Vay nóng Homecredit

Truyện:Người Mẹ Vị Thành Niên - Chương 021

Người Mẹ Vị Thành Niên
Trọn bộ 115 chương
Chương 021
Vương tử trong vũ hội
0.00
(0 votes)


Chương (1-115)

Siêu sale Lazada


Hắn không phải là khách quý Mạc Lặc Nghị Phàm được mời tới tham gia yến hội lần này sao? Cameron. Mà bên cạnh hắn là Phạm lão gia vẻ mặt khẩn trương khép nép. Ông không biết Mạc Lặc Nghị Phàm có quen biết cô gái này hay không nhưng ông biết rõ giờ phút này Mạc Lặc Nghị Phàm đang vô cùng tức giận.

Ánh mắt Thi Tiểu Hân cùng tất cả các nữ sinh như bị nam châm hút vào khuôn mặt đẹp trai của Mạc Lặc Nghị Phàm, cô vẫn cho rằng Phạm Tư Ân là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, thế nhưng hôm nay mới phát hiện cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân!

"Ba, con với bạn học đang đùa giỡn chút." Phạm Tư Ân nhìn liếc qua Lâm Duyệt đang ngồi trên mặt đất nhẹ giọng khóc nức nở không dám đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm kia.

Ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm đảo qua mọi người rồi rơi trên người Lâm Duyệt đang ngồi trên mặt đất lạnh lùng được thay thế bởi ôn nhu. Cúi người đem nàng từ dưới mặt đất ôm lấy.

Lâm Duyệt đang không biết phải làm như thế nào căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra đột nhiên liền cảm thấy cả người mình bay lên không nàng kinh hãi hét một tiếng. Khi mở hai mắt liền đối diện ngay với đôi mắt ôn nhu của Mạc Lặc Nghị Phàm.

"Tôi phải rời khỏi nơi này." Nước mắt từ khóe mắt Lâm Duyệt đua nhau chảy xuống, nhìn hắn nghẹn ngào mở miệng. Căn bản nàng không nên hướng hắn yêu cầu như vậy, chẳng qua ở nơi này chỉ có hắn là trên mặt không có vẻ cười nhạo cũng chỉ có hắn khiến nàng cảm thấy có một tia thân thiết, bởi vì trong ánh mắt hắn hiện lên sự ôn nhu vô tận.

"Được, chúng ta trở về." Mạc Lặc Nghị Phàm ôm eo của nàng nâng cằm nàng lên cúi người dùng chính cánh môi của mình dán lên làn môi nàng hôn thật sâu.

Phút chốc Lâm Duyệt trợn tròn hai mắt nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc đầu óc lại một lần nữa trống rỗng. Trời ơi! Đêm nay nàng mất mặt còn chưa có đủ sao? Cư nhiên còn ngay trước mấy trăm người giàu có cùng người đàn ông trước mắt này diễn trò hôn nha.

Thi Tiểu Hân vừa tức vừa hận dậm chân ghen ghét trong lòng dâng lên không thở nổi. Nguyên bản là muốn chỉnh nàng khiến nàng xấu mặt không nghĩ đến mệnh của nàng tốt như vậy giữa đường gặp được một cái bạch mã hoàng tử.

Càng khiến cô tức giận đó là ở đây có nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, đột nhiên xuất hiện một người dễ nhìn thì cư nhiên ngay cả liếc mắt cũng không liếc người khác một cái liền trực tiếp tìm đến Lâm Duyệt.

Một lúc lâu sau Mạc Lặc Nghị Phàm mới thỏa mãn buông Lâm Duyệt ra, dùng ngón lau đi nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm toàn bộ lưng áo của nàng hướng phía bên ngoài đám người đi ra, Lâm Duyệt vẫn đang trong trạng thái đầu óc trống rỗng cứ như vậy bị ôm đi.

"Cameron tiên sinh!" Thức thời Phạm lão gia vội vàng đuổi theo cẩn thật dè dặt nói: "Thực sự rất xin lỗi, Tư Ân từ nhỏ đã ham chơi không nghĩ tới ..."

"Phạm tiên sinh đây coi như là lần gặp mặt cuối cùng của chúng ta, cám ơn ngài đã nhiệt tình đón tiếp." Khóe môi Mạc Lặc Nghị Phàm nổi một nụ cười nhạt nói với Phạm lão gia.

"Cameron tiên sinh!". Phạm lão gia còn muốn mở miệng đã bị Mạc Lặc Nghị Phàm vung tay chặn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người biến mất ngoài cửa lớn.

