← Ch.20 | Ch.22 → |
Dư Ôn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng thật ra là không phải vậy.
Sau khi Quý Nam Uyên 𝖇ắ·𝓃 𝖙·iⓝ·h xong, vuốt vuốt dương v*t vài cái rồi lại lần nữa đem cô 𝖑ê_ռ 𝐠ℹ️ườ_𝐧_𝐠.
Khăn trải giường đã sớm ướt đẫm, trên cơ thể Dư Ôn toàn là dịch nhão dinh dính, không biết là mồ hôi hay là d*m thủy nữa.
Cả người cô còn đang ở giữa dư vị cao trào, tiểu huyệt liên tục phun nước. Cô thở phì phò, ánh mắt ⓜ●ê 〽️●a●𝓃g dưới ánh đèn mờ nhìn Quý Nam Uyên.
Cơ thể anh trần trụi, phía trên là cơ n🌀ự.↪️ rắn chắc có mấy vết sẹo loang lổ, phía dưới là từng khối cơ bụng rõ ràng, thẳng xuống theo tuyến nhân ngư là khu rừng rậm đen mọc ra một cây nấm thô to, hai chân thẳng tắp hữu lực, lông tơ rậm rạp, khi áp xuống cọ lên chân cô hơi đau nhưng cũng ẩn ẩn chút tê dại ngứa ngáy...
Ánh mắt Dư Ôn cố tình né tránh đồ vật giữa hai chân anh. Cô không dám nhìn nhiều, sợ anh lại có phản ứng. Nhưng mà khi anh đến gần, đồ vật kia vẫn là giật giật rồi đứng thẳng tắp.
Dư Ôn xoay người muốn bò vào trong thì cẳng chân đã bị Quý Nam Uyên bắt lại. Anh nhẹ nhàng kéo một cái đem cô ép sát vào hạ thân, cúi đầu 𝐡ô.𝖓 lên vai.
"Thích tư thế này sao?" Quý Nam Uyên nhẹ giọng hỏi.
Dư Ôn còn chưa kịp mở miệng trả lời đã bị anh bóp eo, đỡ dương v*t cương cứng thẳng tắp đỉnh vào.
Cả người Dư Ôn run lên, khuôn mặt chôn ở khăn trải giường, cổ họng phát ra tiếng khóc nức nở mơ hồ.
Cơ thể cô rất Ⓜ️ả_𝓃_h ⓚ𝒽_ảռ_♓, làn da mịn màng trắng nõn, xương cánh bướm đẹp như kiệt tác mê hoặc lòng người.
Quý Nam Uyên cúi người xuống ɱ.ú.𝖙 ♓_ô_𝐧 dọc theo sống lưng. Sự tê dại ngứa ngáy truyền đến đại não Dư Ôn. Cô 𝖗𝖚*𝓃 гẩ*𝖞 khóc ra tiếng, bị 𝐤·𝖍οá·i 𝐜·ả·𝖒 bức đến điên rồi, theo bản năng cơ thể muốn né tránh môi lưỡi của anh.
Quý Nam Uyên nắm lấy cánh tay cô, kiếm chế ở phía sau ɱ*ô*ⓝ*ⓖ rồi điên cuồng nhấp eo.
Dư Ôn bị cắm đến cả người không ngừng đỉnh về phía trước, đầu v* ma sát với khăn trải giường vừa đau vừa ngứa. Cô nức nở kêu Quý Nam Uyên dừng lại nhưng càng khiến động tác thọc vào 𝓇ú*𝐭 𝓇*ⓐ của anh mạnh hơn.
🎋-ⓗ-⭕á-ℹ️ cả-ⓜ giống như chậu nước ấm, cứ một chậu rồi lại một chậu tưới 𝐥·ê·𝐧 đ·ỉn·𝐡 đầu Dư Ôn. Cô bị thao đến cao trào một lần rồi lại một lần, toàn bộ hạ thân đều là d*m thủy dính nhớp, khi côn th*t ra vào ✝️𝐡â.𝓃 ✞♓.ể cũng toàn là tiếng nước òm ọp òm ọp.
Cô dùng răng cắn chặt khăn trải giường, ô ô mà khóc lóc.
Quý Nam Uyên ở phía sau vẫn 𝐡𝐮ռ·𝖌 𝒽ă·𝓃·𝐠 va chạm. Cánh tay anh nắm lấy đầu vai cô, đem người kéo lên ôm vào trong 𝐧_ℊự_𝒸. Một tay nắm nhũ thịt mà xoa bóp, một tay khác cố định eo mà đỉnh vào, hỏi, "Bức tranh đâu? Còn chưa vẽ sao?"
Dư Ôn 𝐭h-ở ◗-ố-𝖈, liên tục lắc đầu.
"Có phải là nhìn chưa đủ rõ ràng?" Hô hấp của anh nóng hổi, mỗi một chữ nói ra đều khiến cô rùng mình khóc kêu.
"Vậy là em đã nhìn rõ rồi."
Quý Nam Uyên nói xong nới lỏng cánh tay, thả cô ở giữa không trung, nắm lấy vòng 𝖊_ο 𝖙_𝒽0_𝓃 gọn rồi bắt đầu thao lộng. Cả khuôn mặt cô toàn là nước mắt, khóc đến giọng nói đều khàn khàn.
Cuối cùng không biết bị anh đỉnh tới chỗ nào, Dư Ôn trực tiếp đến cao trào. Hai tay cô gắt gao bóp chặt tay Quý Nam Uyên rồi thét chói tai, ✞.𝖍.â.𝐧 🌴.𝒽.ể run ⓡ_𝐮_𝖓 𝓇ẩ_𝓎 rẩy vài cái, bên dưới tiểu huyệt phun ra một lượng lớn d*m thủy.
dương v*t bị huyệt thịt kia chặt chẽ co rút lại, kẹp đến không nhịn được, anh cắm thật mạnh mười mấy cái, cuối cùng cũng 𝖗ú*𝖙 𝓇*𝐚 bắn ở sau eo cô.
Khi Dư Ôn thoát lực mà ngã xuống giường, cả người còn đang г⛎·𝖓 𝖑ẩ·γ 🅱️·ẩ·🍸.
K·𝐡𝑜·á·ı ⓒ·ả·ⓜ truyền đi khắp cơ thể, mỗi tế bào trên người cô đều đang r●𝖚●𝐧 𝐫●ẩ●𝓎 thét chói tai.
Bỗng nhiên đầu vai rơi xuống một nụ ⓗ-ô-𝖓-.
Rất nhẹ.
Lại tê dại đến lợi hại.
Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của Quý Nam Uyên, "Cho em thêm vài ngày để vẽ xong, bằng không..."
Ngón tay anh thăm tiến vào miệng huyệt, moi từ bên trong ra một bãi d*m thủy, thong thả ung dung mà bôi lên ⓜô𝖓*ⓖ thịt cô.
Âm thanh phát ra như nghẹn đến bố●ⓒ ⓗỏ●🅰️.
"Thao em cả ngày."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
← Ch. 20 | Ch. 22 → |