Truyện:Người Mẫu Khỏa Thân - Chương 23

Người Mẫu Khỏa Thân
Trọn bộ 86 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-86)

Dư Ôn ăn uống no nê rồi cầm lấy chiếc đũa vọt tới trước mặt Quý Nam Uyên, làm bộ muốn thọc vào m●ôⓝ●𝐠 anh, âm thanh khàn khàn không hề có lực uy ♓-iế-𝐩, "Anh mới là người phải ngoan ngoãn bị thao! Tôi đây sẽ thao khóc anh!"

Quý Nam Uyên cười cong eo, đoạt lấy chiếc đũa ném lên bàn. Sau đó ôm Dư Ôn vào lòng ⓝ-🌀-ự-↪️, hơi thở nóng hổi phun trên mặt cô, thấp giọng hỏi, "Chiếc đũa này không có thao được nhưng những cái khác thì có thể, muốn thử hay không?"

Dư Ôn hoài nghi mà trừng mắt nhìn anh, "Cái gì?"

Quý Nam Uyên lột khăn trải giường trên người cô xuống, đem toàn bộ cơ thể trần trụi bế ngồi lên đùi, ngón tay anh sờ tới miệng huyệt, âm thanh khàn khàn nói.

"Cái này."

"Cái đồ lưu manh!" Dư Ôn cúi đầu cắn vào cổ anh.

Quý Nam Uyên để cô tùy ý cắn, tay phải nhẹ nhàng ôm lấy vòng e*o 𝖙𝐡𝐨*ⓝ gọn, tay trái ↪️ở.𝒾 զuầ.𝓃, móc dương v*t nửa cương ra, hơi nâng m-ô-𝓃-ⓖ cô lên, để ở miệng huyệt 𝖈_ọ 🔀_á_𝐭 bôi trơn.

Dư Ôn lập tức cứng miệng, giãy giụa muốn rời khỏi người anh.

"Đừng lộn xộn." Quý Nam Uyên bóp eo cô.

Dư Ôn lại không nghe lời, tiếp tục vùng vẫy, đột nhiên chân bị trượt, cả người ngồi xuống, tiểu huyệt bị quy đầu cực đại đỉnh vào làm cô đau đến nức nở thành tiếng, "A... Quý Nam Uyên... Đi ra ngoài... Đau quá..."

"Đã kêu em đừng lộn xộn mà." Quý Nam Uyên nhếch người ra, bế cô đặt lên bàn cơm, mở hai chân ra kiểm tra hoa huy*t, may mắn là không trầy da đổ Ⓜ️á-⛎. Anh kiểm tra xong mới thu hồi ngón tay lại rồi cúi đầu h·ô·п lên môi â●Ⓜ️ 𝖍●ộ phiến hồng.

Hạ thể Dư Ôn rất sạch sẽ, lông tóc thưa thớt, hai mảnh môi â_m ♓_ộ phấn phấn nộn nộn mấp máy, dùng ngón tay đẩy ra sẽ thấy bên trong là huyệt thịt đỏ bừng đang ↪️_♓ả_γ 𝖓ư_ớ_🌜.

Quý Nam Uyên cúi người dùng đầu lưỡi 𝐥-ïế-Ⓜ️ láp.

Dư Ôn 𝓇●𝐮●𝖓 гẩ●γ kêu một tiếng, hai chân κẹ·🅿️ 𝐜·𝖍·ặ·𝐭, nức nở nói, "Quý Nam Uyên... Không cần..."

"Đợi lát nữa em liền sẽ cầu anh làm em." Quý Nam Uyên vươn tay đè ép bắp đùi cô, vùi mặt vào giữa hai chân, môi lưỡi bao trùm lên môi â*Ⓜ️ ♓*ộ 🦵.iế.m Ⓜ️-ú-ⓣ.

Toàn bộ cơ thể Dư Ôn đều nằm trên bàn cơm vặn vẹo giãy giụa. Không qua bao lâu đã bị đầu lưỡi kia 🦵.❗ế.ɱ đến mức chảy ra không ít d*m thủy.

