Chỉ là thế thân
← Ch.083 | Ch.085 → |
"Ân, đươc." Lâm Duyệt không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào vỗ vỗ đầu tiểu Thư Tình nói: "Bảo bối, không được chơi nữa, một hồi mẹ cùng con đi ngủ."
"Nga." Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn đáp lại, Lâm Duyệt khi đó mới chạy lên lầu, một mình lái xe trốn đi, nàng chắc chắn sẽ bị Mạc Lặc Nghị Phàm nhắc nhở nên đã sớm chuẩn bị.
Thư phòng lầu hai, Mạc Lặc Nghị Phàm đứng ở bên cửa sổ nhìn chăm chú vào hoa viên lầu một, từ nơi này vừa khéo có thể nhìn đến hướng cửa chính. Sở dĩ hắn liếc mắt một cái liền nhìn đến Lâm Duyệt đã trở lại, tâm tình lo lắng một buổi tối cuối cùng cũng buông xuống.
Hai chân xoay lại, quay mặt không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Lâm Duyệt, Lâm Duyệt trong lòng kinh ngạc bình ổn tâm tình xong, nhẹ giọng kêu: "Nghị ca ca, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chăm chú vào nàng, thật lâu sau mới lạnh nhạt nói: "Không có gì, chính là muốn nhìn em một chút được không."
"Nga..., ta... Tốt lắm." Lâm Duyệt không được tự nhiên gật đầu.
Mạc Lặc Nghị Phàm bước ra vài bước, đứng ở trước mặt nàng, nhìn chăm chú vào tròng mắt của nàng cố ý tìm tòi nghiên cứu hỏi: "Vừa mới em đi Thủy Loan biệt thự, nói cho anh biết đi làm cái gì?"
Lâm Duyệt kinh hãi, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, nghi hoặc hỏi: "Anh làm sao mà biết em vừa mới đi Thủy Loan biệt thự? Anh phái người theo dõi em?" thời điểm nói những lời này, trong thanh âm tràn ngập mất hứng.
Mạc Lặc Nghị Phàm lại nhẹ nhàng mà nở nụ cười, ngón trỏ nhẹ nhàng mà ma sát trên mặt nàng, ôn nhu nói: "Duyệt Nhi, em cho rằng em có thể giống như hai năm trước đây vụng trộm mà chuồn khỏi anh hay sao? Anh chưa từng kiểm soát hành tung của em, là trên xe có hệ thống camera."
Nguyên lai là như vậy! Lâm Duyệt thở hắt ra, xem ra về sau muốn đi nơi nào, không thể lại đi xe của hắn. Nghĩ đến nửa câu phía trước của hắn, nàng hồi tưởng lại tình cảnh đêm nay gặp mặt Diệp Giai. Như thế, nhìn hắn hỏi: "Anh muốn biết em đi đến đó là làm cái gì sao?"
"Đương nhiên." Mạc Lặc Nghị Phàm nhíu mày, nàng đột nhiên chạy tới Thủy Loan biệt thự một buổi tối rốt cuộc là vì cái gì, hắn tự nhiên rất muốn biết. Ở lúc xe của nàng dừng lại, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng đã phái người điều tra rõ ràng Thủy Loan biệt thự là thuộc về sở hữu của Diệp Tường Phi. Nàng cùng Diệp Tường Phi... Thật sự chính là mối quan hệ cấp trên và nhân viên bình thường sao?
"Em đi gặp vợ của anh, mẹ đích thực của tiểu Thư Tình." Lâm Duyệt nghiêm túc nói, gắt gao nhìn chăm chú vào hắn, không nghĩ lỡ mất mỗi biến hóa cảm xúc trên mặt hắn.
Chẳng qua trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm lại không có chút phản ứng gì, nhìn hai tròng mắt của nàng sau đó trong mắt mới ngưng tụ thành lửa giận, hai tay bóp chặt hai vai của nàng gầm nhẹ nói: "Duyệt Nhi! Em muốn anh lặp lại bao nhiêu lần, em mới là vợ của anh?!"
"Nghị! Vì sao anh cứ cố chấp không tin tưởng em? Em thực sự gặp được cô gái kia!" Lâm Duyệt cũng đề cao âm lượng, hét lên với hắn.
"Anh đã nói, mặc kệ em nhìn thấy người nào, đều không có liên quan đến anh, cũng không có liên quan gì đến Thư Tình cả!" thanh âm của Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng nói, nguyên bản bởi vì quan hệ giữa nàng cùng Diệp Tường Phi mà tâm tình hắn đã phiền chán đến cực độ, hiện tại càng thêm phiền chán buồn bực!
