năm trước đây đi tìm đàn ông giải sầu. Hắn lo lắng là, thân thể của nàng có vấn đề gì?

"Tôi... Chỗ nào cũng đều thoải mái cả." Lâm Duyệt vỗ vỗ ngực, chẳng qua là một phản ứng nho nhỏ thôi, ngẩng đầu lại đối diện với dáng vẻ lo lắng trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm một mặt.

Nhất thời cảm thấy có lỗi với hắn, lại có chút cảm động, nàng căn bản là không có việc gì, nam nhân trước mắt này vẻ lo lắng trong mắt lại rõ ràng như vậy.

"Nếu có chỗ nào không thoải mái, nhớ là phải nói ra, biết không?" Bàn tay to lớn của Mạc Lặc Nghị Phàm bao trùm cái eo nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm nàng dùng ngữ khí cảnh cáo nói.

Vô vọng về nhà, trước mắt Lâm Duyệt đành phải lấp đầy bụng rồi nói sau, sau khi kéo dài bữa tối hơn một giờ trong phòng ăn, tiểu Thư Tình bị đưa trở về phòng đi ngủ.

Mạc Lặc Nghị Phàm lại rất nhẫn nại canh giữ bên cạnh bàn ăn, cùng nàng, biết nàng là cố ý đem từng miếng cơm nhỏ đút vào miệng, hắn vẫn như cũ không có chút mất kiên nhẫn.

Nhưng người gây ra họa – Lâm Duyệt thật đã chống đỡ hết nổi rồi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu, đối Mạc Lặc Nghị Phàm nói: "Nghị ca ca, đã khuya, anh nên đi nên nghỉ ngơi."

"Anh chờ em cùng đi." Mạc Lặc Nghị Phàm giơ ra khuôn mặt cười mà như không nhìn chằm chằm nàng, rõ ràng chính là ăn không vào, còn muốn ở đây giả bộ, hắn thực muốn nhìn nàng có thể ở đây giả bộ bao lâu.

Lâm Duyệt vừa uống vào một ngụm canh thiếu chút nữa phun ra ngoài, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, hắn vừa mới nói cái gì? Chờ nàng cùng đi... Nghỉ ngơi? Nam nhân này! Thật đúng là thần kinh không bình thường, không biết xấu hổ!

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)