"A..." Hai chân cô 𝓇ц·𝓃 𝓇·ẩ·γ lúc kẹ.p 𝒸♓ặ.t lúc thả lỏng, cánh tay chống trên bàn muốn né tránh những cả người mềm nhũn, không có nửa phần sức lực để phản kháng.

Quý Nam Uyên mở to miệng nuốt toàn bộ d*m thủy cô tiết ra, đầu lưỡi quét đến âm đế nhỏ xinh rồi ngậm lấy 𝒸ắ_𝐧 ռ𝐡_ẹ.

Dư Ôn rùng mình rê-𝖓 𝐫-ỉ.

Quý Nam Uyên nghe vậy vô cùng hưng phấn, dùng tay giữ chặt eo cô, môi lưỡi liên tục cắn l_ⓘ_ế_〽️ lên âm đế mẫn cảm kia. Chỉ trong chốc lát đã đưa Dư Ôn đến cao trào.

"Quý Nam Uyên..." Cô †𝐡-ở dố-𝖈 kêu tên anh, âm thanh mang theo tiếng nức nở.

"Chờ không nổi nữa sao?" Quý Nam Uyên cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, "Bây giờ anh liền thỏa mãn em."

Quý Nam Uyên ép hai chân Dư Ôn lên bàn cơm t𝒽à●ⓝ●♓ ♓ì●ⓝ●𝒽 chữ M, sau đó đỡ dương v*t thong thả đỉnh tiến vào miệng huyệt đỏ bừng.

Quy đầu cực đại kia thao căng đường đi chật hẹp, Dư Ôn bị đỉnh đến cong người dậy, thở phì phò dồn dập kêu, "Quá lớn... Chậm một chút... A..."

Cô cấu chặt vào cánh tay rắn chắc của anh, trong miệng phát ra tiếng khóc lóc, "Quý Nam Uyên... Căng hư... A... Đi ra ngoài một chút...Sâu quá..."

"Muốn anh cắm sâu hơn một chút sao?" Quý Nam Uyên bóp eo Dư Ôn, hướng tới háng cô nhấp thật mạnh, toàn bộ côn th*t đều chôn vào, hai quả trứng dái chụp đánh lên cặp mô𝖓*𝐠 trắng nõn, phát ra tiếng "Bạch bạch bạch".

Dư Ôn bị cắm đến da đầu tê dại, thân mình run 𝓇·υ·ռ ⓡẩ·ⓨ rẩy, trực tiếp bị anh làm đến cao trào.

Không đợi Dư Ôn hoàn hồn lại, Quý Nam Uyên đã bóp lấy eo cô, động tác thọc vào ⓡú_𝐭 г_ⓐ càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Bàn ăn liên tục phát ra tiếng kẽo kẹt không ngừng.

Dư Ôn cong người lên, nhũ thịt trắng nõn giương cao, đầu v* màu hồng nhạt 𝓇u●ⓝ 𝐫●ẩ●γ đứng thẳng.

Quý Nam Uyên cúi đầu ngậm lấy nhũ thịt đang lắc lư trước mặt, cắn thật mạnh một cái.

"Đừng.... A..."

Tiếng rung lắc phát ra từ bàn cơm càng lúc càng to hơn. Dư Ôn bị thao đến khóc lóc nức nở, 𝖐*ⓗ𝑜*á*𝐢 𝐜*ả*〽️ mãnh liệt khiến cả khuôn mặt cô toàn là nước mắt.

Cô bám chặt vào tay Quý Nam Uyên, liên tục kêu anh dừng lại nhưng căn bản là Quý Nam Uyên không thèm để tâm.

Ngược lại tiếng khóc của cô đã càng 🎋íⓒ*𝐡 𝖙*♓*í*𝐜*𝖍 anh thao thật mạnh, thật sâu hơn.

Chương (1-86)