"Đó là bởi vì anh không có nhìn thấy thân thể của chị ấy." Lâm Duyệt không chút nào sợ hãi nhìn hắn, đôi mắt lại ngập nước, tận lực dùng ngữ khí bình tĩnh nói với hắn: "Nghị ca ca, chị ấy kêu Diệp Giai, hai năm trước bởi vì yêu một vị sát thủ, cũng bởi vì sinh bệnh, bị người ta nhốt ở trong biệt thự vẻn vẹn hai năm...."
"Anh không có hứng thú nghe chuyện xưa của người khác." Mạc Lặc Nghị Phàm lớn tiếng đánh gãy lời của nàng, trừng mắt với nàng nói: "Anh chỉ muốn biết em cùng Diệp Tường Phi trong lúc đó rốt cuộc là quan hệ gì!"
"Em cùng Diệp tổng?" Lâm Duyệt ngạc nhiên hỏi, nàng cùng Diệp Tường Phi làm gì có quan hệ gì chứ, hắn vì sao hỏi như vậy chứ? Đột nhiên nghĩ đến hình ảnh Diệp Tường Phi cường hôn bản thân mình, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi nóng lên. Nàng biết, Diệp Tường Phi là có hảo cảm với nàng nha.
Chẳng qua là không biết hảo cảm của hắn đối với nàng, là chân thật, hay vẫn là thế thân của Diệp Giai. Đột nhiên phát hiện bản thân mình thật đáng thương, luôn sống dưới bóng ma của Diệp Giai, luôn là thế thân của cô ấy.
"Em với anh ta không có quan hệ gì hết." Lâm Duyệt lắc đầu biện giải nói, cho dù quyết định muốn đem vị trí Cameron phu nhân trả lại cho Diệp Giai, nàng cũng không muốn để cho Mạc Lặc Nghị Phàm hiểu lầm bản thân là cô gái tùy tiện nha.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng là một mặt không tin nhìn nàng, ghen tuông mười phần hỏi: "Nếu không có, lần trước vì sao lại đi cùng hắn đến Thủy Loan biệt thự? Đừng nói với anh là em vì nhìn cái cô Diệp Giai gì đó, anh không tin chỉ đơn giản như vậy đâu!"
"Nhưng sự thật là như vậy, anh không tin em có thể có biện pháp nào?" Lâm Duyệt bất đắc dĩ nói, nhưng vẫn không quên khuyên giải hắn gặp Diệp Giai, nói: "Nghị ca ca, anh chỉ cần gặp Diệp Giai một lần, chuyện này chắc không có ảnh hưởng gì đến anh, vì sao anh lại không muốn đi chứ?" Chỉ là vì ở đây ác khẩu cùng nàng sao? Nàng thật sự không hiểu!
"Anh chỉ kiên trì tư tưởng của bản thân mình." Mạc Lặc Nghị Phàm lãnh ngạnh (Lạnh lùng và ngang ngạnh) nói, hắn cho tới bây giờ vốn chưa từng có hoài nghi về thân phận của Lâm Duyệt, hiện thời cũng sẽ không, vợ của hắn, chính là cô gái trước mặt này!
"Nhưng là ý nghĩ của anh chưa chắc đã đúng nha!" Lâm Duyệt không từ bỏ nói.
"Đủ, hiện tại anh đang nói về chuyện của em và Diệp Tường Phi, đừng nói sang chuyện khác với anh!" Mạc Lặc Nghị Phàm không vui trách cứ nói, không có chút nhẫn nại nghe nàng nói chuyện.
"Em nói, em cùng Diệp Tường Phi không có bất kỳ quan hệ nào hết."
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm nàng một mặt chân thành, thanh âm hòa dịu một chút, nói: "Tốt lắm, anh muốn em từ chức, cách hắn ta xa một chút." Hắn thầm nghĩ nàng ngoan ngoãn ở trong nhà làm thiếu phu nhân của hắn là tốt rồi!
Lâm Duyệt theo bản năng lắc đầu cự tuyệt, nói: "Em không muốn từ chức!"
"Vì sao?"
"Từ lúc Diệp Tường Phi chưa xuất hiện ở Viễn Vọngm, em cũng đã đi làm ở đó rồi, em không phai rvì anh ta mới vào công ty, em lại càng không thể vì anh ta mà từ chức được." Lâm Duyệt nghiêm trang nói.