*****

Ông mất trăm cay ngàn đắng mới có thể mời Mạc Lặc Nghị Phàm đến đây, cư nhiên lại bị đứa con trai tốt bụng của mình đập vỡ hết thảy, bây giờ thì tốt rồi hợp đồng độc quyền với tập đoàn Thụy Ca nghĩ cùng đừng nghĩ cầm tới tay.

"Ba làm sao vậy? Người kia là ai vậy?" Phạm Tư Ân liếc mắt nhìn hai người vừa biến mất ở cửa đi lên hỏi.

"Mày a! Thật sự là chuyện tốt không đủ mà chuyện xấu thì có thừa!" Phạm lão gia hướng anh điên cuồng gào thét nói: "Đó là tổng tài tập đoàn Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron bây giờ để ày đắc tội."

"Là ngài ấy?" Phạm Tư Ân hô nhỏ một tiếng lại nhìn ra phía cửa lớn, những người đứng xem xung quanh cũng giống như anh bất ngờ không thể tưởng tượng được người thanh niên trẻ vừa rồi chính là người lãnh đạo cao nhất của tập đoàn nổi danh Thụy Ca Mạc Lặc Nghị Phàm? Cameron!

Những người tham gia yến hội trừ bạn cùng học của Phạm Tư Ân ra phần lớn đều là người trong giới quảng cáo nhưng chưa từng có một ai được gặp qua tổng tài tập đoàn Thụy Ca. Không thể tưởng tượng nổi cư nhiên hôm nay lại có thể gặp được ở chỗ này, tất cả đều trộm hối hận lúc nãy không có ai tiến lên dựa sức tạo một chút quan hệ.

.........................

Chỉ tới khi xe ra khỏi khuôn viên Phạm gia Lâm Duyệt mới từ trong hoảng loạn tìm về cảm giác của chính mình, mới nhận ra mình đang ám muội nằm ở trong lồng ngực của một ai đó.

Sờ soạng qua một chút nước mắt trên mặt, cuống quýt từ trong lồng ngực Mạc Lặc Nghị Phàm lùi ra, xấu hổ đỏ bừng khuôn mặt. Lúc nãy hắn lại hôn nàng, làm trò cười trước mặt mấy trăm người quan trọng là lại trước mặt Phạm Tư Ân mà hôn nàng.

(Tớ là tớ bó tay với bạn Duyệt rồi, giờ phút này còn ...)

Đánh mắt liền đối diện với ánh mắt thâm tình của Mạc Lặc Nghị Phàm, con ngươi thâm tình còn lộ ra một chút tức giận đang gắt gao nhìn nàng. Vòng tay của hắn nóng như bàn ủi dán trên thắt lưng của nàng, nóng bỏng như vậy khiến tim nàng đập loạn lên.

Lâm Duyệt nhanh chóng rũ hai mắt nhằm lảng tránh đôi mắt quái dị kia.

Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không cho phép nàng lảng tránh, giơ đầu ngón tay xẹt qua khuôn mặt xinh đẹp của nàng sau đó dừng lại ở cằm nàng nhẹ nhàng nâng lên. Bức nàng đón nhận ánh mắt của chính mình khẽ nói: "Em thích tiểu tử kia?"

"Cái gì?" Lâm Duyệt khó hiểu nhìn hắn, hắn đột nhiên hỏi vấn đề này làm cho nàng nhất thời không thể phản ứng lại.

"Tên tiểu tử lúc nãy, em thích hắn?" Trong tiếng nói có thể cảm nhận được chút ít lửa giận nhưng cũng đủ khiến cho người khác kinh hãi. Tránh cũng không được Lâm Duyệt chỉ có thể nhìn hắn nhẹ nhàng mà gật đầu một cái nhưng ngay lập tức lại lắc lắc đầu nói: "Trước đây thích hiện tại đã không còn thích."

Đúng vậy nàng đã không còn thích hắn, hảo cảm từ ba năm trước chôn dấu trong đáy lòng vô hình chung đã bị vẻ mặt đáng giận kia hoàn toàn dẫm nát.

"Tốt lắm, không được thích bất kỳ kẻ nào biết chưa?" Mạc Lặc Nghị Phàm nắm chặt cằm nàng nhanh chóng bá đạo tuyên bố. Cả đời này Lâm Duyệt chỉ có thể là của hắn.

"Sau này rồi nói." Lâm Duyệt không sợ chết trả lời, nàng không thích sự bá đạo của hắn nàng nhìn hắn cùng với người tên tiểu tử ác độc kia thấy không khác nhau là mấy.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-115)