Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 002

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 002
Tình cờ gặp tổng tài hắc đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trên đường cái nhộn nhịp, hai cô gái trẻ vui vẻ đi giữa đám đông, một người hơi béo nắm tay của người kia, cười hì hì nói:

"Lâm Nguyệt, nghe nói Tiêu thị đang cần tìm người mẫu tạm thời, tớ rất muốn đi nha!"

"Người mẫu?" Lâm Duyệt quay đầu nhìn bạn, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, đột nhiên cười ha ha:

"Người mẫu? Cậu đi sao? Ha ha.... cười chết lão nương.........!"

Đã sớm biết bị nàng nói không có giá trị Lưu Tuyết cũng không tức giận, cười ha ha nói:

"Ý của tớ là cậu đi nộp đơn, tớ đi cùng cậu, tớ chỉ muốn nhìn vị Tổng tài Tiêu thị Tiêu Kí Phàm trong truyền thuyết thì được rồi".

"Tiêu Ký Phàm?" Lâm Duyệt liếc cô một cái, đảo cặp mắt trắng dã "người ta đã có người thành đôi, thật không tiền đồ!".

"Chán ghét, cậu không thể không đả kích tớ sao?" Lưu Tuyết ai oán, mặc hắn có nữ nhân rồi hay không, dù sao thì hắn cũng là người tình trong mộng của cô, kiếp này mà không thấy mặt hắn một lần, cô chết mà vẫn hối tiếc nha!

"Hơn nữa, nếu chẳng may cậu trúng tuyển, cũng có thể kiếm thêm một khoản thu nhập nha, cậu đỡ phải chết đói" Lưu Tuyết không tha, dụ dỗ nói.

"Tớ có một công việc đã rất vất vả rồi, vẫn tiếp tục như vậy đi" Lâm Duyệt hết hi vọng, bởi vì nếu cô không giành nhiều để học tập một chút, có thể tốt nghiệp trung học hay không cũng là một vấn đề, còn đại học, cô cơ bản đã không còn trông mong gì.

"Nhưng..."

"Tớ rất đói bụng" Lâm Duyệt dừng chân lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào quán ăn vặt đối diện bên đường, các loại thức ăn đầy dầu mỡ trực tiếp dụ dỗ nước miếng của cô.

"Nếu cậu đi nộp đơn như tớ nói, tớ sẽ mời cậu ăn" Lưu Tuyết chớp hai mắt, dụ dỗ nói.

Thật không tiền đồ, Lâm Duyệt hưng phấn mà gật đầu, chỉ cần có ăn, cho dù bắt cô làm gì hay là lên núi đao xuống biển lửa, đồng ý trước rồi nói sau. Lưu Tuyết hướng cô dùng tay làm một động tác cố lên, đắc ý hướng quán ăn vặt đi đến.

Bởi vì muốn thịt chiên, bước chậm lại một chút, bụng Lâm Duyệt đang kêu to, cô đứng ở bên đường chờ. Thỉnh thoảng trước mắt xe lại chạy lướt qua mặt cô.

"Có xe thật tốt, có tiền thật tốt, tớ muốn tiền.... !" Lâm Duyệt nói thầm, nhưng vẫn ai thán vận mệnh của bản thân. Đột nhiên một tia sáng trắng chợt lóe ở trước mặt, hướng nàng thẳng vọt tới.

Lâm Nguyệt hét lên một tiếng, rất nhanh chóng bước sang một bên, sắc mặt nháy mắt trắng bạch. Mà quái vật ánh sáng trắng kia cư nhiên là một chiếc xe BMW màu bạc cao cấp, viền xe màu xanh, dừng ngay ở bên cạnh chân cô, nếu vừa rồi cô không có kịp thời phản ứng, như vậy cô đã sang thế giới bên kia, không bao giờ phải chịu đói nữa.

Bên trong xe không có phản ứng, Lâm Duyệt nhanh chóng khôi phục lại, đánh giá chiếc xe trước mặt. Nụ cười gian lập tức thay thế bằng hoảng sợ, ban đầu nghĩ rằng người chủ có tiền, cơ hội tống tiền tới!About these ads

*****

Đắc ý đi tới, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, một cước đá vào cửa xe, khí thế muốn thắng đối phương trước, đây là giai đoạn nóng thân trước.

Sau đó cúi đầu, mắng ầm một trận lên với người đàn ông trong xe

"Này, tiên sinh anh đụng vào tôi."

"Anh nghe thấy không?! Anh đụng vào tôi". Mặc kệ cô trách móc thế nào, trên xe vẫn không có động tĩnh, không biết xấu hổ? Lâm Duyệt căm giận nghĩ, 'Vụt" một tiếng cửa xe kéo ra, còn chưa kịp mắng chửi lần nữa, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cô sợ hãi!

Chỉ thấy một người đàn ông áo đen thống khổ dựa trên tay lái, máu từ bụng hắn chảy xuống, trên ghế ngồi, dưới chân đã bị ướt do máu rỉ ra.

Bởi vì hắn úp mặt trên tay lái cho nên không rõ tuổi tác, không thấy rõ dung mạo...

Lâm Duyệt luống cuống, vội vàng vẫy vẫy hai tay, lắp bắp nói:

"Bị đụng vốn là tôi, không nghĩ tới anh lại bị thương, nếu là như vậy, tôi.... tôi không cần anh bồi thường, tái tạm biệt.... !"

Lúc đang muốn đóng cửa xe chạy đi, đột nhiên cánh tay bị cái gì kéo lại, xoay một vòng, nàng bị kéo vào xe, và ngồi lên chiếc ghế thấm đẫm máu.

"Anh đang làm cái gì?" Lâm Duyệt sợ hãi, kêu lên:

"Thực xin lỗi, mới vừa rồi là tôi không đúng, tôi không nên đá xe của anh, không nên....."

"Đưa tôi đến biệt thự Bạn Sơn" Người đàn ông đem hết toàn bộ sức lực mà thốt lên.

"Cái gì?" Lâm Duyệt sửng sốt nhìn hắn, lần này nàng nhìn rõ diện mạo của hắn, đẹp đến yêu mị, ngũ quan như được gọt dũa nhưng bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, hai tròng mắt nhắm chặt, một lần nữa bị mất âm thanh.

"Tôi..... tôi đưa anh đi bệnh viện nha" Lâm Duyệt chân tay luống cuống quay tay lái, lâu lắm không lái xe, động tác của cô không thuần thục lắm, đem xe từ vỉa hè lui ra.

"Đưa tôi đến biệt thự Bạn Sơn" giọng nói lạnh lùng càng lạnh thêm vài phần.

"Anh bị thương, không đi bệnh viện sẽ chết!" Lâm Duyệt kiên trì nói, hắn đều bị thương thành như vậy, còn đi biệt thự cái gì chứ! Đương nhiên phải đi bệnh viện nha!

"Biệt thự Bạn Sơn" Người đàn ông lại ngồi dậy, túm lấy cổ của nàng rống giận uy hiếp nói.

Lâm Duyệt bị hắn túm như vậy, thiếu chút nữa đụng vào xe phía trước, vội kêu lên

"Biệt thự Bạn Sơn! Biệt thự Bạn Sơn! A........ buông tay! Tôi đi là được"

Người đàn ông rốt cuộc buông tay, một lần nữa ngồi lại trên ghế.

Đồ điên! Người này nhất định là điên! Sắc mặt Lâm Duyệt trắng xanh, liếc mắt nhìn hắn một cái, quay đầu xe hướng biệt thự Bạn Sơn chạy đi như bay.

Hôm nay là nàng gặp xui cực lớn, tưởng dọa được người khác, kết quả lại bị người dọa. Cô vừa nãy nên mặc kệ hắn, trực tiếp xuống xe chạy lấy người, dù sao hắn cũng không đánh lại cô!

Ai! Đều là do tính tình tốt bụng gây họa! Nhưng kỳ quái là vì sao người đàn ông này không chịu đi bệnh viện? Còn nữa..... chỗ hắn bị thương rất lạ, chỉ là bị đâm xe sao lại bị thương ở bụng.......

Tâm trí dừng ở trên đường, lúc xe chạy đến biệt thự Bạn Sơn, cửa tự động mở ra, Lâm Duyệt không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp của biệt thự còn đẹp hơn công viên này, trực tiếp đem xe đi tới ngôi nhà chính.

Kỳ quái, sao một người hầu cũng không có? Tâm trạng Lâm Duyệt buồn bực, để xe ở trước ngôi nhà chính, đi ra ngoài. Đối với căn nhà lộng lẫy hét lớn

"Có người không?"

Không ai đáp lại, nàng đành phải vòng đến bên kia xe, liếc mắt một cái nhìn người đàn ông đã bất tỉnh, tim đập mạnh dữ dội, không phải đã chết rồi chứ? Lặng lẽ đưa ngón tay tới trước mũi hắn, may mắn hơi thở còn yếu.

*****

"Này, đến biệt thự rồi!" Lâm Duyệt lớn tiếng nói, đem hết sức lực đưa hắn từ trong xe mang ra, thân mình hắn khỏe mạnh cao lớn, cô thì gầy yếu hơn nữa lại đói bụng hoàn toàn không có cách nào dìu hắn đi.

Thân mình người đàn ông vặn một cái, như một ngọn núi lớn dựa trên lưng cô mà đi.

"Ôi.... ôi mẹ ơi!" 'Phanh' một tiếng, phía sau lưng Lâm Duyệt, thân thể hắn ép cô xuống đất. Trời ạ! Đây là cảm giác ở trời sập sao?

Bị đè tới mức không thở nổi, tay chân nàng vùng vẫy, đỏ mặt hét lên:

"Cứu mạng nha! Cứu mạng..... !" Ô.... không ai tới cứu cô, cô cũng bị người đàn ông này đè chết, cùng hắn đi gặp Diêm Vương.

Người đàn ông thoáng cái khó khăn mở mắt ra, đôi mắt màu lam nhạt tỏa ra tia vui sướng, khóe môi gợi lên vui sướng, hướng cô lộ ra một nụ cười mơ hồ mà không thể thấy rõ, dịu dàng cười:

"Duyệt nhi......rốt cuộc em đã trở lại...."

Lâm Duyệt sửng sốt, hắn nói cái gì? Duyệt nhi? Làm sao hắn biết tên của cô? Hai tay vô thức sờ lên tấm thẻ trước ngực, trên đó không chỉ có lớp nàng học, còn có tên nàng.......

"Anh đè chết tôi rồi, anh....... mau xuống khỏi người tôi." Lâm Duyệt tức giận mở miệng nói.

Khóe môi người đàn ông kia hơi giật giật, một câu cũng không nói ra được, khó khăn lắm mới có thể nhấc tay lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng phủ lên mặt cô, thân thể hắn đang run rẩy, tay cũng run rẩy.

Lâm Duyệt bị hắn chạm vào khiến tim đập liên hồi, sững sờ nhìn vào đôi mắt màu lam của hắn, đôi mắt đó thật giống màu nước trong suốt của Lưỡng Hồ (chỉ Hồ Bắc và Hồ Nam, Trung Quốc), gợn sóng, dường như có thể đem tất cả hồn phách của cô hút vào trong đó.

"Thiếu gia" một tiếng hét lên kinh hãi đem Lâm Duyệt từ trong mơ mộng trở về thực tại, cô ra sức đánh một quyền, không lưu tình chút nào nện vào mũi người đàn ông này, mắng

"Sắc lang!"

Bỗng người đàn ông trước mặt này tối sầm, đầu gục xuống, ghé đầu vào vai của nàng, nhưng chỉ một khắc sau được hai người đàn ông áo đen kéo ra. Lâm Duyệt không kịp phản ứng lại, nhóm người đã nhanh chóng hướng phòng trong đi đến.

Không hiểu gì cả! Lâm Duyệt từ dưới đất đứng lên, xoa xoa chỗ xương tay, chân bị đau. Nhìn quanh tòa nhà quỷ dị này một vòng, nơi này thật yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, một bóng người cũng không có, vừa mới xuất hiện vài người áo đen lại cư nhiên giống quỷ đột ngột biến mất.

Lâm Duyệt không khỏi run lên, trong lòng một trận sợ hãi nổi lên. Cô xoay người chuẩn bị chạy trốn hết sức, đột nhiên phía sau vang lên tiếng của một người đàn ông:

"Tiểu thư, xin dừng bước".

Đứa ngốc mới dừng bước! Lâm Duyệt ở trong lòng thầm kêu, ai biết bọn họ là loại người nào? Sẽ làm gì với cô? Nguy rồi, sẽ không phải vì cô biết chỗ của bọn họ, nên sẽ mang cô đi diệt khẩu chứ? Nghĩ đến đây cô không tự chủ được bước chân nhanh hơn.

"Tiểu thư, chỉ bằng đôi chân của cô không ra khỏi nơi này được đâu"". Người đàn ông ở phía sau lại lần nữa mở miệng, trong lòng Lâm Duyệt khiếp sợ, đúng rồi, lúc cô mới lái xe vào con đường ven biển, dọc đường đi không có một chiếc xe nào, vừa nhìn là biết đường của tư nhân.

Phút chốc xoay người, nghĩ mà sợ trừng mắt người áo đen. Người đàn ông thấy cô sợ hãi, mỉm cười nói:

"Tiểu thư, cô không cần sợ, chúng tôi rất cảm ơn cô đưa thiếu gia trở về, tôi sẽ phái người đưa cô xuống núi, nhưng......"

*****

"Chỉ là cái gì?" Lâm Duyệt ngắt lời hắn, sự lo lắng đều để ở cổ họng. Người đàn ông vẫn một mặt ôn hòa cười, đánh giá quần áo dính đầy vết máu, nói:

"Tiểu thư, có phải nên tắm rửa trước một chút rồi rời đi hay không?"

Lâm Duyệt theo ánh mắt hắn cúi đầu nhìn bản thân, quần áo loang lổ vết máu, cứ như vậy đi ra ngoài đúng là không ổn, người ta tưởng rằng nàng làm sao. Nhưng muốn lưu lại, cô không cần, chỗ này rất khủng bố.

Ánh mắt đảo qua chiếc BMW bạc, đột nhiên hai mắt sáng ngời, bước qua một cách nhanh chóng. Lấy chiếc áo khoác đen để ở phía sau, mặc lên người, vừa khéo có thể che đến chân nàng, âm thầm cảm thấy kinh ngạc người đàn ông kia (chỉ anh A nghị đó) thật đúng là cao hơn bình thường!

"Tốt lắm, như vậy là có thể" Lâm Duyệt hướng người đàn ông nói.

Người đàn ông hơi chần chừ vài giây, liền gật đầu, lấy ra một cái bộ đàm, sau khi phân phó một tiếng. Lại lần nữa cảm kích đối với Lâm Nguyệt nói:

"Lần nữa thực sự cảm ơn tiểu thư"

"Chờ anh đem người chết kia cứu sống lại rồi cảm tạ tôi đi" Lâm Duyệt cười một tiếng, xoay người vừa đúng lúc có thể lên xe đậu ngay bên cạnh nàng. Đúng là tử sắc quỷ (Câu này LD tỷ mắng anh A Nghị.... ha ha)! Sắp chết còn không quên chiếm tiện nghi của cô, thật ghê tởm!

Xe chạy nhanh trên con đường núi quanh co, phía sau Lâm Duyệt gắt gao giữ chặt tay vịn, sợ bị đẩy khỏi xe. Vụng trộm đánh giá tòa nhà cảnh giác người lái xe.

Khi tới cuối con đường núi, lái xe mới lễ phép hỏi:

"Tiểu thư xin hỏi cô đến chỗ nào?"

"Ách, đến nội thành, anh tùy tiện tìm một chỗ thả tôi xuống" Cô mới không ngốc như vậy, cho hắn biết bản thân ở đâu, ngày nào đó hối hận thả cô ra!

"Tiểu thư, tôi có thể trực tiếp đưa cô đến tận cửa" Lái xe thật lòng đề nghị nói.

"Không cần, cảm ơn" Cự tuyệt không chút do dự!

Cuối cùng trở lại nhà của nàng, Lâm Duyệt thoát khỏi chủ cho thuê nhà đang chờ nàng đòi nợ. 'Vù vù' hướng tầng cao nhất chạy tới. Khi nàng xuất hiện tại phòng thuê, Lưu Tuyết đang nhấm nháp dồ ăn vặt bị hoảng sợ.

Đánh giá Lâm Duyệt trước mặt mặc áo choàng đen, nghi hoặc nói:

"Cậu vừa đi trình diễn ở đâu về thế?"

"Ô...tớ vừa mới gặp tai nạn xe cộ!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Duyệt nhíu lại, vừa khóc lóc nức nở kêu thảm, thuận tay đem áo choàng trên người xuống.

"A...!" Lưu Tuyết hét lên một tiếng, nhìn chằm chằm cả người nàng đều toàn là máu, cả kinh không biết làm gì:

"Cậu bị thương chỗ nào? Trời ạ! Không đi bệnh viện chạy về nhà làm cái gì?"

"Máu này không phải của tớ..... oa..... tớ muốn tắm rửa" Cả người Lâm Duyệt ủ rũ, vừa bước nhanh hướng phòng tắm đi đến, vừa khẩn cấp đem quần áo đầy máu cởi sạch, dùng nước ấm rửa vết máu còn lưu lại trên người.

Ngoài cửa, Lưu Tuyết giương giọng hỏi:

"Đối phương bồi thường tiền cho cậu không? Bao nhiêu? Một thân đây máu như vậy ít nhất là năm mươi vạn đi?"

"Đừng nói nữa..... sao tớ lại xiu xẻo như vậy chứ" Tiếng gào lẫn tiếng nước chảy tràn ngập bên trong phòng tắm. Còn bồi thường gì! Còn năm mươi vạn gì! Cô có thể sống trở về cũng đã là hạnh phúc rồi.

"Được, được, tớ không đề cập tới nữa" Lưu Tuyết vội mở miệng nói, lui về bên cạnh bàn tiếp tục ăn đồ ăn của cô. Cửa gỗ đột nhiên bị người đập mạnh, Lưu tuyết cả kinh, âm thầm kêu khổ, kiểu gõ này trừ bỏ chủ cho thuê nhà còn ai nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)