*****
Nàng không phải là Cameron phu nhân chân chính, chờ đến khi hết thảy sự thật được tra ra xong, nàng chung quy lại là trở về ban đầu, tiếp tục cái cuộc sống không thể cam đoan có đủ ba bữa no kia.
"Chẳng qua anh chỉ hi vọng em có thể hạnh phíc ở bên cạnh anh, không muốn xảy ra chuyện bất trắc nào." Diệp Tường Phi có cũng đủ điều kiện để hấp dẫn trái tim của một tiểu cô nương như nàng, hắn lo lắng khi để nàng ở trước mặt hắn ta!
Lâm Duyệt bất động nhìn hắn, trong lòng đầy rẫy chua xót, lại cảm thấy thật hạnh phúc. Lòng chua xót là của bản thân, hạnh phúc là của Diệp Giai! Nam nhân ưu tú như Mạc Lặc Nghị Phàm đây, đối với chuyện tình cảm cũng cẩn trọng như vậy. Trong lòng nàng, vì hắn mà cũng thực lòng cảm động!
"Nghị ca ca, em cùng Diệp tổng không có quan hệ gì, anh yên tâm đi." Nàng cúi đầu, nghiêm túc hứa hẹn nói, tại trước mặt một nam nhân xuất sắc như vậy, nếu còn chần chừ mà nói, nữ nhân kia thật sự rất không đáng giá yêu nha! Mặc kệ là ai!
"Tựa hồ, anh chỉ có thể tin tưởng em." Mạc Lặc Nghị Phàm bất đắc dĩ cười, xoa tóc của nàng, "Em biết không? Hai năm trước anh chính là bởi vì rất ngang ngược, em mới có thể tức giận mà chạy đi, sau đó không hiểu mà biến mất khỏi thế giới của anh."
Lâm Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, nguyên lai, vợ của hắn 2 năm trước đã biến mất như vậy? Hắn nhất định thương tâm đến chết, vợ hắn cũng nhất định rất đau khổ đi?
"Em đã quên." Lâm Duyệt nghẹn ngào nói, cuộc sống của hắn từng đã là phát sinh chuyện gì, nàng không biết, không là phải là không nhớ rõ, mà là cho tới bây giờ vốn không có biết qua!
"Anh sẽ giúp em nhớ lại." Mạc Lặc Nghị Phàm đã là lần thứ bao nhiêu nói đến những lời này, cũng vẫn luôn tin tưởng, bản thân mình là có năng lực giúp nàng nhớ lại quá khứ! Hắn muốn nàng một lần nữa nhớ rõ hắn, yêu hắn!
Nằm ở trên giường, Lâm Duyệt lăn qua lộn lại thật lâu vẫn là không ngủ được, trong đầu toàn là thân ảnh của Diệp Giai cùng Mạc Lặc Nghị Phàm. Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn cứ cô chấp kiên trì ý nghĩ của mình như vậy, nàng nên làm cái gì bây giờ?
Đã từng nghĩ, nàng cũng từng muốn lặng lẽ mà chiếm lấy vị trí vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm, chiếm lấy ôm ấp của hắn, chiếm lấy tình yêu của hắn. Nhưng là, mỗi lần nhìn đến thâm tình cùng sủng nịnh của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với bản thân mình, trong lòng lại băn khoăn thực không đành lòng mà lừa dối.
Nàng biết bản thân mình không mình không nỡ ngoan độc như vậy, sở dĩ, chỉ có thể thừa dịp bây giờ còn chưa có lún quá sâu, vùng vẫy mà thoát khỏi cuộc sống của hắn, vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của hắn!
Cứ như vậy đần độn qua vài ngày, hôm nay thời điểm tan học, Lâm Duyệt mới vừa đi ra tới cổng trường học, một cô gái khăn áo kín mít chạy đến ngay trước mặt của nàng. Có thể phân biệt ra đây là một cô gái, vì trừ bỏ dáng người mạn diệu của đối phương kia, còn có cử chỉ mềm mại kia.
Lâm Duyệt bị quái nhân trước mắt làm cho hoảng sợ, trừng mắt há mồm lăng lăng phun ra một chữ: "Ai...?"
Nữ tử cúi người tiến lên, ở bên tai của nàng nhẹ giọng nói: "Là chị, Diệp Giai."
