Vòng cổ mất tích
← Ch.012 | Ch.014 → |
"Hắc hắc, nói được cũng phải." Lâm Duyệt cười hi hi, lấy ra cái chìa khóa mở cửa, về nhà việc đâu tiên là đến tủ lấy chiếc áo khoác của người đàn ông kia ra. Đặt lên trên giường cẩn thận tìm kiếm một hồi, người đàn ông quỷ dị kia nói trong túi áo có vòng cổ, nhưng kiểm tra ba lần bốn lượt, cô đều không phát hiện nơi nào có nha.
" Duyệt Duyệt, cậu đang tìm cái gì vậy? " Lưu Tuyết uống hai cốc nước, uống xong rồi mở miệng hỏi.
Lâm Duyệt cũng không ngẩng đầu lên nói: " Hắn nói trong túi áo trong có vòng cổ, nhưng tớ tìm tới tìm lui đều không có"
Trong lòng Lưu Tuyết đánh mạnh một cái, không ngạc nhiên nhìn cô, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Rất đáng giá sao?Là ai thế? »
Không phải là cái lần trước cô lấy đi chứ, trời ạ! Chủ nhà quái dị.... ! Một màn trong nháy mắt hiện lên trong đầu cô.
« Là vòng cổ của người đàn ông hôm qua bắt tớ đi, nhìn dáng vẻ của hắn giống như vòng cổ này rất quan trọng »
Lâm Duyệt nhớ lúc ấy Mạc Lặc Nghị Phàm tìm cô muốn vòng cổ, hắn không phải từng nói với cô là muốn gì đều có thể mua cho cô sao? Làm sao mà để ý một cái vòng cổ? Chẳng lẽ là vòng cổ đính ước? Ừ, nhất định là như vậy!
« Hắn để ở chỗ nào? »
« Hắn nói túi áo bên tay phải, nhưng tớ tìm rất nhiều lấn, đều không có nha »
Lâm Duyệt nói xong lại bắt đầu tìm kiếm lại, hoàn toàn không phát giác đến Lưu Tuyết miệng phun một ngụm nước sôi ra.
Quả nhiên là cái mà cô đưa cho chủ nhà! Lần này xong rồi, cô làm sao kiếm tiến để chuộc lại cái vòng cổ kia?
Do dự nửa phút, nhăn nhó nữa phút, Lưu Tuyết cuối cùng khẽ cắn môi, liền đi ra ngoài. Chủ nhà cho thuê đang ở quầy thu ngân đánh giá cô, cười ha ha nói:
« Lưu Tuyết, chuẩn bị đi ra ngoài sao? »
« Không phải, tôi tôi là tới tìm chú » Lưu Tuyết nuốt nước bọt, có chút khó khăn mở miệng nói.
« Tìm tôi? » Chủ nhà có chút bất an đứng lên, liền lo lắng cô chạy tới chỗ hắn muốn cái vòng cổ ngày đó, bởi vì cái vòng cổ có giá trị ít nhất là 1 vạn tiền, đủ cho các cô thuê nhà hơn hai năm, tương đương là vượt mức trả tiền thuê nhà.
Lưu Tuyết nhìn hắn, không ôm hi vọng gì, cười ngượng ngùng nói:
« Chú à, chú có thể trả cái vòng cổ kia cho cháu được không? Duyệt Duyệt, cô ấy đang tìm nó »
Quả nhiên là muốn tới lấy vòng cổ, chủ cho thuê nhà khuôn mặt trầm xuống, nói:
« Cô có tiền trả tiền thuê nhà sao? Thêm tháng này đã là bốn tháng, thu thêm tiền phạt gấp đôi, lấy tiền đến tôi trả lại cô »
«Hả? Tiền phạt muốn gấp đôi? » Lưu Tuyết kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, người này quá mức tham lam? Lại nói, trên hợp đồng cũng không viết phạt như vậy. Nhưng trên hợp đồng thật ra có ghi là không được nợ tiền thuê nhà, ai ai ai.... !
« Không có tiền phải không? Vậy không bàn nữa » Chủ cho thuê nhà đường sống một chút cũng không cho. Lưu Tuyết không có biện pháp đành phải xám mặt rời đi.
*****
Hôm nay là thứ Bảy, công ty quy định làm buổi sáng, lúc tan tầm mọi người đều đi nhanh, chỉ còn lại một mình Lâm Duyệt đi chậm rì rì ra thang máy.
Trong đầu vẫn nghĩ đến chuyện vòng cổ, không tìm thấy vòng cổ, cô lấy gì giao cho tên đàn ông kia chứ? Hắn có thể vì thế mà giết cô hay không.
"Giết chết ta đi! Giết chết ta đi!"Cô buồn bực liều mạng đá vào tường hét to. Không cẩn thận đụng vào một đồ vật, không phải, đồ vật làm sao có thể có độ ấm. Xuất hiện trước mắt, là quần áo hàng hiệu, caravat hàng hiệu.
Cảm nhận không sai, đụng vào một người đàn ông! Cô gật đầu giải thích một cái: " Thực xin lỗi "
Thân ảnh trước mắt không có nhúc nhích, giống như là không chịu nhận lời xin lỗi mà muốn bồi thường. Phiền không thể phiền hơn Lâm Duyệt quát to một tiếng:
" Thân ái, chẳng lẽ anh còn muốn bồi thường tiền giặt là»
Ngẩng đầu tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng, đôi mắt lại có một chút quen thuộc, còn khuôn mặt cực suất kia? Đây là công ty, mà bộ dạng suất như vậy ngoại trừ tân tổng giám đốc còn có ai chứ?
Người xui xẻo thì nên ở trong nhà ngủ ngon, trong một giây này Lâm Duyệt nghĩ như vậy, mấy hôm trước còn thóa mạ hắn. Mấy ngày qua không có động tĩnh, cuối cùng không lo lắng sẽ bị đuổi việc, hôm nay cư nhiên lại khiến cô đụng phải.
" Lúc đi đường mắt phải nhìn phía trước chứ không phải là nhìn chân " Diệp Tường Phi nhìn chằm chằm cô nhàn nhạt mở miệng nói.
" Tổng giám đốc dạy rất phải " Lâm Duyệt cợt nhả cười, cảm giác mình thấp hơn hắn cả một nửa, ai, ai kêu hắn là vương tử, cô ngay cả là cô bé lọ lem cũng không phải?
Không gian đột nhiên không có âm thanh, trầm mặc một lúc, Lâm Duyệt nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn theo hắn nói: " Không phải sao? "
" Ngươi nói cái gì? " Diệp Tường Phi nhíu mày, cười như không cười nhìn cô.
Lâm Duyệt không dám nhìn khuôn mặt khí suất của hắn nhiều, tươi cười thẳng lưng lên nói:
" Nếu tổng giám đốc đã giáo huấn xong rồi, vậy tôi xin đi trước, tạm biệt».
← Ch. 012 | Ch. 014 → |