← Ch.45 | Ch.47 → |
Khi Dư Ôn cầm cọ lên thì Quý Nam Uyên đã đỉnh dương v*t vào miệng huyệt.
Cô bị cắm đến cả người run 𝖗●⛎●𝓃 r●ẩ●🍸 rẩy nhưng mà anh vẫn còn muốn cô vẽ tranh, không vẽ sẽ bị thao càng mạnh.
"Chậm một chút... Ha a... Anh... Chậm một chút..." Dư Ôn chịu không nổi, trong người như có dòng điện chạy qua.
Quý Nam Uyên dùng hàm răng gặm cắn bả vai Dư Ôn, anh nâng tay cầm lấy bút, vẽ từ sống lưng xinh đẹp đến xương bướm nở rộ, mỗi lần anh vẽ tới chỗ nào, đều sẽ dùng đầu lưỡi 𝖑_1_ế_ⓜ hô_п tới chỗ đó.
Khi Dư Ôn nửc nở kêu lên thì Quý Nam Uyên đã vẽ đến eo cô.
Anh vừa giữ chặt eo cô mạnh mẽ thao làm, vừa cắn lấy vành tai mẫn cảm, ✝️.♓.ở 𝒽.ổ.ⓝ ⓗể.𝓃 nói, "Sao không vẽ? Hử?"
Cả người Dư Ôn trở nên tê dại, cô nâng cánh tay mềm nhũn cầm lấy bút vẽ, động tác của Quý Nam Uyên dần chậm lại, chờ cô đổi thuốc màu xong mới tiếp tục bóp eo, nhanh chóng thọc vào ⓡú-𝖙 𝐫-🔼.
Dư Ôn khóc đến nước mắt chảy đầy mặt, âm thanh phát ra đều là tiếng 𝖗·ê·ⓝ r·ỉ nức nở, "Quý Nam Uyên... Chậm một chút... Cầu anh... Ha a... Bị căng hỏng rồi... A..."
Quý Nam Uyên đưa đẩy mấy chục cái, sau đó đột nhiên 𝓇ú-𝖙 𝐫-𝐚, xoay người Dư Ôn lại, ép cô ngồi xổm xuống rồi nhét dương v*t vào trong miệng cô.
Dư Ôn bị cự vật kia thọc một phát vào tận yết hầu, hai tay bất lực mà đánh lên chân anh.
Quý Nam Uyên giữ đầu Dư Ôn lại rồi đưa đẩy, vòng eo run lên một chút, sau đó bắn thẳng vào miệng cô.
Tay anh nắm lấy cằm cô, ra lệnh, "👢𝒾●ế●Ⓜ️ sạch sẽ."
Hơi nóng từ đồ vật kia khiến Dư Ôn phát run, theo bản năng há miệng 𝖑ïế.ⓜ láp mã mắt vẫn không ngừng phun ra ⓣ·❗·𝖓·♓ 𝖉ị↪️·ⓗ.
Quý Nam Uyên bị 𝖑ï-ế-𝖒 đến cả người thoải mái, liên tục nhấp eo, đỉnh đỉnh vào trong miệng cô để kéo dài k.𝖍.🔴á.𝒾 𝐜ả.ⓜ.
Dư Ôn đem toàn bộ côn th*t từ mã mắt đến gốc rễ ⅼⓘế.m sạch sẽ, sau đó mới t𝖍.ở 𝐡ổ.n ⓗ.ể.n bò dậy.
Quý Nam Uyên đưa bút vẽ cho Dư Ôn, ấn cô ngồi xuống ghế rồi chui đầu vào giữa hai chân cô 𝖑.1ế.Ⓜ️ huyệt.
Dư Ôn bị ⅼ_ïế_ⓜ đến bụng nhỏ 𝓇υ.n 𝓇ẩ.ÿ, tay cầm bút không khống chế được mà vẽ một đường dài trên giấy. Cô 𝐫_ê_ⓝ 𝖗_ỉ thành tiếng, toàn bộ ý thức đã bị 𝖐*𝒽*0*á*1 𝐜ả*〽️ ở miệng huyệt chiếm lấy, 𝖍🔼_𝐦 ⓜ_υố_ռ sâu trong cơ thể như muốn bùng cháy.
Bụng nhỏ Dư Ôn co giật, một đợt d*m thủy phun ra.
"Sao lại không vẽ đi?" Quý Nam Uyên ngẩng đầu nhìn Dư Ôn, ngón tay đánh vòng quanh đầu v* phấn nộn, "Muốn anh thao thì em mới bằng lòng vẽ?"
Dư Ôn rung đùi, "Không cần..."
Cô nhanh chóng cầm bút vẽ, chỉnh sửa đường nét kéo dài ban nãy thành một cánh tay, tuy giấy vẽ rất lớn nhưng bức tranh này phải vẽ cả hai người, Dư Ôn muốn căn cứ theo tỉ lệ mà Quý Nam Uyên đã vẽ sẵn để làm tham chiếu cùng đối xứng, nhưng căn bản cô không thể nào tập trung được.
Bởi vì giây tiếp theo, côn th*t Quý Nam Uyên đã cắm thẳng tắp vào.
Anh ngồi ở ghế trên còn cô thì cưỡi lên eo anh.
Quý Nam Uyên chỉ cần đỉnh một cái là Dư Ôn liền không thể hạ bút, cô ôm lấy cổ anh, run giọng kêu la.
"Vẽ đến đâu rồi? dương v*t đâu?" Anh ác ý mà nhấp eo một chút.
Dư Ôn nức nở ra tiếng, "... Lập tức... Vẽ liền..."
"Nhanh lên." Quý Nam Uyên ôm Dư Ôn, vừa cắm vừa cầm bút vẽ cùng cô.
Cô vẽ dương v*t của anh.
Còn anh, lại vẽ tiểu huyệt đỏ bừng của cô.
Bức tranh này phải vẽ hơn một tiếng mới kết thúc.
Đương nhiên là Dư Ôn đã bị làm suốt một tiếng đó, sau khi được Quý Nam Uyên tắm rửa sạch sẽ ôm về giường lại bị thao thêm một lần nữa.
Thao đến mức cô không còn ý thức, chỉ biết mở miệng 𝖗_ê_𝐧 г_ỉ.
🎋*♓*𝐨á*ℹ️ c*ả*m cuồn cuộn ngập đầu không ngừng cọ rửa ⓛⓘ●ⓝ●𝐡 ♓ồ●п cùng ý thức của Dư Ôn, cô bị cắm đến thét chói tai không ngừng, d*m thủy liên tục phun ra làm ướt đẫm khăn trải giường.
"Quý Nam Uyên..." Dư Ôn khóc lóc xin tha, "Không cần...... Không cần...... Ô ô..."
Quý Nam Uyên vẫn cứ hung ác mà đỉnh vào trong, môi mỏng dùng sức 〽️_ú_✞ cắn cổ cô.
Giọng nói n_ó_n_ɢ 🅱️ỏ_𝓃_ⓖ vang lên trong không khí.
"Đêm nay em không nên đến đây."
"Bởi vì anh sẽ thao ↪️ⓗ●ế●🌴 em."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 45 | Ch. 47 → |