"Diệp Giai?" Lâm Duyệt kinh ngạc kinh hô một tiếng, Diệp Giai cuống quít ý bảo nàng nói nhỏ thôi, nhỏ giọng nói: "Chị là trốn tới, Tường Phi mà biết nhất định tức điên lên!"
"Nga." Lâm Duyệt hiểu rõ gật đầu một cái, lôi kéo cô trốn vào một bên xó góc, tò mò hỏi: "Diệp Giai, chị thế nào lại muốn tới nơi này? Còn có thân thể của chị..." Nàng nhìn Diệp Giai so với hai lần trước rõ ràng là cơ thể đã khỏe hơn rất nhiều, nghi hoặc hỏi.
Giờ phút này trên mặt Diệp Giai vẫn còn đeo chiếc kính râm che lấp nửa khuôn mặt, miệng còn có khẩu trang bao lại, mặc một bộ đồ trông đã khá cũ, liền ngay cả Lâm Duyệt vừa mới bắt đầu cũng chưa kịp nhận ra cô.
Diệp Giai nghịch ngợm cười, nói: "Chị bị chuyện xưa hão huyền của em làm hư rồi, mấy ngày nay liều mạng tĩnh dưỡng thân mình, chờ có thể có khí lực chạy ra khỏi Thủy Loan biệt thự."
Lâm Duyệt cười khổ một tiếng nói: "Không phải là hão huyền, là chân thật, nhưng là Nghị ca ca anh ấy không chịu tin tưởng trên thế giới này có chị tồn tại, không muốn đi gặp chị."
"Không quan hệ, chị chỉ muốn ở rất xa liếc anh ấy một cái, nhìn đứa nhỏ một lần là đủ rồi." khi Diệp Giai nghe được Lâm Duyệt nói như vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một tia mất mát, nhưng cô vẫn miễn cưỡng cười vui nói.
"Được, em dẫn chị đi gặp bọn họ, em tin tưởng nhìn đến chị một lần xong Mạc Lặc Nghị Phàm nhất định sẽ tin tưởng những lời trước đây em đã từng nói." Lâm Duyệt thật lớn khẩu khí nói.
"Chị sợ." Diệp Giai xuyên thấu qua kính râm, lo lắng nhìn nàng: "Chị sợ anh ấy chán ghét chị, chị không dám gặp anh ấy." Trong mộng hắn tuy rằng ôn nhu, nhưng là luôn luôn không nắm tay cô, con rồng lửa theo sau hắn như là bảo vệ hắn, lúc nào cũng bảo vệ hắn, khiến cô không thể đến gần hắn!
"Không cần sợ, Nghị ca ca không phải là người xấu" Lâm Duyệt lôi kéo tay cô trấn an nói, sau đó dẫn cô đi đến ven đường, bắt một chiếc taxi chui vào.
Ngồi ở trong xe taxi, lòng bàn tay Diệp Giai ứa đầy mồ hôi lạnh toát, trái tim yên tĩnh hai năm nay lại 'Bang bang' đập loạn lên. Cô thực sự muốn gặp hắn đên vậy sao? n Nam nhân mà cô vụng trộm yêu trong mộng!
Nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ vút nhanh qua, vì muốn cho trái tim đập bình tĩnh trở lại, Diệp Giai bất đắc dĩ cười cười nói: "Chị đã hai năm không có gặp qua thế giới bên ngoài, nhớ mang máng ngã tư đường này trước đây không phải như vậy."
"Nơi này năm trước mới cải tạo." Lâm Duyệt không yên lòng đáp, lòng của nàng, làm sao lại bất an như vậy?
Xe rất nhanh liền đến trước cửa một trường học quý tộc, Lâm Duyệt cùng Diệp Giai đi đến bên cạnh hàng rào sắt, nhìn bọn nhỏ vui vẻ hoạt bát chơi đùa bên trong
Không cần Lâm Duyệt chỉ, tầm mắt Diệp Giai liền đã bị tiểu Thư Tình vui đùa náo loạn bên trong hấp dẫn, hai tròng mắt kinh ngạc lăng lăng nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ đang lẫn trong đám người kia. Tiểu nữ oa kia thật sự là của cô sao? Bộ dạng thật sự quá giống!
Lúc trước khi nhìn thấy Lâm Duyệt đều không có kinh ngạc quá như vậy, nhìn thấy tiểu Thư Tình, ánh mắt của cô nhanh đã nhòa đi. Không tự chủ được vươn tay, đem kính râm cùng khẩu trang trên mặt tháo ra.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |