Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 011

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 011
Tân tổng tài trở về
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đến lớp một lúc, một nhóm đủ các bạn nam, nữ đi lên, bảy miệng tám lời, cười hì hì hỏi:

"Lâm Duyệt, sao trong một đêm cậu lại thành thiếu phu nhân của người ta vậy?"

"Đúng, đúng, có ảnh người đàn ông kia không, thiếu gia trong miệng bọn họ bộ dạng thế nào?"

"Ôi, số cậu thật tốt nha!"

"......."

"Ngừng!" Lâm Duyệt quát to một tiếng, tức giận nói: "Tớ không phải là thiếu phu nhân, tên biến thái kia nhận sai người, OK?" (LL: vâng anh Nghị của 'nhận sai người' rồi........ :D)

"Vậy......vị thiếu gia đẹp trai không? Ai nha........ sao người bị nhận sai không phải tớ........." Lưu Tuyết ra vẻ thất vọng kêu lên một tiếng.

Lâm Duyệt chịu không nổi liền trợn trừng mắt, nhớ tới tên biến thái kia tên Mạc Lặc Nghị Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hắn nha, bộ dạng vừa lùn lại béo, mặt thì đầy rỗ, là một người đã ngoài 40 còn tự xưng thiếu gia, muốn bao nhiêu ghê tởm có bấy nhiêu ghê tởm!" (LL: edit xong đoạn này buồn cười muốn chết, nếu mà để anh A Nghị biết thì........ =]])

"Hả?" hơn mười bộ mặt thất vọng nhìn cô, đồng thời vang lên tiếng thở dài.

"Đúng vậy, là như vậy" Lâm Duyệt gật gật đầu, dám can đảm chiếm tiện nghi của cô, còn đoạt đi nụ hôn đầu, hừ! Cô cảm thấy hắn chính là lão già ghê tởm.

"Tốt lắm, tớ nên đi làm thôi" Lâm Duyệt thu dọn sách vở trên bàn nói.

"Đến giờ thể dục rồi cậu không học sao?" Lưu Tuyết nhìn cô hỏi, không phải là cô chứ?Giờ thể dục tuần này lại không tham gia? Lâm Duyệt gật đầu một cái.

"Tôi mà không xuất hiện ở công ty nữa liền không nhận được tiền lương, lúc nữa câu nghỉ phép giúp tớ, nói là tớ đến kỳ"

"Nhưng là tháng này cậu đã xin nghỉ 4 lần" lần nào cũng dùng một chiêu duy nhất, chẳng lẽ không thể đổi mới cách thức sao?

"Đến 4 lần thì sao? Tớ kinh nguyệt không đều không được sao?" Lâm Duyệt nói, xin phép tốt nhất là lấy cớ này, đặc biệt là đối với thấy giáo, mỗi lần đều rất hữu hiệu.

"Quên đi, tớ đây kinh nguyệt cũng không đều, được rồi" Lưu Tuyết hắc hắc cười nói.

"Cậu đi công ty đi làm đi, tớ thấy tớ không đi cũng không được"

Lúc Lâm Nguyệt và Lưu Tuyết đi vào công ty, liền nhìn thấy mọi người ở xung quanh dọn dẹp, Lâm Duyệt nghi hoặc nắm lấy một cô gái trẻ liền hỏi

"Chị Linh, các người đang làm gì đó?".

Cô gái được gọi là 'chị Linh' cười thần bí nói "Các em hôm nay đến đúng lúc, lúc nữa tân tổng tài sẽ đền gặp mặt mọi ngươi"

"Tân tổng tài đến đây ngươi vui vẻ cái gì? Được tăng thêm lương sao?"

Lâm Duyệt càng thêm nghi hoặc hỏi, dù sao cô chỉ là nhân viên văn phòng, tân tổng tài hay tổng tài tiền nhiệm với cô mà nói không có gì khác nhau.

Vương Ức Linh lại cười thần bí "Nghe nói tân tổng tài trước kia vẫn ở nước ngoài công tác, mới 28 tuổi, bộ dạng rất suất".

"Thật sự" Lưu Tuyết và Lâm Duyệt đồng thời kinh hô ra tiếng, vui sướng nhìn chằm chằm Vương Ức Linh, Vương Ức Linh dùng sức gật đầu, chứng tỏ những điều mình nói là hoàn toàn chính xác.

*****

"Duyệt Duyệt, tán gẫu cái gì vui vẻ vậy, lại đây giúp anh phong tương" Trong văn phòng quản lí bên cạnh truyền đến tiếng gọi, Lâm Duyệt 'vâng' một tiếng, đi đến văn phòng nhỏ.

"Đem chỗ tài liệu cũ này giúp anh bỏ vào thùng" Thiên vừa làm việc, vừa phân phó cô nói.

"Được, tiểu Thiên" Lâm Duyệt hoạt bát hô to một tiếng, bắt đầu sắp xếp, Thiên không vui trừng mắt liếc nhìn cô một cái:

"Không lớn, không nhỏ, gọi anh là Thiên đại ca!"

"Nhưng người ta thích gọi anh là tiểu Thiên thôi" Lâm Duyệt cười hắc hắc nói, Thiên đã không phải là lần đầu tiên sửa đúng cho cô, biết nhiều lời vô ích. Nói sang chuyện khác:

"Hôm nay lại xin phép?"

"Đúng vậy"

"Nếu em muốn thi vào cao đẳng, đừng xin phép nghỉ, anh đã nói, chờ khi nào em nghỉ hề rảnh thì lại đến"

"Không có việc gì, dù sao cũng không tốt lên được, hơn nữa em chỉ xin phép nghỉ tiết thể dục"

Thiên là anh họ xa của Lưu Tuyết, đã làm quản lí trong ngành này nhiều năm, lúc nghỉ hè năm ngoái một mình chủ định đưa cả Lâm Duyệt và Lưu Tuyết vào công ty làm nhân viên văn phòng, coi như là là lành đùm lá rách.

Ai ngờ hai nha đầu kia không thể nói được, bình thường không rảnh mấy đều thích đến nơi này, ảnh hưởng rất lớn đến thành tích học tập không nói, còn luôn xin nghỉ phép nữa.

Đóng thùng xong, Lâm Duyệt liền tự giác cầm tư liệu trở lại kho tư liệu, kho tư liệu nhỏ có hai máy tính là chuyên dành cho nhân viên dùng, còn có máy vi tính và máy photo.

Loại công việc này tuy nhàm chán, nhưng chỉ cần có tiền lương, Lâm Duyệt đều cảm thấy có dũng khí. Bất tri bất giác liền đến thời gian tan tầm, duỗi thẳng người, cô đứng dậy đi ra khỏi kho tư liệu.

Bình thường đồng nghiệp đều trò chuyện vui vẻ hôm nay có vẻ phá lệ yên tĩnh, hơn nữa đều ra sức công tác. Lâm Duyệt đánh giá nhóm người quái dị, cười hi trêu ghẹo nói

"Các anh các chị thân mến, chuyện gì khiến mọi người nghiêm túc thành như vậy?"

Vương Ức Linh ra vẻ nghiêm cẩn nói: "Lâm Duyệt, Bạch quản lí gọi cô giúp hắn mang cà phê vào, cô không nghe sao"

"Nói khi nào? Em không có nghe thấy" Lâm Duyệt liếc nhìn cánh cửa đang khép chặt, nghi hoặc nói.

"Cô có đi hay không, Bạch quản lí mà phê bình xuống thì đừng trách tôi không nhắc nhở cô"

Vương Ức Linh nhún nhún vai, mím môi không quan tâm cô. Lâm Duyệt học bộ dáng của cô mím môi, hướng phòng nước trà đi đến, lúc từ trong đi ra trên tay còn bê một ly cà phê.

Trên cửa phòng quản lý có bảng không được quấy rầy, Lâm Duyệt nâng ngón trỏ lên, nhẹ nhàng đẩy, bảng liền chuyển. Cô cười hi một tiếng, nhớ gõ hai tiếng rồi đẩy cửa đi vào.

Ngay khi thân ảnh nhỏ gầy của cô biến mất ở cạnh cửa, trong văn phòng nháy mắt tuôn ra một trận cười trộm, bắt đầu bàn tàn sôi nổi. Vương Ức Linh đem ngón trỏ đặt ở trên môi, sau đó chỉ chỉ phòng quản lí, ý bảo mọi người dừng lại nghe chuyện ầm ĩ.

*****

Lâm Duyệt vừa bước vào văn phòng, một vật không rõ từ đâu liền hướng thẳng trên người cô đi đến, cùng với đó là một tiếng gầm nhẹ lạnh lùng "Kế hoạch này..."

Không có câu sau, tay gạt bộ ấm chén rơi xuống đâu kêu "loảng xoảng"

Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, cuống quýt hướng một bên tránh đi, nguy hiểm thật, thiếu chút nữa liền đáp ngay trên mặt cô! Hô! Ngẩng đầu tiếp xúc ngay ánh mắt nghi hoặc của Thiên, còn có một người đàn ông suất không thể suất hơn được, sắc mặt hắn lạnh lùng mà âm tình bất định.

Lúc người đàn ông lạnh lùng nhìn về phía cô, trên mặt xuất hiện một tia kinh ngạc, nhưng chỉ được năm giây liền khôi phục như cũ, ánh mắt vẫn như cũ dừng lại trên người Lâm Duyệt.

"Duyệt Duyệt, em đi vào làm cái gì?" Thiên cất bước đi tới, sắc mặt ngưng trọng đánh giá nàng.

«Các chị ấy nói anh gọi cà phê, em... »

« Anh không có gọi cà phê, trước đừng động vào mảnh vỡ, đi ra ngoài đi » Thiên có chút vội vàng đem cô đẩy ra ngoài, thiếu gia đang lúc phát giận, không để người khác quấy rầy, đám nhãi nhép ngoài kia thấy loạn chưa đủ, phía sau còn dám lấy loạn làm vui, tức chết hắn!

Lâm Duyệt không cam không nguyện tránh tay hắn ra, chỉ vào người đàn ông lạnh lùng: «Nhưng ..... hắn còn chưa giải thích với em » quăng đồ lên người cô, lại làm rớt cà phê của cô, cư nhiên một câu xin lỗi cũng không nói? Rất kỳ cục.

« Tổ tông, buổi tối anh mời em cơm để nhận lỗi, mau đi ra đi » Thiên một phen lau mồ hôi trên trán, chỉ kém chưa quỳ xuống lạy cô.

"Thật sự?"

"Thật sự."

"Vậy em cám ơn anh trước." Lâm Duyệt vui sướng nở nụ cười, chuyển hướng đến người đàn ông từ đầu đến cuối cũng không nói gì một câu, không câu giải thích, còn bản thân dùng ánh mắt mất hứng nhìn người đàn ông lạnh lùng. Bất mãn phê bình nói:

"Lần sau quang đồ đến người khác nhớ rõ cùng nói một tiếng 'Thực xin lỗi' với người ta, đùa giỡn tàn khốc vậy không có người thích, ôi —!"

Sau một tiếng thét chói tai nằm úp xuống đất, phía sau 'Phanh' một tiếng đóng sầm cửa, Tử Tiểu Thiên! Cư nhiên cứ như vật đem cô ném ra ngoài!

Thiên xấu hổ liếc trộm nhìn tổng tài khuôn mặt càng thêm âm trầm, cười ha hả làm lành nói:

« Tổng tài, chúng ta có thể tiếp tục » tiếp tục trách móc ai, ai...

Ánh mắt Diệp Tường Phi vẫn thất thần như cũ dừng lại ở cánh cửa đã khép chặt, Thiên thật là tò mò, chẳng lẽ hắn quen Lâm Duyệt sao? Làm sao có thể? Tò mò, lại không dám hỏi nhiều.

Trong văn phòng, lại là một trận cười trộm, Lâm Duyệt căm giận trừng mắt Vương Ức Linh, mắng: « Họ Vương bát đản, chị khi dễ tôi, chịkhông phải là người! »

Vẻ mặt Vương Ức Linh vô tội cười ha ha nói: « Cô là chưa thấy qua tân tổng tài thôi, cho cô gặp một lần nha »

Thuận tiện chỉnh ác một cái, giải tỏa không khí văn phòng một chút thôi, ha ha.

« Tân tổng tài? Tân tổng tài!! » Lâm Duyệt một chút là đứng bật dậy từ dưới đất.

« Đúng rồi, tân tổng tài rất tuấn tú đúng không? » Một vị đồng nghiệp cười tủm tỉm nói, Lâm Duyệt khóc không ra nước mắt, làm sao không nói rõ cho cô là tổng tài ở trong...Cô không có thấy rõ bộ dạng suất của hắn, bất quá mới vừa rồi cô thực uy phong đi giáo huấn hắn, ô.... Xong đời, xong đời! Xem ra cô sẽ nhanh thất nghiệp!

Crypto.com Exchange

Chương (1-115)